Động Tâm Vì Anh

Chương 12: Chương 12: Cho nên, ông chủ hiện tại của Khương Duyệt là Hứa Triêu






Lúc này Khương Duyệt mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thoáng qua Phương Vân Đình, vẻ mặt cô ta đơn thuần cùng với bộ dáng tò mò, thoạt nhìn ngây thơ mờ mịt, giống như thật sự chỉ vì muốn nhìn trai đẹp. Thấy Khương Duyệt nhìn mình, Phương Vân Đình duỗi tay ra làm nũng, nhưng chưa kịp đụng tới tay áo đã bị né tránh, vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn Khương Duyệt.

" Phương Vân Đình, tôi biết cậu rất xấu tính nhưng không nghĩ đến da mặt cậu còn dày như vậy, đầu óc dường như cũng không hoạt động tốt. "

" Chẳng lẽ cậu không biết tự ý đem ảnh chụp truyền cho người là không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp sao, chẳng lẽ cậu không biết tôi đưa cậu đi vào sẽ tính là vi phạm hiệp ước hợp đồng sao? "

" Nói đi, có phải chủ biên bảo cậu tới hay không. Có phải nghe được tin tôi từ chức hay không, anh ta không chịu được bảo cậu đến hại tôi vi phạm điều khoản, hắn cho cậu bao nhiêu lợi ích hả, chẳng lẽ hắn ta chờ tôi đi rồi thăng chức cho cậu? Nhưng nếu tôi không đi cậu đoán chủ biên còn có thể thực hiện lời hứa sao. "

" Có lẽ cậu căn bản bản hiểu không rõ một điểm, chủ biên tìm cậu chính là bởi vì trong công ty chỉ có cậu có thể nói trên hai câu với tôi mà thôi. "

Mặt Phương Vân Đình trở nên hơi trắng bệch khi nghe Khương Duyệt, cô ta nhìn Khương Duyệt sắp xếp đồ đạc, giống như lời cô vừa nói chỉ là một câu hỏi đơn giản cậu ăn cơm chưa. Nghĩ đến Khương Duyệt vừa liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng và không có cảm xúc gì. Lần đầu tiên Phương Vân Đình cảm thấy Khương Duyệt không phải người dễ nói chuyện cùng, cô trước kia ôn hòa lễ phép đều là giả bộ.

Khương Duyệt nhìn bộ dáng chật vật xoay người nhanh chóng rời đi của Phương Vân Đình, thản nhiên nói.

" Phiền đóng cửa lại giúp, cảm ơn. "

Khương Duyệt chưa từng là người tốt, cô không để sự việc trong lòng là bởi vì nó không đáng, lập tức sẽ rời khỏi công ty, có vài người giả dối không quan tâm đúng sai, nghĩ đến về sau cũng không cần đối phó với những người này, Khương Duyệt không khỏi lộ ra một nụ cười tươi, tốc độ của tay sắp xếp đồ cũng trở nên nhanh hơn.

Ngày đầy tiên Khương Duyệt đi vào giải trí Nam Âm liền nhanh chóng vào trạng thái làm việc, tuy rằng gặp mặt nhiều tiểu thịt tươi anh tuấn đẹp trai, nhưng nội tâm Khương Duyệt không có chút lay động, cô lạnh lùng hà khắc giống như máy móc chụp ảnh không có cảm xúc, khiến vài người nhìn thấy cô lạnh lùng có chút sợ hãi.

" Chị, có phải POSS của em tạo chưa ổn phải không ạ. "

Sau khi Tập Dung chụp ảnh xong thật cẩn thận tiến đến trước mặt Khương Duyệt nhỏ giọng hỏi.

Khương Duyệt kinh ngạc, lật ảnh chụp chỉ cho cậu ta xem.

" Không phải đâu, chụp rất hoàn hảo. "

" Vậy là tốt rồi, em còn tưởng mình làm không tốt chỗ nào khiến chị không hài lòng. "

* POSS nói chung là một tư thế rất thích hợp để chụp ảnh cho những người mẫu sau khi được đào tạo chuyên nghiệp ( theo https://zhidao.baidu.com/)

Vẻ mặt Khương Duyệt nghi hoặc ngẩng đầu, Tập Dung giống như đà điểu nhỏ nơm nớp lo sợ nhìn cô, Khương Duyệt lại nhìn nhóm tiểu thịt tươi bên cạnh chờ đợi, khi thấy cô nhìn thì mất tự nhiên quay đầu.

Khương Duyệt đã hiểu, cô rất nghiêm túc khiến bọn họ nghĩ trạng thái chụp ảnh của chính mình có vấn đề, Khương Duyệt dở khóc dở cười.

" Các cậu đừng lo lắng, không liên quan đến cách biểu hiện của các cậu, trạng thái làm việc của tôi vẫn là kiểu này. Sau này tôi sẽ cố gắng thả lỏng thoải mái một chút, các cậu cũng vậy. "

Khương Duyệt nói xong, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, Khương Duyệt lập tức gọi người tiếp theo, không khí quay chụp sau đó rõ ràng thoải mái hơn so với trước rất nhiều.

Hôm nay là ngày kiểm tra công ty như thường mỗi tháng một lần của Hứa Triêu,

" Hứa tổng, phía trước chính là studio, nhiếp ảnh gia chính là Trăng Lạnh người mà ngài đặc biệt chỉ định. "

" Phải không? "

Hứa Triêu kinh ngạc, anh chỉ là thuận miệng nhắc tới tại hội nghị thường kỳ ở công ty, không nghĩ tới cấp dưới thế nhưng thật sự tìm Trăng Lạnh đưa đến đây, tốc độ dưới chân của anh không hỏi nhanh hơn một chút.

Hứa Triêu vô tình nhìn thấy một ảnh chụp trên Internet, ảnh chụp chính là sao trời trên thảo nguyên. Bầu trời đêm bao la tịch mịch giống như một bức tranh bị vấy đầy mực nước, ranh giới sâu thẳm mờ nhạt, hợp thành một thể cùng với vũ trụ, trong màn đêm mênh mong có vô số vì sao lấp lánh....... Anh tìm được tác giả này, phát hiện mỗi một bức ảnh cô chụp đều đi sâu vào trong trái tim của anh.

Ảnh Trăng Lạnh chụp phần lớn là ảnh phong cảnh, thỉnh thoảng cũng có người, có điều ảnh rất ít, nhưng mỗi một bức ảnh chụp người đều là độc nhất vô nhị. Từng có bức ảnh chụp trẻ em ở làng trên núi nghèo khó lạc hậu sống trên núi lớn sâu thẳm, trong ảnh những là những đứa trẻ đứng ở sau hoàng thổ*, trong đôi mắt sạch sẽ trong suốt lộ ra sự cô tịch cùng tuyệt vọng, đó là ánh mắt xem qua một lần cũng không xem nhìn lần thứ hai.



Bức ảnh chụp kia được lan truyền rất rộng rãi trên Internet, vô số người hỏi thăm làng trên núi kia, phát hiện mấy đứa nhỏ kia đều bị bố mẹ bỏ rơi, người nuôi bọn trẻ chính là ông cụ tóc bạc phơ, ông dựa vào việc gieo trồng khoai lang mang đến trấn trên bán để nuôi sống mấy đứa nhỏ.... Mà nhiếp ảnh gia chụp bức ảnh ngày đó vào đúng lúc ông cụ bệnh nặng nhưng kiên quyết không đi bệnh viện để dành tiền cho mấy đứa nhỏ, những người biết rõ ràng về đầu đuôi cậu chuyện đều cảm động khóc, bọn họ đã quyên góp tiền tài cùng vật tư cho mấy đứa nhỏ.

Thời điểm Hứa Triêu đi vào studio, vừa đúng lúc có vấn đề quay chụp xảy ra, tạm dừng việc quay chụp giữa chừng. Anh đứng tại chỗ, ánh mắt đảo qua cái bóng dáng nhỏ xinh kia, mày Hứa Triêu khẽ cau lại, bóng dáng này có loại cảm giác quen thuộc mờ nhạt.

Anh nhẹ nhàng bước chân lên, đứng bên cạnh nhân viên công tác, ngẩng đầu nhìn nhiếp ảnh gia, lần này không khỏi sợ ngây người.

Một ngày quay chụp trôi qua thật sự rất nhanh, Khương Duyệt tuy rằng mệt mỏi nhưng nhóm trẻ mặt mày vui vẻ lại cảm thấy có chút thỏa mãn, người cuối cùng tên Dụ Gia Hi, trên tư liệu ghi cậu ta vừa mới tốt nghiệp cấp 3, không có bất cứ kinh nghiệm quay chụp nào.

Khương Duyệt bảo cậu ta cười, cậu ta lại lộ ra nụ cười cứng ngắc, bảo cậu ta lạnh lùng một chút, cậu ta liền lạnh giống như khối băng. Khương Duyệt bất giác trở nên nghiêm túc hơn, nhưng cô càng nghiêm túc, Dụ Gia Hi lại càng căng thẳng.

Khương Duyệt không khỏi buông bệnh nghề nghiệp của mình xuống, thanh âm nhẹ nhàng động viên nói.

" Đừng căng thẳng, cười một chút. "

" Đúng, rất tuyệt, giữ yên, thoải mái ra. "

" Cậu tưởng tượng một chút hiện tại người ở đối diện cậu là người cậu thích, cô ấy cười với cậu. "

Dụ Gia Hi không khỏi thả lỏng hơn, nâng mắt nhìn lại, thấy chính là nửa khuôn mặt mỉm cười đằng sau cameras, ôn nhu giống như gió xuân, ánh mắt cong lên chứa đựng sự nghiêm túc và ý cười, giống như chỉ nhìn chăm chú một mình cậu ta. Trong chớp mắt tại đây Dụ Gia Hi cảm giác như chính mình không phải đang ở studio, giống như dạo chơi ở trong sân trường, cảnh tượng mọi người xung quanh vội vàng, trong mắt cậu ta chỉ có một nữ sinh mặc váy màu trắng, giơ cameras và cười với cô, Dụ Gia Hi không kìm được mặt đỏ lên sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng tự nhiên.

Phản ứng đầu tiên khi Hứa Triêu thấy Khương Duyệt là kinh ngạc sau đó là hoài nghi, người nghiêm túc và chuyên nghiệp trước mắt anh này một chút cũng không giống với Khương Duyệt trước kia, đó là người thấy anh sẽ đỏ mặt. Anh hốt hoảng và sủng sốt đã lâu, bóng dáng của Khương Duyệt hồi trước mới hợp lại với bây giờ, hóa ra bạn học hôm tụ tập khiến anh kinh ngạc nhìn quả thật là Khương Duyệt.

Trong studio im ắng, không ai nỡ phá vỡ bầu không khí này. Thanh âm Khương Duyệt dịu dàng dễ nghe, giống như đem tất cả mọi người tiến vào trong cảnh tượng này, Hứa Triêu không biết bản thân bị làm sao, giờ phút này anh nhìn nụ cười bên môi của Khương Duyệt ở trước mắt tầm mắt bỗng nhiên có chút mơ hồ. Đột nhiên độ ẩm trong studio lên cao, anh lại hơi nóng, giây phút ấn nút chụp của máy ảnh, đôi mắt của Khương Duyệt nhanh chóng mà tự nhiên chớp một chút. Trái tim Hứa Triêu đi theo cũng tạm dừng một lát, tiếp theo đập lại với tốc độ chưa từng có từ trước tới nay, rất nhanh lại còn có lực.

" Rất tốt. "

Khương Duyệt nhìn thấy ảnh chụp đã chụp xong, bên môi không khỏi lộ ra một nụ cười tươi.

Cái này chắc là ảnh chụp tốt và tự nhiên nhất mà hôm nay cô đã chụp.

Dụ Gia Hi trong ảnh chụp không trang điểm chải chuốt, cậu ta giống như vô số thiếu niên thanh xuân cười ngây ngô lại tự nhiên.

Dụ Gia Hi đỏ mặt đi lên nói cảm ơn, nhìn thấy mình trong ảnh chụp hiển nhiên cũng kinh ngạc.

" Bạn nhỏ, rất có tiền đồ đó. "

Khương Duyệt cười tủm tỉm vỗ bả vai Dụ Gia Hi, vui vẻ chuẩn bị thu dọn đồ rời đi. Một ngày quay chụp thật sự quá mệt mỏi.

Ngay tại giây phút khi Khương Duyệt vừa xoay người, cô nghĩ bản thân mệt mỏi đến hoa mắt, thân ảnh Hứa Triêu xuất hiện trước mắt cô. Khương Duyệt không kìm dược dùng sức dụi hai mắt của mình, có chút bối rối.

Từ lần trước sau khi nhìn thấy Hứa Triêu, ngẫu nhiên cô cũng sẽ xuất hiện ảo giác.

Sau đó cô lại mở to mắt lần nữa, Hứa Triêu không hề biến mất, ngược lại lộ ra nụ cười không rõ ý tứ đi về phía cô. Sau khi nhận ra được đây thật sự là Hứa Triêu, mặt Khương Duyệt ' phanh ' một chút giống như pháo hoa nổ, nổ đỏ bừng mặt.

Hứa Triêu nhìn Khương Duyệt lúc đầu nghĩ là ảo giác rồi dụi mắt, sau đó phát hiện anh không biến mất mặt nhanh chóng đỏ như mông khỉ, anh không khỏi cười lạnh.

Lại nữa rồi, anh là con mãnh thú và nước lũ gì, đến nỗi dọa cô thành như vậy?

Sau khi Khương Duyệt nhìn thấy nụ cười bên môi Hứa Triêu biến chất không biết vì sao cảm thấy có chút chột dạ, cô vội vã cúi đầu thu dọn đồ thật nhanh muốn chạy trốn.

Hứa Triêu nhìn Khương Duyệt tăng tốc thu dọn đồ đạc, cười lạnh càng sâu, lại nhanh chóng đi đến phía cô, dù sao anh chính là biết rõ Khương Duyệt giỏi nhất chính là yên lặng trốn không một tiếng động trốn đi.

" Khương, "

Hai chữ Khương Duyệt chưa nói ra hết, hành động của Hứa Triêu bị nhóm tiểu thịt tươi đến vây quanh quấy rầy, bọn họ tạo thành một vòng xung quanh anh, mồm năm miệng mười nói không ngừng.

" Ông chủ khỏe, ảnh hôm nay chúng ta chụp rất đẹp. "

" Đúng vậy đúng vậy, nhiếp ảnh gia hôm nay không giống với trước đây."

" Ông chủ ánh mắt ngài đúng là quá tốt, cô Khương thật sự vừa đẹp người lại vừa chuyên nghiệp."

" Đúng đúng, em thề em chưa bao giờ biết bản thân còn có một mặt cuồng dã. "

" Trình độ của cô Khương rất đỉnh, này cô Khương người đâu rồi. "

Cùng với Tập Dung nghi hoặc đặt câu hỏi, mọi người đều quay đầu lại xem, bàn công tác kia không có một bóng người.

Hứa Triêu đứng ở chính giữa bọn họ, đôi mắt dài âm u chứa sự châm chọc.

Khương Duyệt chạy rất nhanh, anh vừa mới lên tiếng, anh nhìn rõ ràng tay Khương Duyệt lấy đồ run lên một chút, trực tiếp không dọn đồ nữa, như ong vỡ tổ nhét vào trong cặp, thấy anh bị đám đông cản trở, giống như gió chạy xa cũng không quay đầu lại.

Ánh mắt Hứa Triêu sâu xa, còn nhiều thời gian, anh tin Khương Duyệt chạy trốn được một ngày nhưng không trốn được một tháng.

Anh không rõ vì sao đột nhiên bản thân nhìn Khương Duyệt với cặp mắt khác xưa, lúc đầu thấy Khương Duyệt kỳ quái sau đó là tò mò, lúc sau là không thể hiểu được, hiện tại đã hoàn toàn chuyển thành một loại tâm lý anh nói không rõ.

Từ nhỏ đến lớn, không ai có thể khiến anh sinh ra nhiều cảm xúc phong phú như vậy.

Khương Duyệt chạy một mạch ra tòa cao ốc giải trí Nam Âm, cặp trên hai vai rất nặng ép cô tới không thể nổi. Cô hơi cúi người, hai tay đặt trên đầu gối, thở hổn hển, trên trán xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.

Khương Duyệt quay đầu lại, thấy không ai đi ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi lại cảm thấy có chút mất mác.

Cô không biết vì sao bản thân mình muốn chạy, nhưng giây phút kia nhìn thấy Hứa Triêu, chân cô đã không tự chủ được muốn chạy. Cũng không biết anh nghĩ cô như thế nào, dù sao cô mất mặt trước mặt anh cũng không phải một lần hai lần.

Sau khi Khương Duyệt trở lại phòng cho thuê, hai chân cuộn lại dựa vào sô pha, trên mặt không có cảm xúc gì thở dài, trên đùi cô đặt một chiếc laptop, màn hình máy tính hơi sáng lên, trên đó mở ra trình duyệt tình kiếm hình ảnh.

Khương Duyệt chán nản* xác nhận tin tức tìm kiếm một lần nữa, không phải cô đang mơ cũng không phải cô hoa lại càng không phải do BUG máy tính bị treo, trên giao diện tìm kiếm viết rõ ràng.

Người sáng lập tập đoàn Nam Âm

Hứa Dịch, Nguyễn Thanh

Hai người sinh một đứa con: Hứa Triêu

Hứa Triệu hiện đảm nhận vị trí tổng giám đốc giải trí Nam Âm dưới trướng tập đoàn Nam Âm.

Cho nên, ông chủ hiện tại của Khương Duyệt là Hứa Triêu.

* Gốc là 生无可恋的 theo zhidao nó cũng có nghĩa là chán nản, tuyệt vọng ( https://zhidao.baidu.com/question/2073878051196346868.html)

Cho nên hôm nay cô kỳ kỳ quái trốn chạy cũng không thể thoát gì cả, ngày mai vẫn phải ngoan ngoãn đi làm.

Nghĩ đến ngày mai, Khương Duyệt đau khổ xoa tóc thành ổ gà, tê liệt ngã xuống sô pha.

Nếu sớm biết rằng giải trí Nam Âm, không, tập đoàn Nam Âm là của nhà Hứa Triêu, cô nhất định chọn đường vòng đi.

Thật vất vả dùng sáu năm qua đậy kín mọi thứ, hiện giờ những thứ đó lại rục rịch chuẩn bị bất cứ lúc nào sẽ phá tan nhà giam.

Đêm nay, lần đầu tiên Khương Duyệt mất ngủ trợn tròn mắt nhìn trần nhà mất ngủ.

Ngày hôm sau, Khương Duyệt cơ bản không trang điểm nhưng vì muốn che đi quầng thâm mắt lúc này, phủ lớp phấn cực dày trên mặt.

Cô nhìn xung quanh dọc theo đường đi đến studio, không nhìn thấy bóng dáng Hứa Triêu, Khương Duyệt nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Triêu là ông chủ lớn, một ngày nhất định có rất nhiều việc không rảnh đến studio, hơn nữa cô và Hứa Triêu chính là quan hệ bạn học cấp 3, ngày hôm qua nói không chừng Hứa Triêu nhìn không hiểu cô đang làm cái gì.

Khương Duyệt an ủi nói với chính mình, sau đó bắt đầu một ngày làm việc, nhưng mà tâm trạng luôn thấp thỏm.

Một ngày làm việc kết thúc rất nhanh, bóng dáng Hứa Triêu cũng chưa xuất hiện, cái này rốt cuộc khiến Khương Duyệt rất yên tâm, cô chậm rãi thu dọn đồ, nói tạm biệt với từng nam sinh mà cô đã chụp ảnh cho.

Ngay tại lúc cô đã thu thập xong mọi thứ chuẩn bị rời đi, Khương Duyệt phát hiện trong studio lớn như vậy đã không còn ai.

Khương Duyệt đeo cặp trên lưng đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa Khương Duyệt phát hiện ngoài cửa có tiếng bước chân, cô tưởng ai quên cầm đồ gì đó, mỉm cười chuẩn bị mở miệng.

" Cậu là quên*, "

* gốc là 东. Câu Khương Duyệt định nói đầy đủ là cậu là quên đồ à ( đại loại kiểu thế) Đang nói dở thì giật mình nên không nên hết. Phần đầy đủ hoàn chỉnh sẽ là 东西忘记拿了 (đồ đạc quên cầm). Chữ 东 trong 东西 có nghĩa là đồ đạc. Mình dựa vào phần " quên cầm đồ " ở trên để phân tích, mình cũng không biết tiếng Trung nên không phân tích quá rõ ràng được nhưng đại loại là nó sẽ ngược với bên mình thì phải. Vì vậy, mình sẽ để ở trên là chữ quên nhé.

Giây phút đôi chân thon dài của Hứa Triêu bước vào cửa đó, nụ cười tươi bên môi Khương Duyệt nhanh chóng trở nên cứng ngắc, răng nhọn cắn thật mạnh môi dưới, Khương Duyệt nghe thấy thanh âm của cô rất bình tĩnh.

" Đã lâu không gặp. "

" Đúng vậy, đã lâu không gặp Khương Duyệt. "

Miệng Hứa Triêu chậm rãi đọc, sau đó nhìn Khương Duyệt giả bộ điềm tĩnh, nhẹ nhàng đóng cửa phía sau lại.

Kỳ thật mỗi ngày Hứa Triêu đều bề bộn nhiều việc, hôm nay vốn là muốn đến studio, nhưng Hứa Triêu nghĩ đến Khương Duyệt vừa thấy anh liền giống như thỏ trắng bé nhỏ gặp sói xám lớn, lại hoảng lại sợ, anh sợ quấy rấy đến công việc của Khương Duyệt, nhịn một ngày mới đến lúc cô tan tầm. Anh cố ý đợi mọi người rời đi mới đi ra, thuận tay khóa cửa lại, xem Khương Duyệt chạy trốn đi đâu.

" Đóng, đóng cửa để làm gì. "

Khương Duyệt nói vấp, theo bản năng lùi về sau, phấn trên mặt cũng không thể che được màu hồng hiện lên.

" Khương Duyệt, đặc biệt muốn hỏi cậu một vấn đề. "

Hứa Triêu từng bước tới gần Khương Duyệt, anh nhìn sự bình tĩnh trong mắt Khương Duyệt ầm ầm sụp đổ, chân loạn cuống quít lùi về sau, anh tiến thêm một bước, Khương Duyệt lùi một bước, cuối cùng khi anh từng bước tới gần, mặt Khương Duyệt đã đỏ tới cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.