CHƯƠNG 29.2
Tái kiến Tiếu Ngạo [nhị]
Cố gắng nâng mi mắt nặng trịch lên, ánh sáng vàng quất ấm áp bao phủ nơi đầu giường, giương mắt lên vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt người nọ đang chăm chú nhìn mình, tức thì trong lòng tràn ngập trăm ngàn nỗi tơ vò xen lẫn bi thương không nói nổi thành lời.
“Tình rồi sao? Có phải mơ thấy ác mộng không?”
Thấy y vẫn mang vẻ mặt hoảng hốt, Kì Sam xoay người xuống giường, định đi ra ngoài rót cho Đông Phương cốc nước. Bỗng một bàn tay nắm lấy vạt áo từ đằng lưng hắn, cả thân hình run rẩy nép sát trong lòng ai kia, ôm chặt lấy hắn, luôn miệng nói: “Cậu đừng đi…Không cần đi.”
Áp lực cùng với sự cô đơn trong mộng vẫn còn lưu lại trong lòng Đông Phương, nhận ra việc trở lại chốn xưa chỉ là một giấc mơ mà thôi, thì khẽ thả lòng nhưng lại không thể khống chế bản thân muốn òa khóc không ngừng, đem bản thân mình nép sát trong lòng Kì Sam, im lặng nhẫn nhịn.
“Được, không đi.” Đối với loại tình huống này thì việc mang nước đến rồi nghe y giải thích thì tốt hơn, nhưng e là y sẽ không chịu. Kì Sam ôm người nọ một lúc lâu, khẽ vỗ nhẹ lên đầu y, nói: “Tôi sẽ không đi, nhưng quần áo trên người anh đều bị mồ hôi ra làm ướt hết rồi, nếu không thay thì mai sẽ bị cảm mất, tôi đi pha nước nóng cho anh tắm, thư giãn một chút, được không?”
Đông Phương tuy gật đầu đáp ứng, nhưng hai tay lại vẫn như cũ nắm chặt cánh tay Kì Sam. Kì Sam thấy Đông Phương hiếm khi lại để lộ ra vẻ mặt yếu đuối như thế, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu không biết Đông Phương mơ thấy gì mà lo lắng không yên như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không hỏi y vào thời điểm thế này.
Phòng tắm ngập tràn hơi nước ấm áp, Đông Phương nửa nằm trong bồn tắm lớn, thân thể hơi nghiêng dựa lên đùi Kì Sam, hai tay đặt ở thắt lưng hắn. Còn Kì Sam thì ngồi ngay bên bồn tắm lớn, cầm vòi hoa sen xả xuống mái tóc dài của Đông Phương, thỉnh thoảng lấy ngón tay gỡ ra vài sợi tóc rối ẩm ướt mồ hôi, sau đó dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau cho khô.
Cho đến khi hắn gội xong mái tóc dài, mới phát hiện ra Đông Phương vẫn đang ghé vào đùi hắn đã ngủ từ lúc nào, sắc mặt so với lúc bừng tỉnh thì tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn một chút mệt mỏi.
Không có thời gian rảnh đi thay chăn màn, Kì Sam đành đem người này nằm vào chỗ của mình. An trí chỗ cho Đông Phương xong, sắc trời cũng dần sáng, bản thân cũng không thấy buồn ngủ nữa, nên vào phòng bếp nấu cháo, thuận tiện gọi cho Trần Trác và Thù Ninh, thông báo với họ một tiếng rằng có thể hôm nay mình không đi làm được.
Cũng vì lo rằng khi Đông Phương tỉnh lại không thấy mình đâu, Kì Sam chỉ ra ngoài để tắt nồi cháo rồi ngay lập tức quay trở lại trong phòng, tìm một quyển sách ngồi xem bên cạnh giường.
Ngày mới đến, Kì Sam cảm thấy mình đúng là nên nhìn xa như vậy, không đi làm quả nhiên là một quyết định chính xác.
Đông Phương nằm ngủ trên giường đến chín giờ sáng mới tỉnh giấc, sau đó liền kè kè theo đuôi Kì Sam. Dù cho hắn có làm cái gì, vẫn luôn không rời nửa bước.
Đối với hành động đầy tính trẻ con này của Đông Phương, Kì Sam thấy rất buồn cười, nhưng mà cũng không tỏ bất cứ thái độ gì hết, nếu đi theo mình mà làm y an tâm, thì cứ để như thế đi. Nhưng cũng có vài địa điểm cá biệt…
“Tôi muốn vào trong WC đi tiểu, anh cũng đi cùng sao?’” Kì Sam khoanh tay trước ngực, tựa vào cánh của nhà vệ sinh, cười toe toét.
Giáo chủ đại nhân đỏ mặt quanh co cả ngày trời, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp vẹn cả đôi đường: “Ta không vào, cậu đừng đóng cửa là được.”
Kì Sam còn thật sự như đúng rồi giả vờ suy nghĩ đăm chiêu, rầu rầu nói: “Vẫn không được, nếu tôi chỉ lơ là một chút, anh bỗng nhiên biến mất thì làm sao bây giờ?”
Nói xong trực tiếp kéo người đi vào. Giáo chủ đại nhân quay lưng về phía Kì Sam, đem mặt đối diện với cánh cửa nhà vệ sinh bằng thủy tinh, cắn cắn môi dưới ảo não không thôi. Bỗng nghe tiếng khóa kéo vang lên rõ ràng, vội vàng vàng không quản Kì Sam mà chạy ra ngoài, vẫn còn nghe thấy tiếng cười đắc ý của Kì Sam vọng lại từ phía sau vì thực hiện thành công hành vi trêu ghẹo.
Đi xuống được một nửa cầu thang, Kì Sam đột nhiên dừng lại, cứ như thế mà đứng như phỗng giữa cầu thang. Đông Phương đang đi phía sau hắn một bậc bị bất ngờ đột ngột, không kịp phản ứng mà bổ nhào vào lưng hắn, chưa kịp ổn định thân mình đã bị Kì Sam ôm lấy rồi bế bổng lên, trong nháy mắt sợ tới mức kêu thành tiếng: “Cậu làm cái gì vậy? Ngã bây giờ…”
Ở trong phòng khách vòng vòng vài lượt, Kì Sam đem người nọ đè lên sôpha, trầm giọng đe dọa: “Tôi cảm thấy nên làm cho anh mệt đến mức không còn sức để mà nằm mơ nữa.”
Đông Phương ngửa mặt lên nhìn hắn, bình thản nói: “Kì Sam, ta đói.”
“Thật sao? Vừa ăn cơm trưa xong được có một tiếng cơ mà.” Đối với khuôn mặt đầy nghi ngờ của Kì Sam, Đông Phương chỉ gật đầu lịa lịa. “Được rồi, anh muốn ăn gì nào? Bánh ngọt, súp? Hay là ra ngoài ăn cái gì khác?”
“Ừm, để ta xem đã…”
Vì thế một hồi trêu đùa như vậy liền bị Đông Phương vui vẻ nói ra một câu mà dập tắt, trở lại yên bình ban đầu. Tại sinh hoạt chung của hai người thì người chủ đạo chính là Kì Sam cũng có khi để cho giáo chủ đại nhân dắt mũi, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng bị như thế.
Đông Phương đem sự việc trong mơ tối qua kể cho Kì Sam, đổi lại Kì Sam nói một câu “Mộng thường hay đi ngược lại với sự thật” trấn an, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều. Thêm cả việc Kì Sam nghiêm túc hứa hẹn với y: “Nếu thật sự có ngày anh quay về nơi đó, thì tôi sẽ đi cùng anh.” Giáo chủ đại nhân lần này mới thực sự yên tâm thoải mái.
Ngày tiếp theo Kì Sam trực tiếp mang người nọ đi làm cùng. Kỳ thật hết thì hết hôm qua “di chứng ác mộng” của Đông Phương đã không còn nữa, và cũng chẳng còn tò tò đi theo Kì Sam nữa, nhưng Kì Sam vẫn muốn mang y đi cùng để thay đổi không khí.
Trần Trác thấy vậy đắc ý rung đùi, giả vờ thổn thức: “Tự bản thân em thấy không nên mang theo Đào Lộ đi cùng, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh một ngày hai mươi tư giờ có cô ấy kè kè bên cạnh, quá là khủng bố đi.”
Thù Ninh kháng nghị: “Sếp, anh sao có thể đem nơi làm việc này biến thành nơi cho vợ chồng hai người ân ân ái ái chứ? Có phải anh cố ý đả kích người con gái độc thân này không hả?”
“Nếu cô có bạn trai, tôi cũng cho cô mang cậu ta đi theo.” Như thế còn có thể có thêm lao công miễn phí, Kì Sam hoan nghênh còn không kịp.
“Em ngày mai sẽ đi tìm một người cao to khỏe mạnh như núi, để hắn ta chắn giữa hai người, xem ai người còn khoe khoang tình cảm được không.”
Lúc này đây đang ngồi bên cạnh Kì Sam, giáo chủ đại nhân kiêm chức vụ quản gia mở miệng: “Tiền tư nhân thuê người làm không đáng chi trả.”
Thù Ninh bi ai đối mặt sự thật: “Được rồi, hai sếp cứ tự nhiên tiếp tục đi.”