CHƯƠNG 1
Tại dịch trạm (nơi nghỉ chân, đổi ngựa) trên đường từ Khai Phong đến Ứng Thiên phủ, ‘hắc phán quan’ Thường Hoài Từ một thân y phục dạ hành màu đen, ngũ quan ngạnh lãng (ương ngạnh sáng sủa) cũng không thể kiềm nén được tà khí bức ra từ người hắn, nhìn Triển Chiêu đang nằm trên giường mà nhe răng cười: “Triển Chiêu, ngươi không phải muốn bắt ta quy án sao? Bây giờ ta đang ở ngay trước mắt ngươi, sao ngươi lại không nhúc nhích gì thế? Ngươi cũng quá là không để tâm cảnh giác nha, may là gặp phải ta, không thì ngươi bây giờ chẳng biết ra sao rồi?”
Toàn thân Triển Chiêu không còn chút sức lực nào tê liệt trên giường, nhớ lại tin tức mình vừa nhận được, phạm nhân bị truy nã Thường Hoài Từ hiện đang hướng đến Ứng Thiên phủ trốn chạy, cật lực nói: “Thường Hoài Từ? Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi vừa hạ mê dược?”
“Ha ha. . . . . . Yên tâm, đây không phải độc dược, tác dụng của ‘mê điệt hương’ vô sắc vô vị quả không tệ, ngay cả cao thủ như ngươi cũng không phát giác được. Ngươi nhất định là không biết, lúc ngươi một thân quan phục đỏ sẫm cưỡi liệt mã bờm đen đến, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên ngươi xuất hiện trước mặt ta, chỉ một cái nhìn thôi đã khiến ta phải lòng ngươi rồi. Lúc ấy ta đã phát thệ, phải đem dáng cười thanh nhã u đạm của ngươi chiếm làm của riêng mình ta thôi.” Nhìn Triển Chiêu đến mê muội, xoa nhẹ khuôn mặt hắn tha thiết mơ ước từ lâu, trên người Thường Hoài Từ không tìm ra một điểm sát khí nào, ôn tồn nói: “Cho nên để ngươi đuổi theo ta, ta đương nhiên sẽ để lại tin tức của ta cho ngươi lần theo. Ngươi nói xem, tâm ý của ta dành cho ngươi thế nào?”
Né tránh bàn tay chạm phải của Thường Hoài Từ, không để ý đến động tác của hắn, Triển Chiêu nói rằng: “Ngươi chỉ vì tâm tư cá nhân mà sát hại bốn mươi lăm mạng người nhà Trịnh Lan, Triển Chiêu bất tài không dám nhận để ngươi vì thế mà gây chuyện ác, đuổi theo ngươi bất quá chỉ vì tuân theo sai phái của Bao đại nhân, muốn tróc nã ngươi trở lại Khai Phong phủ thụ thẩm.”
“Ha ha. . . . . . Triển Chiêu! Hôm nay ta đang ở ngay trước mặt ngươi, sao ngươi còn chưa bắt ta? Hơn nữa ta chỉ sợ qua tối nay thì không còn do ngươi lựa chọn nữa.” Thường Hoài Từ cầm lấy một viên thuốc màu hồng, mang theo dáng cười quỷ dị, cường ngạnh ép Triển Chiêu nuốt xuống.
“Ngươi ép ta nuốt thứ gì?” Triển Chiêu cảnh giác nhìn hắn.
“Không có gì, chỉ là một loại dược hoàn cường thân kiện thể (thân thể cường tráng) mà thôi. Yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi uống mấy thứ thuốc lai lịch bất minh. Nếu như ngươi sinh bệnh thì sao, ta sẽ thương tiếc.” Thấy Triển Chiêu âm thầm thở dài một hơi, Thường Hoài Từ cười nói: “Bây giờ ngươi đã thả lỏng cảnh giới không phải là quá sớm sao? Ta thấy ‘trạch nhật bất như chàng nhật’, ngày hôm nay nhất định là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta rồi.”
(‘trạch nhật bất như chàng nhật’: Chọn ngày tốt không bằng cứ để ngày tốt tự đến, ý nói chỉ cần vừa ý thì cứ làm việc mình muốn, không nhất thiết phải chọn ngày lành mới làm)
Triển Chiêu giật mình nói: “Ngươi đang pha trò hài à! Ta đường đường là nam tử.”
“Ta đương nhiên biết ngươi là nam tử, nhưng ta yêu ngươi thì sao nha. Yêu thì vô phương miễn cưỡng được.” Thường Hoài Từ mê luyến nhìn Triển Chiêu nói.
Nhìn biểu tình chăm chú của Thường Hoài Từ, Triển Chiêu phẫn nộ nói: “Ngươi . . . . tránh xa ta ra một chút.”
Thường Hoài Từ để Triển Chiêu ngồi xong, ôn tồn nói: “Triển Chiêu, ngươi là ngại việc nơi này vô cùng đơn sơ sao? Ngươi trước tiên cứ chấp nhận đi. Sau này ta nhất định sẽ tổ chức lại một hôn lễ trọng đại dành cho ngươi.” Đưa chén rượu đưa đến trước mặt Triển Chiêu: “Có điều trước khi động phòng vẫn không thể thiếu rượu giao bôi được.”
Triển Chiêu xoay đầu, không để ý tới hắn. Thường Hoài Từ nắm lấy cằm Triển Chiêu định cưỡng ép bắt hắn uống hết. Đột nhiên cổ tay tê rần, chén rượu rơi trên mặt đất vỡ nát. “Ai?” Thường Hoài Từ lo lắng hét lên, thấy được trên sàn đất có một viên noãn thạch (đá cuội nhẵn bóng).
“Ha ha. . . . . . Chuyện cướp cô dâu, Bạch gia đây thật ra gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người cướp về một con mèo. Ha ha . . . . . . Mới mẻ, hiếm có a!” Bạch y công tử hào hiệp một thân bạch bào bằng gấm Tứ Xuyên, đai ngọc dây vàng quanh thân, ngồi trước cửa sổ cười ha hả nói, chỉ thấy hắn nhân diện như quan ngọc, nhãn thần lơ đãng mang theo vài phần tùy ý cùng kiêu ngạo, giảo hoạt nhìn quanh phòng, thoải mái ngồi cầm chiết phiến (quạt giấy) gõ gõ nghịch ngợm.
“Bạch huynh. . . . . .” Nhìn thấy người, Triển Chiêu kinh hỉ kêu lên.
“Miêu nhi, ngươi không chịu suy nghĩ a, thành thân là chuyện lớn như vậy cũng không thông báo một tiếng, chẳng lẽ là sợ Bạch thiếu gia này thiếu tiền lễ cho ngươi sao? Hay là tân lang xấu quá nên sợ sẽ khiến người ngoài khiếp hoảng?” Bạch Ngọc Đường ung dung trêu ghẹo nói.
Triển Chiêu cười khổ mà nói: “Bạch huynh nói đùa, tình hình Triển mỗ hiện tại ngươi còn không rõ sao.”
Nhìn hai người trêu chọc nhau như ở chốn không người, Thường Hoài Từ không lấy làm vui vẻ nói: “Bạch Ngọc Đường, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đây là chuyện của ta và Triển Chiêu, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào.”
“Chúng ta đích thật là không có quá lễ gì với nhau, nhưng bốn mươi lăm mạng người vô cớ chết oan thì chỉ cần là võ lâm chính đạo thì tất phải có trách nhiệm muốn xen vào, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, quay về Khai Phong phủ lĩnh giáo cẩu đầu đao của Bao đại nhân đi là vừa.”
“Ha ha. . . . . . Buồn cười, từ khi nào chuột cũng bắt đầu quan tâm chuyện của mèo rồi vậy? Lẽ nào Cẩm mao Thử cũng bắt đầu vì triều đình bán mạng rồi? Ha ha. . . . . .” Thường Hoài Từ cười lớn nói
Bạch Ngọc Đường bình thản cười cười nói: “Sao, ‘hắc phán quan’ là lo lắng lễ cưới không có tân nương à? Tuy rằng Miêu nhi của ta xác thực rất đẹp, nhưng lại thua xa hồng nhan bên người Bạch gia nha, nếu như thật sự không có ai nguyện ý ủy thân cho ngươi đúng như lời đồn, có cần Bạch gia giúp ngươi giới thiệu một người không. Ừm . . . Lấy mặt mày của các hạ đến xem, quả thật rất khó để tìm được nữ tử xứng đôi với ngươi.”
Nghe được Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu thành người của hắn, Thường Hoài Từ chẳng lấy chi vui vẻ nói: “Ai là của ngươi? Triển Chiêu đã định trước là của ta.”
Bạch Ngọc Đường không để tâm tới lời của Thường Hoài Từ, dường như vẫn đang đánh giá hắn, bỗng nhiên giả vờ vui mừng nói rằng: “Đúng rồi, trên giang hồ có một ‘hắc la sát’ thật ra thập phần xứng đôi với các hạ. Có muốn Bạch gia hợp tác cho hai người không?”
“Phụt . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Triển Chiêu vừa nghe thấy hắc la sát, nhịn không được bật cười, vội vàng ho khan, khống chế tình tự chính mình. ‘Hắc la sát’ tên thật là Diêm Bà Sa, có người nói nàng lớn lên mặt đen như than đá, sức lực cánh tay vượt xa người thường, đầu lớn như cái đấu, thân cao bảy thước. Vũ khí trong tay là một cây thiết chùy nặng một trăm năm mươi tám cân. Nhưng nàng vẫn khăng khăng rất tự tin về dung mạo của mình, bị người giang hồ cười, xưng là ‘giang hồ đệ nhất mỹ (môi) nhân’ (‘môi’ có nghĩa là mốc meo), là sửu phụ mà khắp chốn đều biết. Thế nhưng ‘hắc la sát’ này không biết vì sao một mực chung tình hữu ý với ‘hắc phán quan’, sau vài lần tới tận cửa cầu hôn náo nhiệt là mọi người đều rõ.
Biết Bạch Ngọc Đường là đang trêu ghẹo mình, Thường Hoài Từ tức giận đến run cả người: “Bạch Ngọc Đường, ngươi không nên khinh người quá đáng, trên đời thứ gì tốt đẹp thì tự nhiên muốn giữ cho riêng mình. Ngươi chớ quên câu ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’.”
“Vậy ra ý của ngươi là muốn động thủ phải không? Đáng tiếc nha, Ngũ gia khó có được một lần làm nguyệt lão đó.”
Bạch Ngọc Đường thấy Thường Hoài Từ đưa tay qua bên hông, mặt không biến sắc nói vậy. Chỉ nghe thấy “vèo” một tiếng, một cây phi tiêu chắc nịch gắm trên chấn song cửa sổ, Bạch Ngọc Đường nhìn cây phi tiêu, vỗ vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật . . . . . Thiếu chút nữa, chiếc áo choàng mới của Bạch gia xong đời rồi.”
“Bạch huynh, ngươi không sao chứ?” Biết rõ Bạch Ngọc Đường là đang đùa giỡn, nhưng Triển Chiêu vẫn căng thẳng hỏi thăm.
“Không có việc gì, ta không có giống con mèo nhà ngươi dễ bị thụ thương như vậy, sao không tự ngẫm xem làm cách nào tự thoát thân đi.” Bạch Ngọc Đường đáp lại câu hỏi của Triển Chiêu.
Nghe ra sự quan tâm của Triển Chiêu, Thường Hoài Từ đỏ mắt tàn bạo trừng Bạch Ngọc Đường, xoay người sang nói với Triển Chiêu rằng: “Triển Chiêu, ta muốn ngươi nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể quan tâm một mình ta. Nếu như ngươi không muốn ta hại người, thì tốt nhất đừng để ta phát giác ngươi còn quan tâm đến người khác.” Ngữ khí hung ác, đối ngược với động tác ôn nhu, Thường Hoài Từ vuốt khuôn mặt bóng mịn của Triển Chiêu; Triển Chiêu chán ghét quay mặt đi. Thường Hoài Từ nắm trụ gương mặt Triển Chiêu lại: “Không được lảng tránh sự đụng chạm của ta.”
Nhìn Triển Chiêu bị Thường Hoài Từ chế trụ, từ đáy lòng Bạch Ngọc Đường trào lên cảm tình phẫn nộ, “bang” một tiếng, Thường Hoài Từ ôm lấy mu bàn tay phát đau của hắn, thấy trên mặt đất lại có thêm một viên noãn thạch: “Bạch Ngọc Đường, ngươi . . . .”
“Nếu như ngươi dám chạm vào mặt Triển Chiêu một cái nữa, ta sẽ phế đi tay của ngươi.” Ngữ khí băng lãnh mang theo cơn phẫn nộ cường liệt đối diện trước mặt, khiến Thường Hoài Từ vốn không chuẩn bị tâm lý bất giác lui ra phía sau một chút. Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường như vậy, biết là hắn thật sự nổi giận rồi.
“Ta sẽ chạm vào hắn, ngay sau khi giết ngươi. Trước tiên lĩnh giáo ‘phán quan bút’ của ta đã.” Thường Hoài Từ nói xong, trên tay cầm một cây bút có thân dài chừng một thước sáu tấc (khoảng 0.528m), hiển nhiên phán quan bút không thể giống như các loại lang hào (bút lông sói – làm từ lông đuôi chồn) bình thường, mà là dùng hơn một ngàn cây ngân châm độc chế thành. Chỉ thấy Thường Hoài Từ rất nhanh đã thay đổi vị trí đứng, tiếp cận Bạch Ngọc Đường thì gắng sức huy động ngòi bút. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhảy lên ly khai cửa sổ, đáp xuống trên bàn, né tránh công kích. Chỉ thấy Thường Hoài Từ cười cười quỷ dị, đột nhiên quay người lại, ngân châm thẳng tắp bay về phía Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường vội vã mở chiết phiến, miễn cưỡng chặn lại sự công kích bằng độc châm; nhìn chiết phiến nát bấy, Bạch Ngọc Đường chắc chắn vốn đánh giá thấp Thường Hoài Từ liền rút trường kiếm ra, cười nói: “Không hổ là kẻ đã giết bốn mươi lăm mạng người, có thể bức được Bạch gia rút kiếm, bất quá bây giờ mới chính thức bắt đầu. Ngươi cũng đừng làm cho Bạch gia thất vọng nha.”
Nhìn hình dáng tràn đầy tự tin của Bạch Ngọc Đường, Thường Hoài Từ bất chấp lời nói, triển khai một vòng tiến công mới. Mà Bạch Ngọc Đường sử dụng kiếm cũng không một mực né tránh nữa. Thấy mũi kiếm của Bạch Ngọc Đường đã đâm tới, Thường Hoài Từ liền dùng ngòi bút quấn trụ kiếm của Bạch Ngọc Đường, hai người giao chiến trở thành giằng co qua lại. Thường Hoài Từ nhìn thấy dáng cười biểu lộ trúng kế của Bạch Ngọc Đường, ngực cả kinh, định buông ra không cùng Bạch Ngọc Đường dây dưa nữa. Nhưng Bạch Ngọc Đường nhanh hơn hắn một bước, giảo động Họa Ảnh, trong nháy mắt phán quan bút mất đi tính công kích nó, biến thành một cây đoản côn. “Họa Ảnh . . . .” Nhìn cây bút của mình, Thường Hoài Từ hoảng hốt nói. (Ở đây là BND đã dùng mũi Họa Ảnh quay vòng cắt mất đầu bút bằng châm độc)
“Hảo nhãn lực. Có điều làm phiền phán quan phải chọn lại một thứ vũ khí khác vậy.” Bạch Ngọc Đường đắc ý cười. Nhìn Bạch Ngọc Đường, Thường Hoài Từ nghĩ muốn tranh thủ cơ hội đào tẩu. Nhìn ra tính toán của hắn, Bạch Ngọc Đường đang định tấn công Thường Hoài Từ thì, Triển Chiêu đã nhanh hơn Bạch Ngọc Đường một chút, điểm huyệt đạo của Thường Hoài Từ.
“Triển Chiêu. . . . . .” Thường Hoài Từ kinh ngạc nhìn Triển Chiêu vốn hẳn là đang ngồi yên ở một bên.
“Miêu nhi, ngươi là gì? Không phải, ngươi từ lúc nào đã cử động lại bình thường?” Bạch Ngọc Đường không hài lòng nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: “Không lâu lắm, ngay sau khi ngươi vừa chém mất đầu bút chân trên phán quan bút.”
“Vậy ngươi vì sao muốn ngăn cản ta?”
“Bạch huynh chẳng lẽ đã quên, Triển mỗ phải giao hắn cho Bao đại nhân hỏi tội. Lần này phải đa tạ Bạch huynh đã tương trợ.” Triển Chiêu khách khí nói với Bạch Ngọc Đường.
“Hừ. . . . . . Bạch gia có giúp ngươi sao? Chẳng qua là báo đáp cho việc xem trò hay thôi.” Bạch Ngọc Đường nói với dáng vẻ lưu manh
“Ngươi. . . . . .” Nhớ lại những lời nói và việc làm của Thường Hoài Từ, hai gò má Triển Chiêu đỏ ửng lên
Nhìn một Triển Chiêu đầy phong tình khác lạ, Thường Hoài Từ mê muội nói: “Đẹp quá! Cho dù ngươi có giết ta, ta cũng cam lòng.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hình dạng của Thường Hoài Từ, tặng cho Thường Hoài Từ một dáng cười không có hảo ý, đưa tay sờ sờ mặt Triển Chiêu, mà Triển Chiêu vốn không hiểu ý đồ của Bạch Ngọc Đường nên ngơ ngác mà quên phải lảng tránh. Thấy cử động của Bạch Ngọc Đường, lại nhìn gương mặt của Triển Chiêu không có tí phản cảm, Thường Hoài Từ gắt gỏng quát: “Bạch Ngọc Đường, ta không cho phép ngươi chạm vào Triển Chiêu. Mau tránh xa hắn cho ta.”
“Ngươi có tư cách nói những lời này à? Miêu nhi của ta cũng không phản đối. Hơn nữa vừa nãy chúng ta đều không phải đã nói rằng không cho phép bên kia chạm vào Triển Chiêu sao. Bây giờ xem ra, là ta thắng rồi.” Bạch Ngọc Đường vô cùng thân thiết ôm lấy Triển Chiêu, tự nhiên nói: “Không nghĩ đến khi ôm Miêu nhi lại thoải mái đến không ngờ nha.”
Thường Hoài Từ tức giận nhìn Bạch Ngọc Đường thân mật động chạm với Triển Chiêu.
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Triển Chiêu giãy dụa tránh cái ôm của Bạch Ngọc Đường, nhíu mày nói: “Triển Chiêu phải lập tức áp giải Thường Hoài Từ quay về Khai Phong, Bạch huynh cũng muốn cùng đi sao?”
Bạch Ngọc Đường thoải mái nói: “Đương nhiên rồi, ta cũng muốn đi Khai Phong.”
“Bạch huynh có chuyện gì sao?” Vừa nghe Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi Khai Phong phủ, Triển Chiêu theo trực giác cảm thấy đau đầu. Không biết lần này là vị đại nhân nào xui xẻo đây.
“Triển Chiêu, biểu tình của ngươi là thế nào đây! Ngũ gia lúc nào làm hỏng chuyện của ngươi chứ.” Biết được suy nghĩ của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường làm ra vẻ vô tội nhìn hắn.
“Nếu như Bạch huynh có thể tuân theo pháp luật, Triển mỗ đương nhiên vô cùng cảm kích.”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Yên tâm đi, lần này ta có mang theo Nữ nhi hồng hảo hạng đây, thật đúng là rượu ngon trăm năm khó tìm, không cần đến chỗ khác trộm đâu.”
Nghe được Bạch Ngọc Đường nói chuyện uống rượu, Thường Hoài Từ bị chế phục bỗng hoảng loạn nói: “Không được, Triển Chiêu không thể uống rượu, ta. . . . . .” Bạch Ngọc Đường liền điểm trụ huyệt đạo Thường Hoài Từ, không cho hắn nói nữa: “Có chuyện của ngươi sao, ta đang nói chuyện với Miêu nhi.”
Triển Chiêu nói: “Bây giờ Triển mỗ thân mang công vụ, không tiện uống rượu, chờ xử lý xong chuyện này, nhất định sẽ bồi Bạch huynh không say không về.” Bạch Ngọc Đường cười không đáp; Thường Hoài Từ tức giận nhìn hai người động chạm qua lại, nhưng khổ nỗi huyệt bị điểm trụ, không thể nói chuyện.