CHƯƠNG 18
Edit: Bi
Vừa nghe thấy câu hỏi này, thân thể Vệ Tu Nghiêu nháy mắt cứng đờ, trong đôi mắt nâu thoáng hiện lên lưu quang nhanh đến mức không kịp nắm bắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong giọng nói mang theo chút hài hước:
– Sao vậy, Đông Phương đối với đồ đựng nước rất tò mò sao?
Đồ đựng nước?
Đông Phương Bất Bại khép hờ đôi mắt, lông mày thanh mảnh hơi nhếch lên, chậm rãi nói:
– Thì ra chỉ là cái đồ đựng.
Lời này không biết là có ý gì… Vệ Tu Nghiêu quay đầu nhìn về phía Hổ Đầu vừa bị Đông Phương Bất Bại dọa sợ, vỗ vỗ vai nó:
– Ngươi cứ về nhà trước đi, ngày mai ta sẽ đến!
– A? – Hổ Đầu hoàn hồn, nhanh chóng gật đầu, vội vàng chạy mất.
Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu, vừa lúc thấy Đông Phương Bất Bại mặt lạnh ngồi ở một bên, ai, người này rất đẹp, nhưng lại đi hù dọa tiểu hài tử.
– Đông Phương, hiện tại cũng đã chiều rồi, buổi tối ngươi muốn ăn gì? – Lúc bước ra cửa, Vệ Tu Nghiêu buột miệng hỏi một câu.
– Ngươi làm? – Đông Phương Bất Bại nhíu mày
– Nếu không ngươi cho nơi này còn có ai làm? – Vệ Tu Nghiêu mỉm cười đáp!
Mất tự nhiên nghiêng đầu sang hướng khác, khóe môi Đông Phương Bất Bại giơ lên:
– Thức ăn tùy tiện sao cũng được, còn muốn một bầu rượu
– Ngươi vừa mới tỉnh, tốt nhất là nên ăn thức ăn lỏng, còn rượu… mấy ngày tới hẳn là không thể uống được, đối với dạ dày không tốt lắm.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày:
– Vậy cháo lá sen.
– Bây giờ là mùa thu, mọi người ở đây không ai có thói quen bảo tồn lá sen đến bây giờ.
– Vậy nơi này có cái gì?
Vệ Tu Nghiêu mỉm cười:
– Cháo gà! Vừa lúc có thể bồi bổ cho cơ thể ngươi!
Đông Phương Bất Bại không còn gì để nói, ngươi đã quyết định, còn hỏi ta làm gì?
Ngày thứ hai.
Vệ Tu Nghiêu thức dậy rất sớm, thói quen khi còn học ở trường đại học đến giờ vẫn còn theo hắn, nhưng điều này khiến hắn vô cùng hài lòng. Khi đi vào phòng trong mới phát hiện, Đông Phương Bất Bại đã tỉnh, đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mắt sáng như nước, tóc mai như mây.
Đông Phương Bất Bại là người khiến cho kẻ khác chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy được sự kiêu ngạo và hơn người. Vệ Tu Nghiêu không biết y và Dương Liên Đình trước đó đã từng trải qua những chuyện gì mới có thể cùng một chỗ, trải qua chuyện gì mà khiến Đông Phương Bất Bại đối với gã lại chấp niệm như vậy… bị phế đi võ công, hắn thực sự cam tâm tình nguyện? Cho dù chỉ trong một tháng ngắn ngủi…
Suy nghĩ đến một đời truyền kỳ của Đông Phương Bất Bại, trong một tháng này y thật sự nguyện ý quên đi tình hình trong giang hồ? Vệ Tu Nghiêu cúi đầu, trong đôi mắt đã không còn sự thâm thúy bình thường, ngược lại càng thêm đơn giản rõ ràng, mang theo một chút dịu dàng.
Sao phải để ý nhiều như vậy?
Đông Phương Bất Bại chính là Đông Phương Bất Bại, cho dù hắn sống ở Hắc Mộc Nhai, cũng không có nghĩa khi đó hắn thật sự thoát ly khỏi giang hồ, làm một ẩn sĩ.
Lắc lắc đầu, vừa sang sớm, hắn lại nghĩ cái gì vậy chứ? Thật sự là làm hỏng tâm tình..
Bưng chén đĩa, Vệ Tu Nghiêu bước tới đặt lên bàn.
– Đông Phương, lại ăn điểm tâm
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển qua bàn.
Đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉ có hai chén cháo cùng hai đĩa thức ăn.
Vén chăn lên, Đông Phương Bất Bại chỉ mặc một kiện áo trong, đi tới bên bàn ngồi xuống.
Vệ Tu Nghiêu hơi nhíu mày một cái, sau đó đứng dậy bước đến tủ quần áo, tìm một kiện áo ngoài sạch sẽ.
Đem áo ngoài choàng lên vai Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu nói:
– Buổi sáng trời lạnh, nên mặc nhiều một chút, thân mình sẽ ấm áp hơn nhiều.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, không nói gì.
Bất đắc dĩ thở dài, Vệ Tu Nghiêu cảm giác thật thất bại:
– Được rồi, mau ăn sáng thôi, nếu không cháo sẽ lạnh mất. Đúng rồi, sau khi ăn xong ta muốn đưa ngươi đi dạo xung quanh, ngươi muốn đi không?
– Không muốn! – Đông Phương Bất Bại cúi đầu gắp đồ ăn.
– Hít thở không khí mới mẻ nhiều một chút mới có lợi với thân thể, ngươi nghĩ lại xem có muốn… – Đông Phương Bất Bại lạnh mắt liếc một cái, Vệ Tu Nghiêu nhất thời im lặng.
Yên lặng cúi thấp đầu ăn cơm, Vệ Tu Nghiêu thầm nhủ, không phải đã biết rõ rồi sao? Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay luôn bướng bỉnh ngang ngạnh, vậy mà mình còn muốn đi khiêu chiến sức chịu đựng của y.
Thật sự là… càng ngày càng có xu hướng phát triển thành bảo mẫu.
Nhíu mày nghĩ nghĩ, Vệ Tu Nghiêu lại nhìn về phía đối phương, mang theo hương vị sủng nịnh nói:
– Vậy cũng được, ở nhà cũng tốt, ta có rất nhiều sách, đều là lúc trước mua được trên đường. Bất quá, ngươi thích thêu, nhưng trong nhà không có vải tốt, nếu không hôm nào chúng ta đi chọn mua thử.
Trong nhà? Đông Phương Bất Bại chấn động cả người.
Nhìn đối phương ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, Vệ Tu Nghiêu nắm thật chặt đôi đũa trong tay, chẳng lẽ thật sự chỉ có Dương Liên Đình mới được ngươi để vào mắt?
– Ngươi không ăn sao?
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nháy mắt kéo lại tâm thần của Vệ Tu Nghiêu:
– A? Thật xin lỗi, chúng ta tiếp tục ăn thôi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, Vệ Tu Nghiêu đi đến nhà Hổ Đầu. Bất kể hắn nói thế nào Đông Phương Bất Bại cũng nhất quyết không đi, Vệ Tu Nghiêu cũng chỉ dành để y ở nhà tự kiếm sách đọc giết thời gian. Lúc trước hắn đã đáp ứng người ta, giờ cũng không thể lật lọng.
Đứng gần cửa sổ, Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt trong tay thứ gì đó.
Cúi đầu cười khẽ một tiếng, Đông Phương Bất Bại mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nói:
– Đồng đại ca, nếu đã đến đây tại sao không vào?
Không bao lâu sau, một hán tử thân hình cường tráng đứng phía sau y, chắp tay:
– Giáo chủ!
Tinh tế nhẹ nhàng đùa nghịch đồ vật trong tay, Đông Phương Bất Bại nói:
– Nói đi, trong khoảng thời gian ta hôn mê, trên giang hồ có động tĩnh gì không?
Đồng Bách Hùng thoáng lui về phía sau một bước, rồi mới lên tiếng:
– Từ ngày Tả Lãnh Thiền dẫn người giết lên Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành đã giết hắn, nhưng Thánh Cô cùng chưởng môn phái Hằng Sơn Lệnh Hồ Xung cũng mai danh ẩn tích trên giang hồ. Có người đồn đại, nói là ở đỉnh Hoa sơn từng nhìn thấy hai người, nhưng trong vòng nửa tháng lại có người nói hai người họ đã sớm ra tái ngoại…
Chưởng môn phái hoa sơn bây giờ là Nhạc Bất Quần, nhưng thê tử và con gái hắn là Nhạc Linh San vài ngày trước đã bị người sát hại một cách ly kỳ, tử trạng đều cực kỳ thê thảm. Hơn nữa trong chốn giang hồ, nhiều người mang danh “đại hiệp”, thân thuộc trong nhà đều lần lượt bị hại. Hiện tại các môn phái đều hoài nghi do Nhậm Ngã Hành làm, hơn nữa gần đây triều đình đã có ý muốn khống chế các đại môn phái, thủ đoạn cực kỳ hung ác, giết, hạ độc, uy hiếp… không cách nào không làm.
Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nghe, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay, thanh âm lạnh lùng không chút gợn sóng:
– Triều đình cũng muốn chen một chân vào giang hồ?
– Hẳn là như vậy!
– Vậy sao… – Đông Phương Bất Bại xoay người, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Đồng Bách Hùng – Đồng đại ca, ngươi biết ta muốn làm gì chứ?
Đồng Bách Hùng nhãn tình sáng lên, kích động trả lời:
– Dạ!
Vừa lòng cười, Đông Phương Bất Bại nhướng mày, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt sáng rực một cách khác thường:
– Chờ bổn tọa khôi phục võ công, Đồng đại ca, Đông Phương còn cần ngươi trợ giúp một tay.
– Khôi phục võ công? – Trong mắt Đồng Bách Hùng nổi lên nghi hoặc, rồi lại giật mình như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt cũng là mừng rỡ vô cùng – Giáo chủ nói thật sao? Khi nào thì có thể khôi phục?
Đông Phương Bất Bại cười kiêu ngạo, nhìn quanh nhà lộ vẻ tao nhã:
– Sau một tháng nữa!
…
Một lúc sau…
– Vậy Giáo chủ, thuộc hạ trước hết xin cáo lui!
– Đồng đại ca, giữa chúng ta còn khách khí như thế? – Đông Phương Bất Bại nâng tay – Nhiều ngay nay đã khiến Đồng đại ca vất vả rồi!
Nghe được Đông Phương Bất Bại nói như vậy, trong lòng Đồng Bách Hùng bỗng dâng lên từng dòng nước ấm áp, hán tử kiên cường không biết làm thế nào mới có thể biểu đạt được sự kích động của bản thân, cuối cùng đành ngượng ngùng gãi đầu cười hắc hắc:
– Không vất vả không vất vả.
Đang lúc Đồng Bách Hùng sắp bước ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến một câu hỏi của Đông Phương Bất Bại, thân hình cao lớn nháy mắt cứng đờ, nghiêng đầu sang chỗ khác:
– Giáo chủ, nếu ngài đã gọi ta một tiếng Đồng đại ca, ta đây làm ca ca cũng muốn nhắc nhở ngài một tiếng, cái tên tiểu nhân Dương Liên Đình kia hiện tại còn tốt hơn so với Đồng đại ca của ngươi! Yên tâm đi, hắn còn chưa chết!