Thực ra Dương Liên Đình không cần lo lắng như vậy. Đông Phương Bất Bại dù sao cũng đã sinh con một lần, thân thể đã thích ứng với loại cường độ thay đổi này. Hơn nữa hai năm qua tinh thần lực của y đã được đề cao trên phạm vi lớn, bất tri bất giác có thể hoàn toàn điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, đảm bảo được khí quan toàn thân mình hoàn hảo. Hơn nữa hai hài nhi trong bụng y lần này tinh thần lực cũng mạnh hơn Bảo Nhi, có thể giúp đỡ cơ thể mẹ tiến hành cải tạo.
Huống chi vừa rồi Đông Phương Bất Bại đã thuận lợi sinh một hài tử, sản đạo đã mở ra, thai nhi theo cơn đau bụng sinh cùng nước ối, đi ra rất nhanh.
“Ách –“
Đông Phương Bất Bại đau đến mức khuôn mặt đỏ bừng, gần như muốn hôn mê. Y nắm tay Dương Liên Đình thật chặt, đột nhiên hô to một tiếng:
“Liên đệ –“
Một cơn đau nhức kịch liệt, hài tử đến sau chậm rãi đi ra.
Dương Liên Đình vẫn là lần đầu tiên trông thấy y sinh con tự nhiên, loại cảm giác này cùng với lần trước hoàn toàn khác nhau.
“Đi ra rồi đi ra rồi. Đông Phương, hài tử đi ra rồi.”
“Hô……”
Trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại vô lực ngã xuống đất, toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng, muốn động cũng không thể động.
Dương Liên Đình ôm lấy hài tử mới sinh, kiểm tra một lượt, thấy hài tử nhanh chóng cất tiếng khóc to, cơ thể cũng vô cùng khỏe mạnh. Dùng khăn trên người lau lau, vội vàng đặt vào trong lòng Đông Phương Bất Bại, sau đó bận rộn triển khai tinh thần lực, kiểm tra thân thể Đông Phương Bất Bại, giúp y khép lại miệng vết thương.
Ngô cung phụng hôn mê hơn nửa ngày, lúc này rốt cuộc cũng từ hôn mê sâu tỉnh lại. Khi tỉnh lại chỉ nghe thấy bên tai có tiếng hài nhi khóc nỉ non, còn là hai tiếng khóc nữa.
Hắn sửng sốt chớp mắt, mới nhớ tới đại hán bất nam bất nữ bắt hắn đến muốn giúp đỡ đẻ kia, sắc mặt không khỏi trắng bệch, run rẩy nhìn về phía dưới gốc cây.
Lúc này đã qua giờ Tuất (19h – 21h), tuy rằng là giữa hè, nhưng trong núi trời tối sớm, ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ.
Ngô cung phụng híp híp mắt, sau khi nhìn nửa ngày, mới nhận ra nam tử đang nửa ngồi ở dưới tán cây, trong ngực ôm một đôi lân nhi chính là người buổi chiều đã bắt hắn đến đây. Về phần thanh niên anh tuấn vĩ ngạn ở bên cạnh, không biết là xuất hiện từ lúc nào.
Đông Phương Bất Bại lúc này đã lau đi lớp dịch dung trên mặt.
Dương Liên Đình làm cho miệng vết thương của y hồi phục rồi, liền cùng y ôm hai hài tử nói chuyện, lúc ấy mới phát hiện ra y dịch dung. Bởi vì không thể nhìn nổi gương mặt ‘thô lậu’ bực kia của y, liền bảo y nhanh chóng lau đi.
Đông Phương Bất Bại vui mừng gặp lại được lang quân yêu quý, làm sao cam lòng để cho hắn mất hứng, vội vàng lấy từ trong ngực ra một chai thuốc, đem lớp dịch dung trên mặt lau sạch đi, khôi phục diện mạo như trước, mềm mại dựa vào trong ngực Dương Liên Đình.
Tinh thần lực của Dương Liên Đình vẫn chưa khôi phục đầy đủ, Đông Phương Bất Bại lại vừa sinh con xong, hai người nhất thời khó có thể rời đi, liền ôm hài tử ngồi cùng một chỗ nói chuyện.
Ngô cung phụng từ từ tỉnh lại, trông thấy một nhà bốn người trước mắt này, không khỏi lén lút xoay người muốn chạy.
“Đứng lại.”
Dương Liên Đình nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Ngô cung phụng sợ tới mức động cũng không dám động. Người bất nam bất nữ kia giống như quái vật, lúc sinh thì đối xử với mình không như đối xử với một con kiến, lúc này đã có người đến giúp đỡ y, mình làm sao còn mệnh nữa?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lão lệ tung hoàng, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống, hướng về phía Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại dập đầu không ngừng, miệng hô tha mạng.
Dương Liên Đình nhíu mày. Hắn cùng Đông Phương Bất Bại lâu ngày gặp lại, lời nhu tình mật ý trong tâm nói bao nhiêu cũng không hết, một lão già ở trong này sát phong cảnh như vậy, thật đúng là đủ chướng mắt. Nhưng mà hắn không hiểu tình huống, vẫn hỏi trước một chút thì tốt hơn.
“Lão bà, người này sao lại ở đây?”
Đông Phương Bất Bại nói:
“Là ta chộp tới từ trong hậu viện của Tả Lãnh Thiền, hình như là một đại phu chuyên xem bệnh phụ khoa cùng nội khoa, vốn định để hắn giúp ta đỡ đẻ, nhưng đáng tiếc lại là một phế vật.”
Dương Liên Đình nói:
“Vậy nên xử trí hắn như thế nào?”
Đông Phương Bất Bại ôn nhu nằm trong lòng ngực của hắn, khẩu khí đạm mạc nói:
“Hắn đã nhìn thấy thân thể của ta, còn gọi ta là yêu quái. Giết a, dù sao cũng là thứ vô dụng.”
Ngô cung phụng vừa nghe thấy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, không đợi đến lúc Dương Liên Đình nói chuyện, liền hô to nói:
“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!”
Hắn vì mạng sống, đột nhiên linh cơ khẽ động, kêu lên:
“Ta biết rõ mật thất của Chưởng môn ở đâu, trong đó vàng bạc vô số, ta có thể mang hai vị đại hiệp đi tìm, xin các người tha cho ta một mạng a.”
Dương Liên Đình nghe vậy sững sờ, nói:
“Ngươi chỉ là một cung phụng nho nhỏ của phái Tung Sơn, làm sao lại biết được mật thất của Tả Lãnh Thiền? Đừng có lừa dối chúng ta, quý trọng cái mạng nhỏ của ngươi ấy.”
“Không có, không có, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám. Tiểu nhân thật sự biết rõ.”
Đông Phương Bất Bại cũng có chút ngoài ý muốn, trầm giọng nói:
“Ngươi cẩn thận nói rõ xem.”
Ngô cũng phụng vẫn e sợ Đông Phương Bất Bại hơn Dương Liên Đình, nghe vậy toàn thân liền run lên, lắp bắp đem mọi việc nói ra.
Thì ra hắn ở trong phái Tung Sơn đã hơn một năm, vẫn luôn xem bệnh cho một tiểu thiếp của Tả Lãnh Thiền. Tiểu thiếp kia được Tả Lãnh Thiền sủng ái hết mực, ngay cả công việc ngoài phái cũng cùng hắn đi đi về về, ngang hàng với cả chính thất phu nhân.
Tiểu thiếp bởi vì sinh non, thân thể lưu lại bệnh căn, không ngờ bản lĩnh của Ngô Thành ở phương diện này coi như cao minh, điều trị xong dần dần có khởi sắc. Chỉ là thân thể nữ nhân dù sao cũng không thể so với lúc thường, tiểu thiếp sau khi đẻ non sẽ rất khó mang thai lần nữa, nếu như muốn hoàn toàn khôi phục năng lực sinh con, cần thêm một lượng thuốc dẫn rất nhỏ hỗ trợ. Phần thuốc dẫn này chính là minh châu Nam Hải hiếm có.
Tiểu thiếp kia sau khi nghe vậy, kìm nén không được, lập tức dẫn theo Ngô cung phụng đi đến thư phòng tìm Tả Lãnh Thiền, quấn quít lấy hắn đòi cho mình một viên minh châu Nam Hải. Ngô cung phụng mới biết được Tả Lãnh Thiền có sẵn trong tay.
Tả Lãnh Thiền bị nàng quấn lấy, dỗ dành nửa ngày cũng không đuổi đi được, lại thật sự rất sủng ái nàng, liền bảo nàng chờ hắn ở thư phòng, tự mình đi lấy minh châu Nam Hải.
Ngô cung phụng một mực đi theo bên cạnh tiểu thiếp. Tả Lãnh Thiền bản tính vốn đa nghi, sớm đã điều tra thân phận của hắn rành mạch, lại biết hắn không có võ công, liền không nhìn nhiều đến hắn nữa.
Ngô cung phụng ngồi chờ ở bên ngoài cùng tiểu thiếp, chỉ là không ngờ hắn có một sở trường mà người khác không biết. Đó chính là hắn có thính giác cực kỳ nhanh nhạy, thực tế đối với những vật kim loại, đồ gỗ cùng ngọc khí,…hắn nghe một lần liền nhận biết được.
Thư phòng của Tả Lãnh Thiền cùng phòng ngoài thông nhau, chỉ có một cánh cửa khắc hình hoa lê khép hờ. Ngô Thành không có tận lực lắng nghe, nhưng trong lúc vô tình ghi nhớ được cơ quan trong phòng của Tả Lãnh Thiền.
Lúc này hắn đã cùng đường, không biết nên lấy cái gì ra để cứu cái mạng nhỏ của mình, liền đột nhiên linh quang lóe lên nói ra chuyện này, chỉ mong hai vị đại hiệp kia xem trọng phần vàng bạc của cải này mà tha cho mình một mạng.
Đông Phương Bất Bại nghe lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng, nói:
“Ngươi tính toán thật tốt. Trong mật thất của Tả Lãnh Thiền có cái gì, ngươi cũng đâu có tận mắt nhìn thấy, lại còn nói cái gì mà vàng bạc châu báu để lừa chúng ta. Ngươi nghĩ bổn tọa chưa từng thấy qua bạc sao?”
Ngô cung phụng thật sự là muốn khóc, chỉ cần có thể giữ lại cái mạng nhỏ của hắn, bảo hắn làm gì cũng được a.
Dương Liên Đình lại ngầm đánh giá một phen.
Tên Tả Lãnh Thiền này, dã tâm thực rất lớn, dục vọng với quyền lực thậm chí còn vượt qua cả Nhậm Ngã Hành. Hắn là Chưởng môn nhân của phái Tung Sơn kiêm Minh chủ của ‘Ngũ Nhạc phái’, là một trong những lãnh tụ của ‘Chính phái’. Hắn lợi dụng vị trí Minh chủ, thành lập bá quyền, đối với tất cả những việc trên giang hồ đều can thiệp vào.
Lúc trước Lưu Chính Phong của phái Hành Sơn kim bồn tẩy thủ, muốn cùng Trưởng lão Khúc Dương của Nhật Nguyệt Thần giáo thoái ẩn giang hồ, chính là bị hắn phá hỏng, đến nỗi cả nhà phải chịu tai họa bất ngờ, song song cùng chết. Hơn nữa hắn lại duy trì việc ‘Kiếm Tông’ Phong Bất Bình và ‘Khí Tông’ Nhạc Bất Quần của Hoa Sơn tranh giành chức Chưởng môn, phái người chèn ép môn nhân của phái Hằng Sơn, gây xích mích nội loạn trong phái Thái Sơn, để Lao Đức Nặc ăn cắp [Tịch Tà Kiếm Phổ]……Tóm lại, tất cả các chuyện xấu đều làm hết, chính là một đại nhân vật phản diện trong [Tiếu Ngạo Giang Hồ].
Hơn nữa Dương Liên Đình còn biết rõ, lần này đại hội của Ngũ Nhạc phái ở trên Phong Thiện Đài, [Tịch Tà Kiếm Phổ] giả của Tả Lãnh Thiền không đánh bại được hàng thật của Nhạc Bất Quần, dường như bị thua đến thảm, dẫn đến việc phải làm nền cho người khác. Một người âm hiểm như vậy cuối cùng cũng bị thua, đáng giá hắn phải phí tâm sức sao?
Hắn còn đang tính toán, Đông Phương Bất Bại đã mở miệng:
“Tả Lãnh Thiền này, tài cao chí lớn, tâm kế sâu đậm, chỉ là làm việc lén lén lút lút, không phải hành vi của anh hùng hào kiệt. Loại tiểu nhân âm hiểm này, lại say mê thứ bàng môn tà đạo, không đáng để cho chúng ta hao tổn tâm tư.”
Dương Liên Đình nghe vậy, liền liếc qua Ngô Thành, phát ra một luồng sóng tinh thần.
Ngô cung phụng chớp mắt mấy cái, ngã ngửa về phía sau.
Dương Liên Đình nói với Đông Phương Bất Bại:
“Ta đã phá hỏng đầu óc của hắn, dù có tỉnh lại cũng chỉ là một tên ngốc, không tỉnh nữa thì chỉ có ở nơi này làm thức ăn cho sói a. Nương tử có thỏa mãn hay không?”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, cúi đầu nhìn hài tử trong lòng, nói:
“Đêm khuya gió lạnh, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này a. Các con còn quá nhỏ, thực sợ bọn chúng sẽ bị cảm.”
“Thân thể ngươi đã ổn chưa?”
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Dương Liên Đình miễn cưỡng đứng lên. Miệng vết thương của y đã được Dương Liên Đình dùng tinh thần lực cẩn thận chữa trị qua, chuyển biến tốt hơn rất nhiều, chỉ là hành động vẫn còn bất tiện, thân thể suy yếu.
Dương Liên Đình ôm lấy y, hai nhi tử dùng quần áo che kín lại, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Đông Phương Bất Bại, cái miệng nhỏ nhắn hãy còn nhóp nhép. Đông Phương Bất Bại nghĩ chuyện đầu tiên cần làm sau khi quay về, chính là tìm hai bảo mẫu thật tốt cho bọn nhỏ.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Dương Liên Đình vận khinh công, ôm Đông Phương Bất Bại cùng hai nhi tử lướt đi giữa rừng núi.
Đông Phương Bất Bại nói:
“Dưới chân Tung Sơn có an bài một viện tử. Cũng không biết là giờ này Bảo Nhi cùng Vương Đại đã trở về chưa.”
Dương Liên Đình còn chưa kịp hỏi chuyện xảy ra trong hai tháng qua, Đông Phương Bất Bại đã đơn giản kể qua cho hắn.
Hai người vừa mới ra khỏi rừng sâu, đột nhiên có một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, Dương Liên Đình vội dừng bước lại.
Đông Phương Bất Bại mắt trừng lớn, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong không trung này, nội tâm kinh hãi, nghiêm nghị quát:
“Là ai!?”
Dương Liên Đình bội phục sự can đảm của Đông Phương Bất Bại, người bình thường trong đêm dài yên tĩnh, ở trong rừng sâu, chỉ sợ phản ứng đầu tiên sẽ cho là mình gặp quỷ, chỉ có Đông Phương Bất Bại khác, chẳng những không sợ, còn tức giận mười phần.
Hắn vội nói:
“Đừng hoảng hốt, là người một nhà.”
“Ai nha, Dương huynh, thật có lỗi thật có lỗi, ta tới chậm.”
Người tới chính là Len. Hắn mặc một thân áo bào trắng, trên mặt còn rất tao nhã đeo một cái khăn che mặt.
Dương Liên Đình cả giận:
“Ngươi đến quá muộn, con ta đều đã sinh ra rồi.”
Len nói:
“Không phải ta đã nói ngươi không cần sốt ruột sao, phu nhân của ngươi cũng không phải là lần đầu sinh con. Lão bà của Yam đều là tự mình sinh.”
Len không hổ là người tương lai chưa từng trải nghiệm ‘xã hội nguyên thủy’, nói chuyện cũng có chút quá thẳng. Đông Phương Bất Bại vừa nghe đã cảm thấy người này nói chuyện không có phép tắc, nhịn không được lông mày hơi chau, khẽ hừ một tiếng.
Dương Liên Đình nếu không phải là đang ôm lão bà, cũng không nhịn được ôm trán cười lớn. Len còn kêu Yam là ‘ngu xuẩn đơn giản không hiểu biết’, bản thân cậu ta cũng chỉ có hơn chứ không có kém.
“Được rồi, đừng nói nữa, vừa vặn ngươi dẫn chúng ta đi thôi, tìm được vị trí sóng tinh thần của con gái ta rồi.”
Đêm hôm khuya khoắt như thế này rồi, dựa vào khinh công của bản thân hắn, không biết đến khi nào mới có thể đưa được lão bà cùng hài tử về nhà.
Len cũng biết mình đến chậm, có chút xấu hổ, vội vàng nói:
“Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.”
Nói đoạn liền cầm tay Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại còn chưa kịp phản ứng, một mạt sáng trắng đã lóe lên trước mắt, cảnh vật xung quanh thoáng cái đã biến đổi.