Tô Kiều vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở ra.
Cô ngẩng đầu là Tần Hiển.
Tần Hiển cũng nhìn Tô Kiều.
Anh cao hơn cô một cái đầu, mắt buông thõng, rất có dáng vẻ bề trên nhìn xuống. Khí thế ban nãy của Tô Kiều vì tư thế này mà yếu đi phân nửa, mà nói cho cùng, hiện tại cô vốn đuối lý so với người ta.
Tần Hiển bỗng xông vào, giờ phút này Tô Kiều lại không biết phải nói gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nghĩ ngợi, ai ngờ Tần Hiển mở miệng trước, “Đụng trúng chỗ nào rồi?”
Tô Kiều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
“Không phải vừa rồi còn ở ngoài cửa hung hăng mắng tôi sao, giờ thì câm như thóc, đụng vào chỗ nào rồi?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Kiều hoàn hồn, nhớ tới Tần Hiển vừa rồi đóng cửa, phịch một tiếng, dọa cô giật bắn mình.
Cô nhìn anh: “Đụng vào mũi.”
Tần Hiển nhìn cô một chút, đưa tay bóp chóp mũi cô.
Tô Kiều giật mình, “Cậu làm gì vậy?”
Tần Hiển lạnh giọng: “Hoàn hảo, không có bị đụng hỏng đầu.”
Tô Kiều: “…”
Anh nhéo nhéo mũi cô, cuối cùng chuyển thành vuốt ve rất đỗi dịu dàng.
Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi cô một cách tự nhiên cũng rất ôn nhu, giống như cử chỉ ân ái của những cặp tình nhân, có bao nhiêu cưng chiều và ngọt ngào. Nội tâm Tô Kiều vì sự động chạm thân mật này khẽ nhói một cái.
Cô nhìn Tần Hiển chăm chú, như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết phải nói sao.
Tần Hiền nhìn Tô Kiều một lúc, bình tĩnh nói: “Đi mua đồ ăn thôi, trưa đã không ăn rồi.”
Tô Kiều: “…”
Một giây sau, Tần Hiển nắm chặt tay Tô Kiều, kéo cô đi xuống lầu dưới.
Trên đường đến siêu thị, Tần Hiển một mực nắm chặt tay cô, một phút cũng không buông lỏng.
“Tần Hiển…” Tô Kiều cảm thấy không đúng lắm, muốn nói gì đó, Tần Hiển đánh gãy lời cô, “Em nếu muốn nói tối qua gì mà uống mất lý trí làm bừa gì đó, vậy thì đừng nói nữa.”
Tô Kiều sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tần Hiển.
Tần Hiển không nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, ngữ điệu lạnh lùng, “Em hoặc là ngay từ đầu không trêu chọc đến tôi, nếu đã đến thì em muốn tôi buông tay… tôi nói thẳng luôn: không thể.”
Ngữ khí của anh rất kiên định, thậm chí có chút bá đạo, không cho người ta cự tuyệt.
Tô Kiều nhìn anh chằm chằm một hồi, nói: “Các bạn của cậu sẽ vì cậu mà thấy không đáng.”
Tần Hiển nhướn mày, dừng bước chân.
Anh rốt cục nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt Tô Kiều một lúc sau mới nói: “Có liên quan gì?”
Tô Kiều ngẩn ngơ.
Tần Hiển nhìn sâu vào mắt cô, nói từng chữ, từng chữ một cách chậm rãi và rõ ràng: “Tôi thích ai, muốn ở bên ai, không cần người khác cho ý kiến.”
Ánh mắt anh thẳng thắn, sáng lấp lánh như ngàn vì sao, cứ thể chạm thẳng vào đáy lòng Tô Kiều.
Tần Hiển so với tưởng tượng của Tô Kiều còn bất tuân hơn, kiêu ngạo hơn rất nhiều, anh rất cương nghị, cũng rất có chính kiến riêng của mình, ánh mắt của thiên hạ anh không quản, cũng chẳng bao giờ thèm để tâm, anh chỉ làm điều mình muốn và mình cho là đúng.
Anh thành thật với trái tim mình.
Quan trọng nhất, anh nói anh thích cô.
Tô Kiều chăm chú nhìn Tần Hiển trong chốc lát, khóe miệng dần dần nở nụ cười.
Lại nụ cười ấy, nụ cười trong trẻo, ý cười tươi đẹp chạm đến đáy mắt, cười đến đắc ý, cười đến hạnh phúc.
Mỗi lần cô cười như vậy, Tần Hiển luôn cảm thấy cô đúng là một tiểu yêu tinh, xinh đẹp, quyến rũ, ngọt ngào đến mê hoặc, khiến anh cả đời chìm đắm.
Tô Kiều nắm lấy ngón trỏ của anh, cười hỏi anh: “Cậu thích tôi?”
Tần Hiển nhíu mày, quay đầu rời đi, lười trả lời loại vấn đề nhàm chán này.
Tô Kiều đi theo sau anh, kéo tay anh, “Vậy sau này cậu nhất định đừng hối hận.”
Ngừng một lát, lại nói: “Cũng không được ghét bỏ tôi.”
Tần Hiển không nói gì, chỉ trở tay nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay giao nhau, nắm thật chặt lấy bàn tay đối phương.
Lúc này Tô Kiều không muốn phải suy tính gì nữa, cũng không muốn quản chuyện sau này thế nào. Hiện tại cô chỉ muốn giữ lấy phần khoái hoạt này, tương lai sau này, đi đến đâu hay đến đó.
…
Gần sang năm mới, siêu thị không có nhiều người, Tô Kiều cùng Tần Hiển thong dong đi dạo thật lâu. Mấy ngày kế tiếp, hai người dự định không đi đâu chỉ ở trong nhà nên chỉ định đi mua đồ 1 lần dùng trong mấy ngày.
Về mấy vấn đề này Tần Hiển không biết gì cả, nên chỉ phụ trách đẩy xe, Tô Kiều phụ trách chọn đồ ăn. Hỏi anh muốn ăn cái gì, anh chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu: “Tùy em.”
Nhưng khi Tô Kiều cầm lấy hộp nấm, vị tên “Tùy tiện” nào đó lập tức phản ứng: “Anh không muốn ăn cái đó.”
Tô Kiều sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu không ăn được nấm sao?”
Tần Hiển gật.
Thế là Tô Kiều bỏ cây nấm xuống.
Chuyển đến quầy khác, Tô Kiều cầm lên 1 mớ rau cần, nghĩ sẽ làm rau cần trứng tráng, đang định bỏ vào xe đẩy, vị huynh đài câu cửa miệng bảo ăn gì cũng được nào đó lại càu nhàu: “Cái này cũng không muốn ăn.”
Tô Kiều lại sững sờ, khuyên bảo, “Rau cần ăn rất ngon lại tốt cho sức khỏe.”
Tần Hiển cự tuyệt, cầm lấy mớ rau cần thả vào giá xếp, kiên quyết nói, “Mua cái khác đi.”
Tô Kiều nhìn chằm chằm anh mấy giây, sau đó quay đầu, tiện tay cầm lên mớ rau thơm, “Cái này nấu mỳ rất ngon.”
Tần Hiển nhíu mày, ngữ khí ghét bỏ thấy rõ, “Không muốn ăn.”
Vừa nói xong liền bị Tô Kiều đá một cước vào đùi. Tần Hiển không kịp tránh, nghi hoặc nhìn cô. Tô Kiều trừng anh, “Không phải cậu bảo ăn cái gì cũng được sao?”
Thế nào là tùy tiện.
Tần Hiển không đếm xỉa đến, rất kiên quyết lấy rau thơm trên tay Tô Kiều thả vào kệ, ngữ khí kiên định: “Không ăn cái này.”
Anh 1 tay đẩy xe, 1 tay nắm tay Tô Kiều kéo đi.
Mua xong đồ ăn đã là 12h trưa, Tô Kiều đúc rút ra kết luận xương máu, vị đại thiếu gia trước mặt này thật sự phi thường kén ăn.
Về đến nhà, Tô Kiều lên lầu thay quần áo, sau đó xuống bếp nấu cơm.
Tần Hiển không biết làm gì, đành phải đứng một bên.
Thi thoảng Tô Kiều sai anh sắp bàn, rửa rau củ.
Tô Kiều nấu canh cá, trong phòng bếp dậy lên hương thơm ngào ngạt.
Tần Hiển hơi đói bụng, bèn ra ngoài hút thuốc.
Lúc trở lại, Tô Kiều ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng thuận miệng hỏi: “Lại hút thuốc lá?”
Tần Hiển không trả lời cô, chỉ lẳng lặng từ phía sau ôm chặt lấy cô. Mùi thuốc nồng đậm phủ lấy hai người.
Tô Kiều nhẹ nhàng khuấy đều nồi canh cá, dịu dàng hỏi: “Cha mẹ cậu khi nào về?”
Tần Hiển nói: “Qua tết.”
“Cụ thể là ngày nào?”
Tần Hiển: “Làm sao?”
Tô Kiều nói: “Tôi dọn đi.”
Sắc mặt Tần Hiển lập tức trầm xuống, hai tay ôm Tồ Kiều siết chặt thêm.
“Không được sao?”
Tần Hiển trầm mặc một hồi, rốt cục ừ một tiếng.
Cơm nước xong xuôi, Tần Hiển bi Tô Kiều buộc gọi điện cho bố mẹ hỏi ngày cụ thể trở về.
Hai người ngồi trong phòng ngủ. Tần Hiển ngồi trên giường, Tô Kiều ngồi ở bàn đọc sách, đối diện anh, hai tay đặt lên bàn, chăm chú nhìn thẳng Tần Hiển.
Tần Hiển khẽ cúi đầu, gọi điện cho mẹ.
Đầu dây bên kia là một thanh âm ôn uyển, nhẹ nhàng, Tô Kiều không rõ bà nói gì, chỉ nghe thấy thi thoảng Tần Hiển ừ một tiếng trả lời.
Ước chừng hai phút sau, Tần Hiển cúp điện thoại.
Tô Kiều hỏi: “Lúc nào hai bác trở về?”
Tần Hiển nhìn cô: “thứ hai.”
Thứ hai?
Tô Kiều suy nghĩ 1 lát, gật đầu nói, “Còn ba ngày.”
Tần Hiển chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Tô Kiều đứng dậy, “Vậy tôi phải tranh thủ thời gian tìm phòng.”
Tần Hiển: “Gần sang năm mới, em đi đâu tìm phòng.”
Tô Kiều cười: “Bên ngoài chứ sao.” Ngưng một lát, cô nói: “Không tìm thấy có thể ở tạm khách sạn.”
Tô Kiều vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên tay bị giữ chặt. Cô quay đầu nhìn Tần Hiển, cười: “Sao? Không nỡ xa tôi?”
“Em định đi đâu?” Tần Hiển ngồi bên giường, giương mắt nhìn cô.
Tô Kiều nói: “Tôi đi ngủ trưa một lát, buồn ngủ quá.”
Nói rồi, liền rút tay ra khỏi tay Tần Hiển, đi ra ngoài.
Tần Hiển ngồi ở giường một lúc, đứng lên đi đến bàn học, ngồi xuống.
Từ dưới chồng sách rút ra một xấp giấy, tất cả đều là đề luyện thi. Tô Kiều ngủ một giấc đến 7h tối, mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, Tô Kiều cuốn mái tóc rối bù lên, sau đó đến phòng bên cạnh tìm Tần Hiển.
Cô không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sáng ánh đèn bàn, Tần Hiển đang ngồi trước bàn học, chăm chú giải đề.
Tô Kiều đứng ở cửa nhìn anh một lát, sau đó mới từ từ đi vào.
Cô úp sấp trên lưng Tần Hiển, vòng tay qua ôm cổ anh, “Cậu đang học à?”
Tần Hiển ừ một tiếng, giữ chặt cổ tay cô, “Tỉnh rồi?”
Tô Kiều gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đề thi, hồi sau mới nói: “Lúc trước thành tích của tôi rất tốt, lúc thi cấp 3 cũng thi đỗ vào trường của cậu.”
Nói xong, từ lưng Tần Hiển đứng dậy, quay người dựa người lên bàn cùng anh mặt đối mặt. Cô cười, nói với Tần Hiển: “Kém chút nữa thành bạn học của cậu.”
Tần Hiền nhìn cô chăm chú, đôi con người đen nháy trong trẻo nhìn cô.
Anh không nói gì, chỉ giữ tay cô thật chặt.
Tô Kiều một tay không bị Tần Hiển nắm, tùy tiện cầm lấy một cuốn sách, nhìn một lát, lại thả xuống bàn.
Cô rút tay ra khỏi tay Tần Hiển, đứng lên, dạo một phòng xung quanh phòng anh, sau đó đi đến trước tủ quần áo của anh, đưa tay mở ra.
Tủ quần áo của Tần hiển rất gọn gàng, từng kiện từng kiện treo, gấp chỉnh tề.
Tô Kiều nhìn chằm chằm bộ đồng phục của Tần Hiển, nhìn một lát, lấy ra.
Tần Hiển ngồi trên ghế nhìn cô.
Bên trong Tô Kiều mặc một chiếc áo thun màu trắng, cô khoác áo khoác đồng phục của anh lên người, rất chân thành kéo khóa lên chỉnh tề.
Đồng phục quá lớn, bao quanh người cô như một cái chăn, càng để lộ ra thân hình gầy gầy, mảnh mai của cô.
Tô Kiều mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu, nhìn Tần Hiển cười: “Nhìn được không?”
Tần Hiển buồn cười đáp: “Hơi rộng.”
Tô Kiều cúi đầu nhìn, tán đồng nói: “Đúng là quá rộng.”
Áo trùm qua mông, nhìn như một chiếc váy quá khổ. Nhưng cô vẫn không nỡ cởi ra, cứ mặc như vậy, đến ngồi bên cạnh Tần Hiển.
Tay trái chống đầu, nghiêng nghiêng nhìn anh: “Cậu giải đề còn bao lâu mới xong?”
Tần Hiển: “Khoảng 30p.”
Tô Kiều gật đầu: “Cậu làm đi, xong chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Tần Hiển nhìn cô một lát, gật gật đầu, một lần nữa cầm bút lên.
Tần Hiển làm đề, Tô Kiều chống đầu, hết sức chuyên chú nhìn anh.
Đèn bàn rọi sáng từng đường nét trên gương mặt anh, càng tô thêm trên gương mặt tuấn tú ấy phần cứng cỏi.
Ngón tay thon dài nắm chặt bút, khẽ cúi đầu, nghiêm túc giải đề.
Tô Kiều nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên xích lại, ôm lấy cổ anh.
Tần Hiển giật mình, nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Kiều nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Tần Hiển, vì sao cậu lại thích tôi?” Tần Hiển chỉ bình tĩnh hỏi lại cô: “Cần lý do sao?”
Tô Kiều sững sờ.
Đúng vậy. Thích một người cần lý do sao?
Cô nhịn không được mỉm cười, thuận thế tiến đến hôn nhẹ lên môi Tần Hiển.
Cô lại hỏi anh: “Cậu đã có bao nhiêu bạn gái trước đây rồi?”
Tần Hiển hỏi lại: “Em thì sao?”
Tô Kiều nháy mắt: “Cậu đoán xem.”
Tần Hiển nhìn chằm chằm cô, mặt lộ vẻ không vui.
Tô Kiều cười cười, từ từ đứng lên. Cô muốn ra ban công hút điếu thuốc.
Ngoài ban công khác hẳn trong nhà, nhiệt độ rất thấp.
Gió lạnh thổi rì rào.
Tô Kiêu cúi người gác tay lên lan can, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, thi thoảng cô hút một hơi nhè nhẹ, còn lại hầu như bị gió thổi bay toán loạn theo hư không.
Được nửa điếu, Tần Hiển từ trong phòng đi ra, đưa tay lấy điếu thuốc từ tay trong tay Tô Kiều.
Tô Kiều nghiêng đầu, nhìn anh, “Làm xong rồi?”
Tần Hiền gật đầu, đem tàn thuốc dụi vào thành lan can. Tô Kiều nhìn anh một chút, sau đó đột nhiên bổ nhào vào lòng anh, ôm cổ người nào đó thật chặt.
Tần Hiển bị Tô Kiều ôm đột ngột hơi lùi về phía sau một bước, eo dựa vào thành lan can. Ổn định tư thế, anh đưa tay ôm eo cô, nhìn cô giọng trầm ấm: “Làm sao?”
Tô Kiều kiễng chân, bờ môi vì động tác này mà dán sát hơn vào tai Tần Hiển, một thanh âm rất dịu dàng thì thầm vào tai anh: “Tôi chưa bao giờ có bạn trai, cậu là người đầu tiên.”
Tần Hiển nhìn lên vách tường đối diện, khóe môi khẽ cười.