CHƯƠNG 28:CHIA LÌA
Võ hiệp thế giới không có hệ thống sưởi như hiện đại xã hội, cho nên trước đây Dương Liễm tuy rằng có chăn thật dày, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh. Nhưng hiện tại ngủ trên giường Đông Phương lại có cảm giác ấm áp dào dạt, ngửi mùi hương thoang thoảng trong chăn, mắt Dương Liễm cũng dần dần nhắm lại, cho tới nay vì địa vị của hắn trong giáo, ban đêm ngủ cũng phải để lại một cái tâm nhãn, không dám ngủ say, hiện giờ ở nơi của Đông Phương, cuối cùng cũng có thể không hề cố kỵ ngủ một giấc .
Vậy nên, Dương Liễm vẫn thực thuần khiết ôm chăn ngủ, không có chút lo lắng suy nghĩ nào. Cho nên khi Đông Phương vừa vào phòng trong thì thấy, Dương Liễm đang yên ổn ngủ thật say.
Cửa phòng ngoài nhẹ nhàng mở ra, Lục La cho người bưng rượu và thức ăn nối đuôi nhau vào, Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng trong, “Động tác nhẹ chút.”
Vừa dứt lời, chợt nghe “xoảng” một tiếng vang lên, một chén rượu tinh xảo rơi xuống trên mặt đất rơi vỡ nát, tỳ nữ sơ ý sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám phát ra âm thanh, đành phải quỳ trên mặt đất dập đầu.
Đông Phương khẽ nhíu mày, nghe được nội gian không có động tĩnh, mới phất phất tay, ý bảo lui ra, ngồi trên ghế, động mấy đũa lại thấy không có hương vị, liền đểLục La gọi tỳ nữ rửa mặt chải đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mọi thứ xong xuôi hết, Đông Phương mới đi đến bên giường, nhìn thấy Dương Liễm ngủ yên, cởi ngoại bào, nằm xuống ở khoảng trống ngay cạnh Dương Liễm, đắp chăn mới cảm thấy được trên giường dị thường ấm áp. Người bên cạnh ngủ thật an ổn, y loan loan khóe miệng, dựa vào vai Dương Liễm, cũng dần dần ngủ. Thường thì Đông Phương Bất Bại gần giờ Tý [11h đêm – 1h sáng]mới ngủ, hôm nay mới giờ Hợi [9h-11h đêm] đã ngủ say rồi.
Ngoài cửa cách đó không xa, Lục La sắc mặt cũng một mảnh trắng bệch, nàng sao không nghĩ đến, vừa rồi hầu hạ giáo chủ rửa mặt, lại thấy được một màn như vậy. Trên giường của giáo chủ còn có một người đang ngủ, khó trách giáo chủ bảo bọn hạ nhân nhẹ tay chân. Nhưng mà nàng đi theo giáo chủ nhiều năm rồi, chưa bao giờ thấy giáo chủ để tâm vào ai đó như thế, cũng không nhìn thấy có vị phu nhân nào có thể ngủ trên giường của giáo chủ, chẳng lẽ vị này sẽ trở thành giáo chủ phu nhân? [Gin: là phu quân, cưng à =]]]
“Lục La tỷ tỷ, trời lạnh như thế, ngươi còn không sớm đi nghỉ ngơi?” Thương Cầm từ phòng Dương Liễm đi ra, nhìn thấy Lục La đứng dưới một thân cây, tưởng nàng ở bên ngoài gác đêm, thân thiết tiến lên nói, “Ngươi cũng phải cẩn thận thân thể của mình mới được chứ.”
“Thương Cầm, “ Lục La vừa thấy người tới, vội che dấu tình tự của mình, trên mặt mang theo nụ cười, “Không có việc gì, đã trễ thế này, ngươi còn đi ra làm gì mà?”
“Nô tỳ thấy công tử còn chưa trở về, nên đi chung quanh hỏi thăm một chút, nếu là có việc gì trễ, thì làm chút thức ăn.” Thương Cầm đi theo Dương Liễm hơn hai năm , đối Dương Liễm là trung thành và tận tâm, tất nhiên lo lắng Dương Liễm gặp chuyện không may.
Lục La nghe vậy, trong đầu đột nhiên ong ong tác hưởng, khó trách, khó trách. . . . . . Nàng lập tức hiểu được, lại bị kết luận này làm sợ hãi, gương mặt đã trắng bệch nhìn không ra một tia huyết sắc, đột nhiên nhớ ra mình cũng từng có tâm tư với Dương tổng quản, hiện tại xác thực thanh tỉnh còn cách lôi trì một bước, bằng không. . . . . . Nghĩ đến cái kết cục có thể nhận lấy kia, nàng lạnh người rùng mình một cái. Cơ mà nhớ tới Dương Liễm tính tình ôn nhuận như ngọc, lại hơi cảm thấy tiếc nuối, một nam tử như vậy, vậy mà nguyện ý đi làm nam sủng hèn mọn. Nàng tin tưởng Dương tổng quản không phải vì quyền thế mới dựa vào giáo chủ, mà bởi vì tình cảm, chính là vì tình cảm, lại làm cho nàng càng cảm thấy tiếc nuối. Trong giáo bao nhiêu nữ tử gửi gắm tình cảm cho hắn, lại luôn bị hắn lễ độ cự tuyệt, hiện giờ mới hiểu được, trong lòng hắn sớm đã có người, mà người này lại là giáo chủ cũng là nam tử như hắn.
“Lục La tỷ, ngươi làm sao vậy?” Thương Cầm thấy Lục La bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng sợ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, “Chẳng lẽ là công tử xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, “ Lục La miễn cưỡng cười, “Dương tổng quản tối nay có thể sẽ không trở về phòng , giáo chủ còn có việc làm cho hắn làm.”
Thương Cầm vừa nghe giáo chủ an bài sự tình cho Dương Liễm, cũng không hỏi tiếp, cùng Lục La nói thâm mấy câu, liền lui xuống, cho nên cũng không thấy được mồ hôi lạnh trên trán Lục La.
Tuyết đọng đầy đất, Lục La cảm thấy toàn thân mình mỗi một chỗ đều cực kỳ lạnh lẽo.
Tuyết rơi một đêm, lúc Đông Phương cùng Dương Liễm tỉnh lại, bên ngoài đã tích một tầng tuyết dày, Dương Liễm sửa sang xong y phục cho Đông Phương xong, nhìn tuyết bên ngoài thật dày, đột nhiên cảm thấy chân có chút đau, thời tiết này mà phải ra ngoài thì quả thật là một việc vất vả.
Thấy Dương Liễm vẻ mặt khó chịu, Đông Phương rất nhanh hiểu được ý tưởng của hắn, “Không bằng vẫn để những người khác đi đi, ta thấy tuyết này hai ngày cũng không dừng, mà ngươi cũng không phải thích náo nhiệt mà.” Thấy Dương Liễm trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, Đông Phương trách cứ cũng nói không nên lời, nhíu nhíu mày, cảm thấy mặc dù có chút mất hứng, nhưng vẫn không nói gì giữ lại hắn.
Dùng qua điểm tâm, Đông Phương cầm một hộ giáp cùng vài loại độc dược đưa cho Dương Liễm, “Hộ giáp này có thể chặn đao kiếm, dược này lúc ngươi dùng cũng phải cẩn thận, gặp địch nhân phải dùng trí, những kẻ không có mắt thì ngươi nhớ kỹ cho ta, sau khi trở về ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ những tên đó.” [Gin: … Oo]
Dương Liễm nhìn cái áo trông như mã giáp, không biết thế nào lại nghĩ đến bảo y kim cương bất nhập của Vi Tiểu Bảo, hắn cũng biết võ công bản thân, cho nên cũng ngoan ngoãn đem cái áo mặc vào, nhưng mà nghe được Đông Phương muốn giúp hắn giáo huấn người khác thì khóe miệng rút lên, lời này nghe thế nào cũng giống ba mẹ nói với con mình, đừng đánh nhau với bạn, nếu có người khi dễ con, trở về nói với ba ba mụ mụ, ba mẹ tìm thầy giáo dạy dỗ nó. [Gin: =]]]
“Ở bên ngoài bản thân phải để một cái tâm mắt, nhất là nữ nhân càng xinh đẹp, nói không chừng tâm càng ngoan độc, “ Đông Phương Bất Bại lại thả một tụ đồng cơ quan [Gin: tạm hiểu là những cơ quan ám khí đeo trên tay] vào trong bao quần áo của Dương Liễm, “Châm trong cơ quan này là túy độc, kiến huyết phong hầu [Gin: theo ta hiểu thì gặp máu thì sẽ có tác dụng], gặp cao thủ thì không cần đánh nhau chết sống, dùng mấy thứ này chiếm thời cơ chạy thoát thân cũng tốt.”
Dương Liễm kinh ngạc, chẳng lẽ đây là bạo vũ lê hoa châm trong truyền thuyết? Còn có, hóa ra Đông Phương cũng có quan điểm giống như mẫu thân của Trương Vô Kỵ, nhưng mà nữ nhân có xinh đẹp thì cũng không đẹp như Đông Phương.
“Mấy trâm gài tóc này đều có tẩm độc, ngươi bình thường cài tóc thì dùng mấy cây trâm này, giắt trong tay cũng tốt, “ Đông Phương Bất Bại lại bỏ một cái hộp nhỏ tinh xảo chứa trâm gài tóc vào trong bao quần áo.
Dương Liễm nhìn bình nhỏ cùng giấy gói độc dược, lại nhìn nhìn trâm gài tóc, này xem như chuẩn bị cho hai tay? Khó nhìn thấy Đông Phương nói nhiều như vậy, nghĩ đến sắp sửa rời đi Đông Phương tới mấy ngày, hắn luyến tiếc nghe Đông Phương một câu lại một câu dặn dò, hận không thể đem từng lời nhớ hết trong đầu.
“Hai mai mai ban chỉ [loại nhẫn ngọc đeo ở ngón cái] này vốn rỗng, bên trong là nhuyễn cân tán, nếu gặp người khả nghi, ngươi có thể tìm cơ hội hạ dược vào thức ăn, sau đó sớm rời đi người này.” Đông Phương Bất Bại đem tất cả những thứ bề ngoài nhìn tinh xảo vô cùng nhưng thực chất là kịch độc vô cùng bỏ hết vào bao quần áo, mới cảm thấy an lòng một ít, “Trên đường nhớ truyền tin với ta, gặp sự tình không thể chống đỡ, lập tức quay lại.”
Dương Liễm gật đầu, bắt lấy tay Đông Phương nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ rất nhanh trở về mà.” Đông Phương từ trước đến nay luôn kiêu ngạo giờ phút này lại vì hắn chuẩn bị những thứ y trước nay không thèm dùng, hắn như thế nào không rõ Đông Phương lo lắng.
Đông Phương nhìn Dương Liễm, nắm thật chặt bàn tay hai người, không nói được một lời.
“Giáo chủ, Mạc trưởng lão cùng Tang trưởng lão cầu kiến.”
Dương Liễm biết hai vị trưởng lão là tới thúc giục hành trình, luyến tiếc ôm thắt lưng Đông Phương, hôn hôn môi y, “Đông Phương, ta sẽ nhớ ngươi.”
“Ai muốn ngươi nhớ ta, hảo hảo làm xong việc rồi trở lại.” Đông Phương dời ánh mắt, che giấu tiếc nuối trong mắt, nắm tay Dương Liễm cũng không buông ra.
Đi chung trừ bỏ hai vị trường lão ra, còn có hơn mười cao thủ cái tuyển ra trong giáo, mọi người nhìn thấy giáo chủ một đường tiễn bọn họ đưa đến cửa lớn của Thần giáo, đều có chút cảm động, không nghĩ tới giáo chủ quan tâm bọn họ như thế. [Gin: =]]]
“Này đi một đường hung hiểm, Dương tổng quản không giỏi võ nghệ, nhị vị trưởng lão nhất định phải bảo hộ hắn chu toàn.” Đông Phương Bất Bại nhìn sắc trời, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Liễm, “Đến năm mới mà ngươi còn chưa trở lại, tiền lương tháng sang năm toàn bộ bị khấu trừ.”
Tang Tam Nương nghe lời này, hơi hơi kinh ngạc, vậy mà khấu trừ một năm lương tháng của Dương tổng quản? Dương tổng quản hiện giờ hai mươi bốn tuổi, này không phải làm cho Dương tổng quản ngay cả tiền cưới vợ cũng không có sao?
Mạc trưởng lão lại thật ra bùi ngùi nghĩ, không hổ là người giáo chủ sủng tín, cho dù là hoàn thành chậm chuyện trong giáo, cũng chỉ là trừ một năm tiền lương, nếu là người khác, thì dám trừ tiền lương cả đời luôn ấy. Mệnh còn không có, còn đòi lấy tiền lương?
Dương Liễm nghe vậy cười, “Sẽ không đâu, thuộc hạ còn chờ sang năm nhận lương mà.” Bởi vì ở trước mắt bao người, hắn không thể ôm Đông Phương, trong mắt lại mang theo chân ý vô hạn, “Thuộc hạ từng nói với người yêu, tiền lương mỗi tháng là giao cho y bảo quản, cho nên sang năm ta nhất định sẽ đem hết lương giao vào trong tay y.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Đông Phương Bất Bại sửa lại áo choàng lông chồn trên người Dương Liễm, “Bổn tọa chờ ngươi nói chuyện giữ lời.” Nói xong, liền xoay người đi vào trong giáo, cũng không quay đầu lại, bóng dáng kiêu ngạo trước sau như một.
Dương Liễm vuốt qua nơi Đông Phương giúp hắn để ý trên áo choàng, cười cười, mới quay nghiêng nhìn nhị vị trưởng lão nói, “Nhị vị trưởng lão, thỉnh.” Tâm ý Đông Phương hắn hiểu, mà tâm ý của hắn, nói vậy Đông Phương cũng sẽ hiểu thôi.
Đi ra một khoảng, Tang Tam Nương mới cảm khái nói, “Dương huynh đệ a, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là nam nhân tốt như thế.” Ngay cả tiền lương hàng tháng cũng chuẩn bị giao cho vợ quản, khó trách trong giáo thiệt nhiều cô nương đều bị hắn mê muội điên đảo, xem ra các cô nương này vẫn biết thế nào là hảo nam nhân.
Dương Liễm quay đầu lại nhìn hướng Thần giáo đã ra khỏi tầm nhìn, mới nói, “Tang đại tỷ ngươi nói như vậy, thật sự làm cho tiểu đệ xấu hổ.” Loại chuyện này không phải rất là hiển nhiên sao, nơi hắn trước kia sống có người đàn ông nào không mỗi tháng cống nạp tiền lương, ngẫu nhiên giữ lại chút đỉnh. Đối với hắn mà nói, của hắn không phải cũng là của Đông Phương sao?
Tang Tam Nương nhìn hắn một cái, cũng không có tiếp tục giễu cợt, trong lòng cảm khái, một người nam nhân tốt như vậy, cũng không biết là nữ tử nào có được tâm của hắn.
Mạc trưởng lão nhìn áo choàng trên người Dương Liễm, đây là áo choàng dùng da Thiên Sơn ngân hồ chế thành, lão nhớ rõ giáo chủ từng có mấy tấm da Thiên Sơn ngân hồ, chẳng lẽ nói, mấy tấm da kia đều dùng để làm áo choàng này? Dương tổng quản thật là được sủng ái.
Đoàn người hạ sơn, đến khách *** thuộc về giáo lấy ngựa, lương khô cùng xe ngựa, cũng không nghỉ tạm dưới chân núi, tiếp tục hướng về Giang Nam, dù sao việc này cũng không bỏ được.
Trên Hắc Mộc nhai, Đông Phương Bất Bại một thân hồng y đứng ở rìa vách núi, gió thổi tung y bào màu đỏ của y, tuyết rơi vương trên vai y, mà tầm mắt y lại ở hướng đi xuống núi, cho dù bông tuyết tung bay chung quanh làm mơ hồ tầm mắt của y.
Hết Chia lìa