Edit: Robin♥
21.
Mẫu thân của hài tử kia ngàn ân vạn tạ ôm theo hái tử rời khỏi, đợi mọi người tản đi, Dương Liên Đình nhìn trái ngó phải một lát, vẫn là không thấy bóng dáng của Đông Phương Bất Bại đâu.
Một trận gió nhẹ thổi qua, trên người cảm thấy có chút lạnh, hắn định trước phải quay về quán trọ thay y phục, liền bước nhanh rời khỏi bờ sông. Không ngờ vừa chuyển bước vào một con hẻm nhỏ, đột nhiên một bóng dáng nhẹ lóe lên, xuất hiện trước mắt hắn, chính là Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình có chút không vui, hỏi: “Vừa rồi ngươi mới đi đâu?”
Đông Phương Bất Bại cúi đầu, có chút buồn lòng nói: “Ta vừa mới thấy một người quen, không muốn gặp nàng, nên lánh đi. Liên đệ, ngươi tức giận rồi sao?”
Dương Liên Đình không trả lời, hỏi lại: “Người quen mà ngươi thấy chính là Nhậm Doanh Doanh?”
Đông Phương Bất Bại đáp: “Đúng vậy. Ngươi nhận ra nàng?”
Dương Liên Đình thản nhiên nói: “Trước đây trên Hắc Mộc Nhai, có từ xa thấy Thánh cô vài lần. Cho dù cả năm mới thấy một lần, nhưng vẫn nhận ra được.”
Đông Phương Bất Bại nói: “Vừa rồi ngươi cùng nàng nói cái gì? Có nhận ra ngươi không?”
Dương Liên Đình đáp: “Ta nguyên lai cũng chỉ là một tiểu nhân vật trong giáo, nàng sao cso thể nhận ra? Cũng không nói cái gì, chỉ là thấy y phục ta bị ướt. hảo tâm muốn đưa y phục cho ta mượn, nhưng ta đã cự tuyệt rồi.”
Dọc đường đi Đông Phương Bất Bại vẫn bất an không yên nhìn Dương Liên Đình, ánh mắt Dương Liên Đình thì vẫn thản nhiên như trước, cũng không nói chuyện.
Trở về nhà trọ, Đông Phương Bất Bại lập tức nói tiểu nhị chuẩn bị dục dũng (1) và nước nóng, lại tự mình giúp Dương Liên Đình cởi y phục, cẩn thận giúp hắn vào bồn tắm.
Dương Liên Đình lần này được bộ dạng 『 tiểu tức phụ 』(2)của Đông Phương Bất bại chiếu cố, thư thư phục phục (3) mà làm đại gia, không lịch sự chút nào.
Ngâm mình trong dục dũng, cảm giác thoải mái chậm rãi dâng lên, hắn thoải mái hừ một tiếng, từ từ buông lỏng xuống.
Đông Phương Bất Bại ân cần xoa bóp theo bả vai hắn, nhìn một chút thần sắc của hẳn, cẩn thận nói: “Liên đệ, ngươi có phải đang tức giận không?”
“Ta giận cái gì?” Dương Liên Đình mắt cũng không nâng, thần sắc thản nhiên.
Bộ dạng này của hắn, càng làm tâm trạng Đông Phương Bất Bại không tốt, có chút áy náy nói: “Liên đệ, là lỗi của ta. Ta không nên không nói năng gì đã rời khỏi. Ngươi đừng tức giận.”
Dương Liên Đình vẫn không nói gì.
Tâm trạng Đông Phương Bất Bại càng trở nên bất an, lo lắng nói: “Liên đệ, Liên đệ tốt. Ta thật sự biết lỗi rồi. Ngươi ngàn vạn lần đừng giận ta nha. Sau này ta sẽ không thế nữa.” vừa nói thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
Dương Liên Đình thở dài, xoay người lại kéo tay y, nói: “Ngươi cũng biết vì sao ta tức giận?”
Đông Phương Bất Bại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đều là ta không tốt.”
Dương Liên Đình lắc đầu nói: “Ta không phải vì ngươi rời đi không nói một lời mà tức giận. Chẳng qua là vì ngươi muốn tránh Nhậm Doanh Doanh, nhất định là có lý do. Thánh cô mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng quốc sắc thiên hương, kiều mị mỹ diễm (4), ngươi…”
Đông Phương Bất Bại dường như có chút giật mình, “Liên đệ, ngươi có ý gì?”
Lần này thì đến lượt Dương Liên Đình mắc cỡ, cố ý trầm mặt nói: “Ngươi rốt cuộc là vì sao muốn tránh nàng?”
Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn hắn chăm chú hồi lâu, đột nhiên phì cười, nói: “Liên đệ, ngươi là đang ghen sao?”
Dương Liên Đình có chút đỏ mặt, buồn phiền nói: “Ngươi nói bậy cái gì? Ngươi đã không muốn nói thì thôi!” Hắn cũng không biết tình trạng như thế có phải gọi là ghen hay không, nhưng tóm lại trong tim hắn thấy có chút ngượng ngùng, cùng xấu hổ, buồn bực.
Hắn đường đường là nhân loại tương lai, so với cổ nhân này không biết còn tiến bộ hơn mấy ngàn vạn lần, dĩ nhiên vì sự kiện Đông Phương Bất Bại tận lực trốn tránh Nhậm Doanh Doanh này sinh ra hoài nghi, và rồi sinh ra cái loại cảm giác ghen ghét này, thật có chút mất thể diện.
Đông Phương Bất Bại lúc này đã khôi phục lại khí định thần nhànnhư cũ, mỉm cười, đứng bên cạnh khẽ té nước lên chọc ghẹo Dương Liên Đình, chậm rãi nói: “Ta chứng kiến Doanh Doanh trưởng thành, nàng từ nhỏ đã thông minh lạnh lẹ, cùng ta vô cùng gần gũi. Nhậm Ngã Hành … sau khu luyện công tẩu hỏa nhập ma mà qua đời, Nhậm Doanh Doanh liền thành một đứa trẻ mồ côi. Ta thương nàng tuổi nhỏ không nơi nương tựa, liền dùng mọi cách chiếu cố nàng. Nhưng mà cô bé nào cũng có lúc lớn lên. Mấy năm trước…” Y có chút ngập ngừng, giống như đang tìm từ để diễn đạt sao cho đúng.
Dương Liên Đình đoán được, “Nàng từ nhỏ gần gũi với ngươi, sau khi phụ thân nàng qua đời, ngươi càng trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng. Mười một mười hai tuổi mặc dù cũng không lớn, nhưng ngươi nói nàng từ nhỏ đã thông minh lanh lẹ, không lẽ là nảy sinh tình ý với ngươi?”
Đông Phương Bất Bại thở dài, không nói tiếp.
Dương Liên Đình nhất thời cũng không biết nói gì.
Nhậm Doanh Doanh này, xem ra không chỉ có tài năng, tâm lý cũng thành thục sớm đấy nhỉ. = =||| [R: