CHƯƠNG 23
Edit: Bi
Mãi đến khi giúp Đông Phương Bất Bại sửa sang lại quần áo xong, sắc mặt âm trầm của Vệ Tu Nghiêu mới dần biến mất, khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm giác được có chút kỳ lạ.
Vừa rồi hắn giúp Đông Phương Bất Bại sửa sang lại quần áo, nhưng đối phương lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại thoải mái để mặc cho hắn giúp đỡ. Nghi hoặc nhìn sang, cũng vừa lúc thấy Đông Phương Bất Bại đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào, Vệ Tu Nghiêu há há miệng, nhưng cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
Đông Phương Bất Bại vung ống tay áo lên:
– Chúng ta trở về thôi!
Vừa dứt lời liền bước đi.
Vệ Tu Nghiêu có chút suy nghĩ nhìn theo bóng lưng y, thấy đối phương không kiên nhẫn xoay đầu lại nhìn mình, lúc này hắn mới nhấc chân đi tới.
Lúc về đến nhà sắc trời đã tối, trên tay Vệ Tu Nghiêu có một túi bột làm sủi cảo lúc xế chiều vừa mua, đủ làm cho hai người ăn.
Hiện giờ, Đông Phương Bất Bại đã không còn vẻ dễ thương khi ở tửu lâu hay vẻ cuồng dã lúc đuổi theo tên trộm vặt, khiến cho Vệ Tu Nghiêu đang cầm túi bột sủi cảo cảm thấy vô cùng khó hiểu, thỉnh thoảng lại liếc sang Đông Phương Bất Bại một cái, định nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Dựa vào khả năng của y, cho dù lúc trước khi chưa khôi phục nội lực, chỉ cần dùng đến chiêu thức tinh diệu, đối phó với một tên trộm nhỏ nhoi cũng sẽ rất dễ dàng nhanh chóng, vì sao hôm nay y lại khiến bản thân chật vật như vậy? Còn có khi ở trong tửu lâu, tuy rằng y bình thường ăn nói cũng rất tùy hứng, nhưng luôn biết giới hạn, vì sao lúc đó trước mặt mình lại lộ vẻ yêu mị cực hạn như vậy?
Rũ mắt xuống, trong lòng Vệ Tu Nghiêu rất rõ ràng, Đông Phương Bất Bại không phải loại người cố ý đi mê hoặc người khác, thậm chí y còn vô cùng chán ghét cái loại hành vi phóng đãng này, nhưng sao hôm nay y lại khác thường như thế?
– Vệ Tu Nghiêu…
Đông Phương Bất Bại đột nhiên dừng bước.
– Sao vậy? – Vệ Tu Nghiêu dừng lại, có chút khó hiểu, không biết vì sao đối phương đột nhiên dừng lại.
– Chúng ta… sống cùng nhau đi… ngươi nói xem… có được không?
Giọng nói của người nọ thực yếu ớt khiến Vệ Tu Nghiêu hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nếu không sao hắn lại nghe thấy đối phương nói nguyện ý sống cùng mình? Nghĩ lại trước kia, mặc dù y sinh bệnh, nhưng cũng một phần là do hắn cưỡng chế y sống chung một nhà.
Ra sức xoa xoa tai, hừm, ngày hôm nay gặp được thật nhiều chuyện lạ, hắn thế nhưng lại nghe được ảo giác,
– Tiểu Vu, sao ngươi không đi tiếp? – Vệ Tu Nghiêu cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng hỏi Đông Phương Bất Bại, cố gắng không để cho y phát hiện ra suy nghĩ ngu ngốc của mình.
Đông Phương Bất Bại xoay người lại, nhìn thẳng vào hắn, im lặng không nói.
– Tiểu Vu, làm sao vậy ?
Bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Vệ Tu Nghiêu cố gắng khống chế trái tim đang đập nhanh quá mức của mình.
Môi mỏng hé mở, Đông Phương Bất Bại nói lại lần nữa :
– Vệt Tu Nghiêu, ta nói, chúng ta sống cùng nhau đi, ngươi cảm thấy… thế nào ?
Bàn tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình xiết chặt lại, đôi mắt đen láy của Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn thẳng vào Vệ Tu Nghiêu.
Hơi hơi hé miệng, nhưng lúc này Vệ Tu Nghiêu lại không biết phải nói gì.
Thật lâu sau, Đông Phương Bất Bại vừa xấu hổ vừa giận dữ vung tay lên, quay lưng đi:
– Quên đi, coi như ta chưa tùng nói gì. Chúng ta trở về thôi!
Nhưng trong chớp mắt, cả người y bỗng cứng lại.
Có người ôm lấy y từ phía sau.
Vòng tay ấm áp rộng lớn, phải chăng y sẽ được người này ôm vào trong lòng cả đời?
– Tiểu Vu, ta đâu có nói không được… ha ha… – Vệ Tu Nghiêu cúi đầu cười rộ lên – Ta chỉ đang nghĩ trên tay ta toàn là bột làm sủi cảo, người xem, vì bắt ngươi lại mà ta làm bẩn y phục của ngươi rồi…
Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy người kia vòng tay ôm mình, nhưng trong tay còn cầm mấy cái túi, một ít bột bị rơi ra dính vào y phục.
Hai má đỏ ửng, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng tránh khỏi hai tay Vệ Tu Nghiêu.
Thấy Vệ Tu Nghiêu cười cười nhìn mình, Đông Phương Bất Bại càng cảm thấy tức giận, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một mạt đỏ ửng hiếm thấy:
– Chúng ta vẫn nên về nhà nhanh thôi!
Y vừa dứt lời liền quay lưng đi thẳng, không thèm liếc nhìn Vệ Tu Nghiêu một cái.
Vệ Tu Nghiêu buồn cười lắc lắc đầu, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười, bước nhanh đuổi theo y.
Phòng bếp
– Tiểu Vu, ngươi nghỉ một lát đi, chỗ này giao cho ta là được rồi.
Vệ Tu Nghiêu vụng về gói sủi cảo, quay đầu nói với Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh. Hắn là người phương bắc, rất thích ăn sủi cảo nhưng chưa từng tự làm, nhưng hiện tại xem ra gói sủi cảo cũng chẳng phải việc khó khăn gì lắm.
Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn hắn, không nói câu nào, tiếp tục chăm chú gói sủi cảo.
Nhìn mấy cái sủi cảo do mình gói xấu xí vô cùng, Vệ Tu Nghiêu xấu hổ muốn chết:
– Cái này… mấy cái này gói thật là xấu… ha ha…
Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn đống sủi cảo hình thù kỳ quái của đối phương, lại nhìn sang mấy cái cũng xấu không kém của mình, thản nhiên nói:
– Đem nấu được rồi chứ?
Mấy hôm sau
Xế chiều, Vệ Tu Nghiêu từ nhà Hổ Đầu về, vừa vào tới cửa liền thấy trên bàn đặt hai bát sủi cảo còn bốc khói thơm lừng.
Từng cái trong suốt mềm mại, xinh đẹp vô cùng.
==================================