[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] Giáo Chủ Thời Hiện Đại

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

Lên chức “chị dâu”

Khẽ cắn đôi môi tựa hai cánh hoa hé mở, sau khi ngấu nghiến lại đem đầu lưỡi để trên vành môi, lần này Đông Phương hơi hơi mở khớp hàm, để cho Kì Sam dễ dàng tấn công vào khoang miệng ấm áp. Đầu lưỡi không bỏ qua bất cứ ngóc ngách mềm mại nào, rồi sau đó ôm lấy đối phương – cái người không ngừng co rúm đang né tránh lưỡi hắn – triền miên dây dưa.

Hai đôi môi cuốn lấy nhau không ngừng, chỉ dừng lại một chút để hô hấp, rồi lại rất nhanh bắt đầu một vòng chiếm đoạt mới, mỗi lần Kì Sam đưa đầu lưỡi vào đều khiến cho Đông Phương không kìm được thở dốc.

Đông Phương ngẩng đầu lên nhìn Kì Sam, hắn hôn khi thì ôn nhu, khi thì bá đạo, mơ hồ cảm giác có ngân bạch (nước bọt) chảy xuống từ miệng y, dọc theo cần cổ duyên dáng, kéo dài tới hồng y đang bán mở, mê hoặc lòng người.

Trong mỗi lần thân mật, người nắm thế chủ động tất nhiên là Kì Sam. Dù không nỡ nhưng hắn cuối cũng cùng chấm dứt nụ hôn dai dẳng này, Đông Phương ở trong ngực đã sớm mềm nhũn cả người, đôi mắt phương mê ly ngập nước, đôi môi đỏ tươi hơi hơi sưng lên, hô hấp dồn dập. Y như hình ảnh “Túy nằm nhuyễn tháp, mỹ nhân mảnh mai chọc người liên” (Mỹ nhân mảnh mai say ngủ trên giường êm, khiến người ta yêu thương không ngớt.)

“Thích không?”

Đông Phương quay mặt đi, không trả lời, làm như không để ý đến hắn.

Đem người nọ xoay sang đối diện chính mình, Kì Sam đem trán mình đặt lên trán Đông Phương: “Tôi thì lại rất thích.”

Kì Sam rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vì bận tâm đến cảm thụ của Đông Phương, thế nên không thể không dừng lại. Đối với việc này, hắn đành bất đắc dĩ kiềm chế cho qua, trong lòng thì âm thầm cười khổ một tiếng. Đồng thời quyết định tốt nhất vẫn nên đi làm buổi chiều thôi. Suốt ngày đối mặt với Đông Phương – cái người mê người đến vậy, bất cứ nam nhân bình thường thân thể lẫn sinh lý khỏe mạnh nào mà nói, đó không phải là loại hình tra tấn dã man nhất sao? Hơn nữa lại rất rất thương y, không nỡ khiến y có nửa điểm khó xử.

“Ngươi…” Đông Phương nhìn như đang cố gắng miêu tả tâm tư Kì Sam lúc này, không hiểu sao lại đột nhiên dừng lại không nói nữa. Trong lòng nếu có nghi vấn gì thì tự nhiên sẽ nói ra. Nhưng mặt mũi lại có vẻ lưỡng lự, khiến cho sắc mặt đỏ hồng lúc này lại càng thêm kiều diễm mê người: “Ngươi sẽ không định…”

Kì Sam thu hồi tâm tư, luồn tay vào mái tóc dài, đợi Đông Phương nói ra do dự trong lòng.

Đúng lúc đó cửa ra vào bị đẩy ra kêu phanh một tiếng, bước vào là một thiếu niên mặt mũi thanh tú nhưng hai lỗ mũi thì lại thở phì phì đầy tức giận. Vừa vào cửa nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngồi trên sô pha, lập tức nhảy dựng lên tru chéo. Người đang xúc động dạt dào này chính là “cu li” duy nhất của Kì Sam – Trần Trác.

“Kì ca, anh hơi bị quá đáng rồi đấy nhé! Vứt hết công việc cho người ta, chính mình thì ở trong nhà kim ốc tàng kiều, đem mỹ nhân trong ngực hưởng thụ! Người ta muốn kháng nghị, người ta muốn đi tới tổ lao động xã hội tố cáo anh!!”

“Tố cáo cái gì?” Kì Sam biểu tình thảnh thơi, đem người trong lòng đang muốn rời đi ôm trở lại, một tay tùy ý quấn quấn lọn tóc dài buông thõng.

“Tố cáo…” Trần Trác bị thái độ “I don’t care” đánh thẳng vào đỉnh đầu, nửa ngày không phun nổi một chữ: “Tố cáo anh ham mê sắc đẹp, ngược đãi công nhân viên!”

“Câu trước anh nhận, nhưng anh có ngược đãi cậu hở…” Kì Sam chỉ chỉ chỗ đối diện, ý bảo Trần Trác ngồi xuống, thẳng nhỏ đùng đùng nổi giận, ngồi phịch một phát xuống cái sô pha cho hả, chỗ xung quanh thằng nhỏ ngồi ngay lập tức lún xuống sâu thiệt sâu. “Anh vốn định buổi chiều sẽ đi làm, nhưng cậu lại tố cáo anh ngược đãi, anh nghĩ không bằng cho cậu toại nguyện luôn, gia tăng phần thắng cho cậu, chiều nay cậu cứ tiếp tục “mình ta với nồng nàn” đi nhé.”

“Kì ca đừng mà, em đến cơm trưa còn chưa ăn, đặc biệt chạy tới nhà anh tìm anh quay lại làm việc, anh không thể làm thế với người ta a…” Trần Trác trưng ra vẻ mặt “em bị tổn thương đó”, nhưng đáp lại là sự lạnh lùng của ông chủ máu lạnh, nên lập tức quay sang Đông Phương – người bị Kì Sam ôm trong lòng đang im lặng – cầu cứu: “Chị dâu, chị giúp em khuyên nhủ ông chồng nhà chị đi…”

Rõ rành rành Trần Trác chỉ “thông minh đột xuất” được có đúng một nửa, nhìn ra được Đông Phương là người của Kì ca nhà hắn, nhưng vì tư thế ôm nhau của hai người đó nên không nhìn ra được y không phải con gái.

Đối với cách xưng hô đó của thằng nhỏ, Đông Phương không biết phải trả lời thế nào, vừa ngượng vừa thẹn, chỉ biết nhìn Kì Sam, tiện thể đem đầu cúi thấp dúi vào lòng hắn, không trả lời.

Chính bởi câu nói bừa của Trần Trác, mà Kì Sam khó có được hảo tâm quyết định “thanh toàn” cho thẳng nhỏ một lần.

“Cũng giữa trưa rồi, ở lại đây ăn cơm đi, ăn xong anh với cậu cùng về làm.”

Trần Trác rốt cuộc mặt mũi cũng tươi roi rói, âm thầm đắc ý rằng mình áp dụng đúng phương pháp, tuy không rõ quan hệ giữa hai người bọn họ cho lắm, cũng chưa từng nghe Kì ca nói hắn đã có vợ hay bạn gái, nhưng nhìn bộ dáng thân mật đến vậy của hai người bọn họ, nịnh nọt một chút luôn luôn đúng.

Thức ăn trong tủ lạnh phần nhiều vẫn là đồ ăn liền, nhưng rau dưa cũng mua thêm không ít. Vì Kì Sam học nấu nướng nên mới mua đồ ăn, chứ không thì rau dưa chẳng có vé mà ở trong tủ lạnh, hiện tại đơn giản làm chút thức ăn đã không còn làm khó được hắn.

Bữa cơm trưa đó là đích thân Kì Sam tự mình xuống bếp, Đông Phương đi vào phụ giúp hắn. Trần Trác rung đùi làm khách, chỉ có mỗi việc mặt dày trong phòng khách trêu chọc Thịt Viên – vốn không thèm quan tâm đến thằng nhỏ.

“Thật không ngờ được, Kì ca lại vào bếp nấu nướng.” Trần Trác dốc toàn lực tranh cướp đĩa rau trên bàn, nhét vào miệng, không quên vừa ăn vừa nói: “Người ta đúng là hối không kịp a…”

“Cậu hối hận cái gì?”

Nếu mà biết câu Trần Trác nói tiếp theo, Kì Sam chắc chắn sẽ không hỏi như thế.

“Hối hận lúc trước khi đầu thai sao không sinh ra thành con gái đó! Giờ sẽ có ông chủ cực kỳ đẹp trai vừa làm ăn giỏi lại còn trù nghệ tuyệt hảo, nếu là nữ thì có thể theo đuổi anh rồi, mẹ người ta cũng không phải buồn phiền về tiền đồ của người ta nữa. Như thế thì hoàn hảo làm sao…” Nói xong lại còn thở dài ai oán.

Nghe xong lời thằng nhỏ nói, Kì Sam chỉ cười trừ, nhưng Đông Phương lại đề phòng liếc Trần Trác một cái, Kì Sam ở dưới bàn cầm tay người nọ, gắp một miếng cà chua đút cho y, ngăn cho y suy nghĩ miên man.

“Kỳ thật, Kì ca ca…” Trần Trác ngồi đối diện Kì Sam khẽ liếc mắt đưa tềnh, giả bộ muốn nói ra nhưng lại ngại ngùng: “Kỳ thật anh…anh không ngại người ta là nam chứ?”

Nói xong còn vươn giò, đem cả tất lẫn quần bò xắn tới tận bắp chân, cực kỳ chịu khó học theo người ta cái cách dùng để dụ dỗ “sắc lang”: Tay chậm rãi vuốt theo chân từ dưới lên trên. Nếu không kể đến đám lông chân lởm chởm bên trên thì cái tư thế đó đúng là chuẩn ứ cần chỉnh rồi nha.

“Rụt cái giò lợn ấy ngay lại dùm phát.”

“Đáng ghét! Chẳng lẽ anh không động tâm chút nào sao?”

“Nếu cậu lấy dao chặt nó xuống làm chân giò hầm, thì anh có lẽ sẽ động tâm.” Kì Sam gắp toàn bộ những thứ mà Đông Phương thích đem vào bát người nọ, đỡ được lợi cho Trần Trác.

Trần Trác quay sang Đông Phương: “Chị dâu, ở cùng một tên biến thái máu me be bét như thế, chị không sợ hãi sao?”

Giáo chủ đại nhân đang hết sức chú tâm vào việc tiêu diệt thức ăn trong bát, liếc thằng nhỏ một cái, từ đôi môi nhẹ nhàng phun ra một câu khinh thường: “Theo ta nên chặt phần phía dưới trước, đầu tiên phải luộc rồi mới cạo sạch lông, thế là tốt nhất.”

Chủ nhân cái giò heo rùng mình, run rẩy nói: “Hai người…quả thật xứng đôi.”

Khi trở lại làm việc cùng Trần Trác, việc đầu tiên Kì Sam làm chính là đóng dấu vào phần thông báo tuyển dụng người làm. Gần đây lượng đơn hàng so với trước kia gia tăng, tất yếu phải tuyển thêm nhân viên, như vậy thì dù cho hắn ngày nào cũng ở nhà với Đông Phương thì cũng không có thêm Trần Trác thứ hai đạp cửa xông vào rít gào như thế nữa.

Thông báo tuyển dụng đưa ra ngoài, hớn hở nhất chính là Trần Trác.

“Rốt cuộc đã có người tới cùng ta chia ngọt sẻ bùi a, thần tài a, phù hộ có mỹ nữ đến nha…”

“Anh nhớ là bạn gái cậu rất thích trò “anh hùng núp” với “oánh du kích” cơ mà?”

“Hắc hắc…Nói vậy thôi chứ, dù sao chỉ là ước nguyện nhỏ nhoi của đàn ông bình thường thôi mà.”

Kì Sam gật gật đầu, không có ý kiến với lý do lý trấu của thằng nhỏ.

“Nói mới nhớ, Kì ca, mắt nhìn người của anh quả không sai.” Trần Trác cứ như bà tám huých khuỷu tay Kì Sam, vẻ mặt hâm mộ: “Chị dâu quả thật đặc biệt a”

Kì Sam nhướn mày, hứng thú hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”

“Hm…nói ra sao nhỉ? Không chỉ dung mạo tuyệt đỉnh, mà còn cả khí chất phát ra từ người nữa, làm cho người ta cảm giác được một loại hấp dẫn đặc biệt, nhưng cũng lại lạnh lùng cao ngạo khiến người ta dè chừng sợ hãi, thật sự…rất đẹp, rất cá tính.”

Kì Sam phẩy tay đuổi thằng nhỏ chạy về bàn làm việc, nghe xong lời thằng nhỏ lải nhài, chẳng thiết tha làm bất cứ việc gì nữa.

Trong lòng thì cười thầm: Nếu cậu mà biết chị dâu trong miệng chú là ai, hai chữ “đặc biệt” đủ để mà khái quát chắc? Sợ rằng Trần Trác dù có vắt óc cũng không nghĩ nổi được từ để hình dung được Đông Phương. Chắc hắn sau này chả dám tùy tiện xưng to gọi nhỏ thế này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.