CHƯƠNG 52:ÂM MƯU
Đêm dài yên tĩnh, trong Nhật Nguyệt Thần Giáomột mảnh an bình, ban đêm vốn tốt đẹp lại vì trong viện phía nam truyền đến tiếng đánh nhau mà trở nên huyên náo lên.
“Sao lại thế này?” Đông Phương Bất Bại khoác ngoại bào đứng dậy, ra gian ngoài nhìn về phía đệ tử vào cửa, “Chuyện gì khiến các ngươi đêm khuya ồn ào?”
“Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ là thủ vệ nam viện, khách nhân phía nam viện bị người đánh lén, có vài vị khách nhân bị thương,” Người tới quỳ xuống nói, “Thuộc hạ thủ vệ bất lực, thỉnh giáo chủ trách phạt.”
Đông Phương ngồi xuống trên ghế, sửa lại ngoại bào trên người, bất quá người quỳ trên mặt đất cũng không dám ngẩng đầu nhìn, thấy Đông Phương Bất Bại không nói gì, cũng thành thành thật thật không rên một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Bị thương có ai?” Đông Phương Bất Bại nhìn phòng trong, trầm giọng hỏi.
“Có đệ tử phái Võ Đang, Bạch Hạc bang bang chủ, còn có phái Tung Sơn Tả chưởng môn cùng một đệ tử.” Người kia không biết ý tứ của giáo chủ, thành thành thật thật trả lời, cũng không dám nhiều lời một câu.
“Phái Tung Sơn võ công từ khi nào lại không ra gì như vậy,” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, nam viện đêm nay thủ vệ sâm nghiêm, thế nhưng lại có thứ gọi là kẻ xấu, mưu kế này không khỏi cũng quá rõ ràng.
Dương Liễm nghe được động tĩnh ở phòng ngoài, chịu đựng đau đầu khi say rượu, từ trên giường đứng dậy đi ra khỏi nội thất, thấy một đệ tử quỳ gối trong phòng, mở miệng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đệ tử này nhìn thấy Dương Liễm từ phòng của giáo chủ đi ra, sắc mặt hơi biến, nhưng nghĩ đến đồn đãi mấy ngày gần đây, cũng liền hiểu được, vội thu hồi tầm mắt, “Thuộc hạ tham kiến Dương tổng quản.”
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm mặc một cái áo đơn bước đi ra, cau mày, đứng dậy vào phòng trong, cầm một ngoại bào khoác trên người hắn rồi mới nói, “Nam viện ra chút nhiễu loạn.”
Dương Liễm cũng không ngạc nhiên, Tả Lãnh Thiền đến Hắc Mộc nhai, tự nhiên sẽ không thật tâm vì Đông Phương hạ thọ, gã lần này tiến đến châm ngòi ly gián Thần giáo cùng các đại phái, hành động không khỏi cũng quá mức rõ ràng, có thể nào gã xem người trong võ lâm đều là ngốc tử?
Nhìn Đông Phương cười cười, Dương Liễm mới cùng Đông Phương ngồi xuống ghế, nhìn ngoài phòng tối đen, đối đệ tử còn quỳ trên mặt đất nói, “Ngươi đi xuống trước đi, việc này bọn ta đã biết.”
Đệ tử này vội vàng lui ra ngoài, tuy nói hắn cũng không cảm thấy Dương tổng quản và giáo chủ cùng một chỗ có gì không ổn, nhưng nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết như vậy, vẫn cảm thấy được có chút không được tự nhiên.
“Ngươi có ý kiến gì không?” Thấy Dương Liễm bảo đệ tử lui ra, Đông Phương biết Dương Liễm có lời muốn nói với y.
Dương Liễm lấy lược vừa buộc tóc cho Đông Phương, vừa nói, “Ta chỉ là cảm thấy được, việc này rất rõ ràng, không quá giống chuyện Tả Lãnh Thiền làm, tiểu nhân âm hiểm từ trước đến nay cũng không ngốc, ta lại cảm thấy đêm nay việc này là có ai đó nhất tiễn song điêu.”
Đông Phương nghe hết, nhíu mày, “Sao nhìn ra được?”
“Trong mắt người trên đời, đơn giản chỉ có hai loại cái nhìn, Nhật Nguyệt Thần Giáo muốn nhân cơ hội sát hại những người này, hoặc đây là khổ nhục kế của Tả Lãnh Thiền, vì muốn diễn ra tranh chấp.” Dùng ngọc sai cố định tóc xong, Dương Liễm buông lược, “Vô luận thế nào, chúng ta trước xem xem là chuyện gì xảy ra rồi hãy nói sau.”
Đông Phương cầm bàn tay có chút lạnh của hắn, “Ngươi đêm nay uống nhiều rượu như vậy, hiện tại sắc mặt cũng còn khó coi, đi nghỉ ngơi đi, việc này ta xử lý là tốt rồi.”
“Không có việc gì,” Dương Liễm cười cười, “Ta ngủ sớm như vậy, hiện tại tỉnh dậy cũng không còn buồn ngủ mấy, còn không bằng cùng ngươi đi xem xem.”
Thấy Dương Liễm kiên trì, Đông Phương cũng không nhiều lời, hai người đi tới nam viện, liền nhìn thấy cả viện đèn đuốc sáng trưng, các phái đang đứng tốp năm tốp ba trong viện, sắc mặt không đồng nhất, nhìn thấy thân ảnh Đông Phương Bất Bại, đánh giá chiếm đa số, thật sự hoài nghi chủ mưu là Đông Phương Bất Bại ngược lại rất ít.
Dương Liễm không để lỡ biểu tình của những người này, có những lời không thích hợp cho Đông Phương nói, vậy để hắn ra mặt thì tốt hơn, hắn ôm quyền nói, “Khiến các vị sợ hãi, việc tối nay giáo ta nhất định sẽ hảo hảo tra rõ, thỉnh các vị yên tâm.”
Đoàn người nói chuyện với nhau một phen, nhưng cũng không có ai đi ra nháo sự, Dương Liễm thấy thế, lại nói, “Nghe nói có vài vị bị thương, đại phu trong giáo chúng ta lập tức sẽ đến. Hôm nay chư vị đến giáo ta vì giáo chủ hạ thọ, lại làm cho chư vị gặp phải chuyện này, Dương mỗ cảm thấy thập phần có lỗi.” Nói xong, lại ôm quyền một cái. [Gin: anh đúng là dân PR mà =3=]
Mọi người thấy Dương Liễm thần sắc xấu hổ, tựa hồ với chuyện này cảm thấy phi thường ngượng ngùng, hơn nữa y phục trên người hiển nhiên là vội vã khoác lên, mọi người cũng không khó xử hắn, đều khách khí đáp lại.
Tả Lãnh Thiền đỡ cánh tay bị thương ra khỏi cửa, nhìn thấy Dương Liễm đối mọi người nói gì đó, mắt hơi hơi nhíu lại, giấu đi trong sắc bén mắt, xuất hiện trước mặt mọi người, là một dáng vẻ mệt mỏi mang bệnh.
“Tả chưởng môn, nghe nói Tả chưởng môn bị thương, không biết tình huống thế nào?” Dương Liễm không cho Tả Lãnh Thiền cơ hội mở miệng trước, lên tiếng, “Cũng không biết kẻ xấu này đến tột cùng là cao thủ thế nào, lại làm cho Tả chưởng môn bị thương, tại hạ đã phái người tuần tra chung quanh, nếu tra được người khả nghi, tuyệt không khoan dung.”
Dương Liễm nói lời này làm cho mọi người nghe được tâm như gương sáng, Tả Lãnh Thiền ngươi là ai, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy? Hai người khác võ công không hẳn là xuất sắc, bị thương cũng không nặng, Tả Lãnh Thiền ngươi trên giang hồ là nhất lưu cao thủ, địch nhân mấy chiêu như vậy khiến cho ngươi không thể thủ được ?
Người ở đây tâm tư khác nhau, sắc mặt Tả Lãnh Thiền cũng khó coi lên, Dương Liễm nói lời này là ý tứ gì, gã sao lại không rõ, trong lòng thầm hận người này giảo hoạt, đành phải lấy vẻ mặt bình tĩnh nói, “Tả mỗ nhất thời sơ ý, khiến cho kẻ xấu thấy được sơ hở.”
Ở đây người võ công so với Tả Lãnh Thiền cao cường hơn không nhiều lắm, mọi người quét mắt qua Đông Phương Bất Bại trên người y phục còn hỗn độn, lại nhìn qua Phương Không đại sư lạnh nhạt, đều yên lặng thu hồi tầm mắt.
“Nga, hóa ra là như vậy,” Dương Liễm cười cười, người trong giang hồ đều có tâm cảnh giác, đừng nói để người ta tới gần mình, chỉ sợ cách một khoảng cách khá xa cũng nhận ra có người tới gần, Tả Lãnh Thiền này làm nhất lưu cao thủ, nói lời này thật sự không hợp lý, bất quá đã thu được chuyển biến tốt, Dương Liễm cũng không nhiều lời, chỉ là dáng vẻ mỉm cười.
Tả Lãnh Thiền thấy Dương Liễm thế này, trong lòng tức tối, gã đường đường chưởng môn Tung Sơn, lại bị một thỏ nhân gia giễu cợt như vậy, nhịn không được mở miệng nói, “Dương tổng quản không hổ là tổng quản trong giáo, ngay cả việc thế này Đông Phương giáo chủ cũng giao cho ngươi.”
Này Đông Phương Bất Bại tốt xấu là thiên hạ đệ nhất cao thủ, như thế nào có thể tùy ý trao quyền lực cho người ta, quyền lực này trao đi dễ dàng, thu hồi thì khó, y chẳng lẽ không sợ Dương Liễm ngày sau tính kế với y sao? Tả Lãnh Thiền nhìn về phía Đông Phương Bất Bại đứng bên cạnh vẫn không nói gì, phát hiện gã nói lời này rồi, đối phương ngay cả mày cũng không nhíu, giống như mấy câu này đối với y không có chút ảnh hưởng.
“Đây là giáo chủ tín nhiệm tại hạ, tự nhiên phải làm cho tốt,” Dương Liễm chỉ coi như Tả Lãnh Thiền khen hắn, ôm một quyền xoay lại đối người trong viện nói, “Canh giờ không còn sớm, chư vị quay về phòng nghỉ ngơi, trong viện đã tăng số người phòng thủ, thỉnh chư vị yên tâm.”
“A di đà phật,” Phương Không niệm phật hiệu, liền xoay người trở về phòng mình.
Mọi người thấy Thiếu Lâm trở về phòng, trao đổi ánh mắt xong, cũng tốp năm tốp ba trở về phòng, ngay cả đệ tử Võ Đang cùng một bang chủ bị thương cũng không nói thêm gì.
Tả Lãnh Thiền mắt lạnh nhìn Dương Liễm dưới ánh trăng, “Hảo một người giảo hoạt.”
Dương Liễm mỉm cười vuốt cằm, “Tả chưởng môn quá khen.”
Tả Lãnh Thiền sắc mặt càng thêm khó coi.
Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nhìn một màn này, mày hơi hơi nhíu lại, ra vẻ đột kích không phải hạ nhân của Tả Lãnh Thiền, từ vết thương trên cổ tay Tả Lãnh Thiền mà xét, thương này rõ ràng là người khác đánh lên, hơn nữa xuống tay cực ngoan độc, bất quá thương này là từ sau lưng đánh lén, có thể làm cho Tả Lãnh Thiền không đề phòng, chỉ sợ cũng chỉ có người gã mang theo.
Ngũ nhạc phái đấu đá lẫn nhau, tính kế lẫn nhau, kết quả không ai được lợi, ngược lại thực lực bang phái càng ngày càng nhỏ, khó trách kêu gào phải lập Ngũ nhạc liên minh gì gì đó.
“Trời lạnh, chúng ta trở về đi,” Đông Phương Bất Bại căn bản là không đem Tả Lãnh Thiền để vào mắt, đối với y mà nói, giết hết cả viện này cũng không quan hệ, nhưng Nhật Nguyệt Thần Giáo biến thành như hiện tại, đại bộ phận nguyên nhân là kế hoạch mấy năm trước của Dương Liễm. Nhưng việc này lại nói dễ hơn làm, cái gọi là bình tĩnh, cũng bất quá chỉ là mặt ngoài mà thôi, cứ đơn giản như vậy phá huỷ kế hoạch của Dương Liễm, y cảm thấy không đành lòng.
Chỉ cần là chuyện Dương Liễm cố gắng, y cũng không nhẫn tâm đi phá hư.
Tả Lãnh Thiền thấy Dương Liễm thế nhưng tiến đến cầm tay Đông Phương Bất Bại, mặt không khỏi lộ vẻ chán ghét, hai nam nhân cùng một chỗ, giống cái gì?
Đông Phương Bất Bại quay đầu lại, nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Tả Thiện Lãnh, trong mắt hiện lên sát ý, nhưng rất nhanh che giấu lại.
Nhưng thật ra nhìn thấy ánh mắt này toàn thân Tả Lãnh Thiền lạnh lẻo, gã thế nào lại quên, hiện tại Đông Phương Bất Bại nhìn như bình thản là thiên hạ đệ nhất cao thủ, mà thiên hạ đệ nhất cao thủ này đã từng giết người như ma.
Hết Âm mưu