CHƯƠNG 15
Edit: Bi
Beta: BT (Bloody Tears)
Nghe xong lời nói của Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, giống như đang ở trong hầm băng vậy. Không chỉ là lãnh ý đơn giản, mà là một loại đau đớn không thể nói thành lời.
Trong lòng thấy khó chịu, muốn phát tiết ra, nhưng lại phát hiện ngay cả nhúc nhích cũng không được.
Lời nói chưa kịp suy nghĩ đã thoát ra miệng:
– Ngươi… thực sự yêu Dương Liên Đình?
– Đương nhiên! – Đông Phương Bất Bại đáp không chút do dự.
– Ha ha – Vệ Tu Nghiêu cúi đầu cười hai tiếng – Yêu tới mức nào?
Đông Phương Bất Bại nhíu mày:
– Vệ đại hiệp, câu hỏi này quá thất lễ!
– Nga, thì ra là vậy! – Vệ Tu Nghiêu thở dài một tiếng, ngẩng đầu cười với đối phương – Ngươi nói đúng, là ta thất lễ, thực có lỗi!
Đông Phương Bất Bại kỳ quái nhìn hắn một cái:
– Ngươi làm sao vậy?
– Ha ha… không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ tới mình có việc phải xử lý, chỉ sợ qua vài ngày nữa cần từ biệt Đông Phương.
– Vậy sao? Sau này nếu như cần giúp đỡ gì, Vệ hiệp sĩ có thể tìm bổn tọa, bổn tọa nếu giúp được nhất định sẽ hết sức.
Hi vọng hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này như vậy sao? Trong đôi mắt màu nâu nhạt của Vệ Tu Nghiêu chợt hiện lên lãnh ý:
– Đa tạ hảo ý của Đông Phương, nếu Tu Nghiêu có điều gì cần nhờ Đông Phương trợ giúp, Tu Nghiêu chắc chắn sẽ mặt dầy tới quấy rầy Đông Phương.
– Dù gì chúng ta cũng ở chung với nhau một thời gian. Trước khi Vệ đại hiệp rời đi, hi vọng mấy ngày cuối cùng của ngài ở Hắc Mộc Nhai này thực sự vui vẻ.
Vẫn nhẹ nhàng ôn nhu cười nói như cũ, nhưng trong lời nói lại có chút ý vị đuổi người. Vệ Tu Nghiêu sao có thể không nghe ra ý tứ bao hàm trong đó?
– A… Tu Nghiêu đã biết.
Mấy ngày sau, Vệ Tu Nghiêu thực sự rời khỏi Hắc Mộc Nhai.
Lúc rời đi quay đầu nhìn lại rừng cây nhỏ kia, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Nếu lại nhìn thấy hai người kia thân mật, sợ rằng hắn sẽ không khống chế được bản thân mà bộc phát. Hơn nữa đối phương cũng không muốn gặp mình nữa, còn lý do gì để trở lại đây? Trở về để khiến cho ai đó tức giận sao?
Tùy ý thu dọn vài bộ quần áo, sau đó Vệ Tu Nghiêu liền một mình rời đi.
Không cần ai tới tiễn biệt hắn. Chính hắn đã mạnh mẽ yêu cầu Đồng Bách Hùng đừng tới tiễn mình. Cũng chẳng phải sinh ly tử biệt gì, hơn nữa nơi này dù kỹ thuật thông tin kém phát triển, nhưng một nhân vật như Đồng Bách Hùng, tùy tiện đi nơi nào đó nghe ngóng đều sẽ biết được tin tức mới nhất của hắn. Sau này nếu muốn cùng đối phương liên hệ không phải cũng dễ dàng như hỏi thăm tình hình gần đây của hắn sao?
Lần này khác với lần trước, Vệ Tu Nghiêu không còn ở khách *** nữa, mà là tìm một ngôi nhà ở nông thôn đang rao bán để mua lại.
Nhà này tuy rằng có sân vườn khá nhỏ, nhưng cảnh sắc xung quanh cũng rất được. Vệ Tu Nghiêu rất hài lòng với nơi này, không khí tươi mát, hoàn cảnh yên tĩnh, rất thích hợp cho hắn tu luyện thuật pháp. Việc quan trọng trước mắt là tu luyện thuật pháp cho thật tốt, sau đó trở về sum họp với Tu Trữ, đây mới là con đường chính xác hắn nên đi.
Mà kế tiếp mấy ngày sau, hắn cũng rất chuyên tâm tu luyện.
Vệ Tu Nghiêu có một thói quen, đó là mỗi khi đến chỗ ở mới, hắn sẽ mang vài lễ vật đến tặng cho hàng xóm, tạo một mối quan hệ tốt. Dù sao hắn cũng không phải loại người trời sinh hướng nội, cũng không lãnh huyết vô tình như trên thương trường đồn đại. Ngược lại, hắn rất thích leo núi, thỉnh thoảng ra ngoại thành dạo chơi, thích những hoạt động ngoài trời. Có thể nói, hắn không hề lạnh lùng, hắn rất thích khung cảnh phồn hoa dưới ánh mặt trời. Có hương vị ấm áp.
Nhiều ngày nay quan hệ với những người hàng xóm cũng dần thân thiết, mà những hàng xóm này cũng rất tốt. Vệ Tu Nghiêu không thích làm mấy việc của nhà nông, cho nên những người hàng xóm kia thỉnh thoảng đều sang giúp hắn chăm sóc hoa màu.
Triệu gia hàng xóm có một tiểu nam hài tên là Triệu Hổ, mọi người đều gọi nó là Hổ Đầu. Hổ Đầu bộ dạng gầy nhỏ, nhưng làm việc rất hăng hái, cũng rất thích ánh mặt trời. Vệ Tu Nghiêu thực thích tiểu tử lúc nào cũng tràn ngập sức sống này. Mà nó cũng thường xuyên chạy sang nhà Vệ Tu Nghiêu, cùng hắn chơi cờ. Vệ Tu Nghiêu khi nhàn rỗi đã dạy nó chơi cờ vua, sau đó dựa vào khả năng điêu khắc của mình, khắc ra một bàn cờ vua. Mặc dù trông không được đẹp lắm, nhưng hai người lại chơi rất vui.
Hôm nay, Hổ Đầu lại trốn nhà chạy sang tìm Vệ Tu Nghiêu chơi cờ.
Thấy trong sân không có ai, liền trực tiếp đi vào trong nhà. Nó biết, nếu Vệ Tu Nghiêu không ở bên ngoài, thì nhất định là ở trong nhà luyện công. Mặc dù nó rất muốn học, từng lôi kéo làm nũng Vệ Tu Nghiêu, cầu xin hắn dạy võ, nhưng Vệ Tu Nghiêu lại nói hắn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thứ mà hắn luyện chỉ là cách điều hòa hơi thở mà thôi.
Mỗi khi lặp lại tình huống này, Hổ Đầu đều sẽ bĩu môi, mang theo ai oán mãnh liệt nói:
– Vệ tiên sinh lừa dối tiểu hài tử!
Hổ Đầu năm nay đã mười ba tuổi, mặc dù nơi này sùng bái võ thuật, nhưng cũng rất coi trọng giáo dục, mà tuổi của thiếu niên này, đúng là độ tuổi thích hợp nhất để bắt đầu học tập.
Không biết nơi này có khoa cử hay không? Vệ Tu Nghiêu nghĩ, chắc là có, nếu không vì sao đa số tiểu hài tử của trấn trên cũng được đưa đến trường.
Nếu không có mục tiêu và động lực, những hài tử này sao có năng lực học tập thứ gì được?
Đáng tiếc, nhà của hài tử này, đã kéo dài suốt mười này mà vẫn không gom đủ tiền cho Hổ Đầu đi học.
Việc này là hôm qua khi nương của Hổ Đầu đến tìm nó mới nói ra. Nếu lấy tính khi có rắc rối gì cũng muốn tự mình gánh vác, không muốn gây phiền toái cho người khác của Hổ Đầu mà nói, nếu Hổ Đầu không tự mình nói, có lẽ cả đời này Vệ Tu Nghiêu cũng không biết gia cảnh của Triệu gia lại khó khăn như vậy.
Hơn nữa cậu nhóc này, người rất cao, chỉ là hơi gầy mà thôi.
Có lẽ là do lúc đầu đã bị thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài tạo thành.
Đợi cho Hổ Đầu vào nhà, tìm được Vệ Tu Nghiêu đang yên lặng ngồi ở bàn đọc sách thì Vệ Tu Nghiêu cũng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, tao nhã cười với thiếu niên kia:
– Hổ Đầu, hôm nay không giúp đại nương cắt cỏ cho heo sao?
Tiểu tử này, lười biếng trốn việc chạy đến đây chơi, khi về nhất định sẽ bị ăn đòn.
Hổ Đầu cười hì hì chạy tới, đặt mông ngồi lên cái ghế cạnh bàn, vắt chéo chân, đung đưa:
– Tiên sinh, sáng nay ta đã giúp nương cắt cỏ rồi. Hơn nữa đang giữa trưa, cũng không phải lo cho heo ăn. Ha ha, chẳng qua sợ tiên sinh ở một mình buồn nên mới đến chơi với tiên sinh thôi!
– Nga? – Vệ Tu Nghiêu nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nó – Thằng nhóc nghịch ngợm này!
Giờ có đọc sách cũng không yên nữa, Vệ Tu Nghiêu đành buông quyển sách trên tay xuống:
– Nói đi, ngươi khi nào thì nhập học? Đừng có nói dối vô ích, ta có rất nhiều biện pháp trị ngươi!
– A…a, tiên sinh thật nghiêm khắc! Người ta chỉ là muốn tới đây lãnh giáo tiên sinh vài nước cờ có thể nhanh chóng hạ gục đối phương thôi mà. Trường học ấy à, người ta không muốn đi!
– Vì sao? – Vệ Tu Nghiêu có chút hứng thú – Sao lại không muốn đi? Ta thấy tiểu hài tử nhà Trương đại thẩm đi học rất vui mà?
Hổ Đầu bĩu môi:
– Trần phu tử kia, toàn nói những điều đã có trong sách. Tiên sinh trước kia đã dạy qua ít chữ, cho nên, cho dù không đến trường, ta cũng có thể tự mình học tốt!
– Nga? Ngươi làm sao biết Trần phu tử không tốt chứ?
– Ngày hôm kia ta vừa đến nghe trộm xong! A….
Nhanh chóng che miệng lại, Hổ Đầu trợn mắt nhìn Vệ Tu Nghiêu, ánh mắt như con thỏ bị dọa kinh hãi.
Cúi đầu cười hai tiếng, Vệ Tu Nghiêu vươn tay, ngón tay cong lại, giả vờ hung dữ cốc đầu nhóc kia vài cái, sau đó uy nghiêm nói:
– Ta đã nói rồi, có khó khăn gì đều có thể tới tìm ta. Ngươi đã hoàn toàn quên sạch sao? Rõ ràng là muốn đến trường, lại còn giả bộ như không thèm để ý. Tuổi còn nhỏ, mà dám ở trước mặt ta diễn kịch?
Số tiền hiện tại của hắn đều là do Đồng Bách Hùng ngày đó mạnh mẽ bắt cầm. Số lượng khá lớn, trích một phần trong đó ra cũng đủ cho một gia đình bình thường sống trong vài năm. Dù sao với hoàn cảnh bây giờ của hắn, không đến nửa năm là có thể trở về. So với việc để ngân phiếu bị mối ăn, thà rằng đưa cho đứa nhóc này giúp nó đi học. Không phải Vệ Tu Nghiêu hảo tâm làm từ thiện gì, chỉ là đứa bé này khiến hắn cảm thấy yêu thích, cũng khiến hắn muốn giúp nó.
– Nhưng mà phu tử kia còn không giỏi bằng tiên sinh….
Thanh âm của Hổ Đầu càng ngày càng nhỏ, nếu không phải Vệ Tu Nghiêu có chút võ công, thì đúng là không nghe được nó nói.
Vệ Tu Nghiêu vờ như không nghe thấy, hỏi lại:
– Ngươi nói gì cơ?
– Không… không có gì. – Hổ Đầu vội vàng đứng lên – Tiên sinh, ta về trước, ngày mai lại đến tìm ngài.
Nói xong, thằng nhóc vội vàng chạy mất.
Đáng tiếc, khi nó vừa chạy tới cửa thì bên ngoài xuất hiện một người. Người này tốc độ rất nhanh, thân hình gầy gò của Hổ Đầu vừa va vào đối phương liền bị bắn ngược lại.
Nhìn thấy tình huống vừa xảy ra, Vệ Tu Nghiêu nhanh chóng phi thân qua, chớp mắt liền tiếp được Hổ Đầu đang kinh hoảng. Thả nó xuống, chờ Hổ Đầu bình tĩnh lại, Vệ Tu Nghiêu lúc này mới có thời gian ngẩng đầu nhìn vị khách không mời xâm nhập vào chỗ ở của hắn. Không ngờ, vừa nhìn một cái, hắn đã hoảng sợ kêu thành tiếng:
– Đồng đại ca? Sao ngươi lại tới đây?
Khuôn mặt Đồng Bách Hùng lạnh lùng, nhìn thấy Vệ Tu Nghiêu liền lao qua, túm lấy hai vai hắn lắc liên hồi, đôi mắt mở to:
– Vệ huynh đệ, ta rốt cuộc đã tìm được ngươi! Ngươi… ngươi nhanh đi cứu giáo chủ đi!
Vệ Tu Nghiêu bị lắc đến mức đại não trống rỗng, giữa lúc hoảng hốt không nghe nổi đối phương nói gì:
– Đồng đại ca, đã xảy ra chuyện gì?
Sao Đồng đại ca lại tìm mình để cứu người? Cứu ai?
– Đông Phương giáo chủ! Giáo chủ hắn… hắn …bị trọng thương, cũng sắp không cầm cự được nữa rồi!
================================================