CHƯƠNG 3
Edit: Bi
Beta: BT
Lời nói này thật kín đáo, Vệ Tu Nghiêu vừa nghe, lập tức gục nửa đầu xuống, con ngươi màu nâu nhạt hơi ngước lên, khóe miệng cười cười hơi nhấc lên, thanh âm trầm thấp mà tao nhã:
– A, khi đó… là bị quăng xuống nhầm địa điểm.
Đông Phương Bất Bại hơi kinh ngạc:
– Bị… quăng nhầm địa điểm?
Ai lại có bản lĩnh đến như vậy, có thể đem người quẳng đến nơi đây? Hay là nói, người kia căn bản không phải người? Trong đôi mắt đẹp đột nhiên hiện ra ánh sáng lạnh, khóe miệng Đông Phương Bất Bại gợi lên một nụ cười trào phúng.
– Lại có gan dám trêu chọc bổn tọa, ta xem ngươi thực là không muốn sống.
Vừa nói xong, giữa những ngón tay mảnh khảnh lại xuất hiện mấy cây ngân châm lạnh lẽo
Trong truyện của Kim Dung Đông Phương Bất Bại cao ngạo đến cực điểm, tính cách lại tàn nhẫn vô cùng, trừ bỏ đối với Dương Liên Đình đặc biệt ra, làm việc cho tới bây giờ là tùy ý mà làm. Vệ Tu Nghiêu có chút khó hiểu, một người tài hoa độc nhất vô nhị thế này, vì cái gì mà lại vì Dương Liên Đình mà trang điểm quá đậm đến như thế? Đến nỗi tự che đi khuôn mặt nguyên bản thanh lệ vô song, thậm chí không tiếc, đem cả Nhật Nguyệt Thần Giáo dâng lên tay kẻ bại hoại như hắn.
Nhưng hiện tại cho dù Vệ Tu Nghiêu cảm thấy hứng thú với việc này như thế nào, thì giờ phút này hắn cũng không muốn quản nhiều vậy. Hiện tại ngay cả bản thân mình hắn còn quản không xong, đừng nói là bất kể vấn đề gì khác. Mắt thấy Đông Phương Bất Bại xuất ra mấy ngân châm sáng loáng, sắc mặt Vệ Tu Nghiêu khẽ biến đổi.
Thật là một gia hỏa kiêu ngạo không chấp nhận được người khác ở trước mặt mình càn rỡ.
Âm thầm ngưng tụ chân khí, chú thuật thuấn di cũng chuẩn bị sẵn sàng, Vệ Tu Nghiêu bất động thanh sắc chuẩn bị. Tuy rằng nơi này so với hiện đại có vẻ thú vị hơn nhiều, không giống như hiện đại lạnh băng không chút tình cảm, nhưng cũng đồng thời có rất nhiều nguy hiểm. Chỉ cần hơi không chú ý, phỏng chừng là không còn mạng sống mà ra khỏi cái viện tử này.
Đông Phương Bất Bại đã nhận ra động tác phòng bị rất nhỏ của hắn, nhất thời cười rộ lên đầy mị hoặc:
– Bổn tọa còn tưởng ngươi thật sự không sợ chết, thì ra cũng chỉ là một tên nhát gan.
Vừa nghe lời này, Vệ Tu Nghiêu nheo mắt lại:
– Đông Phương đối với tại hạ không khách khí, chẳng lẽ tại hạ phải đứng yên đó chờ chết?
Hơi thở hơn người bẩm sinh hiển lộ ra không thể nghi ngờ. Thân hình thon dài của Vệ Tu Nghiêu đắm chìm trong ánh mặt trời dần dần ấm lên. Âu phục mặc trên người đã có ít nếp nhăn, nhưng vẫn không thể che dấu loại lãnh đạm phát ra từ cơ thể. Người nam nhân này, từng có được tình cảm của toàn bộ nữ nhân, cho dù hiện tại đã rơi vào địa bàn của người khác, loại tao nhã cùng giọng điệu không thể cưỡng nổi vẫn có thể khiến người khác kinh hãi như trước.
Màu nâu nhạt trong con ngươi chậm rãi chuyển động, phát ra ánh sáng vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng nghiêm nghị, cùng với nó, trên người hình thành sự tươi sáng không gì so sánh được.
Đông Phương Bất Bại lặng đi một chút, sau đó cười rộ lên quỷ dị:
– Bổn tọa thật không nghĩ tới, trên giang hồ vẫn còn có người thú vị như ngươi tồn tại. Ngươi…
Vừa định nói chuyện, khóe mắt lại liếc thấy một thị nữ đang đi tới cách đó không xa, thanh âm cũng ngừng lại. Thị nữ khiêm tốn mà quỳ xuống:
– Giáo chủ, Dương tổng quản tới!
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại sáng lên:
– Còn không mau mời Dương tổng quản vào?
– Dạ
Vệ Tu Nghiêu thú vị mà nhìn Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt trở nên vui vẻ, khuôn mặt tinh xảo vui sướng tươi cười. Xem ra người này đúng là Đông Phương Bất Bại trong truyền thuyết kia. Có thể đối đãi với một Dương Liên Đình như vậy, thiên hạ này trừ bỏ Đông Phương Bất Bại còn có thể có ai? (BT: Ta ko thích!!!!!! Sao ĐP lại vì thằng DLĐ khốn nạn mà vui thế chứ??????)
Bất quá, người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đó. Một giây trước còn là bộ dạng muốn ăn thịt người, một giây sau đã lại cười tươi, lộ ra lúm đồng tiền. Nếu đem xóa đi tầng phấn kém chất lượng chướng mắt kia, ngô, khuôn mặt này phối hợp với đôi mắt trong suốt đen như lưu ly. Vệ Tu Nghiêu không tự giác nhếch lên khóe miệng, người như vậy mới được xưng tụng là tuyệt đại giai nhân.
Nhưng chỉ một giây sau, Vệ Tu Nghiêu lập tức thu hồi lại quyết định vừa rồi.
Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quay đầu lại , nhìn hắn rồi nói:
– Liên đệ không thích xú nam nhân khác có mặt trong này, mấy người các ngươi mau đem hắn xuống cho ta.
Mấy người nam tử lập tức quỳ xuống đáp:
– Vâng.
Con ngươi màu nâu nhạt của Vệ Tu Nghiêu cấp tốc co rút lại, trên mặt xuất hiện một thoáng tươi cười quỷ dị:
– Muốn bắt ta?
Đôi môi khẽ động đậy, hai tay bắt đầu kết ấn, hai tay kết ấn phức tạp, Vệ Tu Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại lúc này đang lộ ra một ít kinh ngạc, trong nháy mắt tan biến trước mắt mọi người.
– Đây… Đây là có chuyện gì?
– Người đâu? Tên nam nhân kia đâu?
– … Chẳng lẽ hắn là tiên nhân ? Trời ạ, chúng ta đắc tội với thần tiên rồi, chúng ta sẽ không được siêu sinh… Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ, giáo chủ !
– Giáo chủ, Giáo chủ…
Mấy hạ nhân ở đây đều cuống cuồng hoảng loạn, chứng kiến một người không hề di chuyển lại tan biến ngay trước mắt mình, giải thích duy nhất là người đó là tiên nhân từ trên trời xuống, hoặc là yêu quái. Nhưng khi thế nhân gặp được loại tình huống này, trong tiềm thức sẽ lựa chọn phương án đầu tiên.
Đông Phương Bất Bại cũng có chút hoảng hốt, lúc này nghe thấy xung quanh toàn là tiếng nói bất an và cầu cứu, trong lòng lại buồn bực dị thường. Đôi mắt đẹp nhíu lại, mấy ngân châm chưa thu hồi lúc nãy thoáng chốc hướng phía mấy người đó bay tới, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu “A”, sau đó, thế giới rốt cục khôi phục sự yên tĩnh.
Thở ra một hơi, lại mẫn cảm nhận thấy phía bên trái có hơi thở của người nào đó:
– Ai?
Ngân châm bay qua, nhưng lại bay vào khoảng không.
Nơi đó trống không, căn bản là không có gì cả.
– Bất Bại, ngươi ở nơi này làm gì?
Dương Liên Đình vừa bước vào đình viện liền nhìn thây Đông Phương Bất Bại lăng lăng đứng ở nơi đó, trong mắt còn lộ ra thần sắc khẩn trương hiếm thấy.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đông Phương Bất Bại nhanh chóng quay lại hướng phát ra thanh âm, con ngươi đen như lưu ly lập tức biến mất sự băng lãnh, thay vào đó chính là ánh mắt dịu dàng.
– Liên đệ, ngươi đã đến rồi.
Ngay cả ngữ điệu cũng nói chậm lại, hơi thở lãnh tích quanh thân cũng thoáng chốc trở nên ấm áp như xuân phong thổi qua, ấm áp, ấm áp. (BT: Ta ko đọc nữa >_< Ta ức!!!!)
Vệ Tu Nghiêu sử dụng ẩn thuật đứng ở một bên lẳng lặng nhìn tất cả, thu liễm toàn bộ hơi thở.
Đúng vậy, hắn như thế nào đã quên, người kia dù xinh đẹp thế nào, hắn cũng là Đông Phương Bất Bại. Cho dù là đóa hoa hồng kiêu ngạo cao quý, thì nó cũng mang theo gai nhọn sắc.
Ở phía sau là một biển hoa lớn, Dương Liên Đình hướng phía Đông Phương Bất Bại đi tới, trên khuôn mặt tuấn lãng hơi lộ ra tươi cười:
– Bất Bại, gần đây sự tình trên giang hồ tương đối nhiều. Các đại môn phái hiện tại vẫn không có thay đổi gì lớn. Bất quá nghe nói Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo ta hiện đang bị vây khốn ở Thiếu Lâm.
– Thánh Cô? – Lông mi Đông Phương Bất Bại hơi run rẩy, đôi lông mi như hai quạt nhỏ dưới ánh nắng mặt trời có vẻ dài nhỏ hơn – Thánh Cô sao lại bị vây khốn ở Thiếu Lâm?
Dựa vào năng lực của Thánh Cô, tuy không đến mức có thể nói là không có địch thủ trong Thiếu Lâm, nhưng muốn chạy trốn cũng tuyệt đối không phải là vấn đề.
– Còn không phải vì tên nam nhân kia sao?
Sắc mặt Dương Liên Đình thay đổi, khinh thường hừ lạnh một tiếng, không chút nào phát hiện ra khi Đông Phương Bất Bại nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
– Nghe nói nàng coi trọng một tên đệ tử phái Hoa Sơn, tên nam nhân kia bị thương, nàng liền đưa người ta lên núi. Sau đó phương trượng của Thiếu Lâm tự là Phương Chứng đại sư, yêu cầu nàng ở lại Thiếu Lâm tự, nàng dĩ nhiên cũng đáp ứng.
Cuối cùng còn thêm một câu:
– Thật không biết xấu hổ!
Khi Dương Liên Đình nói những lời này, từ đầu đến cuối đều dùng một loại ngữ khí xem thường. Hắn từ trước đến nay đã không ưa Thánh Cô, lần này tìm được cơ hội, lại càng dốc hết sức nói xấu nàng. Có khi hắn thấy Thánh Cô cứ như vậy mà chết ở Thiếu Lâm Tự mới thật là rất tốt. Sẽ không có ai chia sẻ Nhật Nguyệt thần giáo với hắn, cũng không cần thời thời khắc khắc đề phòng nàng phát hiện ra việc mình và Đông Phương Bất Bại lén cầm tù cha nàng Nhậm Ngã Hành.
Thật lâu sau, sau khi Đông Phương Bất Bại chờ Dương Liên Đình nói đủ rồi, mới chậm rãi nói:
– Thánh Cô luôn luôn chí tình chí nghĩa, ta còn thực tán thưởng nàng.
– Ai? – Dương Liên Đình kinh ngạc nhìn qua – Bất Bại, ngươi hôm nay làm sao vậy? Thần sắc sao lại khó coi như vậy? (Bi: Tại mi chứ tại ai! Đồ Đần! Xí ~~~~)
Vệ Tu Nghiêu đứng ở một bên giữ im lặng, đôi môi thoáng hiện lên một độ cung, con ngươi hẹp dài híp lại, trong con ngươi màu nâu nhạt lóe lên sự đắc ý không biết tên.
– Liên đệ, ta mệt mỏi, ngươi hôm nay đi về trước đi! – Nghĩ nghĩ rồi nói thêm – Buổi tối…
…Có thể tới chỗ ta chứ? Còn chưa kịp nói ra miệng, đã nghe thấy Dương Liên Đình tiếp lời :
– Được rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Ta đi xử lý việc trong giáo. Khuya hôm nay ta có lẽ không tới được. Ngươi cũng biết, việc trong giáo luôn luôn…. (Bi : Hừ, đi với gái thì nói toẹt ra đi lại còn bày đặt ! Y như mấy ông chồng nói dối vợ để đi chơi với bồ ý ! Hứ ~~~ BT: Ta chưa ghét đứa nào như ghét thằng này hết. Sau này tác giả ko đì nó đến nơi đến chốn thì ta tức hộc máu chết mất)
Trên mặt Dương Liên Đình thoáng hiện ra một nét khó xử
– Ân, ta đã biết! – Đông Phương Bất Bại vô lực cười cười – Liên đệ cũng chớ làm việc vất vả quá mức, việc trong giáo có lẽ Đồng đại ca cũng có thể giúp đỡ, Liên đệ phải quan tâm đến thân thể mình một chút.
– Ân! Dương Liên Đình hơi có chút không kiên nhẫn. Tùy ý trưng ra một nụ cười – Ta đây đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi!
Dứt lời, không chút do dự liền xoay người rời đi!
Đông Phương Bất Bại si ngốc nhìn theo thân ảnh hắn rời đi, môi giật giật muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được. Đợi cho thân ảnh kia khuất hẳn, hoàn toàn không nhìn thấy nữa, hắn mới chậm rãi đi đến băng ghế đã muốn lạnh, nằm xuống.
Nhắm mắt lại, những ngón tay trăng nõn thon dài xoa xoa bàn tay kia, nói:
– Xuất hiện đi! Xem kịch hay đủ rồi chứ?
Vệ Tu Nghiêu có chút giật mình, lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi bởi vì Dương Liên Đình ở nơi này biểu đạt tình cảm thì trong lúc vô tình đã tiết lộ hơi thở của mình. Mỉm cười, hắn thu hồi thuật ẩn thân, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Thanh âm trầm thấp giàu từ tính vang lên, như là rượu đỏ trăng năm hoặc nhân:
– Đông Phương Bất bại, ngươi quả thực gánh chịu nổi tên này.
(BT: Em lạy anh, em van anh, yêu ĐP nhanh nhanh đi để còn đá đít thằng LĐ kia hộ em)
—————————————————————————————————————————————————-