“Các trưởng lão trong thần giáo của ngươi đều tùy ý du ngoạn giang hồ, không hỏi chuyện trong giáo như vậy sao?” Thấy người nọ lập tức rời đi, Âu Dương Minh Nhật hỏi.
“Tất nhiên không phải.” Nghĩ nghĩ, Đôn Phương Bất Bại lại nói: “Ở trong giáo, vị Khúc trưởng lão này có tiếng là yêu âm(âm nhạc)đến si mê, khi Nhậm Ngã Hành còn là giáo chủ đã không muốn ngây người trong giáo, mấy năm gần đây vì tìm 《 Quảng Lăng Tán 》, đến mức ngay cả khi trong giáo thay đổi giáo chủ cũng không thèm trở về.”
“Vậy a! Nói vậy, người này quả thực rất thú vị!” Âu Dương Minh Nhật cười nói.
Đông Phương Bất Bại không nói tiếp, một lát sau, hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hôm qua đã nghỉ ngơi đầy đủ ở ngoài thành, lúc này Âu Dương Minh Nhật cũng không cảm thấy mệt, vì thế lắc đầu cự tuyệt.
Vừa mới bị Khúc Dương làm phiền, Đông Phương Bất Bại cũng không có hứng thú tiếp tục đi dạo, khóe mắt liếc nhìn qua cây tiêu trong tay hắn, liền đề nghị: “Lúc vào trong viện ta thấy có một ngôi đình nhỏ, không bằng qua đó ngồi, thuận tiện thử xem cây tiêu mới của ngươi thế nào?”
“Cũng tốt.” Âu Dương Minh Nhật đáp ứng, hai người cùng ra khỏi đại sảnh.
Ngôi đình mà Đông Phương Bất Bại nói nằm ở bên bờ ao, bên cạnh còn có một tòa núi đá giả. Xung quanh đình trồng những khóm hoa đỏ hoặc tím, nhìn qua cũng không tệ.
Hai người đi vào trong đình ngồi xuống, có nha hoàn mang trà cùng điểm tâm tới.
Hương trà vấn vương tràn ngập, trong đình từ từ vang lên tiếng tiêu khoan thai, thản nhiên.
Bưng chén trà uống một ngụm, xuyên qua làn hơi nóng mảnh manh ngắm nhìn thần sắc chuyên chú của người nọ khi thổi tiêu, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười thỏa lòng mãn nguyện.
Nếu sau này ngày nào cũng có thể cùng hắn phẩm trà thưởng cảnh, đánh cờ nghe tiêu, cùng ăn cùng uống, cùng ra cùng vào, chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng có thể khiến tâm tình con người ta cảm thấy vui sướng.
Mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nét cười trên khóe môi Đông Phương Bất Bại càng lúc càng sâu.
Đúng vào lúc này, một bóng đen rơi xuống khoảng bóng râm dưới đình, không chút tiếng động, hai tay dâng lên một phong mật thư.
Hơi liếc mắt nhìn người đang thổi tiêu, chân mày nhăn chặt khi nhìn về phía bóng đen vừa hạ xuống kia của Đông Phương Bất Bại mới buông lỏng ra. Nâng tay nhận lấy thư, phất tay ra hiệu cho người vừa tới lui xuống, lúc này mới mở thư, tùy ý nhìn lướt qua.
Một khúc tiêu kết thúc, Âu Dương Minh Nhật đặt tiêu xuống bàn, Đông Phương Bất Bại thuận tay đưa cho hắn một chén trà, sau đó nói: “Phân đàn Sóc Châu xảy ra chuyện.”
Thấy y thừa nước đục thả câu, Âu Dương vừa uống một ngụm trà, vừa thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Vùng phía sau núi của phân đàn Sóc Châu bởi vì sương khói lượn lờ trong núi suốt nhiều năm, nên cũng không có ai muốn đi vào. Thế nhưng buổi tối năm ngày trước, phía sau núi đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh, vậy nên người trong phân đàn đồn đại rằng phía sau núi có bảo bối.” Đông Phương Bất Bại nói.
“Cho nên, bọn họ truyền tin mời giáo chủ ngươi đến tìm kiếm bảo vật?” Buông chén trà, Âu Dương Minh Nhật thuận miệng đoán.
“Chuyện không chắc chắn làm sao bọn họ dám đến quấy nhiễu ta, đây là ám vệ trong tay ta truyền tin đến.” Đưa tay phủi đi bột phấn còn tồn lại của lá thư sau khi bị hủy, Đông Phương Bất Bại ngạo nghễ nói.
“Như vậy là còn có chuyện khác?” Âu Dương Minh Nhật cũng không cảm thấy ám vệ trong tay y lại nhàn nhã như vậy, việc nhỏ thế này cũng bẩm báo.
“Chính xác.” Đông Phương Bất Bại hơi cong cong khóe môi, “Ba ngày trước có một hương chủ trong phân đàn đó dẫn người vào trong núi, đến nay vẫn chưa ra.”
“Vậy sao!” Trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua chút hứng thú, “Vậy là ngươi đang dự định đi đến đó nhìn qua một chút?”
“Dựa theo phương hướng chúng ta đang đi từ trước, không quá mấy ngày nữa cũng sẽ đến Sóc Châu.” Quả nhiên là thú vị! Trong mắt vụt qua một tia sáng tối tăm, Đông Phương Bất Bại suy nghĩ.
Ở nơi này cũng không có chuyện gì, nếu phía trước có chuyện thú vị, sau khi ngây người một lúc trong viện tử, hai người lại lên xe ngựa rời đi.
Hai người ngồi xe ngựa ra khỏi thành, lại ngoài dự đoán bị một đám người cản lại ở một nơi cách ngoài thành hai trăm dặm.
“Xin cho hỏi, bên trong xe chính là thần y Trại Hoa Đà?” Người trung niên cầm đầu đám người lên tiếng hỏi.
“Tại sao ta không biết ngươi lại nổi danh như vậy từ khi nào?” Ở Bình Định châu có người biết hắn còn không có gì kì lạ, nhưng nơi này lại có người có thể nói ra danh hào của hắn..... Một tia sáng lạnh lẽo lướt nhanh qua khóe mắt, Đông Phương bất Bại hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
“Việc này, chỉ sợ là ngươi nên hỏi người ở ngoài kia.” Âu Dương Minh Nhật lại cười nói.
Người trung niên chặn đường kia nói xong, thấy không có người trả lời hắn, không khỏi lại lên tiếng: “Tại hạ cũng không có ác ý. Chỉ xin hỏi: bên trong xe ngựa có phải là thần y Trại Hoa Đà không?”
Dứt lời, trừ bỏ âm thanh “đát, đát” của con ngựa buộc trước xe cũng không người trả lời.
“Lưu quản gia, này......” Một người đứng sau người trung niên thấy vậy, liền lên tiếng xin chỉ thị.
Lúc này tuy sắc mặt Lưu quản gia kia chưa đổi, nhưng trong mắt đã có chút không vui, trầm ngâm một lát liền nói tiếp: “Nếu không muốn trả lời, vậy xin thứ lỗi tại hạ đắc tội!” Nói xong vung tay lên, người phía sau liền xông tới bao vây xe ngựa.
“Ra nhìn một chút?” Đông Phương Bất Bại hỏi.
Âu Dương Minh Nhật tỏ vẻ không sao cả: “Tùy ngươi.”
“Ngươi đi trước đi.”
Nhìn đám người đang vây lấy xe ngựa, xa phu nhảy xuống đang muốn động thủ, lại nghe được mệnh lệnh truyền tới bên tai, khẽ gật đầu rồi lập tức chạy đi.
Ban đầu những kẻ đang tiếp cận kia còn thật cẩn thận, lát sau thấy xa phu chạy đi mà trong xe vẫn không có chút động tĩnh nào, liền trực tiếp cho người tới kéo xe đi.
Ước chừng đi được một canh giờ, xe ngựa được kéo vào trong một điền trang.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, một lão nhân mặc cẩm bào cùng một phụ nhân từ trong đại sảnh bước ra.
Thấy hai người đi ra, Lưu quản gia cúi người khẽ thì thầm bên tai lão nhân vài câu, rồi tự động lui ra sau.
“Lão hủ là Chung Ý, là trang chủ Kiếm Ý sơn trang, liệu có thể mời thần y Trại Hoa Đà bước ra để bái kiến không?” Lão nhân kia đứng trước xe ngựa, khiêm tốn lên tiếng.
Qua hồi lâu, màn xe xanh biếc được vén lên, một nam tử mặc cẩm bào đỏ thẫm phối cùng đường viền màu đen trên y phục bước ra.
Nhưng vị nam tử kia mái tóc đen dài, đẹp tựa gấm, khuôn mặt trắng ngần, luồng anh khí mạnh mẽ hiện trong mắt, khóe mắt còn mang theo một tia sắc bén lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhếch lên, có vẻ không kiên nhẫn.
“Vị này là ――” Lão giả còn chưa nói xong, trong lại lại có một người bước ra.
Người nọ mặc cẩm bào vàng kim đơn giản, diện mạo tuấn tú, đôi mắt ôn hòa oánh nhuận như ngọc, nhưng trên mặt cũng mang vẻ lạnh lùng đạm mạc.
“Ngươi ‘ mời ’ ta đến là có chuyện gì?”
Nhìn hai người đi ra từ trong xe, người trong điền trang không khỏi có chút ngây người. Âu Dương Minh Nhật gảy gảy thiên cơ tuyến trong lòng bàn tay, chậm rãi nói.
“Ngưỡng mộ đã lâu! Lão hủ mạo muội mời thần y Trại Hoa Đà tới là muốn làm phiền tiên sinh trị bệnh cho hài tử của ta.” Lão nhân không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Sao ngươi biết ta có thể cứu được lệnh lang?”
“Lão hủ nghe nói ngày trước tiên sinh đã cứu chữa được người của một thôn trang bị nhiễm ôn dịch.”
Hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, Âu Dương Minh Nhật nói: “Quả thật như vậy, ngươi cũng chỉ có thể biết ta là đại phu, làm sao biết được danh hào của ta?”
“Này...... Thỉnh tiên sinh cứu người trước, lão hủ thì sẽ giải thích sau.” Lão giả chắp tay nói.
“Trại Hoa Đà có “tam bất cứu”: không chết không cứu; cường hào ác bá, kẻ háo sắc không cứu; nhìn không vừa mắt không cứu.” Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng nói.
“Trại Hoa Dà, hiện giờ ngươi đang ở Kiếm Ý sơn trang ta, làm sao có thể vô nghĩa tùy ý ngươi như vậy! Lập tức đi cứu con ta, nếu không ――” Lão giả ngây người một chút, phụ nhân đứng bên cạnh đã không còn kiên nhẫn.
“Nếu không thì sẽ thế nào?” Âu Dương Minh Nhật ngạo mạn nở nụ cười lạnh lùng, “Trại Hòa Đà ta đã không muốn làm chuyện gì, ngay cả khi ngươi có là thần là trời cũng không có cách ép buộc.”
Nghe phụ nhân vừa dứt lời, lão giả lập tức than thầm không tốt, một tay kéo nàng về phía sau trách mắng: “Ngươi là nữ tắc, nói bậy cái gì!”
(Nữ tắc: kiểu là người phụ nữ trong nhà)
Nghe thấy sự ngạo nghễ trong lời nói của hắn, trong mắt Đông Phương Bất Bại lướt nhanh qua một chút ánh sáng kì lạ, lập tức tiến gần bên tai hắn.
Hơi nóng từ hô hấp của y phả lên tai hắn, Âu Dương Minh Nhật nghiêng đầu đang muốn tránh đi, lại nghe thấy ―― “Ta không phải trời, cũng không phải là thần, nếu ta muốn ngươi cứu hài tử của lão giả kia, ngươi có cứu hay không?”
Kinh ngạc nhìn về phía y, Âu Dương Minh Nhật lập tức nói: “Nếu ngươi muốn cứu, tất nhiên không thành vấn đề.”
“Vậy ngươi từ bỏ quy củ của ngươi?” Nghe hắn nói như vậy, khóe mắt Đông Phương Bất Bại hơi sáng lên, trong miệng còn trêu ghẹo.
Trên khuôn mặt đạm mạc lộ ra vẻ tươi cười, Âu Dương Minh Nhật nói: “Đối với ngươi, ta không có quy củ.”
Tâm tình Đông Phương Bất Bại lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, đến mức ngay cả khi nhìn khuôn mặt nhăn nheo nghiêm nghị mà đầy u sầu của lão giả kia cũng thấy thuận mắt hơn không ít.
Đương nhiên, đó là thuận mắt hơn một chút, chứ Đông Phương Bất Bại không có thiện tâm lớn như vậy, vô duyên vô cớ cứu giúp nhi tử nhà người ta, vì thế nói: “Muốn cứu nhi tử của ngươi cũng không khó, chỉ cần trên danh nghĩa, Kiếm Ý sơn trang này của ngươi thuộc về thần giáo của bổn tọa.”
Thấy y nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Âu Dương Minh Nhật cũng chỉ cười cười, tiếp tục đùa nghịch kim tuyến trong tay.
“Ngươi là Đông Phương Bất Bại!” Lão giả kinh hãi, sau khi bình tĩnh lại nói: “Sơn trang này chính là sản nghiệp mà tổ tông lão hủ truyền lại, liệu Đông Phương giáo chủ có thể đổi điều kiện được hay không?”
Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, không nói.
Vị phụ nhân đứng phía sau vỗ một cái lên người lão giả, sắc mặt khó coi, “Ngươi chỉ có một nhi tử để giao phó sơn trang này, nếu nhi tử chết thì ngươi còn có thể giao cho ai?” Nói xong lại chuyển hướng nhìn Âu Dương Minh Nhật, “Vừa rồi là ta quá kích động. Điều kiện chúng ta đáp ứng, xin tiên sinh cứu nhi tử của ta.”
Mặc dù phụ nhân này tính tình không quá tốt, nhưng đối với nhi tử lại hết lòng yêu thương.
Âu Dương Minh Nhật thấy lão nhân kia gật đầu, liền nói: “Dẫn đường đi.”
Thứ mà thiếu chủ của sơn trang này trúng phải chính là kì độc, các đại phu khác không giải được, nhưng đối với Âu Dương Minh Nhật lại không tính là khó khăn.
Hôm nay hắn thi châm một lần, vị thiếu chủ kia đã từ từ hồi tỉnh lại, thế nhưng nếu muốn trừ hết độc tố trong người thì còn phải mất mấy ngày.
Vì thế sau khi phu thê trang chủ thiên ân vạn tạ xong liền an bài hai người ở lại.
“Đã điều tra xong. Sau khi thiếu chủ của Kiếm Ý sơn trang trúng độc, kẻ mật báo rằng thần y Trại Hoa Đà có thể cứu chữa được là kẻ theo đuôi mà ta đã lạc mất vì trận mưa trước.” Nghe xong kết quả điều tra của ám vệ, Đông Phương Bất Bại liền đi tới phòng Âu Dương Minh Nhật.
“Thanh Y? Xem ra là có người muốn giữ chân chúng ta ở đây vài ngày.” Âu Dương Minh Nhật nói.
“Đúng vậy. Nhưng bổn tọa thật muốn biết, rốt cục là có kẻ nào muốn chơi đùa, giở trò lừa bịp này với bổn tọa.” Quay quay cái chén trong tay, Đông Phương Bất Bại cong cong môi.
Mím môi cười, Âu Dương Minh Nhật lên tiếng: “Sắc trời không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Đông Phương Bất Bại đứng dậy, đi thẳng vào phòng bên trong, còn nói vọng ra: “Bọn họ chỉ chuẩn bị một gian phòng ở.”
Âu Dương Minh Nhật ngây người một chút, rồi cũng không chút để ý, tiêu sái đi vào.