[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] Giáo Chủ Thời Hiện Đại

Chương 24: Chương 24: 1




CHƯƠNG 23.1

Giáo chủ học lái xe (thượng)

“Bổn tọa có khinh công rồi, học lái cái vật cồng kềnh này để làm gì?”

Kì Sam vốn đang cật lực thuyết phục Đông Phương tập lái xe, vì sau này làm xong được giấy chứng minh thư, cấp cho y một thân phận, thì những lúc bình thường Kì Sam không ở bên y, y có thể tự mình ra bên ngoài cho đỡ buồn chán. Chỉ cần hướng dẫn xong, còn lại tùy cho người nọ tự quyết, hơn nữa ngồi trong xe thì sẽ không cần thay quần áo, lại càng không bị ánh mắt xấu xa của vài kẻ khác như mấy tên lưu manh trong vườn hoa dạo nọ quấy rầy nữa…Rốt cuộc lại bị giáo chủ đại nhân buông một câu như đúng rồi.

“Tuy không có ích với anh lắm, nhưng học vẫn có chỗ dùng được.”

“Ta hiểu được ý tốt của cậu. Cậu vì ta mà chăm lo suy nghĩ, với ta như vậy đã là thỏa mãn lắm rồi, chỉ là ta không thể đi lung tung gây rắc rối cho cậu được. Ta thực sự thích ở trong nhà, không cần phải ra ngoài thường xuyên.”

“Mị dân” không có hiệu quả, Kì Sam ngược lại chuyển thành chiến thuật “lùi một bước, tiến ba bước”: “Vậy theo tôi ra ngoài đi dạo đi, ngày hôm nay chúng ta cùng lái được không?”

Đối với yêu cầu này, Đông Phương đương nhiên không từ chối: “Được.”

Ra phía sau khu tập thể, Kì Sam lái xe ra phía đường không phải đại lộ, mặt đường bằng phẳng, rộng rãi, khá ít người, lượng xe cộ đi qua đây cũng không nhiều, thỉnh thoảng mới có được một chiếc xe phóng qua.

Kỳ Sam cố tình giảm tốc độ xe: “Anh hãy nhìn kỹ từng động tác của tôi, chân đặt ở đây, kiểm soát phanh và tăng tốc, đây là bộ ly hợp, dùng khi muốn rẽ các đường giao nhau…”

Bộ ly hợp: Nhiệm vụ: -Tách dứt khoát động cơ ra khỏi hệ thống truyền lực khi cần sang số hoặc lúc khởi động. -Nối êm dịu trục khuỷu động cơ với trục hộp số khi xe bắt đầu chuyển động.

“Chúng ta tỷ thí xem sao?”

“Anh muốn làm gì?” Kì Sam đề phòng hỏi người nọ, tay trái rời khỏi vô -lăng, định ấn khóa cửa xe xuống, người bên cạnh hắn đã đi trước một bước: mở cửa xe, nhẹ nhàng phi thân ra ngoài. Cánh cửa xe vẫn còn đung đưa, Kì Sam lập tức phanh lại.

Bên cạnh là hàng cây cây nhãn lâu năm sum suê tươi tốt ven đường, Đông Phương giáo chủ đứng trên đỉnh ngọn cây, nhìn xuống Kì Sam đang ở trong xe, nói: “Tấm biển tử vi màu vàng kia làm điểm tới, thử xem xe cậu trước, hay ta trước.”

Trong nháy mắt Kì Sam bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, chính mình đề nghị ra ngoài, thậm chí ban đầu còn hy vọng Đông Phương học lái xe, coi bộ bây giờ đã hoàn toàn sai chủ ý lúc trước…

“Kì công tử, nghĩ thế nào?”

“Được rồi, tôi mà thắng thì anh phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”

“Chỉ cần cậu có thể thắng.”

Kì Sam ngồi lại trong xe, lấy tiếng còi xe làm hiệu lệnh xuất phát, tăng tốc độ xe lên, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng bén nhọn, xe lao vút đi, bỏ lại đằng sau hai vệt khói dài.

Đông Phương bên kia cũng mượn dùng cây ven đường mà nhanh chóng lướt đi. Cây nào bị người nọ chạm qua, cành lá mới chỉ vừa kịp lay động, thì thân ảnh hồng sắc đã sớm dừng ở ngọn cây đằng trước, nhanh tới mức người thường không cách nào nhìn rõ động tác.

Cuộc đua nói thẳng ra thì cùng lắm chỉ hơn trăm mét, muốn biết tốc độ nhanh nhất của một chiếc xe hiện đại với khinh công đệ nhất võ lâm bên nào hơn, cũng không tốn đến thời gian một chén trà.

Phanh lại xe, Kì Sam đồng thời nhìn sang, đã thấy Đông Phương đứng bên đường tươi cười với hắn.

“Phạt thua thế nào đây?”

“Thì phạt tôi…không ép anh học lái xe nữa, được không?”

“Bổn tọa vốn không muốn học, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta, lời ấy của công tử thật không công bằng.”

“Phải, giáo chủ đại nhân dạy phải. Nguyện ý nghe theo giáo chủ xử lý, ngài muốn phạt ra sao đều được cả.”

“Ta tạm thời chưa nghĩ ra.”

Kì Sam ngả đầu vào vai Đông Phương, ghé vào bên tai y, nói: “Chi bằng phạt tôi lần sau anh kêu “dừng” thì tôi sẽ buông ra, đề nghị này thấy thế nào?”

Đông Phương giáo chủ nghiêng người, dễ dàng đẩy người kia ra, thuận tay điểm đằng sau cổ Kì Sam một cái, phất tay áo quay vào trong xe, ngồi lên ghế bên cạnh tay lái.

Kì Sam bị điểm á huyệt chỉ có thể thở dài trong… câm lặng, ai bảo lão bà của hắn là một người bản lĩnh, võ công cao cường thế chứ? Bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người tiến vào trong xe.

“Cho ngươi nói cũng không được.” Đông Phương khẽ hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới yêu cầu giải huyệt đạo của Kì Sam, đem tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhõng nhẽo không xong thì dùng “bạo lực” vậy. Kì Sam đơn giản “cùi chẳng sợ ghẻ”, vươn người lên túm lấy cổ Đông Phương, kéo y lại gần, hôn sâu xuống.

Cho nên mới nói, trận người – xe đại chiến này, ai là người thắng cuộc cuối cùng…còn phải xét đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.