Ngày hôm sau, trời thật xanh, mây cũng chỉ có vài đám nhỏ rải rác, ánh mặt trời chói chang.
Hờ hững khoác một lớp áo ngủ bằng gấm mềm mại, nghiêng người nằm trên tháp(giường nhỏ)trải đệm mềm mại êm ái, lúc thì nhàn nhã thưởng trà, khi lại ăn chút điểm tâm ngon ngọt, nhàm chán thì liền quay ra thưởng thức dáng vẻ bận rộn của người bên kia bàn gỗ. Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ tâm tình y vô cùng sung sướng, cuộc sống đã không còn gì có thể tốt đẹp hơn.
Cầm bút, hạ xuống tập sổ sách những nét liên tục không ngừng nghỉ, Âu Dương Minh Nhật cũng không ngẩng đầu lên, nhắc nhở: “Dùng ít điểm tâm một chút, nếu không bữa tối lại không muốn ăn.”
Mặc dù trên mặt hắn vẫn là biểu tình thản nhiên đạm mạc như trước, song ý quan tâm trong ngữ điệu giọng nói lại chẳng thể nào che giấu nổi.
Giường nhỏ vốn được đặt ngay bên cạnh bàn. Nghe lời hắn nói, Đông Phương Bất Bại nhỏm người dậy, tiến đến dán nửa thân mình vào tấm lưng gầy mà rộng của người vẫn đang mang khuôn mặt nghiêm túc xử lý giáo vụ kia, đưa điểm tâm trong tay tới bên môi hắn.
Rõ ràng biết rằng võ nghệ y cao siêu, tuyệt đối sẽ không có chuyện trượt ngã. Song khi cơ thể ấm áp của y áp tới lưng mình, Âu Dương Minh Nhật lại vẫn không nhịn được mà vô thức đưa tay đỡ lấy thắt lưng y.
Thấy y đưa điểm tâm lại gần, Âu Dương Minh Nhật há miệng cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống rồi nói: “Nếu buồn chán, hay ta ra ngoài dạo một chút?”
Vươn người qua liếm đi vụn điểm tâm mà mắt thường khó thấy còn dính trên khóe miệng của hắn, Đông Phương Bất Bại há miệng, ăn nốt phần điểm tâm còn lại trên tay, rồi lắc lắc đầu.
Có hắn ở đây, sao còn nhàm chán nữa.
“Ngươi có mệt không, chỗ đó có thể để ngày mai xử lý cũng được.” Dính trên lưng hắn, Đông Phương Bất Bại hỏi.
Như cười như không liếc nhìn y, động tác trên tay Âu Dương Minh Nhật vẫn không ngừng, “Chúng ta mới ở lại đây còn chưa đến một canh giờ. Hơn nữa, hẳn không ít giấy tờ sổ sách trên bàn ngươi là được lưu lại từ hôm qua, đúng không?”
Ánh mắt phiêu đến một tập sổ sách dày của ngày hôm nay trong tay hắn, tròng mắt Đông Phương Bất Bại hơi đảo.
Thấy y không nói gì, Âu Dương Minh Nhật lại trêu ghẹo: “Ngày mai rồi lại ngày mai, bao nhiêu ngày mai cho hết*?”
(Nguyên tác: “Minh nhật phục minh nhật/Minh nhập hà kì đa?” – Trích “Minh nhật ca”, đại ý là điều gì cũng có thể quay lại, chỉ có thời gian là một đi thì không thể quay về, việc hôm nay đừng để ngày mai)
Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại cũng nở nụ cười, lập tức vung tay ôm lấy hắn, khóe mắt cong cong: “Ta chỉ cần có một “ngày mai” này, thuận tiện lười nhác một chút cũng đâu có sao?”(Ame: Mỹ nhân đang chơi chữ, “Minh Nhật” có nghĩa là “ngày mai”)
Bị y ôm lấy, tay không thể tiếp tục viết chữ, Âu Dương Minh Nhật buông bút, quay đầu nhìn về phía y, “Ngươi nha!”. Hai tiếng thốt ra tuy rằng thực bất đắc dĩ, song trong đôi mắt trong suốt lại tràn đầy ý cười.
Khóe mắt hắn nhìn qua chiếc bàn nhỏ, thấy điểm tâm trong đĩa y đã ăn mất không ít, còn đĩa dưa và trái cây bên cạnh thì lại không mảy may đụng tới.
Nhìn theo tầm mắt của hắn, Đông Phương Bất Bại vươn tay cầm lấy một quả nho, lột vỏ, sau đó đưa đến bên môi hắn.
Mở miệng ăn mấy quả, đến khi y lại đưa đến, Âu Dương Minh Nhật đẩy lại cho y.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, hiển nhiên tỏ vẻ không có hứng thú ăn mấy quả nho lạnh băng kia, nhưng rồi lại không muốn làm phật ý người nọ.
Thấy vậy, Âu Dương Minh Nhật há miệng ngậm lấy quả nho trên đầu ngón tay y. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của giáo chủ đại nhân, hạ xuống lấp lấy đôi môi y, đẩy quả nho đã nhiễm độ ấm cùng vị ngọt ở khoang miệng mình sang miệng y.
Đến khi môi hắn rời khỏi, Đông Phương Bất Bại ngậm trái nho trong miệng vẫn còn ngây người một chút, sau đó mới hồi tỉnh, lập tức nhấm nháp rồi nuốt xuống trái nho nhỏ. Vị quả ngon ngọt lại có chút chua chua từ cổ họng ngấm vào trái tim y, khiến gò má y không khỏi nổi lên chút ửng đỏ.
Thấy bộ dáng y như vậy, Âu Dương Minh Nhật lại hôn nhẹ một cái trên môi y, rồi sau đó lập tức xoay người tiếp tục xử lý sự vụ trong giáo.
Lại nằm úp sấp trên lưng hắn một hồi, thấy ảnh hưởng tới cánh tay đang viết của hắn, Đông Phương Bất Bại nhỏm đứng dậy, nghĩ nghĩ một chút, rồi gối đầu lên chân Âu Dương Minh Nhật.
Ngày xưa, bất luận là khi đọc sách, viết thơ, vẽ tranh, hay đánh cờ, Âu Dương Minh Nhật đều luôn không thích bị người ở bên cạnh quấy rầy. Thế nhưng lúc này, thấy người đang nằm trên đùi mình, thi thoảng lại loay hoay đùa nghịch, nhìn ngắm bàn tay mình. Thi thoảng lại lột một quả nho đưa tới cho mình, hắn lại không hề thấy phiền phức hay ghét bỏ mà thậm chí còn sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Làm bạn với đống sổ sách, giấy tờ của thần giáo này, có vẻ như cũng không buồn chán đến thế.
Ý cười lộ ra nơi đáy mắt, Âu Dương Minh Nhật há miệng ngậm lấy quả nho y đưa tới, bàn tay rảnh rỗi phủ lên gò má y.
“Đông...... Ai u! Giáo chủ......” Một đại hán vai u thịt bắp vừa chạy về phía Thành Đức điện vừa kêu to, bị nữ tử bên cạnh vỗ một chưởng, liền lập tức im miệng.
Nghe tiếng gọi ầm ĩ từ xa, động tác trong tay Âu Dương Minh Nhật ngừng lại một chút.
“Là Đồng đại ca.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại cầm tay hắn mân mê chơi đùa một hồi, đến khi tiếng bước chân đã gần tới cửa, y mới chậm rãi đứng dậy, rồi ngồi trở lại trên tháp mềm.
“Thuộc hạ Tang Tam Nương cầu kiến giáo chủ!”
Dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của người bên cạnh, Đồng Bách Hùng thu lại bước chân sắp sửa đạp đến cửa, đứng ngoài cửa tùy tiện chắp tay, “Thuộc hạ Đồng Bách Hùng cầu kiến giáo chủ!”
“Vào đi.”
Nghe được tiếng cho phép, hai người nhấc chân bước vào, thấy giáo chủ đại nhân nhàn nhã ngồi trên tháp đệm mềm mại uống trà, rồi nhìn về phía nam tử đang ngồi sau bàn, nghiêm túc xử lý sổ sách sự vụ trong giáo, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tang Tam Nương nhanh chóng có phản ứng trước, cúi đầu giấu đi kinh ngạc trong mắt, đồng thời không khỏi có những suy đoán.
“Đông Phương huynh đệ, sao ngươi có thể ở một bên chơi bời nhìn ngắm mà để cho Trại Hoa Đà xử lý hết sổ sách thế a?” Đồng Bách Hùng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Trọng điểm là tại sao giáo chủ lại có thể để Trại Hoa Đà xử lý giáo vụ a? Tang Tam Nương nghiêng mắt, khinh bỉ liếc nhìn con gấu ngu ngốc nào đó.
“Đồng đại ca đến có việc?” Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn về phía bọn họ.
Cúi đầu, Đồng Bách Hùng không nói.
Trong lòng hiểu được lý do hắn đến đây, Đông Phương Bất Bại cũng không vạch trần, thấy hắn không nói liền nhìn về phía Tang Tam Nương, “Tang trưởng lão, ngươi nói?”
Trừng mắt liếc nhìn người bên cạnh, khi ngẩng đầu lên, Tang Tam Nương liền thay đổi, hé ra khuôn mặt tươi cười, “Hồi giáo chủ, là Đồng trưởng lão cảm thấy vì sai lầm của mình ngày hôm qua mà để cho Thánh cô rời khỏi Hắc Mộc Nhai, trong lòng áy náy, cho nên đặc biệt đến thỉnh tội.”
Đồng Bách Hùng thấy mấy lời nàng nói giúp mình này rất dễ nghe, vì thế liền gật đồng tỏ vẻ đồng tình.
“Chuyện Doanh Doanh rời đi, ta đã biết, trước tiên Đồng đại ca có thể nói tại sao hôm qua ngươi hạ nhai lại mang theo Thánh cô không?”. Nói xong, Đông Phương Bất Bại thuận tay lột vỏ một quả nho, đưa đến bên môi người bên cạnh.
Đồng Bách Hùng đang nhớ lại mọi chuyện, không thấy được một màn này, song Tang Tam Nương tận mắt chứng kiến, trong lòng không khỏi run lên một chút, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt. Cái người có vẻ mặt nhu hòa này có thật sự là giáo chủ nhà nàng không a?
“Hôm qua lúc ta đang muốn quay về phân đường của mình, trùng hợp gặp phải Thánh cô, cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi, nàng liền nói muốn mời ta xuống chân núi uống rượu......” Nói đến đây, nhớ tới việc mình chạy theo tổng quản trong giáo đòi rượu bị người đang ngồi xử lý sự vụ kia nhìn thấy, Đồng Bách Hùng có chút chột dạ liếc nhìn hắn một cái, thấy thần sắc hắn không đổi, nghiêm túc làm việc của mình, vì thế liền nói tiếp: “Nàng nói muốn đi, ta nghĩ buổi chiều cũng không có việc gì liền đáp ứng, nào ngờ lúc ta uống say tỉnh dậy, nàng đã không thấy tăm hơi.”
Tửu lượng của hắn thế nào, Đông Phương Bất Bại rõ ràng hơn ai hết, nghe vậy không khỏi nhẹ cong lên khóe môi.
“Hôm qua Thánh cô vừa mới rời đi, chắc chắn chưa đi được bao xa, hay để ta cho huynh đệ trong Lôi Phương đường đi tìm nàng về?” Đồng Bách Hùng đề nghị.
Phất phất tay áo, Đông Phương Bất Bại nói: “Bổn tọa đã phái người đi theo Doanh Doanh.”
Nghe vậy, Tang Tam Nương nâng mắt, Đồng Bách Hùng trực tiếp hỏi: “Vậy tại sao không trực tiếp mang Thánh cô trở về?”
“Nếu nàng đã muốn đi, vậy dù có mang nàng về, nàng cũng sẽ tìm cách trốn đi lần nữa, liền tùy nàng đi.” Đông Phươg Bất Bại nói.
“Cũng đúng.” Đồng Bách Hùng gật gật đầu, coi như là thả lỏng cả tim.
“Tang trưởng lão, chuyện lần trước bổn tọa phái ngươi đi làm sao rồi?” Chủ đề vừa chuyển, Đông Phương Bất Bại lại nói.
Nghe câu hỏi của y, trên mặt Đồng Bách Hùng thần sắc hưng phấn, đang muốn mở miệng, lại bị Tang Tam Nương giành trước, “Hồi giáo chủ, theo lời ngươi nói, chúng ta phái người cầm quyển bí tịch giả đi Sóc Châu, sau đó cố ý khiến cho người ở một môn phái nhỏ phát hiện ra. Mặt khác, lập tức ra lệnh cho phân đàn Giang Tây phát tán tin tức đó ra ngoài, hiện tại quyển bí tịch giả đó bị bọn chúng tranh đoạt, không biết hiện giờ đang ở trong tay ai. Đám danh môn chính phái hiện tại đang tự làm rối loạn đầu trận tuyến.”
“Đúng vậy!” Đồng Bách Hùng chen vào nói, “Vốn đám người chính phái kia cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy, nhưng bản bí tịch giả mà giáo chủ đưa ra kia, trưởng môn của môn phái nhỏ đã phát hiện nó liền luyện theo phần mở đầu của bí tịch, vậy mà lại lợi hại hơn không ít so với ngày trước. Cái này đừng nói tới chính phái, nếu không phải chúng ta biết nó là giả, chắc chắn cũng sẽ mắc mưu.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Đã vậy các ngươi cứ mặc bọn chúng tranh đoạt, không cần phải chú ý nữa.”
“Vậy thuộc hạ cáo lui.” Mọi chuyện đã nói xong, Tang Tam Nương nghĩ cũng nên rút.
“Ừ” một tiếng, Đông Phương Bất Bại khoát tay.
Bị nàng lôi kéo ra cửa, Đồng Bách Hùng quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy Đông Phương Bất Bại đứng dậy, bưng chén trà đưa đến miệng người bên cạnh. Mà người nọ cũng không hề nâng tay lên, cứ như vậy uống trà trên tay giáo chủ đại nhân, rồi hai người quay ra, nhìn nhau mỉm cười.
“Ngươi chần chờ ở đó làm gì, còn không đi a?” Thấy người đứng ngốc ở cửa, Tang Tam Nương thấp giọng quát.
Nghe giọng nói của người bên cạnh, Đồng Bách Hùng quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại nhìn về phía trong phòng, đã thấy giáo chủ quay về ngồi trên tháp như trước.
“Sao vậy?” Thấy hắn còn chưa đi, Tang Tam Nương hỏi.
“Không có việc gì, đau mắt thôi.” Nghĩ nghĩ, cho là mình đã nhìn lầm, Đồng Bách Hùng dụi dụi mắt rồi theo nàng rời khỏi Thành Đức điện.
Sau khi hai người rời đi, Đông Phương Bất Bại nằm xuống giường nhỏ, không bao lâu sau liền ngủ mất.
Cảm giác bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều, Âu Dương Minh Nhật buông bút, quan sát xung quanh phòng, lập tức đứng dậy cởi áo ngoài của mình đắp lên thân thể người đang say ngủ kia, sau đó lại một lần nữa ngồi vào bàn.
Đến khi vầng thái dương đỏ rực đi về phía tây, từng tia nắng màu vỏ quýt rơi rớt đầy không gian, người ngồi sau bàn mới ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó thu thập mọi thứ trên bàn, sắp xếp lại thật gọn gàng ngăn nắp.
Hắn vừa mới đứng lên, người trên nhuyễn tháp như lập tức cảm nhận được, liền mở mắt, hỏi, “Giờ nào rồi?”
“Giờ Dậu.” Vừa nói, Âu Dương Minh Nhật vừa ngồi xuống bên người y.
Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, tựa vào trên người hắn, tựa hồ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Đến khi Âu Dương Minh Nhật bưng trà rót vào miệng y từng chút một, y mới hoàn toàn mở mắt, liếc qua cái bàn đã được thu dọn sạch sẽ, “Ngươi đã làm xong hết rồi?”
“Ừ.” Lên tiếng, Âu Dương Minh Nhật đưa tay sửa sang lại mái tóc có chút rối loạn vì vừa ngủ dậy của y, sau đó đứng lên, “Chúng ta trở về đi.”
“Được.” Cầm lấy tấm áo khoác trên người mình, Đông Phương Bất Bại xuống giường, giúp hắn mặc lại áo, sau đó vui vẻ cầm tay hắn.
Bước trên mặt đất dưới nhưng tia nắng chiều tà lặng lẽ còn sót lại, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười, cầm tay nhau trở về nhà.