[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] Giáo Chủ Thời Hiện Đại

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 26

Đùa vui nhỏ, tình cảm lớn.

Kì Sam chưa bao giờ nói về lai lịch của Đông Phương cho đám người Trần Trác, đối với phong cách ăn mặc của y chỉ đơn giản nói là ý thích cá nhân, bản thân hắn cũng thích y mặc như vậy. Sếp đã nói như thế, đương nhiên không ai phản đối, huống hồ Trần Trác và Thù Ninh cũng không phải những người cổ hủ rỗng tuếch.

Còn về tính hướng của Đông Phương, Kì Sam không có ý giấu diếm, điều đó không cần hắn nói, trong lòng mọi người có thể hiểu được, cũng cùng biết ý không nói ra, mà họ cũng ngầm hiểu nhau, không đề cập tới vấn đề này.

Thù Ninh thì khỏi phải nói, khi cô còn đang làm ở siêu thị thì đã nhìn ra được giới tính của Đông Phương. Còn Trần Trác lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương thì không thực sự chú ý, chỉ một lòng đòi tới đòi lui kháng nghị Kì Sam, dù sau đó còn ngồi ăn cơm cùng bàn, nhưng cũng không để tâm tới. Tới khi được Đào Lộ nói cho mới biết “chị dâu” thần thánh của mình hóa ra là con trai.

Nhưng dù là thế, bọn họ đều không để ý quá nhiều tới chi tiết đó. Ba người thường xuyên đến biệt thự Kì Sam chơi, cùng kêu Đông Phương là “chị dâu”, mà lại còn kêu rất chi là vui mừng.

Không thể không nói, giáo chủ đại nhân thỉnh thoảng vẫn khá là đề phòng Thù Ninh, nguyên nhân là vì lời nói mang hàm ý cực kỳ khiêu khích của cô khi ở siêu thị.

Có vài ngày, Thù Ninh thường tới gặp sếp, nói là nghiên cứu địa hình, hơn nữa còn thích làm mấy cái động tác thân mật với Kì Sam trước mặt Đông Phương. Ví dụ như bám vào cánh tay hắn, thanh âm nói chuyện hoàn toàn không hợp với hình tượng giỏi giang chín chắn, nũng nịu cứ như nữ sinh tuổi mười bảy thanh xuân mơ mộng, trò đùa dai này làm cho lọ dấm chua được ủ tới nồng độ cao nhất.

Đối với Thù Ninh, thì hành động đó chỉ coi là đùa vui thôi. Cơ mà với Đông Phương giáo chủ nhà ta, thì thành “ngứa thịt gợi đòn.”

Người ta nói: Quá tam ba bận, nhưng Đông Phương thì lại chẳng dễ dàng bỏ qua cái hành động xảy xa đến lần thứ ba trước mặt y thế kia.

Nhân cơ hội được Kì Sam ngầm đồng ý, Thù Ninh trong hai ngày chuẩn bị đến gần Kì Sam lần thứ ba, Đông Phương bắn hạt quả nho trong đám hoa quả trên bàn dùng để đãi khách vào đầu gối của cô. Vừa mới đứng lên bước được nửa bước ra chỗ Kì Sam, Thù Ninh đã lảo đảo ngã ngửa lên sôpha, tuy rằng không bị thương, nhưng đối với con gái, thì thà bị đau còn hơn bị mất hình tượng.

Bị hãm hại mà không biết khiến Thù Ninh ai oán không thôi.

Kì Sam mím môi nhịn cười, tốt bụng dời mắt làm bộ không thấy cảnh vừa xong.

Đông Phương giáo chủ ôm mèo, đút nho cho nó ăn.

Từ đó về sau, “Quá tam ba bận” Thù Ninh đã phải trải qua những tháng ngày khổ sở bi ai, cổ họng đột nhiên không phát ra tiếng, thân thể bỗng dưng cứng ngắc lại không cử động được khiến một loạt tật xấu trên người cô xuất hiện. Người nào đó nếm trải xong ba lần gian khổ chỉ biết thở dài: Quả nhiên quá ba lần sẽ bị trời phạt a…

“Sếp à, chất xám của em trong một đêm đều kết hết tinh hoa vào đây đó, em tan ca xong còn phải qua chỗ anh vất vả làm việc, tốt xấu gì anh cũng cho em thêm chút tiền thưởng đi chứ…”

“Kết quả làm việc đâu?”

“Anh thấy có đạt yêu cầu không?”

“Không.”

Sếp Kì chỉ cần một câu, nhân viên đang khóc lóc kể khổ ngay lập tức biết ý: “Coi như trả trước tiền lương đi, em sẽ tiếp tục cố gắng mà…”

Khi “chị dâu” của Thù Ninh trước mặt cô ôm lấy sếp nhà cô hun ngay một phát thị uy, cô rốt cuộc ai oán lệ rơi hướng sếp đang phất tay kêu mình té đi giơ bốn ngón ra — tăng lương thêm 4 số đi.

Sau khi hôn đoạt lại quyền chủ động, Kì Sam tinh lực dạt dào giơ thẳng ngón trỏ, quơ quơ: Một giá không đổi.

Không cần nhờ cô, Kì Sam cũng có thể tự mình dỗ dành lão bà. Dĩ nhiên không có tác động bên ngoài thì tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Bị dùng xong rồi đá như thế, Thù Ninh uất ức phun trào, giơ ra hai ngón tay như hai cái kéo: hai số! Sau đó làm động tác “Nghỉ việc”, nắm một quai túi xách, rút lui.

Sự thật là bởi Kì Sam không để ý tới sự cầu xin của Đông Phương, anh dũng quá nên không biết tiết chế, bị Đông Phương giáo chủ quăng cho cái nhìn lạnh lẽo, không còn cách nào khác đành nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, giả vờ “xuất tường”, mượn nó để kích thích ái nhân kiêu ngạo của mình hòa hoãn lại.

Chỉ có Trần Trác là đáng thương, sau này lại bị áp bức thôi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.