Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 54: Chương 54




Ở một nơi nào đó trong một biệt viện nằm ở ngoại thành Hành Sơn, một nam tử mặc y phục đỏ dựa nửa người trên chiếc giường quý phi mềm mại, ánh mắt tập trung vào món trang sức hồng ngọc đẹp đẽ trên hông, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.

“Mang thứ bổn tọa muốn về đây, chuyện khác không cần quan tâm.”

Trên mặt đất cách giường khoảng một thước về bên trái, một người mặc y phục đen quỳ một chân, lẳng lặng nghe phân phó.

Nghe tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, trong mắt nam tử mặc y phục đỏ vô thức sáng lên chút cảm xúc ấm áp, y lập tức phất tay ra hiệu cho người đang quỳ.

Nhìn thấy y ra hiệu, người áo đen đứng dậy chắp tay hành lễ, sau đó phi thân biến mất khỏi biệt viện nhỏ trong nháy mắt.

“Không phải ngươi muốn đi xem náo nhiệt sao?”

Âm thanh trong trẻo truyền tới ngày càng gần hơn, cái người đang nửa nằm trên giường ngồi dậy, đưa tay kéo người nọ ngồi xuống bên cạnh mình, rồi nhanh chóng ngả vào ngực hắn. Một loạt động tác được thực hiện lưu loát không gì sánh được, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.

“Thời tiết này ở trong sân phơi nắng thật thoải mái.” Ý là hiện tại giáo chủ đại nhân nhà hắn không có hứng thú đến tham quan cái đại hội gì đó mà đám chính phái kia đang tổ chức.

Việc có đi xem đại hội “Rửa tay chậu vàng” hay không, với Âu Dương Minh Nhật mà nói thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm, vậy nên khi nghe y nói như vậy thì hắn cũng không nhắc lại nữa.

Buông mảnh hồng ngọc trong tay mình xuống, tay Đông Phương Bất Bại chuyển hướng phủ lên bàn tay đang vòng quanh hông mình, vừa vuốt ve những ngón tay như được tạo nên từ ngọc của hắn, vừa thuận miệng nói: “Khúc Dương đã tìm được ‘Quảng Lăng tán’ rồi.”

“A? Chẳng phải là đã thất truyền rồi sao? Sao hắn lại tìm được thế?” Ngồi lui về phía sau một chút, để người trong ngực được dựa dẫm một cách thoải mái hơn, Âu Dương Minh Nhật tò mò hỏi.

Môi nhẹ cong, Đông Phương Bất Bại chậm rì rì kể lại: “Hắn nói bộ cầm phổ này tương truyền đã bị chôn vùi sau thời Tây Tấn, như vậy tức là trước thời Tây Tấn thì nó vẫn còn xuất hiện. Vì vậy hắn to gan làm liều đi khai quật phần mộ của mấy vị danh nhân giỏi đàn. Đào đến hơn mười ngôi mộ, thế mà hắn lại thật sự tìm được khúc đàn này trong mộ Thái Ung thời Đông Hán.”

“Người này thật sự là tài trí và tâm huyết hơn người, mà lại si mê âm nhạc không ai sánh bằng.” Âu Dương Minh Nhật hơi có chút kinh ngạc, sau đó lại thoải mái cảm thán.

“Nghe nói hắn còn chỉnh sửa, bổ sung, thêm bớt ít nhiều vào khúc đàn ấy và biến nó thành một khúc nhạc khác. Ta đã cho người mang cả hai khúc nhạc cùng với đàn đến, đợi lát nữa ngươi đàn cho ta nghe.” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn hắn.

Âu Dương Minh Nhật tất nhiên là đồng ý, ngồi trong vườn với y, cả hai gọi người mang bàn cờ đến, rồi cùng thong thả đánh cờ.

Bên này hai người nhàn nhã chơi cờ uống trà, bên trong thành Hành Sơn lại náo nhiệt cực kỳ.

Từ sáng sớm đã có vô số người từ bên ngoài tràn vào trong thành, tất cả đều đi về hướng Lưu phủ.

Đến giữa trưa, người của các phái trong võ lâm đều tới đông đủ, mọi người Lưu phủ cùng đệ tử của Lưu Chính Phong nhanh chóng phân công sắp xếp chỗ ngồi và mời các khách nhân an vị.

Khi tất cả mọi người đều đã an ổn tại chỗ của mình, bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên âm thanh pháo nổ, tiếng trống tiếng kèn, rồi cả tiếng chiêng la hét dẹp đường, tỏ rõ rằng quan phủ đã đi tới ngoài cửa.

Tràng náo động lớn cùng các loại quan viên vây quanh như vậy, mọi người mới biết thì ra Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng là để đi làm quan!

Tất cả mọi người có mặt đều quay ra nhìn nhau, tuy nét mặt không thể hiện rõ, nhưng trong lòng đều có chút coi thường, bầu không khí bỗng ngưng đọng lại một cách kì quái.

Nhưng Lưu Chính Phong cũng không quan tâm người bên ngoài nghĩ như thế nào, đợi đệ tử chuẩn bị xong tất cả dụng cụ thì liền bước ra trước mặt quần hùng. Hắn dõng dạc tuyên bố, từ nay về sau rời khỏi giang hồ, chuyên tâm làm quan vân vân, lại thuận tay bẻ gãy một thanh kiếm, rồi thả hai đoạn kiếm gãy xuống, để chúng tùy ý cắm xuống nền gạch xanh.

Hành động bẻ gãy kiếm làm kinh sợ không ít kẻ ngồi đó, Lưu Chính Phong lộ ra nét cười, vén ống tay áo đưa hai tay ra, muốn đặt vào trong chậu vàng.

Nhưng, ngay lúc này, người của phái Tung Sơn đột nhiên nhảy ra ngăn cản hắn rửa tay chậu vàng.

Lưu Chính Phong tất nhiên là không muốn nghe theo, hai bên nảy sinh tranh chấp, rồi đột nhiên từ bốn bên nhảy ra rất nhiều đệ tử phái Tung Sơn, chúng bắt giữ người nhà của Lưu Chính Phong hòng áp chế hắn.

Ngay tại thời điểm đang giằng co căng thẳng, đột nhiên có hai bóng đen vọt ra đánh nhau trên không trung nơi tổ chức đại hội “Rửa tay chậu vàng”.

Quần hùng thấy vậy, không khỏi cảnh giác đứng lên, vô số ánh mắt rơi xuống hai kẻ lạ mặt nọ.

Nhìn thấy một bóng đen trong đó, trong lòng Lưu Chính Phong giật mình kinh hoảng, song hắn lập tức thu lại tâm tình vô ý lộ ra nơi ánh mắt, rồi vờ như chưa hề để lộ sự thất thố mà tiếp tục chăm chú nhìn hai kẻ đang đánh nhau kia.

Bởi vì không biết được ý đồ của hai kẻ nọ ra sao, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.

Ngay lúc mọi người đang yên lặng quan sát trận đánh trên không, đột nhiên một cuốn sách có bìa màu vàng rơi xuống giữa trận đánh.

Người trẻ tuổi mặc đồ đen đang tiếp chiêu của đối thủ, thấy vậy lập tức phi thân xuống, nhanh chóng nhặt lại cuốn sách kia nhét vào áo, sau đó lại phi lên tiếp tục đánh nhau.

“Bí tịch!”

Không biết là người nào đột nhiên kêu lên, đám người trong võ lâm nhất thời liền nhớ tới quyển bí tịch võ công thất truyền bí ẩn xuất hiện trong giang hồ ngày trước.

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn trận đấu giữa không trung ấy trở nên phức tạp, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử.

“Ngươi đã lấy được khúc phổ ‘Quảng Lăng tán’ mà giáo chủ muốn, sao còn chưa buông tha?” Trên không trung, Khúc Dương nhìn người đối diện, thấp giọng nói.

Hắn vốn nghe tin hôm nay Lưu Chính Phong muốn rửa tay chậu vàng tại đây, nên dẫn cháu gái đến xem. Vốn dĩ chỉ muốn đứng ở một chỗ bí mật gần đó quan sát, không ngờ lại phát hiện có người mai phục bên ngoài Lưu phủ. Vốn muốn yên lặng theo dõi diễn biến, tranh thủ lúc không ai để ý mà âm thầm mang Lưu Chính Phong đi, ai biết lại bị ám vệ tùy thân của Đông Phương Bất Bại tìm được, muốn hắn giao ra khúc phổ.

Đồ mà giáo chủ muốn, hắn đâu dám không giao ra, chỉ là trong viện tử kia bất ngờ có chuyển biến, hắn liền không có tâm tình để ý tới ám vệ.

Chính bởi vậy mà ám vệ hiểu lầm rằng hắn không muốn giao ra khúc phổ, dứt khoát ra tay với hắn.

“Giáo chủ còn muốn khúc phổ ngươi làm sau đó.” Ám vệ ném ra một câu, ra tay càng không kiêng nể gì.

Khúc “Tiếu ngạo giang hồ”? Khúc Dương nhìn hắn, tuy có chút không muốn giao ra, nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, thế là tranh thủ lúc hai người giao nhau, Khúc Dương liền nhanh tay nhét khúc phổ vào ngực áo của ám vệ.

Thu được đồ mà giáo chủ muốn, ám vệ liền không chần chừ phi vọt ra ngoài.

Hào kiệt đứng trong sân ngây ra một chút, đột nhiên một kẻ vọt đuổi theo.

Có một thì sẽ có hai, chỉ chốc lát, hơn nửa số người trong viện phi thân đuổi theo ám vệ.

Mấy người phái Tung Sơn liếc nhìn nhau, hiển nhiên cũng hiểu bí tịch quan trọng hơn, hơn nữa khá nhiều người đã đi mất, hẳn đại hội này không tiếp tục được rồi, vì vậy liền dứt khoát đuổi theo kẻ mặc đồ đen bỏ trốn kia.

Khúc Dương hơi kinh ngạc, nhưng thấy trong viện đã không còn ai, liền rơi xuống.

“Khúc đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Lưu Chính Phong thấy hắn hạ xuống, lập tức đến hỏi, giọng điệu đầy vẻ không đồng ý.

“Ngươi vì ta mà rời khỏi giang hồ này, làm sao ta có thể không đến.” Nhìn về phía người nhà của hắn, Khúc Dương nói: “Ngươi cũng thấy đấy, vừa rồi mấy kẻ phái Tung Sơn thật sự muốn ra tay với ngươi, tốt nhất nên rời đi ngay bây giờ đi!”

Sao Lưu Chính Phong lại không hiểu điều này chứ, hắn hít sâu một hơi, quay đầu dặn dò đệ tử và người nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Sau khi sắp xếp đâu vào đấy xong, Lưu Chính Phong nghi ngờ nói: “Thứ bị kẻ mặc áo đen cướp mất của Khúc đại ca kia là gì vậy? Sao người trong võ lâm lại nhao nhao muốn cướp thế kia?”

“Chỉ là khúc phổ ‘Quảng Lăng tán’ và ‘Tiếu ngạo giang hồ’ thôi, ta nghĩ đại khái là bọn họ hiểu lầm rồi.” Nhớ lại vừa rồi hình như có người hô lên “bí tịch”, Khúc Dương liền đáp.

Gật đầu một cái, Lưu Chính Phong lại hỏi: “Khúc đại ca có muốn đi với ta không?”

Nghĩ một chút, Khúc Dương gật đầu, “Như vậy có thể ở bên cạnh ngươi, chúng ta cùng đi thôi!”

Thấy hắn đồng ý thoải mái như vậy, Lưu Chính Phong không khỏi nhìn sang, “Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo mặc kệ ngươi rời đi như vậy sao?”

“Ta nghĩ bây giờ giáo chủ cũng chẳng thèm so đo gì với ta đâu.” Nhớ lại cái ngày gặp nhau trong Nhạn lâu, Khúc Dương thành thật nói.

Nghe hắn nói như vậy, mặc dù không biết lý do gì, nhưng Lưu Chính Phong cũng yên tâm.

Mà khi ám vệ đang trên đường trở về giao đồ cho giáo chủ lại phát hiện có vô số nhân sĩ võ lâm bám đuôi đằng sau, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, song hắn cũng nhanh chóng ra tín hiệu cho một ám vệ khác mang đồ về cho giáo chủ, còn mình chạy theo hướng khác để đánh lạc hướng.

Hôm nay ánh mặt trời không quá chói chang, thích hợp ngồi trong viện phơi nắng. Hai người Đông Phương Bất Bại không thèm ra đình lâu nhỏ bên ngoài ngồi, mà trực tiếp ngồi xuống bàn đá bên cạnh khóm hoa mà chơi cờ.

“Không chơi nữa.” Bàn cờ đã rõ thế bại, Đông Phương Bất Bại ném quân cờ trong tay đánh “cạch” một tiếng vào hộp cờ.

Nâng chén trà lên uống một ngụm, Âu Dương Minh Nhật nói: “Vậy chúng ta liền xem khúc phổ thế nào.”

Hắn vừa dứt lời, liền có một bóng đen rơi xuống trước mặt hai người, hai tay giơ lên, “Giáo chủ.”

Nhìn qua ám vệ vừa đến, Đông Phương Bất Bại giơ tay cầm lấy khúc phổ trong tay hắn, đưa cho người ngồi cạnh.

“Khúc ‘Quảng Lăng tán’ này quả nhiên không phụ danh tiếng của nó.” Lật xem hết quyển sách màu vàng kia, Âu Dương Minh Nhật liền cầm lấy một quyển khác, “Khúc ‘Tiếu ngạo giang hồ’”? Đọc lên năm chữ phóng khoáng đề ngoài bìa, hắn chợt cảm thấy khá có thâm ý.

“Sao thế?” Thấy hắn lật xem phần khúc phổ trong tay vài lần, Đông Phương Bất Bại hỏi.

“Quyển từ khúc này rất không tệ, không biết ta có được vinh hạnh cùng Đông Phương hợp tấu một khúc này không?” Đưa khúc phổ trong tay mình cho y, Âu Dương Minh Nhật đồng thời cầm lấy cây tiêu của mình.

Thấy hắn có ý như vậy, Đông Phương Bất Bại cầm lấy khúc phổ xem qua một lần, gật đầu, tùy tiện nói: “Đây là một khúc hợp tấu Đàn – Tiêu, nhưng có thể ta không đủ giỏi để đàn đâu.”

Đưa cây tiêu của mình cho y, Âu Dương Minh Nhật mỉm cười sai người mang đàn đến.

Người hậu vệ nhanh chóng đi tới dọn dẹp bàn cờ trên bàn, rồi sau đó mang tới một cây Thất Huyền cầm thay thế bàn cờ đặt trên bàn.

Hai tay nhẹ nhàng đè xuống dây đàn, Âu Dương Minh Nhật nhìn vào mắt người ngồi đối diện mình, ngón tay nhẹ gảy một dây đàn.

“Tangg” một tiếng, Đông Phương Bất Bại cười dịu dàng nhìn hắn, rồi ngón tay y cũng đè xuống lỗ tiêu, từ đó âm cung rồi tiếp âm thương bật ra.

Tiếng đàn rõ ràng, dứt khoát mà bình thản, hòa trong đó còn cả tiếng tiêu thanh thoát mà trong trẻo. Rồi tiếng đàn dần dần cao vút, tiếng tiêu lại từ từ trầm xuống, nhưng lại du dương không ngừng.

Âm thanh đàn – tiêu hòa quyện du dương vang vọng cả một vùng trời đất, khiến đàn bướm đang mải đập cánh trong vườn cũng tụ lại bên cạnh hai người, hình ảnh vô cùng bình yên hài hòa.

Bên ngoài, mấy chiếc xe ngựa cồng kềnh vừa ra khỏi cổng thành, chợt nghe thấy âm thanh hợp tấu đàn – tiêu du dương trong trẻo, mang theo tâm nguyện phóng khoáng tự do, lại không kém phần cao ngạo lạnh lùng vọng lại từ phía xa, một thiếu nữ đang ngồi trong xe ngựa không khỏi kêu lên, “Ông ơi, sao lại có người biết khúc nhạc này của ông?”

Khúc Dương không đáp, chỉ mỉm cười nhìn về phía người đối diện: “Như vậy, một khúc ‘Tiếu ngạc giang hồ’ của chúng ta cũng không tính là mai một.”

Người đối diện hắn không nói, chăm chú lắng nghe thanh âm êm dịu ấy, rồi khẽ cười gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.