Hai ngày trước gia đình gọi điện thoại muốn cô về nhà một chuyến. Cô hỏi lý do, Lưu Mai ở đầu dây bên kia ấp úng hơn nửa ngày mới nói bà nội cô mấy hôm trước thân thể khó chịu mới vào nhập viện. Nói đến đây, Tô Kiều không cần hỏi nữa, chắc muốn canh cô về thanh toán tiền viện phí. Tạm biệt Tần Hiển, cô trực tiếp đánh xe qua giao lộ, sau đó thu xếp một chút ra bến xe bắt xe khách về.
Tô Kiểu 16 tuổi rời nhà đi kiếm tiền, về sau chỉ về nhà đúng duy nhất 1 năm, năm đó cô về 2 lần: 1 lần là sinh nhật mẹ, một lần là đón Tết. Hai lần về nhà đều không mấy vui vẻ.
Sinh nhật mẹ cô, cô cho bà 300 đồng, Lưu Mai cười vui vẻ cất tiền vào túi, cười cười vuốt tóc cô nói: “Tiểu Kiều lớn rồi, đã biết hiểu thuận với mẹ rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng cười, cảm thấy ít nhiều mình cũng làm được điều gì đó khiến bà vui, khiến bà công nhận cô, trong lòng lặng lẽ vui mừng thẳng đến khi Tô Dương mang tặng bà một chiếc váy. Lưu Mai vui mừng đến tột độ, mặc xong đi khắp làng gặp ai cũng khoe con trai tặng bà, hàng xóm láng giềng đều vây quanh khen bà có phúc lớn, con trai không những học giỏi còn hiếu thuận.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà chỉ lo khoe khoang con trai mua váy cho mình mà không đả động đến con gái dù chỉ một chữ. 300 đồng tiền mồ hôi xương máu của Tô Kiểu chẳng khác nào ném vào vũng nước, ngay cả sóng nước cũng không gợn nổi. Cô muốn nói, váy Tô Dương mua cho bà cũng là tiền cô khổ cực kiếm ra.
Còn lần về ăn tết, nhà giết 2 con gà thắp hương, đến lúc ăn cơm, bà nội không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Dương, cô mới vừa định gắp một đũa, bà nội đã lườm cô như thể có thâm thù đại hận gì.
Từ đó về sau, cô chết lòng cũng không muốn về nhà nữa.Nếu có thể cô thật sự mong cả đời không cần quay về nữa. Cùng họ đoạn tuyệt quan hệ. Đường về nhà Tô Kiều chưa có tuyến cao tốc, cả một đường đều là đường nhựa hoặc có quãng vẫn là đường đất xóc nảy, thật vất vả mới về đến trấn. Xe đi gần đến cửa bệnh viện, Tô Kiều hô: “Bác tài cho cháu dừng trước cổng bệnh viện nhé.”
“Phía trước không có chỗ dừng, cô bé xuống luôn ở đoạn này nhé.”
“Vâng, cảm ơn bác.”
Tô Kiều xuống xe. Vừa rồi trong xe có người hút thuốc, có người cởi giày, không khí bức bối với cơ man là mùi khiến người ta ngạt thở. Giờ phút này xuống xe, hít đầy lồng ngực không khí tươi mát của núi rừng, cả người Tô Kiều cảm thấy khoan khoái như vây hoa vừa được sương sớm gột rửa, cực kì thoải mái. Đi về phía trước 200m chính là bệnh viện. Xa xa một người phụ nữ đang đứng chờ ngoài cổng chính là Lưu Mai - mẹ Tô Kiều. Hai năm không gặp bà tựa hồ cũng không có gì thay đổi. Cô bước qua, hơi cúi đầu chào: “Mẹ.”
“A, con đã đến rồi!” Lưu Mai nắm chặt tay cô, “Bà con hôm trước đột nhiên té xỉu, mẹ vội đưa bà vào nhập viện.”
Tô Kiều rút tay trở về, thuận tay đút vào túi áo khoác, hướng phía cửa bệnh viện đi vào.
“Bà không có sao chứ mẹ?” Cô thuận miệng hỏi một câu, cũng không quá vồn vã tình cảm. Lưu Mai thở dài: “Bà con đã lớn tuổi, nói bệnh là bệnh ngay được, lần này mới ở viện mấy ngày đã tốn mấy trăm ngàn, về sau nếu không may bệnh trở nặng thì phải làm sao đây?”
Tô Kiều khóe miệng khẽ nhếch, tràn ra một tia trào phúng, nói: “Sợ cái gì, chờ Tô Dương học xong đại học, làm to chẳng lẽ không có tiền hiếu thuận bà và mẹ sao?”
Lưu Mai cười cười: “Cũng đúng.”
Tô Kiều đi theo Lưu Mai đến phòng bệnh, bà nội đang ngồi cuối giường thu xếp đồ đạc, chỉ chờ được xuất viện. Đây là đang đợi cô đến thanh toán viện phí để về đây.
Tô kiều cảm thấy châm chọc, lại cảm thấy vì một gia đình như vậy, vì người nhà như vậy thương tâm thật không đáng. Tô Kiều hít một hơi đi qua chào: “Bà nội.”
Có lẽ vì đang có việc cần cầu cạnh nên thái độ của bà so với ngày thường tốt hơn nhiều, trên mặt nở nụ cười trìu mến, thân thiết nắm lấy tay cô: “Ai nha, hai mẹ con đến rồi ạ. Mẹ con nói con còn đang làm việc, vì bà mà phải thu xếp công việc lặn lội về đây, đi xe có mệt không?”
Tô Kiều rút tay về, dạ một tiếng, “Thật sự rất mệt, lần sau nếu muốn đòi tiền mong hai người nói thẳng, cháu sẽ chuyển tiền qua thẻ.”
Lưu Mai nói: “À kỳ thật lần này gọi con về cũng không phải mỗi chuyện này.” Bà tiến lên nắm tay Tô Kiều, cười hiền từ, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô. Trực giác Tô Kiều mách bảo, 9 phần là có chuyện không hay, quả nhiên, chờ buổi tối về thôn, lúc ăn cơm, một người đàn ông vác hai bình Mao Đài đến. Người đàn ông này Tô Kiều biết, là người cũng thôn, có điều sớm rời quê đi làm ăn. Tô Kiều đứng dưới mái hiên, dựa lưng vào bức tường gạch sau lưng hai tay vòng qua trước ngực. Gặp hắn ta vác theo hai bình Mao Đài cũng không chào hỏi, rút điện thoại di động ra nhắn tin cho Tần Hiển: [Đoán xem tôi đang làm gì?]
Vừa nhắn xong, không đến hai giây điện thoại liền rung báo tin nhắn gửi đến. Tốc độ nhắn tin của Tần Hiển khiến Tô Kiều hoài nghi không biết anh có đang chăm chú học bài hay không? Nhưng suy nghĩ một chút nhớ ra Tần Hiển là thiên tài, mình thế này xác định là lo bò trắng răng.
Cô ấn mở tin, cách ngàn cây số cũng cảm thấy sự tự luyến của người nào đó: [Đang nghĩ đến tôi?] Tô Kiều bật cười, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: [Mặt cũng dày quá đó Tần thiếu gia]
Tần Hiển: 【 tôi nhớ em 】
Tô Kiều kìm lòng không được cong môi cười lại đánh mấy chữ: 【 mẹ tôi an bài cho tôi xem mắt 】
Tin nhắn gửi đi, không biết Tần Hiển ở xa đang nghĩ gì, nửa ngày không thấy nhắn lại.
“A Dương Lực đến chơi à, nhanh nhanh nhanh, vào trong này ngồi, đã ăn cơm chưa?” Lưu Mai từ dưới bếp đi ra, thấy Dương Lực đứng ở cổng, liền vui vẻ tiến lên chào hỏi.
Ánh mắt Dương Lực nhìn chằm chằm Tô Kiều, đáy mắt không che giấu được sự kinh diễm.
Anh nhìn cô rất lâu đến mức khiến Tô Kiểu có chút thiếu kiên nhẫn, giương mắt nói: “Đẹp đến vậy sao?” thanh âm cô lạnh lùng không có chút nhiệt tình. Dương Lực lúc này mới hoàn hồn, cười nói: “Tiều Kiều mấy năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp.”
Tô Kiều lười nói chuyện cùng anh, xoay người đi vào nhà bếp, để Dương Lực lúng túng đứng đó.
Lưu Mai vội vàng cười hoà giải, tiến lên nói: “Ài, nha đầu này da mặt mỏng, mau tới, vào trong phòng ngồi.”
Tô kiều đang sắp cơm dưới bếp, bỗng sau ót bị đập một cái. Cô bị đau, nhíu mày quay đầu, “Mẹ làm gì vậy!”
Lưu Mai đè ép thanh âm, trừng mắt nhìn cô: “ Thái độ của con là sao thế hả? Dương Lực người ta đến gặp con, con biểu hiện tốt một chút.”
Tô kiều đơn giản không thể tưởng tượng nổi mẹ cô đang nghĩ gì trong đầu, “Mẹ không có chuyện gì chứ? Hắn ta là gì của con, tại sao con phải biểu hiện tốt một chút?”
Lưu Mai thanh âm ép xuống thấp hơn, “Mẹ nói cô nghe, Dương Lực giờ không còn là thằng bé nhà nghèo ngày xưa nữa, giờ người ta ở Thẩm Quyến mở một cửa hàng may, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền. Ai mà gả cho anh cha mẹ chắc chẳng cần lo lắng gì cơm áo gạo tiền.”
“Cho nên?” Tô kiều liếc nhìn bà, sắc mặt lạnh đến không thể lạnh hơn.
“Cho nên? Cô còn hỏi cho nên?” Lưu Mai lại vỗ vào đầu cô cái nữa, “Mẹ thật vất vả kiếm cho cô mối hôn sự tốt như vậy, cô đi đâu mà tìm chứ, vậy mà cô lại chẳng biết điều. Bỏ lỡ mối này, lấy điều kiện của cô thì còn đi đâu mà tìm được tiếp. Giờ cô hài lòng rồi chứ!”
Ngón tay bà chọc lia lịa lên trán Tô Kiều, khiến đầu Tô Kiều ngửa cả ra sau.
Người phụ nữ trước mặt là mẹ ruột của cô. Vậy tại sao mỗi lời buông ra đều tổn thương cô hơn người khác?
Vành mắt Tô Kiều ửng đỏ, nói: “Điều kiện của con? Con rẻ mạt đến vậy sao? Rẻ mạt đến nỗi phải vội vội vàng vàng cầu xin một người đàn ông thương lấy com? Con biến thành bộ dạng như ngày hôm nay chẳng phải do các người hại sao?” Nói xong lời này, giọng cô cũng nghẹn ngào, “Con muốn bản thân kém cỏi vậy sao? Muốn bị người ta coi thường như vậy sao?”
Nước mắt chực rơi xuống bị cô lau đi.
Điện thoại trong túi áo rung lên, cô quay đầu đi ra ngoài.
Lưu Mai gọi lại: “Cô đi đâu?”
Tô Kiều chạy ra ngoài, cô chạy rất nhanh, dường như càng nhanh thì sẽ không phải thấy gì nghe gì, có thẻ bỏ lại mọi thứ phía sau.
Ngoài trời tối đen, đường núi vừa hẹp vừa tối, ven đường rất xa mới thấy ánh đèn le lói.
Cô chạy thở không ra hơi, ngồi xuống cạnh bờ ruộng.
Điện thoại vẫn không ngừng rung, nước mắt đã không còn khống chế được, tuôn rơi lã chã.
Cô không dám nhận điện thoại, sợ Tần Hiền vừa nghe đã phát hiện mình đang khóc.
Tần Hiển vẫn gọi không ngừng, đến cuộc thứ tư mới có người bắt máy.
Điện thoại vừa thông Tần Hiển đã vô thức hỏi: “Sao lâu vậy?”
Tô Kiều giật giật khóe miệng, gắng gượng cười một tiếng, nhưng vừa định nói, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng lại không khống chế được mà tràn ra.
Ngoại trừ Tần Hiển, cô không biết mình có thể yếu đuối như thế trước mặt ai.
Cô òa khóc, từng giọt nước mắt không ngừng lăn xuống, “Tần Hiển, tôi muốn về.”
Bình thường chỉ thấy Tô Kiều cười, tựa như dù trời có sập xuống cũng không hề gì, lần đầu tiên thấy cô khóc đến như thế, Tần Hiển nhíu chặt mày, anh cầm điện thoại, chỉ nói một câu, “Đọc địa chỉ cho tôi.”
...
Thời điểm Tần Hiển đến thôn nhà Tô Kiều đã là 4h sáng.
Cô vẫn ngồi ở bờ ruộng, trên núi gió đêm thổi tới có chút lạnh nhưng cô không muốn về.
Trong làng một mảng tối thui, Tần Hiển không tìm được Tô Kiều, bèn gọi điện thoại cho cô: “Em đang ở đâu?”
Tô Kiều ngẩn người: “Cái gì?”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Tần Hiển sờ soạng trên dưới túi quần, túi áo bắt đầu hối hận vì không mang đèn pin.
“Đang ở dưới quê.” Tô Kiều hơi nghi hoặc một chút trả lời.
“Vị trí cụ thể.”Cột điện phía trước treo lủng lẳng 1 cái bóng đèn, cuối cùng cũng có chút tia sáng. Ánh đèn vàng soi sáng 1 khu, khiến Tần Hiển nhìn rõ bóng hình 1 cô gái mảnh khảnh đang ngồi bên bờ ruộng. Bước chân anh thả chậm, nhìn chăm chú bóng lưng cô gái đang ngồi kia. Tô Kiều không biết là Tần Hiển tới, hỏi trong điện thoại: “Cậu đang ở đâu? Tôi đang ở nhà. Đã không còn vấn đề gì rồi. Sao giờ này cậu còn chưa ngủ?”
Tần Hiển đi về phía Tô Kiều. Tiếng bước chân trong đêm thanh vắng phá lệ rõ ràng.
Tô Kiều giật nảy mình, bỗng nhiên quay đầu.
Tần Hiển đứng ở sau lưng cô, rũ mắt nhìn Tô Kiều.
Tô Kiều kinh ngạc đến mở to hai mắt. Cô thậm chí hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không, môi hơi há ra, hơn nửa ngày, yết hầu mới phát ra âm thanh, “... Tần Hiển.”
Tần Hiển ngồi xuống trước mặt cô. Ánh sáng dìu dịu sau lưng anh nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt trái xoan trắng trẻo của cô. Hàng mi vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt sưng đỏ. Tần Hiển một tây vịn bả vai cô, một tay nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón cái ôn tồn vuốt ve khóe mắt, gò má. Ánh mắt anh ôn nhu như nước, thanh âm dịu dàng, “Khóc nhiều đến độ mắt sưng lên rồi.” Tô Kiểu hoàn toàn không nghĩ Tần Hiển sẽ đến.
Anh vừa mới hỏi cô địa chỉ, cô cũng không nghĩ tới anh sẽ muộn như vậy vẫn chạy đến tìm cô.
Nội tâm chấn kinh, cảm động, còn có một loại kích động khó có thể dùng lời diễn tả được cùng vui vẻ.
“Sao cậu lại chạy đến đây? Đã trễ như vậy, chạy xa như vậy đến, cậu bị ngốc phải không?” Tô Kiều bắt lấy tay Tần Hiển, mừng rỡ là thật nhưng cũng không khỏi muốn trách cứ anh vài câu. Đã muộn như thế còn chạy đến. Rất không an toàn.
Tần hiển nhìn chằm chằm ánh mắt của Cô, thấp giọng nói: “Tôi tới đón em về nhà.”
Tô kiều ngơ ngẩn. Cũng bởi vì cô nói câu: “Muốn về nhà.” Tần Hiển liền đêm hôm khuya khoắt chạy đến địa phương xa xôi như vậy tìm mình, đến đón cô về. Cô nhìn Tần Hiển không chớp mắt, muốn nhìn anh thật kỹ. Người con trai trước mặt cô đây, người yêu cô, trân trọng cô với tất cả tình cảm nâng niu, yêu thương nhất. Cô muốn đem toàn bộ tình cảm, trái tim, thân thể, cả sinh mệnh này mọi thứ giao hết cho anh, toàn bộ giao cho anh.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai yêu cô đến vậy, đem cô cẩn thận đặt vào tim, đặt cô lên tất cả. Tô Kiều nhịn không được ôm chặt Tần Hiển, hai tay vòng lấy cổ, chôn mặt trên bả vai Tần Hiển. Tần Hiển tay trái ôm eo cô, tay phải đặt lên gáy dịu dàng vuốt ve, trấn an: “Không sao. Đã không sao rồi.”
Thanh âm thủ thỉ, ở bờ ruộng tĩnh mịch nhẹ nhàng vang lên.
Tô Kiều hơi ngước mắt nhìn chằm chằm phía trước nơi cột đèn vàng vẫn dìu dịu sáng, không biết nghĩ gì.