Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 1: Chương 1




Trời vào tháng sáu thay đổi thất thường, một khắc trước vẫn là mặt trời chiếu rọi, khắc tiếp theo mây đen đã kéo đến che kín bầu trời.

“Hắc! Thời tiết lại thay đổi!” Trời đột nhiên tối sầm lại, một thủ vệ canh giữ ở Hắc Mộc Nhai thấp giọng than với người bên cạnh.

Người nọ mắt cũng chưa nâng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía trước, không dấu vết giật giật mày, “Có gì quái dị lắm sao? Hôm nay bên trên có nghiêm lệnh, ngươi đừng nhìn chung quanh.”Nhắc nhở xong liền không hề mở miệng.

“Theo lý ngày thường cũng không cần phải canh giữ cẩn thận như vậy! Tại sao hôm nay đột nhiên hạ nghiêm lệnh như vậy? Còn không thể đi vào cũng không thể đi ra......” Tiểu thủ vệ buồn bực nói nhỏ, thấy người bên cạnh không để ý tới mình, lúc này mới chịu thu giọng.

Thủ vệ toàn bộ Hắc Mộc Nhai nhận được nghiêm lệnh: hôm nay phong(cấm cửa)nhai, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra vào! Trái lệnh, giết không tha!

Mà trên núi lúc này cũng cũng không yên ổn, mới tảng sáng liền truyền ra tin tức có kẻ chính đạo trà trộn vào Hắc Mộc Nhai.

Ngay sau khi một trưởng lão trong giáo bị tấn công bị thương, Nhật Nguyệt thần giáo Phó giáo chủ ― Đông Phương Bất Bại trước tiên hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Hắc Mộc Nhai, sau đó dưới danh nghĩa bảo hộ cho người bao vây viện tử của các đường chủ trưởng lão.

“Giáo chủ, Chu Tước đường La trưởng lão kiên quyết muốn xông ra bên ngoài......” Vừa đuổi cho kịp người phía trước đang rảo bước, Giả Bố vừa nói.

Hôm nay hết thảy sẽ được quyết định thuận lợi, hắn cũng không còn cố kỵ, bỏ đi chữ “Phó”, trực tiếp xưng “Giáo chủ”.

Người đi phía trước một thân trường bào hồng sắc rộng rãi, ngọc quan buộc gọn mái tóc dài, mỗi hành động cử chỉ đều lộ ra một cỗ khí thế bá đạo siêu phàm.

“Ngăn hắn lại. Đã điều tra rõ vị trí người nọ?” Dưới chân không ngừng bước, Đông Phương Bất Bại nói.

Trên gương mặt người này toát ra một loại khí tức thản nhiên, nhưng nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, chỉ thấy sóng ngầm trong đôi đồng tử sâu thẳm tựa trời cao kia bắt đầu chuyển động, khiến bất cứ ai đối diện với ánh mắt này dưới đáy lòng đều cảm thấy một cỗ áp bức kì lạ.

“Đã điều tra rõ, “hắn” ở trong mật thất phía sau núi!” Giả Bố cung kính trả lời.

Khóe mắt nhẹ nhàng lay động một chút, mang theo một mạt ý tứ hàm xúc khôn kể, Đông Phương Bất Bại hướng tới sau núi bước đi.

Đích đến càng ngày càng gần, Đông Phương Bất Bại như trước vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm.

“Giáo chủ, chính là nơi này!” Chỉ vào một chỗ thạch bích, Giả Bố nói.

Giương mắt đánh giá thạch bích cơ hồ không lộ ra chút sơ hở kia, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nhướng mày, “Dẫn người lui ra phía sau một dặm, đem nơi này bao vây!” Trên mặt rõ ràng dẫn theo một mạt cười nhàn nhạt, thanh âm phát ra lại như hàn băng đâm vào tai không khỏi khiến người ta đau nhức.

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Nghe lời, Giả Bố không dám trì hoãn, quay người lại vung tay, mang theo một nhóm người nhanh chóng tỏa ra bốn phía.

Lập tức đi về phía trước, ở khoảng cách cách thạch bích còn có một trượng liền ngừng lại, Đông Phương Bất Bại cổ tay vừa lật, năm ngón thon dài mở ra, phóng tới mười tú hoa châm xỏ tơ hồng, bắn vào trong thạch bích.

“Rầm ――!!!”

Năm ngón tay khép lại nhẹ nhàng lôi kéo, khối thạch bích ầm ầm sập, lộ ra một cái động khẩu chỉ có thể cho một người đi qua.

Nhậm Ngã Hành, ngươi đã từng nghĩ đến sẽ có hôm nay?

Đem mười tú hoa châm thu vào trong tay áo, chỉ để lại một cây nơi ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, Đông Phương Bất Bại phượng mâu khẽ nhấc, lộ ra một mạt cười lãnh lệ.

Hồng y nam tử chậm rãi bước vào động khẩu tối như mực kia, bước đi kiên định hướng về phía trước.

Đi được mấy trăm bước, đưa tay xoay tròn viên đá, trước mắt liền rộng mở ra ánh sáng. Trong thạch thất sáng ngời mà trống trải, chỉ thấy xiêm áo đặt trên giường đá, nam nhân y phục thanh sắc cùng gương mặt trắng như tuyết ngồi xếp bằng trên giường.

Đôi mày kẻ đó hơi hơi nhăn lại, như là gặp vấn đề khó có thể giải quyết, dù là nghe được bên ngoài truyền tới tiếng vang rất nhỏ cũng chỉ là giật giật cái lổ tai, ngay cả mắt cũng không mở.

Đông Phương Bất Bại lẳng lặng đứng cách giường đá ba thước, khóe mắt hiện rõ quang mang trào phúng sắc bén.

Không biết có phải do bị ánh mắt kia ảnh hưởng, người trên giường đá hơi thở đột nhiên hỗn loạn, lập tức phun ra một ngụm máu.

“Đông Phương Bất Bại!!!” Hắn cuối cùng cũng mở mắt, căm hận nhìn người trước mắt nói, quanh thân bao trùm bởi giận dữ cùng sát khí không thể áp chế.

Sắc trời càng ngày càng tối sầm xuống, rõ ràng còn chưa đến buổi trưa, cơ hồ đã không còn nhìn thấy rõ năm ngón tay.

Gió thổi vù vù, trên bầu trời mây đen bắt đầu chuyển động ùn ùn, không biết qua bao lâu, một tia sét đỏ rục chói mắt bổ xuống, chiếu sáng cả bầu trời.

“Oanh ――!!!”

Ngay lúc này, Giả Bố mơ hồ nhìn thấy một bóng người bước ra từ động khẩu, tâm không khỏi dựng thẳng lên. Bàn tay giấu trong trường tụ không tự giác nắm chặt, hơi híp mắt nương theo dư quang của tia chớp ban nãy chăm chú nhìn, đến khi thấy rõ người nọ một thân hồng y thì trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ.

“Thuộc hạ bái kiến Đông Phương giáo chủ!” Giả Bố quỳ xuống, cao giọng hô.

Giáo cúng xung quanh không dám chậm trễ, tất cả đều quỳ xuống, “Thuộc hạ bái kiến Đông Phương giáo chủ!”

Tiếng hô mang theo cung kính, ý sợ hãi cùng với một tia kích động vang dội một phương trời đất.

Đông Phương Bất Bại không để ý đến, nhấc chân hướng tới đỉnh núi bước đi, màn trời âm u khiến không ai thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ nghe thanh âm trầm thấp chậm rãi của y vang lên.

“Truyền lệnh bổn tọa: Nhật Nguyệt thần giáo ―― Nhậm giáo chủ vì tẩu hỏa nhập ma đã bỏ mình, trước khi lâm chung đã truyền lại ngôi vị cho Phó giáo chủ ―― Đông Phương Bất Bại. Lệnh các hương chủ trên Hắc Mộc Nhai ngày mai đến Thành Đức điện nghị sự!”

“Thuộc hạ tuân lệnh giáo chủ!”

“Vù vù ――”

Thanh âm Giả Bố vừa dứt, một trận cuồng phong đột nhiên gào thét, mây đen trên bầu trời dần dần bị thổi tan.

Một vệt ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua tầng mây chiếu tới trên Hắc Mộc Nhai, mặt trời đỏ rực chậm rãi đi ra.

Người kia chậm rãi đi lên đỉnh núi, hồng bào bị gió thổi ào ào lay động, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tuyệt mĩ chói lọi làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Ngày tiếp theo, trừ bỏ hữu sử ―”Điêu hiệp” Hướng Vấn Thiên cùng trưởng lão ― Khúc Dương, các đường chủ cùng các trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo cùng toàn bộ giáo chúng ở Hắc Mộc Nhai đều tới Thành Đức điện.

Đợi cho Đông Phương Bất Bại ngồi vào tọa ỷ trên thượng đài, Giả Bố lại đem lời giáo chủ hôm qua tuyên đọc lại một lần.

Dưới đài mọi người trước tiên trầm mặc không nói, ngay sau đó lập tức mỗi người một lời liền bắt đầu lên tiếng phản đối.

Cả điện nhất thời ồn ào lên, Đông Phương Bất Bại chớp mắt, đầu ngón tay vân vê một cây tú hoa châm, hàn quang trên châm lóe lên, rục rịch muốn chuyển động.

“Con mẹ nó! Tiểu tử ngươi có ý gì?” Lôi Phong đường đường chủ ― Đồng Bách Hùng – người luôn cùng Đông Phương Bất Bại tình như thủ túc, hiện giờ nghe được có kẻ bóng gió ám chỉ, hoài nghi chính huynh đệ mình mưu hại Nhậm giáo chủ, lúc này liền nổi giận.

Hắn chìa tay rút ra thanh đao bên hông một giáo chúng, thân mình cường tráng lực lưỡng lập tức nhảy đến trước mặt Chu Tước đường La trưởng lão – kẻ đang lớn giọng phản đối, giơ tay liền đem đầu chém xuống.

Nhìn vẻ mặt hắn biểu tình hung ác, người bốn phía bị máu của La trưởng lão bắn lên mặt cũng không dám đưa tay lên lau.

Cái đầu đầy máu hai mắt trợn trắng “lộc cộc – lộc cộc” lăn ra giữa trung tâm đại điện, mọi người đều bị chấn động, không dám mở miệng.

Khóe mắt lướt qua một mạt tiếu ý nhàn nhạt, Đông Phương Bất Bại lấy tay chống trán, tà mắt liếc đám người dưới đài. “Đều nói xong rồi?”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang vọng trong đại điện, lòng người vừa mới có chút vui mừng liền lập tức dựng đứng, nhớ lại người nọ ngày thường thủ đoạn nham hiểm, tiếu lý tàng đao, tất cả đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Lau đi máu văng trên mặt, Đồng Bách Hùng thuận tay quăng thanh đao xuống đất, hướng tới những kẻ này “Hừ” một tiếng, quỳ xuống, “Thuộc hạ bái kiến Đông Phương giáo chủ!”

Hơn phân nửa người đi theo cũng quỳ xuống, “Thuộc hạ bái kiến Đông Phương giáo chủ!”

Những kẻ còn lại liếc nhìn nhau một cái, gặp phải đại cục đã định, vì thế cũng chầm chậm quỳ xuống, “Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”

“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”

Vừa mới bắt đầu vẫn là hoặc trước hoặc sau hô lên, sau đó thanh âm liền hợp thành một đạo, đinh tai nhức óc, vang vọng rung động cả địa điện.

Nhìn phía dưới một mảng người đang quỳ, Đông Phương Bất Bại mâu quang chợt lóe, không biết suy nghĩ chuyện gì. Nửa ngày sau, đôi môi đỏ mọng gợi lên một độ cong tuyệt mỹ, vung tay áo ném ra hai chữ, “Đứng dậy!”

Kế tiếp, Đông Phương Bất Bại đề bạt một số người lên làm đường chủ, trưởng lão cùng hương chủ, sau đó lại bổ nhiệm nữ chi tiền giáo chủ – Nhậm Doanh Doanh lên làm Thánh cô của thần giáo.

Những người được đề bạt vui mừng hành lễ bái tạ, những người khác cũng thành thật đứng ở nơi đó, mãi cho đến chấm dứt – thật ra là không ai dám nói gì nữa – mới thôi.

Ngày kế tiếp, Hắc Mộc Nhai liền bắt đầu được thay đổi, chỉnh đốn tầng tầng lớp lớp, thủ vệ trên dưới canh giữ sườn núi cũng bị thay đổi hơn phân nửa, quyền lực cũng bị thu về một mối.

Mà tin tức Nhật Nguyệt thần giáo thay đổi giáo chủ cũng rất nhanh được truyền vào giang hồ, trở thành đề tài để các nhân sĩ giang hồ đàm luận sau khi cơm rượu no nê.

“Thế nào? Đã tra được trong nhà Dương hương chủ còn có người nào chưa?” Tại thư phòng Đông viện trên Hắc Mộc Nhai, Đương Phương Bất Bại tọa ở thượng vị hỏi. Lúc này trong giáo cơ bản đã ổn định được trên dưới, y cũng có chút rảnh rỗi.

“Hồi giáo chủ, người được phái đi đã điều tra xong, Dương hương chủ còn có một nhi tử, tên là Liên Đình.” Giả Bố biết Dương hương chủ này đi theo bên người giáo chủ từ rất sớm, lúc trước hắn vì ngăn cản La trưởng lão xông ra ngoài khiến ngoài ý muốn mà bỏ mình. Nghĩ đến giáo chủ tưởng nhớ ngày xưa hắn trung tâm, hẳn cũng sẽ chiếu cố cho Dương Liên Đình kia một phen.

“Dương Liên Đình? Tên không tồi! Hắn hiện giờ ở đâu?” Dưới tay áo mân mê một cây tú hoa châm, tú châm xoay tròn, Đông Phương Bất Bại không chút để ý nói.

“Trước đó vài ngày đã ra khỏi giáo đi đặt mua đồ vật này nọ. Bất quá tra được hắn giống như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, được một người tên là “Trại Hoa Đà” cứu, hiện giờ đang ở tại nơi của kẻ kia!” Giả Bố nói xong, không biết nghĩ tới chuyện gì, hơi hơi cúi đầu.

“Trại Hoa Đà? Khẩu khí thật lớn!” Cười lạnh một tiếng, phượng mâu Đương Phương Bất Bại nửa hạ xuống, liếc hắn một cái, “Nếu biết người đang ở đó, vì sao không đem hắn mang về?”

“Thuộc hạ vô năng!” Giả Bố lập tức quỳ xuống, “Người được phái đi đều bị đánh trở về! Kia Trại Hoa Đà nói “Nhật Nguyệt thần giáo mặc dù danh chấn giang hồ, nhưng nếu muốn mang người trong tay tại hạ đi, tại hạ cũng không tất phải đáp ứng, tạm chờ tới ngày ta cao hứng lại đến đi!” hơn nữa...... Dương Liên Đình kia không biết vì sao, tựa hồ cũng không nguyện trở về......”

“Trại, Hoa, Đà?” Nếu nói vừa mới rồi còn không để ý, lúc này Đông Phương Bất Bại lại đối người này nổi lên vài phần hứng thú.

Khẩu khí kiêu ngạo như thế, thật không biết kẻ này đến tột cùng như thế nào?

“Hai người kia hiện giờ ở đâu?” Vốn muốn đem chuyện trong giáo triệt để giải quyết, sau đó chuẩn bị bế quan, nhưng lúc này Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên muốn đi gặp cái kẻ xưng là “Trại Hoa Đà” kia.

“Hai người lúc này đang ở châu Bình Định!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.