Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 24: Chương 24: Nhẫn tâm




Cuối ngày ánh chiều tà dần dần tán đi, mặt trăng lộ ra nửa khuôn mặt, vụng trộm quan sát Hà Gian Phủ bị hắc ám bao trùm. Sáng tối luân phiên, ẩn ẩn lộ ra bất an cùng xao động.

Này có lẽ là một đêm chẳng lành……

Tề Bạch nằm trên người Đông Phương Bất Bại, tinh tế hôn lên da thịt trắng nõn bên dưới, trong lòng có chút bất an……

“Đông Phương, ta thân phận không rõ, ngươi mang theo ta, không lo lắng sao?” Tề Bạch chôn đầu trong ngực Đông Phương Bất Bại rầu rĩ hỏi.

“Ân.” Giáo chủ đại nhân giống như thúc giục đưa tay bám vào bả vai Tề Bạch “đừng ngừng lại……”

Tề Bạch nâng nửa người trên lên, giống như tìm tòi nghiên cứu nhìn Đông Phương Bất Bại, cố chấp hỏi “vì sao?”

“Không vì sao hết.”

“Vậy ngươi tin tưởng ta sao?”

Đông Phương Bất Bại không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Tề Bạch, tiếng thở sốc thoát ra, nghe giống như nói là phải, cũng giống như…… không……

…………

Trên quan đạo, một đội nhân mã cấp tốc đi tới. Hướng Vấn Thiên ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn về phía xa, trong lòng có một cỗ cảm xúc mênh mông không rõ đè nén. Con đường phía trước kéo dài vô hạn, cảm giác như có thể thông đến chân trời. Nhưng trong lòng gã, tựa hồ chỉ cần nhảy một bước là có thể đến cổng thành Hà Gian phủ. Bởi vì gã đã có thể ngửi được một cỗ hương khí mê người, đó là hương vị của sự thành công……

…………

Mặt trăng treo cao.

Trong Đông phủ, Tề Bạch thở hổn hển, cảm giác được mồ hôi đang dọc theo cơ thể chảy xuống…… hắn nắm chặt bả vai Đông Phương Bất Bại, vô lực nói “chậm một chút…… mau bị ngươi giết chết rồi……”

Eo đã muốn vô lực, chính là bị một đôi tay gắt gao ôm trụ, tiếp tục làm vận động pit-tông……

Giáo chủ đại nhân cũng không để ý, một đôi mắt phượng khép hờ, đôi chân dài quấn lên người Tề Bạch, thân thể theo động tác trên tay kịch kiệt phập phồng.

………..

Ánh trăng tiệm ẩn.

Trong khách điếm, một trận chửi bậy thô lỗ cắt ngang màn đêm.

“Cách lão tử, giáo chủ khó có được hảo tâm không lấy mạng ngươi, ngươi cũng kiềm chế chút cho lão tử. Khói mê loại này hạ đâu không hạ ngươi lại dám hạ vào trong đó, ngươi chán sống có phải hay không?” Tần trưởng lão một cước đá một người ra khỏi khách điếm, chỉ vào ngã tư không người bên ngoài chửi ầm lên “các ngươi một đám đều nghe rõ cho ta, còn dám quấy rầy lão tử ngủ, lột hết quần áo nhảy xuống cống mà tắm đi!” nói xong phì phì trở về phòng ngủ.

Một gian sương phòng gần đó, một bóng đen lật ngói trên mái nhà ra, đem gói bột trắng trong lòng rắc vào, sau đó đậy tấm ngói lại, ánh trăng chiếu vào, hé ra một khuôn mặt kiều diễm.

……….

Mặt trăng dần dần hạ xuống, phía đông đường chân trời, ẩn ẩn lộ ra một đạo bạch quang. Như là một thanh kiếm màu bạc, chém vào bóng đêm vô biên vô hạn……

Đông Phương Bất Bại mặc y phục chỉnh tề, ngồi trên giường vuốt vuốt tóc Tề Bạch, trong mắt dường như có vài phần áy náy…… thật lâu sau, y chậm rãi thu hồi ngón tay, nhanh chóng đi xuất môn.

……….

Gà gáy ba tiếng, Hà Gian phủ dường như ngáp một cái, từ giấc ngủ say dần tỉnh lại.

Những người buôn bán đã chuẩn bị hàng hóa tốt lắm, bắt đầu gánh hàng ra cửa.

Sáng sớm bà tử tức phụ nấu cơm chi nha một tiếng đẩy cửa phòng.

Cửa thành Hà Gian, thị vệ thủ thành đông đủ, xèo xèo nha nha mở cửa thành.

Trong thành một đám người võ lâm cầm đao kiếm đi qua đi lại, nhóm ba nhóm hai lục tục ra khỏi thành.

“Có thể đi……” Binh lính Giáp nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không có cái gì đại loạn tử.

“Ca, ngươi nhìn xem bọn họ như thế nào đều đi về một hướng a?” Binh lính Ất thủ trong chòi gác nhìn xa xa nói.

“Mặc kệ nó, không liên quan đến Hà Gian phủ là được rồi.” Binh lính Giáp không để tâm lắc lắc đầu “người võ lâm này, cũng không biết mỗi ngày chạy tới chạy lui, đánh tới đánh lui vì cái gì. Mỗi ngày chém chém giết giết, nói chết liền chết, cũng không phải đều là do cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng giống nhau sao?”

……….

Khách điếm.

Đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo đang ăn cơm, một thị về cầm một phong thư tiến vào nói “giáo chủ, người của Ngũ Nhạc đưa thư đến, nói buổi trưa hôm nay, hẹn giáo chủ tại mười dặm ngoài Hà Gian phủ…… còn nói……”

Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày “còn nói cái gì?”

Thị vệ lau mồ hôi lạnh nói “nói phải thảo phạt ma giáo thập tông tội trạng……”

Giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo “……”

Thị vệ lại sờ sờ mồ hôi lạnh nói “còn nói……”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng “nói!”

“Còn nói…… không đi là rùa đen rút đầu……”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quét mắt liếc mọi người một cái.

Tang, Vương hai vị trưởng lão nhất tề nhìn Tần trưởng lão.

Tần trưởng lão sờ sờ đầu, than thở nói “nhìn ta làm cái gì……”

Tang trưởng lão nghĩ bụng mọi ngày ngươi không phải là người đầu tiên nhảy ra sao, như thế nào lần này không tích cực? Quay đầu nhìn thoáng qua Vương trưởng lão, tiến lên nói “bọn chuột nhắt này dám bất kính giáo chủ, nhất định phải nghiêm trị không tha!”

Đông Phương Bất Bại liếc Bảo trưởng lão một cái, Bảo trưởng lão cười khổ thi lễ “để thư lại quá mức hoang đường, tất có kỳ quái, cẩn thận thì hơn.”

Vương trưởng lão cũng tiến lên từng bước hành lễ nói “tuy nói như thế, nhưng bọn chuột nhắt chính đạo này quá mức càn rỡ, nếu cứ như vậy mặc kệ, vậy mặt mũi Nhật Nguyệt Thần Giáo ta để đâu?”

Đông Phương Bất Bại cúi đầu trầm tư một hồi, thản nhiên nói “được rồi, Tang, Vương nhị vị trưởng lão trước đi xem thực hư thế nào, bổn tọa liền ứng trước, buổi trưa liền đến.”

Tang, Vương nhị vị trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, Tần, Bảo hai vị trưởng lão bộ dạng phục tùng liễm mục.

Mọi người cùng đáp “tuân mệnh.”

………….

Lúc Tề Bạch tỉnh ngủ, bên cạnh đã không còn người. Đại khái là vài ngày không có làm, lại thêm hai ngày nay giáo chủ đại nhân áp lực quá lớn, hắn ngày hôm qua bị ép buộc quá. Nhớ tới lúc mới cùng giáo chủ đại nhân cùng nhau, khi đó cảm giác vừa tỉnh lại, eo chân nhuyễn như cọng bún vậy.

Tề Bạch lại nằm trên giường một hồi, vẫn là đỡ eo ngồi dậy thay quần áo. Có lẽ mấy ngày nay cơ hồ thời thời khắc khắc đều ở cùng Đông Phương Bất Bại, đột nhiên bây giờ không thấy lại cảm giác thiếu thiếu.

Trong phòng một người cũng không có, có lẽ là quá mức im lặng, lại có vài phần hương vị ngưng trọng. Tề Bạch vịn bàn đi đến uống hai chén trà lạnh, sau đó đứng thẳng dậy chậm rãi xuất môn.

Trời đã gần trưa, thời tiết hôm nay tốt lắm, ánh nắng chiếu trong sân thật ấm áp.

Trước cửa viện tử một người lẳng lặng đứng.

Tề Bạch chậm rãi đi qua hỏi “Trung Thúc, Đông Phương đâu?”

Trung Thúc quay đầu, cười nói “người của Ngũ Nhạc hạ chiến thư, hẹn gặp giáo chủ tại mười dặm ngoài thành. Giáo chủ đi qua xem tình hình.” Sau đó nói thêm “công tử vẫn là nên đi ăn một chút đi, giáo chủ đích thân phân phó, đồ ăn vẫn luôn được hâm nóng.”

Tề Bạch gật đầu, đi đến phòng ăn một chút.

Đồ ăn như trước thực phong phú, Tề Bạch vừa ăn vừa nghĩ đến lúc còn ở Hắc Mộc Nhai, giáo chủ đại nhân rõ ràng đối thể lực của hắn rất bất mãn, tổ yến nhân sâm bắt hắn ăn mấy lần. Sau khi xuống Hắc Mộc Nhai đều là đi vội vàng, không có điều kiện, tổ yến nhân sâm ăn cũng ít hơn, nhưng những đồ ăn khác đều thực phong phú, lúc cùng nhau ăn cơm đều không cho hắn ăn rau.

Tề Bạch gõ gõ đầu mình, tâm nói thực sự là dại trai, bất quá mới một lúc như vậy, như thế nào đã nhớ thành cái dạng này.

Ăn cơm xong, Tề Bạch trong thư phòng tùy tiện lật một quyển sách, chính là như thế nào cũng không tĩnh tâm được, sách vở lật ào ào từ đầu đến cuối, lại lật từ cuối về đầu. Trong đầu hiện ra giáo chủ đại nhân một thân hồng y, mị nhãn như tơ tuyệt sắc phong tình. Vì thế càng nhịn không được……

Đang phát ngốc, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, tựa hồ ai đó từ xa một đường chạy đến đây, Tề Bạch trong lòng căng thẳng, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Một thị vệ quỳ gối bên Trung Thúc nói gì đó, Trung Thúc thân thể đột nhiên cứng đờ, nắm lấy bả vai người nọ tựa hồ truy vấn cái gì, sau đó hoang mang rối loạn chạy đi. Thị vệ kia cũng đứng lên, chạy theo ra ngoài. Chính là lúc đứng lên giống như không đứng thẳng được tay quơ quơ, theo góc độ của Tề Bạch, vừa khéo có thể nhìn thấy vết máu trên mặt hắn……

Tề Bạch ném sách lại, vừa chạy vừa hô “chờ đã……”

Chính là hắn chạy chậm, trong viện lập tức trống rỗng, một người cũng không thấy.

Đông Phủ quá lớn, Tề Bạch lúc trước đều là được Đông Phương Bất Bại mang theo vào, hắn cũng không nhớ rõ đường, chỉ có thể dựa vào cảm giác chạy lung tung.

Chạy nhanh, phần eo đau lợi hại, hai cái đùi nhuyễn cơ hồ sắp rụng khỏi chân.

Ánh mắt cũng chướng chướng, nước mắt chỉ chực rơi xuống.

Cũng không biết chạy bao lâu, giống như thật lâu thật lâu, cũng giống như chỉ mới qua vài phút…… đến lúc Tề Bạch phát hiện bả vai mình bị người khác giữ lại, chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống. Qua làn nước mắt, Tề Bạch thấy Trung Thúc luôn luôn mỉm cười giờ trở nên nghiêm túc ngưng trọng, hắn há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Trung Thúc lại biết hắn muốn hỏi cái gì, một bên nâng hắn dậy một bên nhanh chóng nói “lúc giáo chủ đuổi đến, người võ lâm không biết thế nào đều trúng mê dược, bất tỉnh. Huynh đệ trong giáo cũng không biết từ khi nào trúng mười cân nhuyễn cân tán, nội bộ toàn vô. Sau lại Hướng tả sứ, Thượng Quan đường chủ cùng Khâu, Văn nhị vị trưởng lão xuất hiện, nói là có người trong giáo truyền ý chỉ, bảo bọn họ phái người lại đây trợ giúp. Giáo chủ tuy rằng đã có đề phòng, nhưng Hướng tả sứ cùng Thượng Quan đường chủ bốn người bọn họ đột nhiên làm khó dễ, vẫn là bị thương, hiện tại trốn ở sau núi cách đây mười dặm chẳng biết tung tích…… ám vệ bên người giáo chủ thấy tình huống không ổn, vội chạy về báo tin, hai người khác một đường theo giáo chủ vào núi……”

Tề Bạch kinh ngạc nghe, giờ mới phản ứng lại được, bắt lấy tay Trung Thúc nói “ngươi mau phái người đi tìm Đông Phương a!”

Trung Thúc trầm giọng nói “đã phái người đi, đám người Nhậm Ngã Hành không biết Đông Phủ cùng giáo chủ có quan hệ. Nơi này vẫn an toàn, công tử trước đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Tề Bạch lắc lắc đầu nói “ta cũng phải đi tìm y.”

Trung Thúc tựa hồ có điểm khó xử, nhíu mày không nói lời nào.

Tề Bạch cúi đầu cầu xin nói “cho ta đi cùng đi, ta không có nội lực nhưng có thể cải trang thành dân thường, sẽ không gây thêm phiền toái.”

Trung Thúc trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khó xử gật đầu.

Tề Bạch nghiêng ngả lảo đảo theo một gã thị vệ đi thay y phục, Trung Thúc ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng hắn, có phần không đành lòng.

Thân ảnh đỏ thẫm lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng Trung Thúc, thản nhiên nói “có phải hay không cảm thấy bổn tọa tâm quá độc ác?”

Trung Thúc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, làm người đứng đầu giáo, cẩn thận, bài trừ uy hiếp bên người là đúng, chính là làm tình nhân, như vậy quả thực quá mức tổn thương người……

Đông Phương Bất Bại lông mi đen dài rung rung vài cái, nhẹ giọng nói “phái nhiều người bảo hộ tốt hắn, vô luận thế nào, bổn tọa đều phải thấy hắn bình an.”

“Nhiều người, có khi nào sẽ đả thảo kinh xà?” Trung Thúc chần chờ hỏi.

Đông Phương Bất Bại nhìn phương hướng Tề Bạch vừa đi, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói “vô phương, bổn tọa bất quá là thử tâm ý hắn thôi. Về phần cái khác, có thể thử ra thì tốt, không ra cũng không sao…… bổn tọa tự nhiên có thể bảo hộ tốt người của mình.”

Lúc đầu quyết định cùng Tề Bạch một chỗ, y cũng không quá để ý đến lai lịch Tề Bạch. Dù sao mặc kệ hắn muốn làm gì, trước tiên phải xem hắn có bản lĩnh làm được dưới mí mắt mình hay không đã. Chính là thời gian hai người cùng một chỗ càng ngày càng dài, y không khỏi càng ngày càng nổi lòng tham…… Nghĩ tới tất cả mọi việc Tề Bạch làm đối với y là có mục đích riêng, trong lòng dường như khó chịu. Hơn nữa lai lịch Tề Bạch như thế nào cũng không tra ra manh mối, trong lòng lại càng loạn hơn……

Thế cho nên y một người đã lâu không nhúng tay vào giáo vụ, đột nhiên xuống núi, nhân tiện tẩy trừ người trong giáo có tâm tư bất chính, mặt khác mang theo Tề Bạch, cũng là làm cho người đã đưa Tề Bạch lên núi lộ diện, hoàn toàn diệt trừ.

Nhưng trong lòng y, tối trọng yếu chỉ có một người, y muốn biết Tề Bạch đối y nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu phần thực, bao nhiêu phần giả……

———

Hết chương 24……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.