CHƯƠNG 2
Hảo nhân nan vi (làm người tốt thật khó)
Một ngày nọ, chạng vạng tan tầm mới về nhà, Kì Sam cơm còn chưa ăn, đầu tiên đã đi pha nước đường gluco, dùng thìa đút cho nam nhân nằm trên giường. Đút thuận lời thìa đầu tiên, chuẩn bị đút lần nữa, thì, tay vừa đưa qua đã bị nắm lấy, nước trong thìa văng cả ra.
“Nửa điểm nội lực cũng không có, phế nhân nhà ngươi, dám đối bổn tọa làm càn!” Cái người hôn mê suốt năm ngày kia lúc này đang ngồi thẳng lưng ở trên giường, một tay bắt lấy cổ tay Kì Sam, tay kia bóp cổ hắn, chậm rãi siết chặt: “Ngươi cho bổn tọa uống cái gì?”
Một loạt các động tác nhanh chóng liên tiếp xảy ra, khiến Kì Sam hoàn toàn không rõ tại sao y làm được, càng miễn bàn đến việc né tránh. So với việc hô hấp đang dần dần khó khăn, thì hắn tức giận với ánh mắt đối địch không giải thích được của đối phương hơn.
Vốn dĩ cứu y là do nhất thời động lòng trắc ẩn, chưa hề muốn được báo đáp, chỉ hy vọng thân phận đối phương không phức tạp, đừng để cho hắn cuối cùng phải dính lấy phiền toái. Người này có thể không tỉnh lại, thì việc cứu người này coi như không có. Nhưng y hôm nay vừa mới tỉnh mà đã bóp cổ hắn, bày ra tư thế muốn giết hắn? Cho dù không nói cảm ơn một câu, thì cũng đừng nên lấy oán báo ân thế chứ…
“Anh nghĩ là uống cái gì, độc dược chắc? Anh hôn mê tại nơi không người, tôi chỉ cần coi như không tháy, mặc kệ anh, thì anh nghĩ mình có thể sống được hả? Chẳng lẽ tôi nhàn cư vi bất thiện đến mức đấy, cứu anh về, chờ anh tỉnh lại rồi lại giết anh sao?” Thua người chứ không thua trận, Kì Sam chống lại ánh mắt y, ngữ khí mang điểm trào phúng.
“Cứu ta?”
Người nọ ngữ khí tuy rằng hòa hoãn đi đôi chút, nhưng lực đạo trên tay hoàn toàn không thả lỏng một chút nào.
Tay vươn gần tới chỗ cổ bị chế trụ, hắn có ý giằng ra, cào cào ngón tay: “Buông ra, nếu không…Tôi không trả lời.”
Bàn tay cũng không hề ngoan ngoãn nghe lời mà buông ra ngay lập tức, chỉ là không bóp gắt gao, nhìn như tùy ý nắm cổ hắn. Dường như chỉ cần Kì Sam có chút động tĩnh, sẽ ngay lập tức ở y nguyên tư thế ấy mà vặn gãy cổ hắn.
“Anh ngất xỉu ở trên núi hoang tàn vắng vẻ, nếu không phải tôi đúng lúc đi leo núi, anh cho là anh có thể sống được trên năm ngày như thế này?”
“Ngọn núi đó có phải tên là Hắc Mộc Nhai?”
Hắc Mộc Nhai? Trung Quốc làm gì có ngọn núi nào tên quái dị như thế. Kì Sam cố gắng nhớ lại tên ngọn núi đó: “Là Thái Sùng Sơn.”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin vào lí do thoái thác ấy của hắn, biểu tình mang theo nghi hoặc, chậm rãi siết chặt tay.
Khó lúc có lòng hảo tâm còn gặp ác báo, Kì Sam nổi giận, bát nước đường từ nãy đến giờ hắn vẫn đang cầm bị ném xuống, ping một tiếng lăn trên mặt đất. Hai tay trống không hướng ngực người nọ đẩy một cái, đem người trực tiếp đẩy ngã trên giường. Chỉ trông cậy vào chút nước đường ít ỏi uống mỗi ngày, làm sao có khả năng chống lại hắn – một nam nhân trưởng thành khỏe mạnh? Huống chi y đem hết khí lực đặt ở bàn tay đang bóp cổ mình, Kì Sam không hề báo trước đột ngột tấn công, làm cho y khó lòng phòng bị.
“Ngươi!” Người nọ ngã trên giường, tay ôm bụng, vẻ mặt kinh ngạc: “Vết thương của ta…”
Vết thương? Chỉ là đẩy ngã mà thôi, không đến mức làm y bị thương chứ? Còn nữa, nếu đánh y bị thương, cũng là bị ở ngực, y ôm bụng làm cái gì?
“Anh không sao chứ?” Rốt cuộc vẫn là lo lắng, Kì Sam ngồi xuống cạnh y, thân thiết hỏi.
“Ngươi nói ta hôn mê năm ngày? Nhưng miệng vết thương trên người ta, không có khả năng lành nhanh như vậy, như thế nào lại…”
Có lẽ tin Kì Sam không có ác ý, cũng có lẽ bởi vì chính y lúc này đang hoang mang, y không hề đối Kì Sam giương cung bạt kiếm. (ý kiểu: đề phòng cảnh giác)
“Bác sĩ nói trên người anh không có tổn thương.”
“Không có? Bổn tọa rõ ràng bị Lệnh Hồ Xung một chiêu cuối cùng đâm trúng bụng mới có thể rơi xuống vách núi, ý ngươi là bổn tọa lừa ngươi sao?”
Kì Sam chăm chú nhìn y, vẻ mặt nghiêm trọng. Vừa tỉnh lại đã giơ tay giơ chân, nói thì toàn những lời khó hiểu, lại còn nghĩ rằng mình bị kiếm đâm bị thương… Còn có cái gì Lệnh Hồ Xung? Ánh mắt hắn nhìn sắc bén, không giống người có tinh thần bị hao tổn, ngược lại còn có khí chất nho nhã, quanh người phát ra khí thế cường hãn. Nhưng hành vi lẫn cử chỉ cứ cố tình…không giống bình thường.
“Khi cứu anh, quả thật trên người anh không có ngoại thương.”
Ánh mắt tan hết sắc bén, y lúc này như mất hồn mà ngồi yên, chỉ có trong mắt vẫn còn linh quang cho thấy y vẫn đang thanh tỉnh.
Kì Sam lẳng lặng ngồi bên cạnh, không quấy rầy y thất thần. Nhìn thấy người nọ thần sắc đau thương, không hiểu sao hắn lại cảm thấy không đành lòng.
“Anh vừa mới tỉnh, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi nấu chút cháo cho anh ăn.”
“Xin hỏi, nơi này là nơi nào?”
“Nhà của tôi.” Nhìn y không có chút nhẹ giọng nào hỏi han, Kì Sam nhất thời nổi hứng ác, cố ý nói ba phải, cái nào cũng được.
“Là thành trấn nào vậy?”
“Trung Quốc.”
“Đông Phương Bất Bại ta đã từng đi khắp Giang Nam Đại Bắc, thậm chí cả Tây Vực man di cũng đã đặt chân qua, nhưng chưa từng nghe người nào nói có thành trấn tên gọi Trung Quốc.”
“Đông Phương Bất Bại?” Kì Sam nhíu mày, người này vừa mới nói gì vậy?
“Đúng. Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ trên Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại.”
“Vậy sao. Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi một lát rồi quay lại.”
Kì Sam gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng. Mặc kệ người nọ giả điên hay giả ngốc, hắn đều không truy cứu, trong lòng hạ quyết tâm chờ cho y sau vài ngày khôi phục sức khỏe, thì tống tiễn y đi.