Thêu này thêu, vá này vá, tại sao thêu thùa nho nhỏ lại khó đến như vậy?
“A!” Nàng khẽ kêu một tiếng, ngón tay nhỏ ra một giọt máu.
Lại đâm tới tay, nàng cau mày với mình, đây là lần thứ năm trong ngày nàng bị đâm rồi nha. Hừ! nàng nhìn vết thương trên tay mình làm cái mặt quỷ.
Mùa xuân, tuyết đã tan ra rồi, trong vườn hoa bắt đầu nở rộ, lúc này
nàng nên ở trong vườn đi dạo mới đúng nha, nhưng mà bà vú lại nói nàng
không thêu xong được thì không cho phép nàng đi chơi!!
Bà vú nói mặc dù nàng mới tám tuổi, nhưng mà nàng đã có hôn ước với
Mặc Nghiễn ca ca, nàng nhất định phải học thành một thê tử tốt. Hơn nữa, cha mẹ của nàng đã mất, bây giờ nàng đang sống nhờ ở trong nhà của Mặc
Nghiễn ca ca, nên nàng phải học quy củ, học nữ công, học chữ, học đàn,
học nấu ăn, không thể nào không có quy củ chỉ muốn chơi đùa được. Một cô gái tốt thì phải như vậy, nếu như nàng không ngoan thì nàng sẽ bị “hưu” nha!!!
Bị “ hưu” là có ý gì?
Nhưng nghe giọng điệu của bà vú thì nàng cũng biết đó không phải là một chuyện tốt.
Chỉ là… Mặc Nghiễn ca ca sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ nàng phải không?
Ừ!!! Đi hỏi Mặc Nghiễn ca ca thôi!!!
Bỏ lại mảnh vải mới thêu được 1 nửa với chỉ và kim nhỏ, thân thể nho nhỏ của nàng vọt ra bên ngoài, chạy về phía thư phòng.
“ Mặc Nghiễn ca ca!” một đường chạy vào thư phòng, nàng bất kể người ở bên trong đang làm cái gì, liền thẳng tắp nhào vào bộ ngực quen thuộc
kia.
“ Vân Nhi?” hắn kinh ngạc, sau đó lập tức buông cuốn sách trong tay, đỡ nàng dậy hỏi: “ sao vậy?”
“ Muội… muội muốn đi ngắm hoa!” nàng chần chờ nói.
“ Vậy thì đi ra vườn hoa nha!” hắn dịu dàng cười “ Muốn ta dẫn muội đi sao?”
Nàng lắc đầu một cái “ nhưng mà… bà vú nói không được đi!”
“ tại sao?” hắn tò mò hỏi lại.
“ Mặc Nghiễn ca ca, bị “ Hưu” có nghĩa là gì?”
“ tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” hắn suy nghĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bất an của nàng.
“ Nói cho muội biết trước có được không?” nàng kéo kéo tay của hắn.
Hắn khẽ suy nghĩ rồi nói: “ bị “ Hưu” là có ý chỉ trượng phu bỏ thê
tử, cũng chính là 2 người không còn là vợ chồng nữa!” về phần nguyên
nhân để bị “ hưu” thì hiện tại nàng không cần phải hiểu.
“ Vậy… Mặc Nghiễn ca ca về sao có thể bỏ muội hay không?” nàng vội
vàng hỏi lại. Bị “ hưu” quả thật là chuyện không tốt, nàng không muốn bị rời khỏi Mặc Nghiễn ca ca nha!!!
“ Sẽ không! Làm sao muội lại nghĩ như vậy?” hắn nhịn cười không được hỏi nàng.
“ nhưng mà bà vú đã nói muội phải học may vá, phải may xong món đồ
thì mới cho phép muội đi ra ngoài chơi!” thanh âm non nớt bắt đầu lộ ra
vẻ hoang mang cùng uất ức “ Mặc Nghiễn ca ca, bà vú nói nếu như mà muội
không học may vá cho giỏi, không học chữ cho tốt, không học được nấu ăn, thì sẽ không phải là một cô nương tốt, thì sau này muội sẽ bị “ hưu”,
sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!” nàng ngừng lại rồi nói tiếp “ Mặc Nghiễn ca ca, huynh sẽ đuổi muội đi sao?”
“ Dĩ nhiên là không rồi!” hắn đỡ nàng ngay ngắn đứng lên, nhẹ nhàng
chỉnh lại bím tóc bị xộc xệch của nàng “ học mọi thứ là để cho muội vui
vẻ, không phải là bắt buộc muội. Có tài năng thì rất tốt, nhưng không có tài năng thì muội vẫn rất đáng yêu!”
“ Có thật không?” khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chợt sáng bừng lên.
“ Đương nhiên là thật rồi!” hắn khẳng định trả lời, hai mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy không cao hứng.
Nhìn nàng nói sợ hãi như vậy, có thể thấy được bà vú nhất định là
thường xuyên dọa nàng. Nàng mới có tám tuổi, lại mất đi cha mẹ, nếu như
tương lai của nàng là do hắn chăm sóc thì như vậy hắn cũng không cần một thê tử toàn tài làm gì.
Hôm nào đó hắn sẽ nói chuyện với bà vú một chút, nếu nàng chịu học
thì rất tốt, còn nếu như nàng không muốn học thì hắn không hy vọng bất
kỳ người nào miễn cưỡng nàng, hơn nữa còn dùng lời nói hù dọa nàng.
“ Mặc Nghiễn ca ca là tốt nhất!” nàng hoan hô một tiếng, cánh tay nho nhỏ ôm chặt lấy hắn.
Hắn cười, rất tự nhiên thương yêu cưng chiều nàng.
“ Muốn đi ra vườn hoa chơi sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
“ Nhưng mà…” nàng ngẩng mặt lên, do dự “ muội còn chưa may xong, bà vú sẽ không vui!”
“ Vậy muội nghĩ muốn may cái gì?”
“ Muội muốn may một con búp bê vải đưa cho Mặc Nghiễn ca ca, nhưng mà muội may mãi mà không được!” khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại buồn
bã.
“ Búp bê?” hắn vừa suy nghĩ vừa dắt tay nàng đi trở về phòng của nàng.
“ Mặc Nghiễn ca ca, huynh biết may búp bê sao?” nàng buồn bã ngẩng
đầu hỏi. Cách nhau 6 tuổi, hắn đã là một thiếu niên, mà nàng thì vẫn
trông giống như một tiểu oa nhi.
“ không biết, nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau học!” hắn cúi đầu
thấy nàng phải khổ cực ngẩng cao đầu nhìn hắn, liền dứt khoát cúi xuống
ôm lấy nàng, để cho nàng có thể nhìn thẳng vào mặt mình.
“ Có thật không? Vậy muội may búp bê nữ, còn huynh may búp bê nam,
muội đưa cho huynh, huynh đưa cho muội, vậy chúng ta có thể làm một đôi rồi!” nàng cao hứng cười vui vẻ.
“ Được!” hắn cười gật đầu “ Vân Nhi, ta đưa cho muội nửa khối ngọc bội muội để đâu rồi?”
“ ở đây nha!” nàng vội kéo sợi dây trên cổ ra, nữa khối ngọc bội nàng đeo trên cổ ra, cũng kéo xộc xệch luôn quần áo của mình.
Hắn cười cười, sửa sang lại y phục cho nàng.
“ Chúng ta đem hai phần ngọc bội này giấu ở trong hai con búp bê,
người khác cũng không biết ngọc ở nơi nào, về sau chúng ta luôn mang
theo con búp bê ở bên cạnh, búp bê đó cũng là đại biểu cho lòng của hai
người chúng ta, cũng là tín vật đính hôn của chúng ta, có được hay
không?” dấu ngọc đi, trừ bỏ hắn và nàng không ai có thể biết bí mật của
ngọc bội.
“ Tốt lắm!” nàng lập tức phụ họa theo. Có vẻ như là chơi rất vui nha!!!
Dưới sự chỉ dẫn của bà vú, bọn họ may thành hai con búp bê, một trai
một gái, hai con búp bê còn được dùng chỉ đỏ thêu thành một chỉ hỷ thật
đẹp trên người.
“ Muội có chú rể rồi!” nàng cầm con búp bê hắn đưa, cười vui vẻ ôm vào trong ngực.
“ Muội có búp bê, không cần Mặc Nghiễn ca ca nữa sao?” hắn giả vờ ra biểu tình bị ném bỏ, đùa với nàng hỏi.
“ Đương nhiên là muốn!” nàng ôm cả con búp bê nhào vào lòng hắn “ búp bê cho muội, vậy muội cho Mặc Nghiễn ca ca” nàng đem chính mình là quà
tặng, đưa hết cho hắn!!!
Diệp Mặc Nghiễn vui vẻ cười to.
Búp bê tân nương là nàng đưa cho hắn, mà búp bê tân lang là hắn đưa
cho nàng, chờ sau này vào ngày bọn họ thành thân thì đôi búp bê cũng có
thể ở chung một chỗ!!!
Ngoại vi Sơn Đông, một chiếc thuyền bề ngoài không tầm thường một
chút nào trôi chầm chậm trên sông, trên boong thuyền không có một bóng
người, ở trong khoang thuyền mơ hồ lộ ra ánh sáng, chiếu rọi ra 2 bóng
người âm u trong khoang thuyền.
Vài tiếng động nhỏ bé vang lên, một cánh tay mảnh khảnh khẽ lắc nhẹ, xách theo đèn lồng đi về phía sau khoang thuyền.
Đêm khuya, người vắng vẻ, tiếng nước chảy nghe có vẻ đặc biệt ồn ào,
tối nay không có ánh trăng chiếu sáng, ngọn đèn nhỏ trên thuyền là ánh
sáng duy nhất, lập lòe dưới ánh đèn là một bóng người thon dài mạnh mẽ
rắn rỏi.
Hai người bên trong khoang thuyền đi ra đứng lặng lẽ, không dám tùy tiện lên tiếng.
Thân ảnh kia lặng lẽ đứng đó ngắm nhìn dòng nước trôi, đầu cúi thấp,
không nhúc nhích tựa như đang trầm tư, vừa tựa như đang chuyên chú ngắm
nhìn cái gì.
Hồi lâu sau, thân ảnh kia thở dài một cái, đem chuyện cũ trong trí
nhớ kia giấu trở về trong lòng, đồ vật trên tay cũng cất lại trong ngực, lúc này mới lên tiếng:
“ Tranh Nhi, Hàn Tinh, các người còn muốn đứng ở đó bao lâu?”
A! bị phát hiện ra rồi!!! hai người xách theo ngọn đèn nhỏ liếc nhìn nhau 1 cái.
“ Đều là do chàng, nhất định là hô hấp quá lớn tiếng rồi!”
“ Ai kêu trên người nàng thơm như vậy, ta dĩ nhiên không nhịn được hít vào thêm chút nữa!”
“ Ba hoa!!!”
Phong Tranh xách ngọn đèn đi ra, khuôn mặt vì bị Hàn Tinh trêu chọc mà ửng hồng.
“ Đông Phương đại ca, huynh ở đây suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì.” Hắn nhàn nhạt lắc đầu.
Phong tranh khẽ cúi đầu nói:
“ Đông Phương đại ca, từ sau khi chúng ta xuất cung, huynh cũng không có nói chuyện, càng đến gần Sơn Đông huynh lại càng trầm mặc, Sơn Đông… có phải là có ý nghĩa gì khác với huynh không?”
“ Không có gì!” Đông Phương Tình quay đầu lại, nói sang chuyện khác “ Các người vừa mới thành thân, nên ở lại trong cung, hoặc là nên đi chỗ
khác du ngoạn!”
“ Ta cũng nghĩ như vậy!” Thu Hàn Tinh hết sức đồng ý gật đầu, sau đó
ánh mắt buồn bã liếc về phía cô gái áo xanh mà hắn yêu thương.
“ Cho nên chúng ta mới đi theo huynh tới Sơn Đông nha! Nơi này cũng
là một địa phương đáng được du ngoạn nha!” Phong Tranh cười yếu ớt, đối
với buồn bã của hắn xem như không thấy.
“ Đông Phương đại ca, nếu như huynh có chuyện phải làm thì ta và Hàn
Tinh tuyệt đối sẽ không quấy rầy huynh. Nếu như có chuyện gì chúng ta có thể giúp thì ta cùng Hàn Tinh cũng rất vui vẻ giúp đỡ!” không đếm xỉa
tới Hàn Tinh đang buồn ba, Phong Tranh rất săn sóc nói.
Đông Phương Tình nhìn bộ mặt bất đắc dĩ của Hàn Tinh một cái, biết
Hàn Tinh rất muốn cùng với Phong Tranh hưởng thụ mấy ngày thế giới của
hai người, nhưng mà Phong Tranh nói muốn đi theo hắn nên Hàn Tinh cũng
không dám không đi, nếu tiếp tục như vậy thì Hàn Tinh sẽ nhanh chóng
biến thành oán phu rồi!
“ Các người nên đi xuống Giang Nam, nơi đó mùa xuân hoa nở, khí hậu ấm áp, trăm hoa đua nở, thích hợp cho tân hôn hai người!”
“ Đúng nha, Giang Nam không tệ nha!” Hàn Tinh gật đầu mạnh.
“ Nhưng mà Sơn Đông cũng rất đẹp nha! Hơn nữa, Sơn Đông cũng gần
biển, ta còn chưa có nhìn thấy biển nha, ta nghĩ muốn tới Sơn Đông!”
Phong Tranh mỉm cười nói, cũng không tin Hàn Tinh dám nói không đi.
Quả nhiên Hàn Tinh chỉ có thể ở một bên chấp nhận than thở. Ai bảo
hắn là nam nhân thương yêu thê tử đâu, bất kể thê tử nói gì, thì vì để
cho nàng cao hứng hắn chỉ có đường làm theo mà thôi.
“ Tranh nhi có nghĩ muốn đặc biệt đi tới nơi nào không?” Đông Phương Tình nhịn cười hỏi.
Phong Tranh suy nghĩ một chút “ không có, đi du ngoạn nha, hứng thú đi đâu thì đi không cần phải định trước!”
“ Còn Hàn Tinh thì sao?”
“ Tranh nhi muốn đi đâu thì ta sẽ đi với nàng!” hắn còn có thể nói câu thứ hai sao?
Tranh nhi cười trợn mắt nhìn khuôn mặt uất ức của hắn một cái, cảnh
cáo hắn đừng có giả bộ đáng thương, nếu không đợi lát nữa… hắn liền
chuẩn bị “ Vườn không nhà trống” đi!!!
Tiếp thu được cảnh cáo của thê tử, Hàn Tinh lập tức phấn chấn tinh thần, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“ Đông Phương, đừng lo lắng cho chúng ta, chỉ cần cùng Tranh nhi ở
chung một chỗ thì dù có đi tới nơi nào ta cũng đều là tuyệt đối cao hứng kiêm vui lòng!” Đây tuyệt đối là lời nói thật của hắn.
Đông Phương Tình nhìn hai người bọn họ một chút, trong nháy mắt vẻ mặt có chút cô đơn.
Nếu như… “ nàng” vẫn còn ở đây… đêm đó chuyện gì cũng không có xảy ra…
“ Đông Phương đại ca?” Phong Tranh bước tới gần hắn, lo lắng nhìn hắn “ huynh có khỏe không?” nàng chưa từng nhìn thấy qua Đông Phương đại ca luôn luôn trầm ổn trên mặt lại xuất hiện dáng vẻ như vậy: cô đơn hòa
lẫn với bi thương, tuyệt vọng, tưởng nhớ! Đủ loại tâm tình phức tạp xuất hiện trên mặt hắn.
“ ta không sao!” Đông Phương Tình nhanh chóng hồi thần, khẽ mỉm cười
với họ rồi nói “ ngày mai sẽ tiến vào bên trong Sơn Đông, ngươi cùng với Hàn Tinh đi dò xét phân đà của Thanh Long đường một chút, thuận tiện
giúp ta làm một chuyện!”
“Chuyện gì?” Phong tranh lập tức hỏi.
“ Bên trong Sơn Đông có một tòa Kha Gia bảo, các người có nghe qua chưa?”
“ Nghe qua!” Phong Tranh cùng Hàn Tinh đều gật đầu.
“ Không cần lấy danh nghĩa của Vân Lưu cung, âm thầm phá hư việc buôn bán của Kha gia bảo, bất luận là bảo tiêu, nuôi ngựa, hoặc là các buôn
bán linh tinh khác! Các ngươi có làm được không?”
“ Không sử dụng người của Thanh Long đường sao?” Phong Tranh suy nghĩ sâu xa hỏi. Mấy năm nay, nàng đi theo bên cạnh Đông Phương đại ca, đối
với việc Đông Phương đại ca đặc biệt điều tra Kha Gia bảo nàng có ấn
tượng rất sâu.
“ Có thể dùng, nhưng không thể để người ta biết!”
“ Ngươi muốn làm cái gì?” Hàn Tinh chau mày lại hỏi.
“ Ta và Kha Gia bảo có chút chuyện riêng!” Đông Phương Tình nhàn nhạt nói “ Tranh nhi, có đồng ý giúp ta chuyện này không?”
“ Vâng! Tranh nhi nhất định sẽ làm được!” Phong Tranh không chút do
dự liền gật đầu đáp ứng hại Hàn Tinh muốn ngăn cản cũng không kịp.
Hắn nghĩ cùng Tranh Nhi hai người lén lút đi du lịch, hơn nữa cùng
nhau tạo nên những ký ức đẹp, nhất thời một câu đồng ý của nàng khiến
cho chủ ý trong lòng hắn vỡ tan thành mảnh vụn.
Đông PHương Tình liếc nhìn Hàn Tinh đang buồn bã một cái, thiện tâm
tuyên bố cho hắn biết một tin tức tốt: “ Đợi ngày mai vừa tiến vào Sơn
Đông, ta liền lên bờ, chiếc thuyền này cùng chuyện của Thanh Long đường
liền tạm thời làm phiền ngươi và Hàn Tinh rồi!”
“ Lên bờ? Đông Phương đại ca muốn đi đâu?” Phong Tranh lập tức quan tâm hỏi.
Hàn Tinh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn hắn.
“ ta có chuyện muốn làm!” Đông Phương Tình nhìn bầu trời lặng gió,
trêu ghẹo nói: “ Tranh Nhi, không cần lo lắng cho ta, Thanh Long đường
chủ danh tiếng trên giang hồ vẫn có chút năng lực tự mình hành động
nha!”
“Ta. . . . . . Ta không phải là có ý này.” Phong tranh đỏ mặt nói.
“ Tranh nhi, đừng hỏi nhiều nữa. Đông Phương tự biết chừng mực mà!”
Hàn Tinh ôm lấy thê tử, nhìn thấu Đông Phương đang không muốn nói thêm
gì. “ Có chuyện gì thì hãy liên lạc với chúng ta, nếu ngươi còn chưa
tính về cung thì chúng ta sẽ luôn đợi ngươi ở Sơn Đông này!”
“Đa tạ.”
“ Đừng nói đa tạ” Hàn Tinh cảnh cáo “ ngươi cũng như người nhà của
Tranh Nhi, vì vậy ta cũng coi ngươi như người nhà, nếu là người nhà thì
chuyện giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình, nói cảm tạ thì thật là
quá khách khí!”
Đông Phương Tình bật cười, nhìn Phong Tranh “ Tranh Nhi, ánh mắt của ngươi không tệ nha!”
“ Phải nói là bốn tỷ muội chúng ta rất là may mắn!” cả ba vị tỷ muội kia của nàng cũng vậy nha.
“ Đông Phương đại ca, huynh cũng sẽ có may mắn của mình!”
“Vậy sao?”
“ Dĩ nhiên!” Phong Tranh rất khẳng định. Nàng rất tò mò đợi có thể nhìn thấy Đông Phương tẩu tẩu!!!
Nhìn nước trôi trên sông, Đông Phương Tình cũng không dám khẳng định như vậy.
Thê tử của hắn… nàng sinh tử còn chưa biết, thê tử đã thất lạc mười
năm của hắn, cô gái đã hô to “ phải gả cho Mặc Nghiễn ca ca”, là thê tử
duy nhất trong cuộc đời này Đông Phương Tình thừa nhận, chẳng qua là…
Nàng… vẫn còn sống sao???
Trời vừa sáng, bên bờ sông những người bán hàng rong rốt rít lấy hàng đem ra chợ bán, mà mấy chiếc thuyền khách cũng thừa dịp này cặp bờ mua
thêm vật liệu.
Qua bến đò, đi về phía trước một khắc nữa thì liền tiến vào thành
trấn, bắt đầu từ nơi này thì có thể nói là đã tiến vào địa giới của Sơn
Đông.
Xuống thuyền, lướt qua những người bán hàng rong kia, Đông Phương
Tình thẳng tắp bước vào thành trấn, dọc theo đường đi hắn nghe thấy đều
là tiếng của nhóm người bán hàng rong rao hàng. Một đường đi thẳng tới 1 khách sạn nhỏ, hắn dừng bước lại.
“ Khách quan, vào bên trong ngồi đi! Muốn ăn cơm uống trà hay nghỉ ngơi qua đêm tiểu điếm cái gì cũng có!”
Tiểu nhị thân thiện khiến cho Đông Phương Tình nhẹ nhàng bước vào trong.
“Mời ngồi mời ngồi, khách quan muốn dùng đồ ăn sáng sao?”
“ Cho ta một bình trà ngon!”
“ Vâng, tới ngay!” Tiểu nhị động tác lanh lẹ rót chén nước trước, sau đó đi tới trong quầy cầm bình trà nóng mang ra “ Khách quan, trà của
người đây!” Tiểu nhị nhanh nhẹn mang tới.
“ Cảm ơn!” Đông PHương Tình lên tiếng hỏi “ Tiểu nhị, ta muốn hỏi ở đây nơi nào có thể mua được ngựa?”
“ Ngựa?” Tiểu nhị suy nghĩ rồi nói “ ở chỗ này nếu muốn mua được ngựa tốt thì đơn giản nhất là đi tới mã trường của Kha gia bảo đi! Chỉ là
nơi đó cách ở đây khoảng 1 ngày đường. Khách quan nếu muốn tìm mua ngựa
cưỡi ngay thì ở nơi đây cũng có 1 số ngựa của Kha gia bảo, chỉ là số
ngựa để lựa chọn không nhiều!”
“ vậy chỗ đó ở đâu?”
“ Khách quan từ khách sạn của chúng ta đi về phía bên trái, đi tới cuối đường thì vào hẻm nhỏ là được!”
“Ta hiểu, cám ơn ngươi, tiểu nhị.”
“ KHông có gì!” tiểu nhị cười vui vẻ với hắn, sau đó nhỏ giọng nhắc
nhở “ chỉ là nếu khách quan muốn đi mua ngựa, nhớ phải trả giá một chút. Ngựa của Kha gia bảo Sơn Đông mặc dù rất có danh tiếng, nhưng là có lúc bọn họ sẽ cố ý nâng cao giá tiền, đối với khách hàng thái độ cũng có
chút hung hãn, khách quan nên đề phòng một chút!”
“ Ta biết rồi!” Đông Phương Tình cho tiểu nhị một lượng bạc cùng với tiền trà.
“Khách quan, cái này. . . . . .” Tiểu nhị trợn to mắt, miệng có chút không khép được.
“ Cái này thưởng cho ngươi, cứ nhận lấy thôi!”
“Cám ơn khách quan.” Thanh âm này đặc biệt lớn.
Đông Phương Tình uống xong chén trà, rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi khách điếm đi về phía trại ngựa của Kha gia bảo, nhưng vừa ra tới cửa thì
chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm tranh chấp.
“ ta đã nói là không muốn bán cho ngươi, ngộ nhỡ khách của ta cũng bị ngươi hù dọa chạy đi thì làm sao? Nếu như ngươi không đi thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Đông PHương Tình mới ra tới cửa khách sạn thì đã nhìn thấy tiểu nhị
khách sạn đối diện đang không ngừng đẩy một cô gái nhỏ yếu ra cửa.
“ Ta chỉ muốn mua mấy cái bánh bao mang về!” tiếng nói của cô gái kia hơi trầm thấp, giọng nói rất trấn định.
Khách sạn này là của Kha gia bảo. Đông PHương Tình cười lạnh. Lấy
thái độ này đối đãi với một cô gái nhỏ yếu đuối, xem ra cái gọi là buôn
bán của Kha Gia bảo cũng không có gì đặc biệt.
“ ĐI chỗ khác mua, chúng ta không bán cho ngươi!” tên tiểu nhị nhìn thấy bên ngoài không có ai, liền dùng sức đẩy nàng ra cửa.
Cô gái kia nhất thời không đề phòng, liền bị tên tiểu nhị kia đẩy ngã ra sau, bị hụt chân ở bậc cầu thang…
Đông Phương Tình nhanh chóng bay vút lên phía trước, tiếng kinh hô còn chưa kịp la lên thì nàng đã được đỡ lại.
“ Cô nương, cô không sao chứ?” hắn cúi đầu hỏi khẽ. Nhìn thấy mặt mũi của nàng, trong mắt hắn nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng
ngay sau đó hắn liền khôi phục vẻ bình thường.
“ ta không sao!” phát hiện mình đang dựa vào một nam tử xa lạ, nàng
lập tức muốn rời khỏi hắn, một bước ra xa, nàng quay mặt nhìn, không chỉ là kinh ngạc mà còn khiếp sợ ngây người.
Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Thật sự là hắn? !
Đông Phương Tình không nhìn nàng lâu, ánh mắt lạnh lùng liếc về hướng tên tiểu nhị kia.
“ làm ăn mà khách tới cửa lại không tiếp, coi như ngươi không muốn bán thì cũng không nên đối đãi với một vị cô nương như vậy!”
Giọng nói trầm ổn của hắn mang theo thanh âm quen thuộc, làm cho nàng càng thêm khiếp sợ.
“ ta chính là không muốn bán cho cô ta, cô ta vừa vào cửa thì khách
hàng liền bị hù dọa chạy mất, ta cần gì phải khách khí với cô ta?” tiểu
nhị vênh váo nói.
“ ngươi có thể lựa chọn không bán hàng cho khách, nhưng không có
quyền tổn thương bất kỳ ai!” Đông Phương Tình lãnh đạm nói “ Trong vòng
mười ngày, ta sẽ khiến cho ngươi cảm thấy cảm giác bị người ta khinh
thường!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” tiểu nhị bị biểu tình lạnh lùng của hắn dọa sợ.
Đông Phương Tình không để ý tới hắn nữa, xoay người nhìn qua cô gái kia.
“ Cô có khỏe không?”
Cô nương kia vẫn chưa hồi thần, vẫn lấy ánh mắt không tin được nhìn
hắn, trong một nháy mắt nàng tựa hồ như có ngàn vạn ngôn ngữ muốn nói
với hắn, nhưng lại không thốt nên lời.
Cuối cùng, nàng chỉ sửng sờ nhìn hắn.
“Cô nương?”
Cô gái kia đột nhiên giật mình kinh hãi, tay trái nhanh chong che lấy mặt của mình, sau đó xoay người nhanh chóng chạy đi.
“ Cô nương!” Đông Phương Tình còn chưa dứt lời, cô gái kia đã chạy
vào trong ngõ hẻm, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Chuyện gì xảy ra?
Trên bàn tay, tựa hồ như còn lưu lại mùi hương trên người nàng, Đông PHương Tình ngẩn người, nhìn về phía nàng biến mất.
Thế nào? Hắn lại có thể đối với một cô gái xa lạ sinh ra cảm giác quý trọng? hơn nữa, đối phương cũng không phải là một…. cô gái tầm thường.
Nhưng mà… cô gái này nhìn hắn xong rồi bỏ chạy!!!
Hắn nhớ hình như đã có người từng nói tướng mạo của hắn như Phan An,
ngọc thụ lâm phong… Những năm tháng này hành tẩu trên giang hồ, mặc dù
trải qua tang thương, nhưng trên căn bản cũng không có ảnh hưởng tới
khuôn mặt của hắn nha!!!
Nhưng mà… rất rõ ràng, cô gái này là bị hắn dọa chạy nha!!!
Đông Phương Tình cười cười, tâm trạng nặng nề sau khi tiến vào Sơn
Đông chợt nhẹ đi một chút, mà nụ cười tự giễu trên mặt hắn lại càng sâu
hơn.
Khi nào thì diện mạo của hắn bắt đầu trở nên dọa người rồi vậy!!!