CHƯƠNG 7
Lô phu nhân trả lời: “Lạ? Lạ ở chỗ nào . . . . . . Hay là ngươi làm chuyện xấu gì nên chột dạ?”
“Đại tẩu! Thì là Ngũ đệ sai, có được không? Ta làm sao dám tới khua môi múa mép . . . . . . .” Gặp đôi mắt đẹp mở to của Lô phu nhân, Bạch Ngọc Đường kịp thời đổi giọng nói: “Đại tẩu, ta là tới xin về hai gốc lục mẫu đơn . . . . .”
Lô phu nhân hỏi: “Lục mẫu đơn? Ngũ đệ từ khi nào cũng bắt đầu thích chơi cây cảnh rồi?”
“Ta mới không có hứng thú với thứ đó, bất quá là không cẩn thận đánh đổ diêm lỗ xuống hoa viên của Công Tôn tiên sinh, làm chết mất hai gốc lục mẫu đơn. Khó có được dịp Khai Phong phủ không có công vụ, Công Tôn tiên sinh liền đá ta ra ngoài, nhất định bắt ta phải bồi thường cho hắn. Nói cái gì nếu như không tìm được thì cũng không cần phải về nữa. Ta nhớ lão thái bà ở nơi này có, cho nên mới tới đây lấy hai cây . . . .”
(Diêm lỗ: Là nước cặn còn lại trong ruộng muối sau khi đã thu hoạch, chứa nhiều tạp chất, trong đó có khá nhiều chất độc. Thường được dùng để chế biến đậu hũ do có albumin giúp làm đông đậu lại, tuy nhiên trước khi dùng thường được chưng cất để loại bỏ bớt độc chất bên trong. Người thường nếu uống nhầm sẽ mọc nhọt ở xoang cổ, thực quản; nước vào dạ dạy sẽ gây viêm màng dạ dày do có tác dụng ăn mòn. Người bệnh sẽ miệng khô, đau dạ dày, nôn mửa không ngừng, còn có thể đi tả, bụng trương, choáng đầu, và sẽ bị chứng phát ban. Nghiêm trọng nhất là khó thở, xuất hiện cơn sốc, thậm chí tử vong.)
Nghe được Bạch Ngọc Đường nói vậy, Lô phu nhân chỉ biết nói: “Cái gì mà lấy hai cây, ngươi có biết giá trị hiện tại của một gốc lục mẫu đơn là bao nhiêu không? Một gốc cây có thể bán được năm mươi lượng bạc, càng chưa nói đến nó không chỉ được dùng để luyện thành vỏ thuốc, mà dược hiệu của nó cao hơn mẫu đơn thường gấp mấy lần. Điều quan trọng là lục mẫu đơn rất khó trồng, ngay cả sư thúc cũng chỉ có tổng cộng có bảy cây, ngươi . . . . vậy mà ngươi . . . .”
“Đại tẩu tốt, người cho ta lấy hai gốc đi. Người cũng không muốn người ta nói Hãm Không đảo chúng ta thế này thế nọ đúng không. Thôi thì giúp Ngũ đệ lần này đi, bằng không thì sau này ta biết giao phó với Triển Chiêu thế nào đây. Ta bảo chứng không có lần sau . . . . . .” Bạch Ngọc Đường thở dài chắp tay thi lễ năn nỉ.
Lô phu nhân nói: “Ngũ đệ, muốn ta giúp ngươi cũng có thể thôi; nhưng ngươi phải trả lời đại tẩu một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Ừm . . . . . . Ngươi lần này vì sao lại ngoan ngoãn ở Khai Phong phủ vậy? Ngươi không phải đã nói, vĩnh viễn không bước chân vào quan phủ sao?”
Bạch Ngọc Đường thu hồi biểu tình cười ha hả, nghiêm túc nói: “Nếu như không thay thế Triển Chiêu trong thời gian này, ta thật sự không biết an nguy của Bao đại nhân ở quan trường có được đảm bảo hay không, nếu như Triển Chiêu đã đem an nguy của vị đại nhân mà hắn coi trọng cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ Bao đại nhân bình an đợi cho Triển Chiêu trở về.”
Nhìn Ngũ đệ khác với thường ngày, Lô phu nhân nói: “Được, lần này đại tẩu sẽ giúp ngươi một lần, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở chỗ này đi.” Chỉ trong chốc lát, Lô phu nhân ôm hai gốc lục mẫu đơn đi, Bạch Ngọc Đường nhận lấy nó rồi nói: “Đại tẩu, cảm tạ người.”
“Ngũ đệ!” Lô phu nhân gọi người đang định rời đi lại, hỏi: “Ngươi cùng Triển Chiêu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nói: “Chờ đến khi Triển Chiêu trở về, người tự nhiên sẽ biết. Đại tẩu hà tất nhất thời nóng lòng . . . . .” Nhìn Ngũ đệ tâm sự tầng tầng lớp lớp, Lô phu nhân chỉ biết có thở dài, không để ý tới Bạch Ngọc Đường đang ly khai xa dần.
.
.
.
Bốn tháng sau ở thần tiên cốc, Trúc Lan Nhược, Giang Trữ cùng Lô phu nhân nhìn hai hài tử mới sinh, thiếu chút nữa đánh rơi hài tử trên tay xuống mặt đất. Lô phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngũ đệ, thật đúng là bằng chứng sống nha . . . . .”
Hai hài tử trên tay Giang Trữ bà bà, căn bản là cùng một khuôn đúc với Bạch Ngọc Đường mà ra, Giang Trữ bà bà thì cười đến toe toét, vốn nghĩ rằng bản thân mình trong một thời gian ngắn chưa thể có hy vọng bế tôn tử được, không nghĩ tới ông trời đã nhanh tặng cho mình một lễ vật lớn như vậy.
Nhìn vẻ mặt mờ ám của mọi người, Triển Chiêu ngập ngừng nói: “Việc ấy . . . . . .Ta . . . . . .”
Lô phu nhân nói: “Chúng ta đều minh bạch rồi, yên tâm. Cứ hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể. Lần này không giống với những lần thụ thương trước, nếu không điều dưỡng tốt, sẽ để lại vấn đề lớn về sức khỏe đấy.”
.
.
.
Hai năm sau, Trúc Lan Nhược nhìn Triển Chiêu trước mắt nói: “Triển Chiêu, ngươi thật sự quyết định phải đi về Khai Phong phủ sao?”
“Vâng, lần đó nghĩ chỉ cần mấy tháng hay một năm là có thể trở lại Khai Phong, không ngờ được Triển Chiêu đã ly khai được hai năm rồi, giờ cũng nên trở về. Đa tạ các vị đã chăm sóc hai năm qua. “Triển Chiêu lưu luyến nói.
Trúc Lan Nhược hỏi: “Thế nhưng, ngươi dự định giải thích chuyện của Ngai và Kiểu với con chuột bạch kia thế nào đây? Rồi cũng có một ngày bọn họ sẽ gặp nhau nha.”
“Cái này . . . . . .”
“Chỉ bằng hình dáng của hai hài tử, chỉ cần không phải đui mù cũng rất khó để người ta không hoài nghi nó không phải là con của Bạch Ngọc Đường. Ngươi không thể nói là ngươi cưới một thê tử có tướng mạo giống như Bạch Ngọc Đường được.” Nhìn Triển Chiêu khó xử, Giang Trữ bà bà hảo tâm nhắc nhở hắn.
Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, củng cố quyết định của mình một chút nói: “Nguyên bản cho rằng chỉ cần không ai biết là có thể giấu diếm chuyện của hai hài tử, thế nhưng hiện tại giấu diếm cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu Ngai và Kiểu có thể tiếp nhận được sự thật này, ta nghĩ trước nên xem phản ứng của Bạch huynh rồi quyết định tiếp. Ta muốn thỉnh đại tẩu trước tiên thay ta chiếu cố . . . . . . .”
Lô phu nhân ôm lấy hai hài tử người trắng hồng mũm mĩm, nói, “Được thôi, hai hài tử đáng yêu như thế này, ta vui vẻ còn thiếu đây. Chỉ sợ lúc trở lại Hãm Không đảo, tất cả mọi người đều muốn cướp mất, đến lúc đó ta muốn ôm sợ cũng không được nữa.”
Trúc Lan Nhược thở dài nói: “Triển Chiêu, nếu ngươi đã quyết định rồi, chúng ta sẽ không nói thêm cái gì nữa. Nói chung ngươi phải cẩn thận mọi việc thôi.”
“Vậy Triển Chiêu xin cáo từ. Ngai, Kiểu các con phải ngoan ngoãn nghe lời, cha sẽ rất nhanh đến thăm các con.”
“Cha — người nhớ sớm dẫn theo Bạch phụ thân đến thăm chúng con nha.” Nhìn hài tử khả ái, Triển Chiêu trong lòng ngàn lần không muốn, khẽ cắn môi cưỡi ngựa ly khai.
Trúc Lan Nhược cùng Giang Trữ bà bà nhìn Triển Chiêu đi khỏi, mang vẻ mặt tiếu ý nói: “Ngai, Kiểu, các con có muốn đi thăm nhị vị phụ thân không?”
Hai hài tử liếc mắt nhìn nhau, liên tục gật đầu, làm ra vẻ một bảo bảo ngoan ngoãn. Triển Ngai Tuyết nói: “Kiểu, ngươi nói xem Bạch phụ thân trông sẽ như thế nào nhỉ?”
Triển Kiểu Nguyệt tiếp lời: “Mong sao tính cách đừng quá giống với cha. Ta không chịu nổi hai người cha như vậy mà quản thúc mình đâu a. Bất quá, Bạch Ngọc Đường, cái tên này ta thích à.”
Nhìn hai tiểu hài tử ranh ma tinh quái cùng hai vị lão nhân đầy âm mưu mang bộ dạng chuẩn bị xem kịch vui, Lô phu nhân chỉ còn biết nói thầm trong lòng: “Triển Chiêu, không phải ta không muốn giúp ngươi, ngươi cũng biết hai lão nhân này đáng sợ cỡ nào. Ngũ đệ, đại tẩu thật sự rất thông cảm cho ngươi.”
.
.
.
Sinh hoạt ở Khai Phong phủ khi không có Triển Chiêu cũng không có biến đổi quá, chỉ là Triển hộ vệ bên người Bao đại nhân đã biến thành Bạch thiếu hiệp, cũng như một thân hồng y cũng thay thành một thân bạch y. Thời gian dần trôi, mọi người cũng đã quen với mạt trắng đường hoàng đi theo bên người Bao đại nhân. Bạch Ngọc Đường cũng đã thành thói quen dừng cước bộ trước phòng Triển Chiêu, vô lực thở dài: “Mèo chết, mèo ngốc, mèo thối, đồ mèo ngốc không giữ chữ tín, rõ ràng đã nói là rất nhanh sẽ trở lại, đều đã hơn hai năm rồi, ngay cả một lá thư cũng không có. Ngươi rốt cuộc là muốn Bạch gia đây làm không công cho Khai Phong tới khi nào nữa.”
Ngay khi Bạch Ngọc Đường càu nhàu với căn phòng trống, một gã nha dịch nhanh nhẹn chạy tới báo: “Bạch thiếu hiệp, tin tốt . . . . . . . Triển đại nhân đã trở về. Đang ở thư phòng nói chuyện với Bao đại nhân.”
“Thực sự? Ngươi không đùa giỡn ta?” Bạch Ngọc Đường nắm chặt lấy vai tên nha dịch. Nha dịch đáng thương bị gương mặt đẹp như nữ tử của Bạch Ngọc Đường kề sát nhìn chằm chằm, mặt đỏ bừng, vội vàng gật đầu. Nhìn Bạch Ngọc Đường ly khai rồi, mới khôi phục lại hô hấp: “Không nghĩ rằng nhìn khuôn mặt đó đã hai năm rồi, vậy mà nhìn gần mình vẫn . . . . . “
“Ai u . . . . . .” Bạch Ngọc Đường vội vã đến thư phòng, vội vội vàng vàng đụng ngã phải một người, hờn giận nói: “Ai vậy, mắt để quên ở trong nhà rồi à, dám ngáng đường của Bạch gia . . . . . .”
“Ngọc . . . . . . Bạch huynh, ngươi không sao chứ?” Thanh âm ôn nhuận vang lên, làm Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người: “Triển Chiêu . . . . . . .” Nhìn người trước mắt không thay đổi bao nhiêu, trong lúc nhất thời vạn ngữ thiên ngôn điều dừng lại trong miệng, cả hai đều nói không nổi một câu.
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cười nói: “Hai năm không gặp, đã khổ cực cho Bạch huynh rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm thẳng vào người trước mặt, nói: “Mèo thối, ngươi còn biết về nha, chuyện gì làm ngươi vội vàng đi mà không thèm nói một lời từ biệt vậy. Làm hại đại tẩu và can nương mỗi lần nhìn thấy ta đều âm dương quái khí . . . . .
Triển Chiêu hơi xấu hổ nhìn đối phương, nói: “Cái này . . . . Ta nghĩ về phòng mình trước, thu xếp một chút.”
Bạch Ngọc Đường tự nhiên là đi theo phía sau Triển Chiêu, không ngừng tìm từ để hỏi chuyện: “Triển Chiêu, hai năm nay ngươi đi đâu vậy? Sao lại hoàn toàn không có chút tin tức nào là sao? Hơn nữa không biết vì sao từ lúc không gặp ngươi nữa, mỗi lần nương, đại tẩu nhìn ta đều lộ ra biểu tình rất là kỳ quái . . . . “
“Này . . . . Một lời khó nói hết. Sau này khi có cơ hội, ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết.” Triển Chiêu hơi khó xử nhìn Bạch Ngọc Đường, còn không biết khi gặp Bạch Ngọc Đường rồi thì nên giải thích sự tồn tại của hai hài tử thế nào đây thì . . . Cẩn thận xem xét Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ trước mặt, ba năm không gặp, dung mạo vô cùng đẹp vẫn như cũ không ảnh hưởng đến khí khái nam tử của hắn. Triển Chiêu chân thành nói: “Bạch huynh, cảm tạ ngươi suốt hai năm qua đã làm những chuyện này.”
Bạch Ngọc Đường không thèm để ý mà khoát khoát tay nói: “Chúng ta lúc này còn khách sáo như thế sao?” Một câu nói bình thường thôi, nhưng lại khiến cả hai song song nhớ lại tình cảm tận đáy lòng mình vốn không muốn đối mặt; không được tự nhiên tách xa nhau ra, không muốn nghĩ đến những mảnh ký ức ngắt quãng kia nữa.
“Bạch huynh . . . . .” Triển Chiêu vốn định mở miệng để làm nhẹ đi bầu không khí xấu hổ, thì nhìn thấy đôi mắt cất dấu hỏa diễm của Bạch Ngọc Đường mà thanh âm khàn khàn. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu không biết nên làm sao, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt thanh nhã. Bầu không khí ám muội trong nháy mắt lan rộng, Triển Chiêu căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích. Trước khi Bạch Ngọc Đường kịp chạm tới môi Triển Chiêu, cảm giác được sự tránh né rất nhỏ từ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mới buông hắn ra, giả vờ ung dung nói: “Miêu nhi ngốc, đến giờ vẫn không biết đùa sao . . . . . Lẽ nào ngươi cho là Bạch gia thật sự muốn hôn ngươi phải không?”
Triển Chiêu tức giận đỏ bừng hai gò má, đối mặt với Bạch Ngọc Đường, nói: “Ta . . . . ngươi . . . . .”
Nhìn Triển Chiêu hoảng loạn, Bạch Ngọc Đường cười nói: “Bây giờ Miêu nhi ngươi đã trở về rồi. Quyền tạm thời thay thế của ta cũng nên chuyển lại rồi. Cũng không biết Bạch gia là bị cái gì, vì một câu nói của con mèo nhà ngươi, Ngũ gia ta thực đã tròn hai năm chổng vó chiếu cố nơi này. Báo hại Ngũ gia còn tưởng rằng toàn bộ án kiện của Đại Tống dường như đều đưa tới Khai Phong này hết rồi.”
Nghe được phàn nàn của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cười nói: “Vậy tối hôm nay để ta làm ông chủ đãi khách, vẫn xin Ngũ gia nhận lễ vật này của tại hạ vậy.”
Nhìn Triển Chiêu hai năm không gặp, Bạch Ngọc Đường luôn luôn có một cảm giác rất kỳ quái, nhưng không biết nói thế nào. “Được nha, buổi tối gặp lại.” Nhìn Bạch Ngọc Đường phi thân qua tường phủ, ánh mắt Triển Chiêu vẫn khôi ngừng dõi theo bóng người rời đi, chính là mình vẫn không có dũng khí nói cho Bạch Ngọc Đường biết.”
.
Khai Phong tửu lâu, Triển Chiêu căng thẳng chờ Bạch Ngọc Đường đến, đầu óc còn đang hỗn loạn không biết nên mở miệng với Bạch Ngọc Đường thế nào. Bạch Ngọc Đường đứng từ xa nhìn Triển Chiêu nhíu mày, khóe miệng bất giác hơi cong lên, dưới chân cũng tăng tốc độ nhanh hơn.
“Miêu nhi, ngươi sớm như vậy đã tới rồi . . . . .” Thanh âm của Bạch Ngọc Đường rất nhẹ, dọa cho Triển Chiêu nhảy dựng: “Bạch huynh? Người tới đây lúc nào?”
“Ừm . . . . . . Để ta nhớ lại xem, hình như là lúc ngươi đang đờ người ra. Thế nào? Miêu nhi cũng tư xuân rồi sao?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ cười nói: “Bạch huynh, sao lại bắt đầu đem Triển mỗ ra trêu ghẹo rồi?”
“Ha ha . . . . . . Ngay từ đầu Ngũ gia không phải đều đã nói qua rồi sao, ai bảo chúng ta trời sinh đã bất hòa chứ.” Bạch Ngọc Đường nhìn gương mặt phiếm hồng của Triển Chiêu, nghiêm chỉnh nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Ta có việc muốn đi Từ Châu một chuyến, ngươi có thể lại ở bên cạnh Bao đại nhân một thời gian nữa không?” Triển Chiêu cân nhắc hết lần đến lần khác, bản thân vẫn che giấu chuyện của hài tử với Bạch Ngọc Đường.
“Con mèo nhà ngươi thật đúng là bận rộn mà, vừa trở về lại bắt đầu bận rộn rồi.” Bạch Ngọc Đường giả vờ khó xử nhìn Triển Chiêu: “Này . . . . . Cũng không phải là không được, nhưng ngươi muốn đáp tạ ta thế nào đây? Lẽ nào lần này ngươi còn muốn Ngũ gia ta làm không công sao?”
Nghe được trong lời nói của Bạch Ngọc Đường xác thật là rất thực tế, Triển Chiêu cười nói: “Bạch huynh muốn Triển Chiêu làm gì đây?”
“Ừm . . . . Như vậy đi, chờ sau khi ngươi trở về, liền cùng Ngũ gia đến Hãm Không đảo nghỉ một thời gian, thế nào?” Bạch Ngọc Đường kiềm chế tâm tình cực kỳ hưng phấn mà nói, mong đợi sau này hắn và Triển Chiêu có một cuộc sống nhàn vân dã hạc (Nói cho dễ hiểu thì là cuộc sống của thần tiên, nhàn rỗi chỉ có bắn tim). Triển Chiêu gật đầu, đưa cho Bạch Ngọc Đường một chén rượu.
.
.
.
Sau khi Triển Chiêu từ Từ Châu tra án trở về Khai Phong phủ, đang cùng Bạch Ngọc Đường thương thảo vụ án, đột nhiên tiểu nha dịch đã chạy tới nói: “Bạch Ngũ gia, bên ngoài có hai hài tử đến tìm ngài, nói là hai nhi tử của ngài.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong thì sửng sốt, hỏa đại mà nói: “Nói đùa cái gì vậy, Bạch gia mới có hai mươi ba, còn chưa có cưới vợ, không thể có hài tử, mà bây giờ lại là những hai đứa.”
Nha dịch run run nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng bọn trẻ rõ ràng nói là đến tìm cha nha . . . . .” Bạch Ngọc Đường không mấy vui vẻ tránh tên nha dịch sang một bên mà chạy đến cửa nha môn. Triển Chiêu nghe được lời nha dịch nói, ngốc lăng ngồi yên, hồi lâu sau mới nhớ đến mà đi qua xem chuyện thế nào.
Mà Bạch Ngọc Đường đến trước cửa nha giận dữ nói lớn: “Kẻo nào lớn mật dám giả mạo làm nhi tử của Bạch Ngọc Đường ta?” Tứ đại giáo úy nhìn vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lửa giận bùng bùng, nhất thời quên đáp lời. Mà Bạch Ngọc Đường đang nhìn hai đứa trẻ diện mạo giống nhau, trong đầu chỉ còn mỗi một câu nói: “Tiểu hài tử hảo đáng yêu . . . . .” Tiểu nam hài môi hồng răng trắng có khuôn mặt thanh tú mang cảm giác giống như đã từng quen biết, hai đôi mắt hoa đào đẹp khảm quanh con ngươi sáng như sao. Hai đứa đều vận y phục màu trắng giống nhau, làm cho da thịt càng thêm có vẻ trong suốt trắng ngần, chỉ khác mỗi điểm duy nhất là một đứa đai lưng màu xanh, một đứa đai lưng màu đỏ. Tuy rằng hai đứa trẻ tuổi hãy còn nhỏ, nhưng từ mặt mũi của bọn nó cũng có thể biết được phụ mẫu yêu tuấn cỡ nào.
Bạch Ngọc Đường nhìn hai hài tử xinh đẹp, khó có được lúc thanh âm mềm mỏng, ôn hòa hỏi: “Mấy đứa vì sao nói là nhi tử của ta? Cha của hai đứa đâu?”
Bé trai nhìn Bạch Ngọc Đường một thân bạch y, mặt nhăn nhăn nhíu cả mi gian khả ái nói: “Ai nói là nhi tử của ngươi, hơn nữa ngươi không phải mới vừa nói ngươi không có hài tử sao? Là bà nội nói cho bọn ta biết, bảo bọn ta ở chỗ này chờ cha đi ra.”
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Tứ đại giáo úy: “Ai nói cho các ngươi biết bọn họ là hài tử của ta? Các ngươi tốt nhất nên nói rõ ra.”