Kì Sam lúc đầu không định đi làm, muốn lái xe đưa Đông Phương ra ngoài đi dạo, hắn ở nhà nhiều ngày như vậy chắc hắn rất buồn chán, nên ra ngoài hít thở không khí một chút. Nhưng Đông Phương cũng không nghĩ sẽ ra ngoài.
” Ta không buồn chán đâu, mấy ngày nay ngươi đều bận rộn rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.”
” Nghe tôi nói này, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Đi công tác căn bản không vất vả cho lắm, mệt mỏi thì đánh một giấc là xong, nghỉ ngơi làm gì chứ.” Hai người ngồi trên sô pha phòng khách, Đông Phương rốt cuộc đã không ngồi theo cái kiểu “làm màu” như cũ nữa, Kì Sam dùng tay mình quấn quấn mài tóc dài người nọ, yêu thích không buông ” Tôi đặc biệt muốn ở cùng anh, chẳng lẽ anh thật sự muốn tôi ngủ trong nhà cả ngày sao?”
Đông Phương tựa như lơ đãng không thèm chú ý, quay mặt đi, nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Bổn tọa không yếu ớt như vậy, không cần phút nào cũng phải ở bên.” Nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ.
” Là tôi yếu ớt, nên cần người cứng rắn như anh đi cùng.” Kì Sam cười nói, tay tiếp tục nghịch tóc người nọ, trong nháy mắt có loại ảo giác chính mình kỳ thật nuôi hai chú mèo con.
Nếu Đông Phương đã nói không muốn ra ngoài, Kì Sam đương nhiên cũng không tự dưng mà ra ngoài, dạo chơi phố phường làm quen đường xá không thích hợp với hai nam nhân to lù lù này, nhất là với hai người thích yên tĩnh này thì càng không. Mấy ngày nay cũng chỉ ngồi tán chuyện cùng nhau, mà toàn mấy việc sinh hoạt vụn vặt, đa số là Kì Sam giới thiệu cho Đông Phương đặc điểm thời đại này, cùng với hình thức sinh hoạt của mọi người.
Hắn không biết sinh hoạt của Đông Phương Bất Bại ở hiện đại này có giống như Đông Phương giáo chủ trong quyển tiểu thuyết võ hiệp kia, giống nhau ở nguyện vọng, giống nhau ở nhân sinh quan hay không. Nếu người nọ muốn từ nay về sau hiểu biết về xã hội này, muốn tại nơi này một lần nữa đất trời thuộc về chính mình, không hề có ý nghĩ để bản thân dựa dẫm vào một nam nhân khác, như nữ tử khuê phòng ngày ngày chỉ đợi chờ nam nhân của mình cho một phút nhu tình…Như thế, Kì Sam sẽ buông tay, sẽ giúp hắn hết mình, để người nọ có thể theo ý nguyện của bản thân mà sống.
Có được sinh mệnh lần hai, Kì Sam thực tâm hy vọng người nọ có thể hạnh phúc, chí ít so với trước đó thì ấm áp hơn nhiều.
Cơm trưa của hai người vẫn gọi ở bên ngoài như cũ. Ăn xong một đống đồ ăn đầy dầu mỡ, khiến Kì Sam phải suy nghĩ có lẽ nên mua sách dạy nấu ăn để tự mình nấu nướng mất , hồi trước chỉ có một người, không làm cơm thì ăn đồ ăn liền vẫn có thể sống. Nhưng hiện giờ thì khác, hơn một người sinh sống cùng nhau thế này, hắn không thể để Đông Phương ăn đồ ngoài tiệm như hắn, về phần hương vị tạm thời không nói, nhưng điều kiện vệ sinh cũng không tốt, quả thật không phải cách lâu dài.
Xong cơm trưa,hai người bắt đầu xả street. Kì Sam cầm sách nghiên cứu vài thông số kĩ thuật ở cái xã hội đa nguyên hóa (*) này, buôn bán được ít nhiều cũng dựa vào sách vở phong phú. Đông Phương thì ra bàn ngoài có vài tấm lụa,chọn một cuộn lụa tơ tằm xanh nhạt- tấm lụa này do Kì Sam đi Tô Châu mua về- cầm theo kim chỉ thêu, tự làm cho mình một bộ đồ mới.
((*)Xã hội đa nguyên hóa: mô hình xã hội đa nguyên là một mô hình xã hội cởi mở trái ngược với mô hình xã hội khép kín đã được Platon, Hegel và Marx đề cao. Theo Karl R. Popper, mô hình xã hội cởi mở là một hình thức tổ chức xã hội mới xuất hiện sau này, phát xuất từ sự tan rã của những xã hội khép kín hoặc xã hội có tính cách bộ lạc.
.angelfire.com/zine2/risingsun/Politics/nguon_goc_da_nguyen_uni.html )
Chuyến hành trình đi Tô Châu này, ngoài xử lý công việc ra, Kì Sam còn tự mình đi xem mấy xưởng tơ lụa, chọn lựa vài cuộn mà chất liệu khi chạm lẫn ánh sáng chiếu vào đều là hàng cao cấp, lại còn đặt giao hàng tận nhà. Trong đó có một cuộn màu đỏ tiêu(tiêu: tơ sống), hắn đã lựa chọn cẩn thận kỹ càng với rất nhiều loại tơ tằm màu đỏ khác mới chọn được. Màu sắc giống hệt với y bào mà Đông Phương đang mặc
Lụa tơ tằm không chỉ mềm mại thoải mái, nhẹ nhàng lay động lại còn vô cùng thoáng mát, làm vật liệu may mặc so với quần áo tầm thường thì càng thêm vừa vặn đường cong thân thể. Hơn nữa, đối với làn da người mặc lại có cả tác dụng bảo vệ, hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Kì Sam suy xét rất nhiều phương diện (quà cáp khác), cảm thấy không thứ gì có thể hơn được nữa, quả thật tấm lụa tơ tằm này rất thích hợp mua về cho Đông Phương làm quà.
Lúc này Đông Phương đang ngồi bên cạnh Kì Sam, chọn lựa màu chỉ, nghĩ xem nên thêu cái gì cho đẹp, đôi khi không chọn được cũng sẽ đi hỏi ý kiến của hắn.
” Thời cổ xưa phần lớn mọi người đều thích thêu hoa hoa đồ án (*) lên quần áo chính mình, cũng có người thêu biểu tượng hoặc tranh chữ linh tinh, anh thấy loại nào hợp với mình?”
(*) Hoa hoa đồ án: ý là hoa văn và hoa tiết được in lên/thêu lên trên quần áo.
Đông Phương suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại:” Ngươi thích cái gì?”
Thay vì thêu cái người mặc thích, không bằng thêu cái người xem tán thưởng. Quần áo chính mình cũng đủ thoái mái, người mặc nó mới quan trọng, màu sắc, hoa văn cùng đồ án, cũng chỉ là cho thị giác thưởng thức hoa thêu trân gấm. Càng đón nhận ánh mắt tán thưởng của người ta với quần áo, không phải càng chứng tỏ chủ nhân bộ quần áo càng để ý ánh mắt người khác nhìn mình sao?
Tâm tư Đông Phương tinh tế ra sao, Kì Sam sao lại không hiểu. Người nọ cầm tấm lụa trong tay trang nhã đến vậy, ông chủ xưởng kia quả nhiên không lừa tiền hắn. Màu sắc không chỉ thanh nhã, khi trải ra hệt như hồ nước xanh biếc thanh tú động lòng người, sờ vào thì mềm mại đến mức tuyệt hảo, loại này thoáng mát vô cùng, rất thích hợp mặc vào mùa hè.
” Hoa sen.” Nếu nói cái gì có thể cùng nước hồ xanh biếc tháng ba tạo thành một bức họa u nhã, thì chỉ có thể là hoa sen:” Hoa sen màu trắng.”
Mà loại hoa có thể xứng với Đông Phương, cũng chỉ có loài ngạo nghễ vươn lên trong nước,loài sen kiên nhẫn trong hồ.
Bên bờ ai ai cũng hy vọng mình có thể hái đóa hoa ngạo nghễ dưới làn nước kia, nhưng lại chẳng thể với tới. Sinh mệnh chỉ thuộc về Kì sam kia, đóa Hồng Liên mà người ta ao ước, lại một mình thiệp thủy tố hồi (lội ngược dòng sông), vượt qua thiên sơn vạn thủy (trăm núi nghìn sông) mà ở bên cạnh hắn.