Đến lúc được tám tháng, những phản ứng không khoẻ của Đông Phương Bất Bại đã biến mất hết. Kí An cũng khôi phục sức sống, tuy rằng thường thường sẽ đổi tư thế khác, nhưng tất cả đều là rất cẩn thận, tuyệt đối không ép buộc Đông Phương Bất Bại. Ngày vẫn trôi qua thản nhiên như trước, ấm áp mà lại phong phú….
Rốt cuộc Dương Liên đình cùng Đông Phương Bất Bại cũng chờ được đến tháng thứ mười, mỗi ngày Dương Liên Đình đều nhìn vào bụng Đông Phương Bất Bại vui vẻ một chút. Làm cho Dương Liên Đình vui sướng là, dường như bảo bối nghe hiểu lời hắn nói, lần nào cũng có phản ứng.
– Đông Phương, ngươi làm nhiều y phục như vậy, bảo bối phải mặc đến năm nào mới hết a? – Dương Liên Đình nhìn một đống y phục tiểu hài tử cười nói. Từ lúc Đông Phương Bất Bại mang thai đã bắt đầu chuẩn bị y phục tiểu hài tử. Châm tuyến của hắn vốn rất nhanh, tốc độ xe chỉ luồn kim lại làm cho Dương Liên Đình sợ hãi than. Có một lần, hắn lấy kim chỉ Đông Phương Bất Bãi thường dùng thử một lần, kết quả ngay cả xỏ chỉ cũng không qua được, rối rắm hết một trận.
– Vậy một ngày đổi một bộ y phục vậy. – Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói.
– Sao tiểu tử này lại tốt số như vậy a, ta nhìn xem đều ghen tị đỏ mắt. – Dương Liên Đình làm ra vẻ uỷ khuất.
Đông Phương Bất Bại buồn cười nói:
– Liên đệ, sao ta lại có thể quên ngươi được. – Sau đó đưa một bộ cẩm bào màu đen đến trước mắt Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình sửng sốt, hắn vốn chỉ đùa một chút, không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại thật làm cẩm bào cho hắn. Cảm động hôn một cái lên mặt Đông Phương Bất Bại:
– Nếu đã là một mảnh tâm ý của phu nhân, vậy vi phu sẽ lấy vậy. – Nói xong, liền thay bộ cẩm bào màu đen kia, trên vạt áo cùng đai lưng dùng chỉ đỏ thêu thành một đoá hoa sen nở rộ, được cẩm bào màu đen phụ trợ lại diễm lệ vô cùng. Cổ tay cùng góc áo, liền dùng kim tuyến thêu ra những hoa văn phức tạp. Dương Liên Đình vốn đã thanh tú, lại thêm vài tia mị hoặc, hết sức mê người.
– Phu nhân là bị vi phu mê đảo sao? – Dương Liên Đình vẻ mặt cười tà ác.
Đông Phương Bất Bại phát giác chính mình nhìn Dương Liên Đình ngây người, trên mặt nhất thời xuất hiện hai luồng đỏ ửng:
– Bảo bối đói bụng. – Đông Phương Bất Bại kéo bảo bối ra ngăn cản đề tài này.
– Cáp, cáp, cáp….. – Lái sang chuyện khác rõ ràng như vậy, sao Dương Liên Đình lại nghe không hiểu? Đông Phương nhà hắn thật là thú vị, nhưng không muốn Đông Phương Bất Bại thẹn quá hoá giận, liền theo nói:
– Nếu bảo bối đói bụng, vậy dùng bữa tối đi.
Hai người dùng bữa tối xong, vốn là đến lúc đi tản bộ, nhưng Đông Phương Bất Bại lại nói mệt mỏi, nên không có đi ra ngoài. Dương Liên Đình liền làm giống như bình thường vậy, tiến hành dưỡng thai cho bảo bối. Đơn giản là một ít thi từ ca phú. Mỗi ngày đều nghe một đống lớn [chi, hồ, giả, dã] của Dương Liên Đình, Kí An cảm thấy, trình độ văn thơ của mình hẳn là đạt hàng nhất lưu đi. Mà Đông Phương Bất Bại lại lẳng lặng thêu hoa, tuỳ hai người ép buộc đi.
Nhưng thời gian vừa đến, Kí An nhẹ nhàng nhúc nhích hai cái, Đông Phương Bất Bại liền buông kim chỉ:
– Đã đến giờ bảo bối đi ngủ.
– Ân. – Dương Liên Đình gật đầu cười, này cũng là chỗ làm hắn và Đông Phương Bất Bại ngạc nhiên. Mỗi khi vừa đến giờ, bảo bối sẽ cho một ám chỉ, tỏ vẻ bé không muốn tiếp tục. Cũng mệt đồng hồ sinh học của Kí An tương đối chính xác.
Dương Liên Đình tắt đèn, thoả mãn ôm Đông Phương Bất Bại ngủ.
Kí An là bị một trận áp lực làm tỉnh lại. Phát hiện chỗ mình đang nằm rất nhỏ, làm hắn không thể nhúc nhích, cảm giác hít thở không thông cũng tuỳ theo mà đến, Kí An cùng sử dụng tay và chân duỗi về phía ngoài, muốn mở rộng không gian một chút, làm yếu bớt cảm giác hít thở không thông này lại, nhưng không được như mong muốn, không gian chung quanh lại càng ngày càng nhỏ.
– A. – Đông Phương Bất Bại hét một tiếng sợ hãi, bị đau tỉnh. Dương Liên Đình cũng bị Đông Phương Bất Bại làm bừng tỉnh, lập tức đốt đèn. Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại vẻ mặt thống khổ che bụng, vội vàng hỏi:
– Đông Phương, làm sao vậy?
– Bảo…. bảo bối giống…. giống như…. muốn sinh ra. – Đông Phương Bất Bại cắn chặt khớp hàm, rốt cuộc cũng nói ra được vài chữ.
– Muốn sinh? – Dương Liên Đình không biết là vui sương hay lo lắng, lập tức gọi Bình Nhất Chỉ đến.
Lúc Bình Nhất Chỉ chạy đến, dưới thân Đông Phương Bất Bại đã thành một biển máu, áo ngủ màu trắng nhuộm thành màu đỏ tươi. Bình Nhất Chỉ nhẹ ấn bụng Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt khiếp sợ:
– Sao lại có thể như vậy?
– Làm sao vậy? – Dương Liên Đình vừa nghe lập tức nhả dựng lên.
– Thai vị điên đảo, là khó sinh. – Bình Nhất Chỉ nhăn mày thật sâu.
– Sáng nay lúc lão phu bắt mạch cho giáo chủ, thai vị vẫn là bình thường, vì sao bây giờ sẽ thai vị điên đảo? – Nhất thời Bình Nhất Chỉ nghĩ không ra là lý do nào.
Kí An đang ở trong không gian nhỏ hẹp cố gắng phấn đấu liền hiểu được, hắn là muốn sinh ra. Đối với việc thai vị điên đảo, tất cả trách nhiệm đều là vì hắn. Bởi vì hắn cảm thấy lúc ngủ đầu trút xuống dưới không thoải mái, vì thế thay đổi vị trí. Thật sự là không nghĩ tới đêm nay mình phải sinh ra, cuối cùng làm hại Đông Phương Bất Bại khó sanh. Nhưng tại trong không gian nhỏ hẹp này, đừng nói là đổi vị trí, ngay cả nhúc nhích một chút cũng thật khó khăn.
Chẳng lẽ trời cao đã chú định Đông Phương Bất Bại không thể bình an sinh ra sao?