[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] Tự Dưỡng Ngạo Kiều Nữ Vương

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

“Ưm . . . . . Ừ . . . . . .” Thanh âm nức nở của Triển Chiêu kích thích Bạch Ngọc Đường, nguyên bản chỉ định hôn môi, lại chạm phải sự khiêu khích từ Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường dùng một tay bó chặt lại hai bàn tay đã quên mất phản kháng của Triển Chiêu, tay kia dời xuống bắp đùi của Triển Chiêu, chậm rãi di chuyển vào bên trong, khiêu khích ham muốn ẩn nấp trong cơ thể Triển Chiêu, còn bờ môi thì vẫn cứ mãi lưu luyến không rời vòm ngực.

“Ưm . . . . . . Không, đừng như vậy. Ngọc Đường . . . . . Ở đây sẽ có người vào . . . . . . Ô . . . . . .” Triển Chiêu ngập ngừng nói, liều mạng kiềm nén tiếng rên của bản thân.

“Miêu nhi, ngươi cứ như vậy cùng ta nói chuyện thì ta làm sao có thể dừng lại chứ. Yên tâm, chỉ cần ngươi đừng phát ra âm thanh khiến người khác chú ý, sẽ không có ai đến đây . . . . .” Bạch Ngọc Đường thở dốc nói. Bàn tay linh hoạt khẽ thoát quần Triển Chiêu xuống, cầm lấy đầu dục vọng của Triển Chiêu.

“Ô . . . . . . Đừng đừng . . . . . Ách . . . . . Ngọc Đường . . . . . . .” Triển Chiêu hoang mang đè tay Bạch Ngọc Đường lại, nói: “Không được, ta . . . . . ta sẽ không khống chế được mất.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy cự vật của Triển Chiêu, nhẹ nhàng xoa nắn, vật trong tay vốn đã bành trước nay lại càng thêm cương ngạnh, không kiềm nén nổi mà đứng dậy, như lựa ý hùa theo bàn tay của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vội vàng dùng hai tay che miệng mình lại, lo sợ mình sẽ phát ra âm thâm.

“Miêu nhi, ngươi thật sự mong muốn ta dừng bây giờ sao?” Hử?” Bạch Ngọc Đường vừa lấy tay tiếp tục trêu ghẹp dục vọng của Triển Chiêu vừa hỏi.

“Ách . . . . . Ô . . . . . Không . . . . . Ta không biết, Ngọc Đường . . . . . . .” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, lý trí của hắn cho biết phải nói Bạch Ngọc Đường dừng lại, nhưng có thể phủ nhận hay không, khi mà bản năng bị kích thích lại muốn Bạch Ngọc Đường tiếp tục. Vì lo sợ sẽ bị người khác bắt gặp, mà phản ứng của cơ thể dường như lại càng thêm vui sướng.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang động tình, trấn an nói: “Yên tâm, ta sẽ không thật sự ở chỗ này mà ôm ngươi. Nhưng phục vụ thì cũng không thể dừng giữa chừng như vậy. Đợi lát nữa nhớ kỹ đừng nên kêu lớn tiếng quá, ta cũng không muốn để người khác thấy biểu tình của ngươi như vậy.” Triển Chiêu hoang mang nhìn Bạch Ngọc Đường, vô pháp lý giải được ý tứ bên trong lời nói.

“Ừ . . . . . . Ngọc Đường . . . . . .”

“Nếu như không muốn bị ta ôm ngay tại chỗ này thì đừng nên mê hoặc ta, an tĩnh mà nhìn thôi. Bây giờ mà dừng lại, ngươi sẽ rất khó chịu đó . . . . . .” Bạch Ngọc Đường đem dây đai buộc quang ngoại bào của Triển Chiêu tháo ra, vật nóng rực hưng phấn của Triển Chiêu lộ ra trước mắt; Bạch Ngọc Đường ghé đầu tới gần hạ thể Triển Chiêu, giống như muốn xem rõ ràng dục vật mạnh mẽ. Bạch Ngọc Đường khẽ dịch chuyển những ngón tay đang giữ lấy phần đỉnh của bộ phận đang cương lên kia, đối với những áp bách quá trực tiếp như vậy, đầu của Triển Chiêu cũng theo đà đó mà đong đưa, bàn tay đang âu yếm kia không vì thế mà dừng chuyển động, ngược lại càng tăng thêm lực, lại thêm ngoan cố vặn vẹo đủ hướng, làm cho hạ vật Triển Chiêu càng thêm cương ngạnh; ngay tại nơi vừa dùng tay vuốt ve, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đem môi đặt lên một cái hôn, bắt đầu dùng đầu lưỡi nhanh nhẹn nếm tư vị. Đầu lưỡi ôn nhuận linh hoạt đùa giỡn hạ thể nóng rực của Triển Chiêu, mang đến cảm giác khác hẳn so với khi dùng ngón tay.

“Ô . . . . . Ngọc Đường, không . . . . . .” Triển Chiêu ngã người ra hít một ngụm khí lạnh.

Một lát sau, Bạch Ngọc Đường dùng miệng ngậm lấy mãnh vật rung động, chậm rãi liếm mút, từ cổ họng Triển Chiêu thoát ra tiếng rên đáp lại. Triển Chiêu duỗi thẳng đầu gối, hai tay siết chặt tấm khăn trải trên bàn.”Ngọc Đường…” Thanh âm gọi tên người tràn ngập tình ý ngọt ngào, Bạch Ngọc Đường muốn cho Triển Chiêu cảm thụ được khoái cảm càng thêm mãnh liệt, liền thêm chủ động cấp tốc dùng miệng cùng đầu lưỡi nhanh chóng mút đẩy.

“Ưm! Ô . . . . .” Có lẽ do kích thích quá mức mãnh liệt, phần eo của Triển Chiêu rung động mạnh. “Ngọc . . . . . Ngọc Đường, mau buông, ta . . . .” Triển Chiêu cố hết sức đè nén thanh âm, thấp giọng nói. Biết dục vọng của Triển Chiêu sắp muốn bùng nổ, Bạch Ngọc Đường chẳng những không rời khỏi phân thân nóng rực của Triển Chiêu, lại còn lợi dụng hàm răng cọ xát kích thích phòng tuyến yếu đuối của Triển Chiêu; rốt cuộc không thể nhẫn nại được thêm, Triển Chiêu vô thức đem tình dịch của mình toàn bộ bắn vào miệng Bạch Ngọc Đường.

“Ừm . . . . .” Đợi đến khi Triển Chiêu đã khôi phục bình tĩnh, thì thấy từ khóe miệng Bạch Ngọc Đường trào ra một tia dịch thể màu trắng sữa, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, vừa định bắt hắn nhổ thứ đó ra, nhưng lại phát hiện Bạch Ngọc Đường đã nuốt toàn bộ thứ đó xuống rồi.

“Ngọc Đường . . . . . . ” Triển Chiêu thẹn thùng nhìn Bạch Ngọc Đường

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hãy còn đang thở hổn hển, nói: “Hôm nay trước mắt cứ như vậy mà buông ta cho ngươi, đợi đến buổi tối sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.”

Triển Chiêu lúc này mới phát giác chính mình còn đang nửa thân trần nằm trên bàn, sắc mặt đỏ ửng cấp tốc chỉnh lại y quan của mình lại, ngồi dậy. Bạch Ngọc Đường tiếc nuối nói: “Ta còn muốn ngắm thêm một lúc nữa. Phong cảnh đẹp như vậy thật đúng là khó có dịp nhìn thấy mà.”

“Ngươi . . . . .” Triển Chiêu đỏ bừng mặt quay người đưa lưng về phía Bạch Ngọc Đường, không thèm để ý tới cái tên mặt dày kia.

Bạch Ngọc Đường từ phía sau ôm lấy Triển Chiêu, để lưng Triển Chiêu áp sát ***g ngực mình, khẽ nói bên tai Triển Chiêu: “Ta thật sự muốn lập tức ôm ngươi, nhìn biểu tình mê người của ngươi, nghe tiếng rên rỉ vong tình của ngươi . . . . . Chỉ cần nhớ tới dáng vẻ đó của ngươi, cũng sẽ khiến ta hưng phấn dị thường.” Phía sau vành tai cùng cổ Triển Chiêu hãy còn lưu lại dấu hôn của hắn, mà thân thể kề sát nhau, khiến Triển Chiêu dễ dàng cảm nhân được Bạch Ngọc Đường đang bành trướng mà nóng rực.

Triển Chiêu cả người vô lực lấy tay chống lên bàn, bởi vì cảm nhận được sự hưng phấn của Bạch Ngọc Đường mà thở dốc: “Ngọc . . . . . . Đường, không được . . . . .”

Bạch Ngọc Đường khó khăn mới buông được Triển Chiêu ra, nói: “Chúng ta trở về đi, trước khi lý trí của ta tan vỡ và rời khỏi xác, Ta cũng không muốn mạo hiểm bị người khác phát hiện đang cùng ngươi tiếp tục chuyện như vậy. Bất quá, đêm nay ngươi phải bồi thường cho ta đó . . . .” Triển Chiêu đỏ mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, khẽ gật đầu. Thấy Triển Chiêu gian nan cho phép, Bạch Ngọc Đường cười kéo Triển Chiêu ra khỏi phòng nghỉ.

Trở lại trong phủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn chưa tiến vào nha môn, đã bị Giang Trữ bà bà gọi lại, nói: “Triển Chiêu, Bao đại nhân nói nếu ngươi đã trở về, thì đi gặp ông ấy và Công Tôn tiên sinh, bọn họ có chuyện muốn nói với ngươi.”

Triển Chiêu ngẩn người ra, gật đầu, đi về hướng thư phòng. Bạch Ngọc Đường nhìn Giang Trữ, bất mãn nói: “Người được làm bà nội chắc không tệ ha? Vậy mà lại giấu diếm con hai năm.”

Giang Trữ nhìn Bạch Ngọc Đường đã biết mình bị lừa, chột dạ cười cười: ” Ha ha . . . . Thế nào? Ngươi biết rồi sao? Màn phụ tử tương thân của ngươi với hai đứa dở hơi kia rất là cảm động ha. Nương cũng đồng cảm với ngươi lắm, nhưng theo ý của Triển Chiêu thì hắn muốn nói cho ngươi trước, rồi mới cho ngươi gặp hài tử. Nhưng mà chiếu theo tính tình của Triển Chiêu mà nói được mới là lạ, cho nên nương mới quyết định đưa hài tử đến đây . . . . . .”

“Sau đó thì hạ quyết tâm xem tiết mục phụ tử tương tàn của chúng ta . . . . .” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói ra nguyện vọng đã được thực hiện của Giang Trữ.

Giang Trữ vội chuyển trọng tâm câu chuyện, nói: “Ha hả . . . .  Ta đã đem chuyện tình hai năm qua nói cho Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh rồi, bọn họ đều rất tự nhiên tiếp nhận sự thật, ngươi không cần lo lắng đâu.”

“Con đã biết, được rồi, Ngai và Kiểu đang ở đâu? Sẽ không phải trốn đi rồi chứ?” Bạch Ngọc Đường kỳ quái hỏi Giang Trữ, không tin được hai hài tử đó mà có thể nhu thuận như thế.

“Trốn? Bọn nó không phải ở cùng với các ngươi sao? Bọn nó vẫn chưa về nhà nha.” Giang Trữ căng thẳng nói.

“Cái gì? Chưa trở về? Không có khả năng nha, hai canh giờ trước bọn nó bảo muốn con và Triển Chiêu nói chuyện rõ ràng, nên sẽ về nhà trước. Lẽ nào . . . . .”

Giang Trữ trấn an nói: “Lão Ngũ, ngươi cũng đừng khẩn trương, có thể là bọn nó giữa đừng có việc nên dừng lại. Tiểu hài tử dù sao cũng là ham chơi, có thể là trên đường Khai Phong nhiều thức mới mẻ, cho nên mới chậm trễ thôi. Yên tâm đi, bọn nó không có việc gì đâu, Bây giờ vừa mới quá giờ Mùi (13 – 15h), chờ một chút xem.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: “Con đi nói trước với Triển Chiêu một tiếng.”

Tới giờ Dậu (17 – 19h), vẫn như cũ không có tin tức của hai hài tử, Bạch Ngọc Đường đứng ngồi không yên nhìn những người khác đang ngồi nói: “Sao giờ vẫn chưa trở về?”

Triển Chiêu nói: “Bọn họ tuy rằng nghịch ngợm, cũng không phải không đúng mực; chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ . . . . . .”

“Công Tôn Sách vuốt vuốt chòm râu bạc, nói: “Nếu nói như vậy, chúng ta e rằng đã xảy ra chuyện xấu.” Lời của Công Tôn Sách hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Công Tôn Sách nói: “Với hình dạng của hai hài tử, nếu như không có đại nhân đi theo, sẽ rất dễ khiến cho bọn xấu dòm ngó, chỉ sợ là đụng tới bọn buôn người . . . . . .”

Không đợi Công Tôn Sách nói xong, Bạch Ngọc Đường đã một bước nhảy ra khỏi phòng, nói: “Ta biết là ai rồi. Triển Chiêu, mau . . . . .” Triển Chiêu cũng vội vàng theo Bạch Ngọc Đường ra khỏi thư phòng. Những người còn lại nhìn hai người thi triển khinh công rất nhanh đã rời đi, bọn họ muốn đuổi theo cũng không kịp, đều ở lại thư phòng chờ tin tức. Bao Chửng nhìn Giang Trữ muốn nói lại thôi, hỏi: “Giang Trữ nữ hiệp, người có điều gì muốn nói sao?”

Giang Trữ nói: “Không có gì, ta chỉ là muốn nhắc nhở bọn họ, hai hài tử đó không dễ đối phó như họ tưởng đâu, tuy rằng bản thân tuổi còn nhỏ, công phu học được không có chút lực sát thương nào. Nhưng được ‘bất tử lão nhân’ chăm sóc, thân thể cũng đã có thể nói là bách độc bất xâm rồi. Căn bản là không cần khẩn trương như vậy . . . . .”

.

Triển Chiêu lúc ly khai hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ngươi biết là ai rồi sao?”

“Ừ! Không ngoài ý muốn, hẳn là cái tên kia, chúng ta đến phía tây ngoại thành sẽ biết.”

.

Ngả Khiêm nhìn hai hài tử hồng hào mũm mĩm, nói: “Ta càng nhìn lại càng thấy mặt các ngươi rất quen, nhưng sao nghĩ hoài mà không ra? Cha các ngươi tên gọi là gì? Là người ở đâu?”

Triển Ngai Tuyết nói: “Ngươi có lẽ không biết thì tốt hơn, để khỏi bị hù chết.” Triển Kiểu Nguyệt hùa theo: “Đúng rồi, chưa điều tra rõ đã xuống ta, ngươi thật đúng là xui xẻo nha. Nên nói là ngươi can đảm nhỉ? Hay là nói ngươi ngu xuẩn ha?”

Ngả Khiêm tức giận đến nắm chặt nắm tay, nếu như không phải sợ đả thương bọn họ sẽ làm mất giá, thật sự rất muốn đánh chúng nó tàn nhẫn một phen. Từ lúc bọn nó tự mình giải huyệt thì không có phút nào để cho hắn an tĩnh cả. Thế nhưng một chút tin tức có giá trị cho hắn cũng không có, hai hài tử này khôn lanh sáng suốt hơn hắn, như thế nào cũng không giống như những hài tử đồng lứa mà hắn từng biết. Đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe được cửa phía sau bị đá văng “Rầm” một tiếng, nghe được hai hài tử hô ta: “Cha ———”

Vô thức quay đầu lại, thì thấy sát tinh của mình bạch y thắng tuyết đang đứng ở cửa, nghe được hai hài tử gọi, Ngả Khiêm đột nhiên cảm thấy trước mắt mình là một mảnh u ám. Thảo nào hắn cứ thấy nhìn quen mắt, thì ra là hài tử của Bạch Ngũ gia, bản thân mình vừa trở về được nha xong, lần đầu tiên động thủ khi mới ra tù lại đụng ngay phải Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Ngả Khiêm, lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi thật đúng là tăng thành tích cho Ngũ gia, hai năm để Ngũ gia bắt được ngươi ba lần. Thế nào, lần này chắc là hoài niệm hai tháng sinh sống trong đại lao sao?”

“Ngũ . . . . . . Ngũ gia, ngài tha ta lần này đi, ta thật sự không biết bọn nó là hài tử của Ngũ gia ngài a. Bằng không, ngài có cho ta một ngàn lá gan, ta cũng không dám . . . . . A . . . . .” Chưa nói xong thì đã bị Bạch Ngọc Đường một cước đá văng ra ngoài cửa.

Triển Chiêu vội vàng chạy tới ôm lấy hai hài tử, thấy bọn trẻ không thụ thương thì tâm tình khẩn trương mới thả lỏng xuống, Đột nhiên nghe tiếng Ngả Khiêm liên tiếp kêu thảm thiết, đi ra vừa nhìn, chỉ thấy Ngả Khiêm nguyên bản lấm la lấm lét, đã bị Bạch Ngọc Đường đánh cho sưng lên thành đầu heo. Vội vã chạy qua ngăn Bạch Ngọc Đường lại: “Được rồi, Ngọc Đường; Ngai và Kiểu cũng không có việc gì. Đừng đánh nữa.”

Hai hài tử nhìn Ngả Khiêm thống khổ không ngớt, Triển Ngai Tuyết nói: “Không phải đã nói qua cho ngươi rồi sao? Bị cha ta biết được, thì ngươi thảm rồi.”

Triển Kiểu Nguyệt nói: “Cũng may là cha nhân từ, ta chính ra thưởng thức cách làm của Bạch phụ thân hơn. Ngươi như vậy không đánh sẽ không chịu nhận sai đâu.”

“Bất quá, Ngai; hắn thật là một tên vô dụng, không được hai năm đã bị Bạch phụ thân bắt tới ba lần; ừm . . . . . không phải, là bốn lần.” Triển Kiểu Nguyệt tỏ vẻ thông hiểu nói. Không có chút mảy may sợ hãi hay căng thẳng của kẻ bị bắt cóc.

.

Từ trong đại lao đi ra, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, dù là hắn lừa lấy hài tử; ban nãy ngươi hạ thủ cũng muốn quá nặng rồi đi?

“Nặng? Sao có thể, nếu như không phải ngươi nói, ta muốn hắn đến nửa tháng cũng không nhận ra. Mà vốn dĩ hiện tại ta hẳn là đang cùng ngươi tiếp tục chuyện trước, khó có được lúc ngươi chủ động yêu ta.” Bạch Ngọc Đường bất mãn nói, lôi kéo Triển Chiêu vào phòng với mình.

“Không, Ngọc Đường. Ta . . . . . . Hài tử . . . . . .” Biết được ý đồ của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu xấu hổ ngừng lại ở cửa.

“Không có việc gì, bọn nó đêm nay sẽ không tới.” Kéo Triển Chiêu vào phòng, Bạch Ngọc Đường trở tay cài then cửa lại: “Đừng quên đây là ngươi đưa ra lời mời đó. Ta đã đợi hai năm rồi, không muốn đợi lát nữa đâu.” Đem Triển Chiêu đặt lên giường, ẩn sâu trong đôi mắt là hỏa diễm vô pháp đè nén. “Ngọc Đường . . . . . .” Triển Chiêu ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, tự mình đưa bờ môi lên hôn, lần thứ hai châm ngòi cho dục hỏa mãnh liệt trong Bạch Ngọc Đường, cả hai cùng nhau leo lên đỉnh núi mà một người không có cách nào tự mình lên được.

.

“Bà bà . . . . . .” Cửa thư phòng đột nhiên bị mở tung ra, Bao Chửng nhìn hai hài tử giống nhau như đúc chạy áo vào trong phòng; Triển Kiểu Nguyệt nhìn thấy Bao Chửng, giật mình nói: “Ngai, cái người này da thật sự rất đen nha.”

Triển Ngai Tuyết nói: “Kiểu, ngươi sao có thể nói như vậy, ông ta là Bao gia gia mà cha thường nói đó, nếu như bị cha biết được sẽ phạt ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định rất thảm . . . . . .” Nhớ tới phương thức giáo dục ôn hòa của Triển Chiêu, Triển Kiểu Nguyệt đánh một cái lạnh run người. Vội vàng nhu thuận đổi giọng: “Bà bà, Bạch phụ thân nói, nếu như muốn hắn không tính sổ chuyện sáng nay, đêm nay phải cùng bà bà ngủ. Không thể đi tìm cha . . . . . .”

Nhìn hai búp bê không tình nguyện bĩu môi, Giang Trữ vừa cười vừa nói: “Sắc trời cũng muộn rồi, đại nhân, Công Tôn tiên sinh, chúng ta sẽ không quấy rối nhiều nữa. Hài tử cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng khiến bọn nó mệt mỏi.”

“Bao gia gia, Công Tôn gia gia; ngủ ngon.” Hai hài tử khách khí nói ngủ ngon xong, liền lôi kéo Giang Trữ đi về hiên phòng hướng đông.

Công Tôn Sách cầm lấy hồ sơ vụ án trên bàn, đưa cho Bao Chửng, bắt đầu công vụ bị dừng lại. Bao Chửng nhình chiếc áo choàng rộng thùng thình trên người Công Tôn Sách che khuất lưng áo mảnh khảnh, bụng bằng phẳng, thì thào tự nói: “Sớm biết vậy, ta cũng thỉnh ‘bất tử lão nhân’ tặng cho ta một viên thì tốt rồi . . . . . . Hơ hơ . . . . . Ta là nói giỡn đó.” Sau khi chạm phải Công Tôn Sách đang híp mắt lại. Bao Chửng thức thời đổi giọng.

Bất quá lúc này, tất cả mọi người không biết Tứ thử sau khi biết được cụ thể sự tình từ miệng Lô phu nhân đang suốt đêm chạy tới Khai Phong, phỏng chừng trong vài ngày tới Khai Phong nhất định sẽ náo nhiệt phi thường.

TOÀN VĂN HOÀN

Nam nhân bất phôi

DO NOT COPY

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.