Đông Phương Bất Bại Chi Tử Sam Thị Vệ

Chương 2: Chương 2: Tiếp Tục Vận Mệnh Chết Đi Sống Lại




Rầm rầm rầm!

Bên tai không ngờ có thể nghe một trận tiếng đập cửa vội vàng quen thuộc.

Trương Phong sợ hãi bừng tỉnh, bật người ngồi dậy, mở miệng thở phì phò, xoa trước ngực, vuốt phần ngực hoàn hảo không thương tổn, hắn mới nghi ngờ bình tĩnh lại.

Thả lỏng cơ thể, phiền muộn ngã người nằm lại trên giường.

Không đúng!

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra.

“Trương đại ca, ngươi đã khỏe hơn chưa?”

“Tiểu Lí?”

Trương Phong nhìn thanh niên mặc tử y theo bản năng kêu lên.

Tiểu Lí gật gật đầu,

“Trương đại ca, như thế nào sắc mặt vẫn ngươi tái nhợt như vậy? Nếu không ta lại xin cho ngươi nghỉ thêm một ngày, hai ngày này không vội, giáo chủ và tổng quản đại nhân cũng không có yêu cầu chuyện gì.”

Trương Phong gật gật đầu, nghe tiểu Lí nói những lời đã nói ra nói thêm một lần.

Đợi sau khi hắn ra ngoài, Trương Phong khẩn cấp nhảy xuống giường, khóa chặt cửa.

Giống nhau, cùng lần trước giống nhau như đúc, bạc vụn, chủy thủ, khăn tay thêu hoa.

Trương Phong suy sụp ngã trên giường, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Ngày đầu tiên hư hư thực thực xuyên qua, đã chết một lần, bây giờ chả lẽ hắn lại phải chờ lịch sử đó lặp lại một lần nữa sao……

Lòng Trương Phong không thể bình tĩnh, tim đập nhanh vô cùng.

Bị một kiếm đâm thủng ngực thật sự rất đau, cảm giác tử vong quá khó để tiếp thu, mặc kệ thế nào hắn vẫn muốn cố gắng sống sót.

Trương Phong trong lòng nghĩ, phải tránh hai người kia mới được.

Nếu tránh ở trong phòng không ra cửa thì sao?

Không được, tính nguy hiểm quá lớn, rất khó đảm hai người kia sẽ không phát hiện ra mình, nhưng nếu ra ngoài đối mặt thì Trương Phong cũng không có tự tin có thể thắng được hai người đó.

Như vậy chỉ có một đường là ngày mai cùng đi làm việc với mọi người, tuy rằng hai người kia hoang mang rối loạn, bộ dáng khẩn trương như là xảy ra biến cố gì đó rất lớn, nhưng nếu bọn họ đã có thể đào thoát, như vậy thì Trương Phong cũng có chút tin tưởng bản thân có thể đục nước béo cò.

Vì thế ở thời gian kế tiếp, Trương Phong luôn luyện lại võ nghệ, buổi tối tiểu Lí tới chơi, Trương Phong nói cảm thấy thân thể không tệ lắm, có thể làm việc, muốn sáng mai xuất phát cùng mọi người.

Tiểu Lí tuy rằng đáp ứng rồi, bất quá cũng nói buổi sáng nên xem lại, nếu không thoải mái tốt nhất vẫn là nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Trương Phong cẩn thận chuẩn bị tốt bạc vụn và chủy thủ, tính toán ngày mai mang theo trên người, xem có thể thừa dịp loạn chạy trốn hay không. Tuy rằng sau khi chạy đi sẽ phải đối mặt với một địa phương càng lạ lẫm hơn, nhưng đợi tại nơi tùy thời đều có thể mất mạng này thì thật sự càng không an toàn.

Ban đêm, Trương Phong bừng tỉnh vài lần, mỗi lần đều mơ thấy mình bị một kiếm đâm thủng ngực.

Lặp đi lặp lại vài lần, Trương Phong dứt khoát không ngủ nữa, sau khi sửa soạn mặc xong quần áo liền ngồi ở trên giường, chờ hừng đông đến.

“Nhanh lên nhanh lên, tổng quản đang gọi!”

Rốt cục chờ được thời khắc này, Trương Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe động tĩnh ngoài cửa, đợi đến lúc không sai biệt lắm, hắn cũng ra ngoài.

“Tiểu Lí.”

Trương Phong kêu người duy nhất hắn biết.

“Trương đại ca sao lại đi ra vậy, đệ nghĩ Trương đại ca cần nghỉ ngơi thêm một ngày.”Tiểu Lí nhìn Trương Phong, trên mặt lộ ra một chút ý trách cứ.

Đương nhiên cần phải đi ra a, bằng không lại chết oan như hôm qua thì khổ.

À không, là không biết tại sao mình lại phải tiếp tục chịu chết.

“Trương đại ca cảm thấy không khỏe liền xin nghỉ đi.”Tiểu Lí quan tâm nói tiếp.

Trương Phong cứng ngắc cười nói,“Ta cảm thấy nghỉ ngơi không sai biệt lắm.”

Sau đó hắn nhìn trời vừa mới hửng sáng, rồi quan sát vô số ngọn đuốc trước cửa, nghi hoặc hỏi:

“Hôm nay như thế nào lại sớm như vậy?”

“Đệ cũng không biết, nghe nói là tổng quản gọi.”

Tiểu Lí mờ mịt đáp lại:

“Trương đại ca bệnh nặng mới khỏi, phải cẩn thận trước mặt Dương tổng quản, đi theo hắn tiền thưởng nhiều nhất, cho nên mệnh cũng dễ mất nhất.”

Tiểu Lí khẩn trương nói:

“Ây! Xem đệ này. Trương đại ca đã làm thị vệ gần mười năm nay, chắc chắn còn biết nhiều điều nên cẩn thận hơn đệ rồi.”

Trương Phong không nói tiếp, chỉ gật đầu mỉm cười..

Mọi người đi ra không sai biệt lắm, thị vệ cũng ít nói chuyện, Trương Phong đang rầu rĩ không biết đứng ở đâu thì một tử sam thị vệ khác đã kéo hắn một vào hàng nói:

“Trương Phong, hôm nay ngươi đứng canh ở sau ta đi. Nhìn sắc mặt ngươi còn có chút tái nhợt, đừng để Dương tổng quản bắt được.”

Trong cái rủi có cái may, ít nhất sẽ không vì chuyện này làm người khác sinh lòng khả nghi.

Trương Phong theo lời đứng ở phía sau thị vệ kia, cười nhẹ cảm ơn với hắn.

Thị vệ này thoạt nhìn tuổi lớn hơn so với người khác, hiển hiện một thân uy nghiêm, hơn nữa thắt lưng màu vàng của hắn so với người khác tinh tế hơn một chút, chắc là giống như tiểu đầu mục.

Trương Phong hạ quyết tâm, lấy hắn làm mẫu, cố gắng không phạm sai lầm.

Không bao lâu, đầu lĩnh thị vệ nhìn người đã đến đông đủ, liền dẫn mọi người ra viện môn, đi dọc theo bên phải phiến cửa đá, rẽ vài lần, đi vào một đại sảnh.

Bấy giờ thị vệ chiếu cố Trương Phong lúc trước liền phân công bảo hắn cùng thị vệ khác đứng thủ ở hai bên sườn ghế dựa, những người còn lại một phần bị điều ra ngoài cửa, còn lại thì đi ra phía sau sảnh thủ hộ.

Vị trí Trương Phong đứng canh có vẻ là địa phương an toàn, vị trí này đứng ở sau chủ nhân, sẽ không bị chủ nhân nhìn thấy, cho dù có luống cuống gì, có khách nhân nào lại cố ý khó xử thị vệ của chủ nhà đâu?

Đương nhiên ngoại trừ cố ý tra xét, nhưng nếu gặp được người cố ý thì vô luận người đứng ở vị trí nào, xác suất bị làm khó dễ đều giống nhau.

Chủ nhân còn chưa tới, Trương Phong vụng trộm đánh giá thị vệ cùng vị trí với hắn, học tốt bộ dáng của hắn.

Lại đợi qua một lúc, chủ nhân vẫn không có lộ diện.

Lúc này, chỉ thấy hai gã tử sam thị vệ dẫn đầu đoàn người vào đại sảnh, cầm đầu là trong năm người là một nam tử, thân hình khôi ngô, trên mặt tràn đầy cung kính sắc, đầu cũng không nâng lên.

Phía sau hắn ba gã tùy tùng nâng một cáng, mặt trên nằm một gã nam tử cả người là máu, bộ dáng nam tử kia thập phần suy yếu, giữa cổ

còn băng một mảnh vải trắng, thở phì phò dồn dập.

Tử sam thị vệ dẫn mấy người này đến đại sảnh rồi lên tiếng nói:

“Dương tổng quản muốn gặp các ngươi, các ngươi chờ ở chỗ này.”

Nói xong liền xoay người vào phòng sau.

Trương Phong đứng thẳng tắp, góc độ đứng của hắn rất tiện quan sát vài người đứng trong sảnh.

Sau khi hai gã tử sam thị vệ đi khỏi, ba gã tùy tùng mới đặt cáng xuống đất, rồi quy củ đứng ở phía sau trung niên nam tử cầm đầu, mấy người đó thủy chung cúi đầu, cũng hề không nói chuyện với nhau một câu.

Bởi vì mấy người kia cúi đầu,Trương Phong lại càng dễ quan sát.

Chính là Trương Phong nhìn tới nhìn lui, nhìn như thế nào đều cảm thấy trong đó có một người là nữ phẫn nam trang.

Người nọ đứng ở bên trái cáng, nâng vị trí trước.

Thời điểm buông cáng, cổ tay thoáng lộ, làn da rất trắng, không khớp với màu bàn tay.

Hơn nữa ngón tay người nọ thon dài, cũng không lộ rõ khớp xương, rõ ràng không phải tay nam nhân.

Còn có khuôn mặt người nọ, tuy rằng cũng bị bôi vẽ nhìn không ra diện mạo, nhưng đường cong thập phần nhu hòa, nhất là xương cằm, không nhô ra như nam nhân bình thường.

Mấy người kia vẫn thành thành thật thật đứng ở nơi đó, cúi đầu khoanh tay, thập phần cung kính.

Trương Phong không khỏi đoán thân phận chủ nhân nhà này.

Chỉ là tổng quản đã nắm quyền thế như vậy, vậy thì chủ nhân còn để làm chi.

Lại một lát sau, phòng sau có người đi ra.

Người này cũng là một đại hán khôi ngô, có râu quai nón, phía sau còn theo hai cái tử sam thị vệ, tuổi ước chừng không đến ba mươi, cử chỉ cao ngạo, thong thả khoan thai đi ra.

Đại hán này đi đến trước cáng, nhìn người bị thương trên cáng, nói:

“Thượng Quan trưởng lão, ngươi giải Lệnh Hồ Xung đến đây, giáo chủ thật là vui mừng.”

Trương Phong nghe đến đó, trong lòng chấn động, lổ tai cũng ông ông tác hưởng, lại liên hệ thời điểm lúc trước nghe được Dương tổng quản, nơi này không lẽ chính là Hắc Mộc Nhai?!

Trương Phong bên này không thể tự kềm chế tự đắm chìm trong suy nghĩ, Dương Liên Đình cùng Thượng Quan Vân bên kia nói mấy câu liền ngồi xuống.

Chỉ nghe Dương Liên Đình nói:

“Lão nhân Đồng Bách Hùng này……”

Trương Phong đã muốn xác định đây là Hắc Mộc Nhai, hơn nữa, đây là đoạn Nhâm Ngã Hành phản công lên Hắc Mộc Nhai.

Trương Phong còn đang suy nghĩ nên như thế nào chạy thoát, Dương Liên Đình đã nhận trân châu Thượng Quan Vân đưa tới, đồng ý cho hắn yết kiến giáo chủ.

Dương Liên Đình thu trân châu, liền mang theo đoàn người này xuyên qua phòng sau, hướng đại điện đi đến.

Trương Phong gặp nhất thời không thể đào thoát, liền đi theo, chậm rãi dừng ở phía sau.

Trương Phong có cảm giác nhẹ nhõm, hắn biết Đông Phương Bất Bại phía trên là giả, hắn bất đắc xem một màn diễn trò này thì đột nhiên có xúc động muốn nói ra hết thảy, vô thức nắm chặt hai tay, Trương Phong hung hăng áp chế chính mình.

Trong đại điện, Trương Phong chính mắt nhìn thấy mọi người giằng co, một lời không hợp liền rút đao tương kiến.

Hắn cố gắng giảm bớt cảm xúc của mình, cố gắng hòa nhập bối cảnh, sau đó liền bị một màn máu tươi đầy điện làm khiếp sợ, bây giờ đã không còn là thời đại hòa bình trong kí ức của hắn nữa.

Mà cái chết, từ trước tới giờ chưa từng gần hắn như vậy.

Trương Phong xem một màn kịch, Lệnh Hồ Xung từ trên cáng nhảy dựng lên, tiếp theo Đông Phương Bất Bại giả liền vạch trần, Dương Liên Đình thật sự như trong nguyên tác bị bẻ gãy xương đùi. Cho dù đã chứng kiến hết thảy, vậy mà hắn thủy chung vẫn cảm giác như đang nằm mơ, cho dù tử vong và máu tươi đều là chân thực, nhưng đối với một người chưa bao giờ kề cận với một màn đánh chém máu me như thế, hắn quả thật vì nhận được kích thích quá lớn mà ngược lại không thể tin được tất cả là thật.

“Đông Phương Bất Bại! Đông Phương Bất Bại!”

Nhâm Ngã Hành điên cuồng hô to lên, biểu tình trên mặt vô cùng dữ tợn, thân hình đột nhiên nhảy lên, hướng tử sam thị vệ trên điện nhảy tới.

Trương Phong tuy rằng đã muốn bị kích thích chết lặng, nhưng bản năng thân thể vẫn tự động lách qua tránh né.

Hắn cứ tuân theo hành động cơ thể trốn đến phía sau đại trụ trong điện, mà thị vệ nguyên bản đứng bên cạnh hắn đã muốn bị Nhâm Ngã Hành phát cuồng đánh trúng, miệng phun máu tươi, tứ chi vặn vẹo, hiển nhiên đã không thể sống sót.

Thị vệ né ra bốn phía càng thêm chọc giận Nhâm Ngã Hành, chỉ thấy hắn từ phía trên nhặt lên thiết liên dùng để chế trụ Đồng Bách Hùng, hướng đám người mạnh mẽ ném qua, lại chết mấy người.

Ầm!Ầm!!

Thiết liên nện trên đại trụ mà Trương Phong đang ẩn nấp, rồi mãnh liệt bật lại.

Nhất thanh cộng hưởng, đầu Trương Phong bị đập mạnh, cả người liền mê muội dựa vào đại trụ chậm rãi ngã xuống.

Ấn tượng cuối cùng của hắn là mơ hồ nghe được có thị vệ nói muốn dẫn Nhâm Ngã Hành vào tìm Đông Phương Bất Bại.

Lúc sau, hắn cũng mất đi ý thức, nhắm lại hai mắt, chết thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.