“Cha” Kì Sam là người đầu tiên mở miệng, sau đó nắm lấy bàn tay Đông Phương, ánh mắt lộ vẻ cổ vũ.
Đông Phương phối hợp với ánh mắt người kia, tiến lên vài bước trước mặt ông Kì, cung kính khom người, gọi một tiếng:”Bác.”
“Ừ, về rồi à.” Nhìn hai người hỗ trợ cho nhau trước mặt, ông Kì vờ như không để ý khẽ ho khan một tiếng:”Trước tiên cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mẹ con mang đồ lên cho mấy đứa ăn.”
“Để con đi giúp mẹ.” Kì Sam đặt vali sang một bên, để Đông Phương ngồi đối diện với cha mình, sau đó rót cho y một cốc nước:”Tôi sẽ quay lại ngay.”
Con mình vừa rời đi, ông Kì vốn đang nhìn điện thoại liền chuyển sang phía Đông Phương vừa được rót nước. Tuy ánh mắt thì vẫn chăm chú vào màn hình di động, nhưng vẫn thường hay liếc sang đánh giá người đang ngồi cạnh mình.
“Bác có gì muốn hỏi, xin mời nói ra, nếu cháu biết, sẽ thành thật nói hết.” Đông Phương đặt cốc nước xuống, đón nhận ánh nhìn của ông Kì, một câu nói ra kính cẩn lại khéo léo, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Khụ! Cũng không có gì thắc mắc hay nghi ngờ gì hết.” Ông Kì tắt điện thoại, nói tiếp:”Về chuyện của cháu, Kì Sam đã năm lần bảy lượt nói rõ ràng hết cho các bác rồi. Tuy rằng khó tin, nhưng mặc kệ cháu đến từ nơi nào, nếu nó quyết định sống với cháu, hai bác là cha mẹ cũng sẽ tôn trọng ý kiến của nó, dù sao cuộc sống của nó cũng là do nó tự quyết, tự mình bước đi. Hai đứa quyết định ở chung với nhau như thế, những ngày về sau sống tốt là được rồi,”
“Bác…..” Đông Phương có lẽ không nghĩ tới ông Kì lại là một người hào sảng đến vậy, nghe ông nói xong, ngoài ý muốn cảm thấy có chút bất ngờ.
Y vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cha mẹ Kì Sam chỉ trích, thâm tâm nghĩ rằng chắc chắn hai bác sẽ khó mà đồng ý cho con trai của mình lại đi sống chung với một người con trai khác, thế nên đã tính toán việc ứng đối tất cả mọi trường hợp bị trưởng bối gây khó dễ. Phải làm sao để Kì Sam không khó xử, mà cha mẹ Kì Sam ít nhất cũng chấp nhận mình–dù cho bản thân phải vứt bỏ tôn nghiêm, quỳ gối cũng được.
Ông Kì phẩy tay:”Thằng nhóc Kì Sam đó đã thêm cháu vào hộ khẩu nhà chúng ta rồi, cháu cũng không cần phải kêu là bác, cứ gọi ta như nó gọi đi. Ai……”
Lần đầu gặp mặt chỉ nói với nhau được vài câu ngắn ngủi như thế, cuối cùng kết thúc chính là một tiếng thở dài đầy ý vị sâu sắc của ông Kì.
Ánh mắt sắc bén của Đông Phương giáo chủ đương nhiên nhìn ra được bên trong vị trưởng bối đang nói ra những lời hào phóng thoải mái này, đang giấu trong lòng nỗi niềm không biết làm sao cho phải, nội tâm cũng ít nhiều khúc mắc với “chàng” vợ này. Cũng không biết Kì Sam ở nơi mình không nhìn tới, đã vì cả hai mà cố gắngbiết bao nhiêu.
Cuộc sống của Kì Sam đã có tất cả những gì mà hắn mơ ước, mà bản thân mình đây, có khả năng làm cái gì cho hắn đâu cơ chứ?
Bên này trong phòng khách giáo chủ đại nhân đang tự mình nghi ngờ chính bản thân, hơn nữa lại còn có xu hướng dần dần xấu đi. Mà bên kia, tại phòng bếp Kì Sam đang đối mặt với đủ lời hỏi han của Kì mama.
“Ra ngoài làm việc có vất vả hay không? Con xem người gầy đi bao nhiêu rồi kìa…..Hồi xưa con đến phòng bếp còn chưa có đặt chân một bước, thế mà lần này quay về không ngờ lại còn giúp mẹ một tay, sống ở ngoài một mình cũng không dễ dàng đúng không con?”
“Ngày nào cũng ăn cơm, học được bếp núc không phải tốt sao hả mẹ?” Kì Sam khéo léo chuyển đề tài. Nói càng nhiều về vấn đề này, sẽ chỉ càng làm cha mẹ thêm lo lắng, chi bằng cái gì cũng không nói thì hơn.
“Còn cậu kia…..” Kì mama dừng một chút, mới mở miệng nói tiếp:”Thật sự là người đến từ thế giới kia?”
Về thân phận thật sự của Đông Phương, Kì Sam ban đầu đã không nghĩ sẽ giấu diếm cha mẹ, dù cho hai người có tin hay không. Nhưng cũng tránh không nói quá nhiều, để cha mẹ đỡ lo lắng, chỉ đơn giản nói qua vài câu mà thôi.
“Dạ, cha mẹ cứ coi như anh ấy là một đứa con nữa là được, không cần lo lắng gì đâu.”
Kì mama đặc biệt vì bồi bổ thân thể cho đứa con vất vả quanh năm làm việc bên ngoài, mà tỉ mỉ hầm tịnh canh nguyên cả buổi sáng, rótmộtthìa vào bát thổi nguội, nếm vị, rồi lấy gia vị bên cạnh nêm cho vừa, xoay cổ vài cái. Một bên đối vớiđứa con luôn ung dung bình tĩnh kia dặn dò đầy ý vị sâu xa: “Mẹ là lo y một ngày nào đó đột nhiên sẽ trở về thế giới kia, con mẹ biết làm sao cho tốt, con biết mẹ lo lắng gì mà… Ai, canh này đượcrồi, mang bát ra đây”
Làm mẹ, thì luôn quan tâm tới con mình nhất, mà tất cả cũng đều làm vì con cái mà thôi.
Kì Sam đưa tay đỡ lấy bát, cười cười:”Nếu thật xảy ra như thế, thì con sẽ đi cùng anh ấy.”
“Con với chả cái, vì cậu ta mà bỏ cha già mẹ yếu hả?”
“Ai nói? Mẹ với ba có tí gì gọi là già đâu.”
“Anh giả vờ không nhìn thấy tóc vợ chồng tôi bạc ra rồi hả? Lại còn dám nói dối trơn tru thế. Ầy, cứ tưởng lấy đàn ông thì sẽ nghĩ đến mẹ nó một chút, cuối cùng y hệt nhau có vợ quên mama.”
“Dạ, canh này của mẹ, mau bưng ra, không sẽ đói mất.” Lo rằng mẹ mình chồng chất giáo huấn suốt một năm sẽ nhân dịp dạy dỗ, Kì Sam vội vàng mang bốn bát canh cho vào khay, rồi đi ra ngoài.
Người kia nếu một ngày nào đó trở về nơi cũ kia…..Vấn đề này không phải Kì Sam chưa từng nghĩ tới. Rất nhiều lần hắn tỉnh giấc sau cơn mộng mị, xác định rằng người trong lòng mình vẫn còn đang tồn tại ngay đây, thì mới yên lòng.
Hắn đã ví dụ rất nhiều lần, nếu Đông Phương rời khỏi thế giới hiện tại này, thì sẽ đi tới nơi đâu? Về cái thế giới Tiếu ngạo ấy, hay là tan biến mãi mãi giữa chốn hư vô? Dù thế nào đi chăng nữa, Kì Sam đã xác định rằng mình sẽ không bao giờ phản bội Đông Phương, quyết không để y lẻ loi đơn độc nữa.