CHƯƠNG 12
Vậy yêu nhau đi
“Meo”
Tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên, Kì Sam theo âm thanh ngoái lại nhìn, trước cửa phòng hắn có một vật trắng nho nhỏ, đôi mắt xanh lấp lánh trong bóng tối, đúng là mèo nhỏ Thịt Viên nhà hắn. Kì Sam bước lại hai bước, xuất hiện trước mắt chính là thân ảnh màu đỏ mà hắn luôn tìm kiếm, không tự chủ nở một nụ cười, cuối cũng đã có thể an tâm.
Quần áo người nọ tầng tầng lớp lớp hơi hơi xốc xếch, bên hông buộc hờ hững một sợi dây, trên mặt còn mang theo vẻ ngái ngủ.
Ngồi vài tiếng trên máy bay, cộng thêm bắt taxi về vốn có chút mệt mỏi, nhưng giờ lại bị hai thân ảnh trước mắt một đỏ một trắng, một lớn một nhỏ án ngữ ngay trước cửa phòng mình xóa sạch mọi mệt nhọc, tất cả hóa thành một câu ngắn gọn: “Tôi đã trở về”
Thịt Viên phe phẩy cái đuôi, đi tới bên cạnh Kì Sam, cọ cọ rồi kêu meo một tiếng. Kì Sam ôm nó lên, xoa xoa đầu, hỏi: “Nhóc mập mạp, trông mi dường như nhiều ra mấy cân thịt đúng không?” Mang theo ý cười cùng ánh mắt nhìn về phía người từ nãy đến giờ chưa động đậy, – Đông Phương.
“Về muộn như vậy chắc ngươi cũng đói bụng, để ta đi lấy chút thức ăn cho ngươi.” Đông Phương xoay người bước xuống tầng.
Tắm rửa xong, quay lại phòng, đồ ăn đã bày biện hết trên bàn, Đông Phương đang ngồi một bên chờ hắn.
“Bát mì này anh nấu?” Kì Sam nhìn cái bát nóng hôi hổi, húp một ngụm, bát mì này không đơn giản chỉ là đổ nước sôi.
“Ân, mấy ngày nay học.”
Năng lực của Đông Phương đối với phương diện nào cũng đều rất mạnh, đối với điểm ấy hắn rõ ràng hơn ai hết.
“Ngon lắm.”
Đông Phương lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn xong mì, một lúc sau mới đứng lên: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Kì Sam giữ chặt tay hắn, khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Đông Phương nhìn bàn tay mình bị giữ chặt, tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không giằng ra. Chỉ bình thản trả lời: “Về phòng ngủ.”
“Nếu tôi đoán không nhầm, mấy buổi tối nay…Anh đều ngủ ở trong phòng tôi đúng không?” Kì Sam đắc ý cười cười, mang theo vài ba tia giảo hoạt, vui vẻ thưởng thức hai tai Đông Phương chậm rãi đỏ hồng, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Cứ nằm lại ở đó đi.”
Quy quy củ củ nằm bên trong, Đông Phương có vẻ rất là cậu nệ. Kì Sam tắt đèn nằm xuống, từ trong chăn đem bàn tay mình nắm lấy bàn tay đối phương, trong phòng tĩnh lặng chỉ có ánh trăng mông lung mờ ảo. Một lúc sau, Đông Phương cũng nắm lại tay hắn.
Kì Sam thỏa mãn thở dài một tiếng: “Quả nhiên giường nhà thoải mái nhất.”
Người bên cạnh vẫn im lặng như cũ, nếu đôi mi không khe khẽ run rẩy thì như đã ngủ thật rồi.
Kì Sam cố ý kề sát vào tai hắn nói tiếp: “Anh vẫn chưa trả lời tôi, có nghĩ đến tôi không?”
Thời gian dài thật dài trôi qua, mãi sau, trong bóng tối mới vang lên thanh âm nho nhỏ: “Có.”
“Ầy lâu như vậy mới trả lời, thực sự không nghĩ đến đúng không? Anh không cần miễn cưỡng bản thân.”
Lời nói thì có vẻ rộng lượng bao dung, nhưng ngữ khí lại rõ ràng mang theo vài phần ai oán. Đông Phương không nhìn thấy tiếu ý nơi khóe miệng của hắn, nghĩ rằng Kì Sam đang thất vọng, bèn vội vội vàng vàng xoay người ôm lấy hắn, liên tục nói: “Không, nhớ.…Ta rất nhớ ngươi.”
Kì Sam thu lại nụ cười, bản thân chẳng qua chỉ trêu chọc y cho vui mà thôi, không ngờ lại y lại tưởng thật, buông tha không trêu y nữa, điểu chỉnh tư thế đem người nọ ôm chặt, hôn nhẹ lên trên mái tóc đen của y: “Tôi cũng vậy.”
Hắn thật sự vô cùng mệt mỏi, cả người kiệt sức, bởi vậy rất nhanh ngủ thẳng cẳng một mạch, đương nhiên không biết người đang tựa vào trong lòng hắn, trợn tròn mắt nhìn hắn suốt một đêm.
Tục ngữ có câu: “Tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng dùng câu này đặt vào Kì Sam và Đông Phương…Kì Sam không đồng tình. Trước đây, đừng nói hôn, ngay cả mấy câu mang mùi vị tình cảm ái muội cũng chưa từng nói qua, hắn cùng Đông Phương quá lắm chỉ là mối quan hệ bạn cùng phòng hơi…bất thường một tẹo. Thêm vào mấy ngày nay khiến hắn có dường như lờ mờ nhận rõ thứ gì đó bấy lâu nay vẫn bị mình xem nhẹ bỏ qua, do đó suy ra được việc – chính xác mà nói thì là manh mối tình cảm trọng yếu – cái lúc Đông Phương ôm hắn trước khi đi.
Tiểu biệt thắng tân hôn: vợ chồng son sau một thời gian ngắn đi xa gặp lại nhau, tình cảm còn ***g làn thắm thiết hơn trong đêm tân hôn.
Khi tỉnh lại, bên cạnh đã chẳng còn ai, nhìn đồng hồ, đã là hơn mười giờ sáng.
Việc đầu tiên làm khi rời giường chính là điện thoại cho người mấy ngày nay phải đơn độc “trấn thủ” ở công ty – Trần Trác, ngoài việc nói cho cậu ta sự việc đã giải quyết ổn thỏa, hắn đã về, thì câu quan trọng nhất chính là: “Dạo này cậu vất vả rồi, hôm nay phiền cậu ở một mình thêm ngày nữa.”
Đầu kia điện thoại tru lên thảm thiết: “Kì ca, anh đừng có dã man con ngan thế chứ? Một mình em để chết à, em đã làm việc cần mẫn đến thế cũng phải được nghỉ ngơi ăn bữa cơm rồi chớ!”
Đi đến trước tủ quần áo, không cần đi làm…ở nhà mặc áo sơ mi trắng là được rồi. Lờ đi oán thán của Trần Trác, hắn căn bản không để tâm, nhân viên là để bóc lột, nhưng Kì Sam thì không chèn ép nhân viên quá đáng bao giờ, xét về điểm này, hắn cũng biết đúng sai, có thể coi như là một ông chủ tốt.
Ví dụ như thời điểm lúc này thì tất yếu nên “dỗ ngọt”: “Cuối tháng anh cho cậu thêm tiền lương.”
“Em dạo này nhan sắc tàn phai rồi, ứ dám gặp bạn gái, nhỡ đâu tềnh yêu của em đi với zai thì sao, nhiều tiền có trả lại bạn gái cho em được hêm…”
“Thì đổi luôn người mới đi.” Kì Sam chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, vô cùng dứt khoát dập luôn điện thoại.
Vừa ra đến cầu thang đã ngửi thấy hương thơm bay ngào ngạt, Kì Sam đến phòng bếp nhìn thấy Đông Phương đang múc cháo, trên bàn còn bày một đĩa trứng rán.
Thịt Viên thì đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, cúi đầu nhấm nháp một chút rồi lại thẳng lưng ngẩng lên, cách ăn rất chi là tinh tế. Nhìn thấy chủ nhân mình bước vào, cái đuôi vẫy qua, sau đó vòng vòng bên chân hắn, miễn cưỡng meo một tiếng. Tác phong tao nhã không hề giống ngồi dưới đất ăn thức ăn cho mèo, mà cứ như là tại bữa cơm Âu lấy dao nhỏ cắt từng miếng từng miếng một, hoàn toàn y hệt người Âu, hơn nữa lại còn vô cùng ngạo mạn.
Đối với cái tên láo toét chỉ nhận ăn không nhận chủ này, Kì Sam chỉ biết lắc đầu chán ngán, vươn tay vòng qua thắt lưng Đông Phương: “Xem ra anh lại học thêm được nhiều thứ rồi.”
“Ta đã thấy ngươi rán trứng gà như vậy, cho nên tự mình làm thử. Nếm thử xem hương vị thế nào?”
Ngoại trừ nấu sủi cảo ăn liền, Kì Sam quả thật chỉ biết làm cái này. “Hmm… Nên bỏ thêm chút muối nữa”
“Lần sau ta sẽ chú ý.”
Nghe hắn trả lời như vậy, quả thực là ngoài ý muốn của Kì Sam: “Lần sau? Anh thích nấu ăn đến vậy sao?”
“Ta muốn làm cho ngươi ăn.”
Lúc này với khi mười năm trước học ở trung học cũng không khác mấy, nhưng Kì Sam sao có thể có ấn tượng được với việc Đông Phương Bất Bại trong sách có thích xuống bếp hay khống, có nấu ăn được hay không? Nhìn người nọ dường như cũng không hiểu được bộ dạng bếp núc là như thế nào, chắc y chưa bao giờ làm vậy.
Kì Sam đã quên mất vài điều, người này quả thật đường đường là Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, nhưng không phải ngay từ đầu đã làm Giáo chủ, trong giáo phái cũng có các tỳ nữ riêng nấu nướng cho, còn có cả vài tì thiếp hầu hạ, thì đương nhiên khả năng bếp núc sao giỏi được? Cứ cho là biết đi, nhưng chỉ việc sử dụng dụng cụ nấu nướng hoàn toàn khác hẳn với hiện đại, đã không thể so sánh nổi rồi.
Nhưng ngay lúc này đây, tại phòng bếp của hắn, nhân vật tài hoa truyền kỳ này đang tựa vào lòng hắn, nói với hắn: “Ta muốn làm cho ngươi ăn.”
Kì Sam hôn hai má y, yêu chiều cười: “Muốn nấu nướng thì để tôi đi mua sách nấu ăn cho anh về nghiên cứu, tùy theo ý thích của anh.”