Đồng Thể

Chương 27: Chương 27: MỘT NGƯỜI KHÔNG THỂ LẬT ĐỔ TẤT CẢ




Sao mà em không thể ngoan ngoãn một chút vậy?

Bộ cô tệ lắm sao! Hơn nữa vào lúc này anh ta lại ghét bỏ chê trách của cô như vậy có phải rất vô sỉ hay không!

Lâm Hề nhất thời nổi giận, cô dùng sức giãy dụa, nhưng mặc dù người Vô Song mang hàn khí, sức lực của Lâm Hề đối với anh mà nói chỉ giống như con mèo đang quấy phá. Cương quyết phản kháng không có kết quả, bỗng nhiên Lâm Hề giữ chặt áo của Vô Song, dùng sức túm chặt cổ áo của anh, dù sao cũng đều giống nhau, rõ ràng ai trong hai người cũng không thể hô hấp nổi!

Vô Song cơ hồ bị thắt chặt đến không thở nổi, lòng anh sôi sục giận dữ, bùng phát tính tình cáu kỉnh, Lâm Hề nắm càng chặt miệng anh càng không nhả ra, bàn tay đặt trên chỗ mềm mại bỗng nhiên dùng thêm chút lực…

Chỉ nghe Lâm Hề kêu rên một tiếng, theo bản năng há miệng muốn kêu lên, trong nháy mắt cô thả lỏng, đầu lưỡi của Vô Song đã tiến quân thần tốc, mang theo hương vị của anh mạnh mẽ tiến vào, tước đoạt tất cả quyền lợi phản kháng của Lâm Hề. Tay anh không ngừng vuốt ve, dường như tìm được tiết tấu nào đó, động tác càng hài hòa. Thân thể Lâm Hề giống như là bị anh chạm vào công tắc mẫn cảm nào đó mà cả người cô trở nên tê dại vô lực. Chỉ sau khi môi Vô Song rời khỏi môi cô rồi tiến dần xuống dưới thì cô mới mơ mơ hồ hồ rên rỉ: “Vô Song, Vô Song.” Cũng không biết là đang cự tuyệt hay là mời gọi.

Phẫn nộ phản kháng và trấn áp dần dần bình thản, nhưng bọn họ không buông tha cho đối phương như thế, chỉ còn lại triền miên mờ ám.

Trong lúc ý loạn tình mê Lâm Hề mơ hồ hiểu được, lý do vừa rồi cô vuốt ve Vô Song không đơn giản chỉ là thuần khiết vì giúp anh ngăn chặn hàn khí, kỳ thật cô có… khát vọng chạm vào Vô Song, cũng khát vọng bị Vô Song chạm vào.

Toàn bộ tư tưởng của cô không có chính trực thuần khiết như cô nói!

Bị Vô Song ôm, hôn môi, cảm thụ được nhiệt độ lạnh như băng lại cực nóng của anh, đáy lòng cô có một tình cảm mênh mông bắt đầu khởi động, đây là một cảm xúc rất rõ ràng, vẫn luôn bị coi nhẹ và kiềm nén, rốt cục hôm nay tìm được cớ… bạo phát.

Biết rõ anh là người đã có khế ước hôn nhân, biết rõ anh sẽ trở về, biết rõ cuối cùng hai người cũng rời xa nhau, cô vẫn là khống chế không được chính mình, muốn cùng anh… hoàn thành xong chuyện này. Vô Song mút mạnh ngay động mạch cảnh của cô, giống như muốn cắn nát làn da của cô, uống sạch máu của cô, Lâm Hề cắn môi kêu rên, cô nhắm chặt mắt lại, cảm thấy thì ra mình chịu không nổi kích thích như vậy. Thật sự là…

Xấu hổ chết mất!

Đúng lúc đó một tiếng va chạm nặng nề vang vọng vào trong phòng, tựa như chuông thần làm cho đầu óc hỗn loạn của hai người thức tỉnh.

Âm thanh thở dốc của hai người không ngừng, tay của Vô Song còn đặt ở trên ngực Lâm Hề, nhưng anh không thể không dừng động tác, thật lâu sau, Lâm Hề cảm thấy anh đã buông lỏng cổ cô, một tiếng thở dài tựa như từ dĩ vãng vọng đến:

“Chậc!”

Lâm Hề không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nằm giống như con rối gỗ. Trong phòng yên lặng hồi lâu, Vô Song mới chậm rãi thu tay khỏi ngực Lâm Hề, anh cứng ngắc thong thả ngồi dậy, Lâm Hề thấy anh lau miệng, ra vẻ bình tĩnh của nói: “Như vậy mới có thể ngăn chặn hàn khí, biết không?”

Thản nhiên tựa như tất cả hành động vừa rồi của anh đều có lý do chính đáng để giải thích.

Khóe miệng Lâm Hề giật giật, nhưng không có phản bác, bởi vì cô cảm thấy nội tâm của cô cũng giống như Vô Song… rất thiếu đạo đức.

Động tác Vô Song lưu loát xoay người xuống giường, anh vừa rời khỏi, Lâm Hề lập tức dùng chăn bông quấn chặt lấy người, bởi vì quần áo bên trong đã bị Vô Song làm cho rối loạn, cô suy nghĩ một chút chỉ biết ngay cả chính cô cũng không dám nhìn.

Chân chạm đến nền đất, đôi mắt Vô Song trở nên lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị, tựa như tất cả cảm xúc vừa rồi chỉ là do anh nằm mơ mới biểu hiện ra ngoài, tay phải vung lên liêm đao thật lớn đã xuất hiện ở trong bàn tay, tay trái ngón trỏ khẽ nhấc lên, trong nháy mắt tinh thạch màu đen liền rơi vào lòng bàn tay của anh, anh khẽ quát một tiếng: “Vạn Tri, kêu Tự Diễm.”

Kết giới mới vừa mở ra, hàn khí lạnh lẽo ở bên ngoài công đồng thời xâm nhập vào, độ ấm trên máy điều hòa nhanh chóng giảm xuống bốn năm độ. Lâm Hề vùi đầu lui ở trong chăn bối rối chỉnh lại quần áo, chỉ nghe Băng Hồn ở bên ngoài cười nói: “Không ngờ ngươi lấy thân dẫn hàn khí ra nhưng lại có thể chịu được hàn khí ấy xâm nhập vào cơ thể.”

Đối với người được đề cử trong bảy tộc Cận Vương mà nói, sứ mệnh quan trọng nhất là bảo vệ mạng sống của mình, cho tới bây giờ Băng Hồn vận không ngờ đến anh lại dùng biện pháp như thế, mãi đến sáng nay hắn vẫn không thấy kết giới được phá vỡ mới lớn mật phán đoán, thầm nghĩ không tốt nên mới thử công kích vào kết giới một lần, không ngờ Vô Song lại chủ động ra, trông thấy anh như vậy, Băng Hồn chỉ nói hôm nay nhất định không thể giao đấu với anh. Hiện giờ Tử Thần đang bị hàn khí nhập thể, sinh mệnh hao tổn là chuyện sớm muộn…

Không để cho hắn suy nghĩ kỹ, Vô Song nhếch miệng cười: “Muốn chạy?” Thân ảnh hắn chợt lóe, nhảy ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt hàn quang trên liền dời tới cổ hắn, bóng người của Vô Song như quỷ đứng ở sau lưng hắn. “Trễ rồi.”

107.

Bóng dáng của hai người dường như đứng giữa không trung, đồng tử của Băng Hồn co rụt lại, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, một cánh tay của hắn đã hóa thành băng cứng, khó khăn lắm chống lại được lưỡi đao cong vút của liêm đao, tay kia siết chặt lại, một thanh băng kiếm trong suốt xuất hiện ở trong tay hắn, hắn đâm ngược ra sau một nhát, động tác cực nhanh, Vô Song lại né tránh một cách nhanh chóng.

Nhưng trong nháy mắt, Vô Song lại trở về trong phòng ngủ của Lâm Hề. Anh mỉm cười: “Có chút thú vị.” Mặc dù trước kia trong tổ chức anh rất ít khi tiếp xúc với Băng Hồn, nhưng mơ hồ cũng nghe qua về năng lực đánh gần xuất sắc của hắn. Sau khi bị trúng độc của Độc Linh mà vẫn có sức chiến đấu như vậy thì không hổ là người trong bảy tộc Cận Vương.

Băng Hồn cũng cười: “Không hổ là người thừa kế mà Tôn Chủ lựa chọn.”

Lúc này Lâm Hề đã mặc xong quần áo, đứng dậy rời khỏi giường, thấy hai người, một trong một ngoài đang nói chuyện với nhau mang theo sự luyến tiếc, cô nói: “Vậy… Nếu mọi người chơi thân, không bằng ngồi xuống từ từ…” Lời còn chưa dứt, đôi mắt Băng Hồn lạnh đi, vung tay lên, một lưỡi băng đao nhỏ bắn vào trong phòng.

Vô Song quay người ôm cổ Lâm Hề lăng một vòng trên mặt đất, những mảnh thủy tinh vỡ vụng ào ào rơi xuống đất, trên sàn gỗ cắm đầy vụn băng, trong chốc lát bị hệ thống điều hòa trong phòng hơ thành nước, chỉ để lại một những lỗ trũng gồ ghề.

Lâm Hề được Vô Song bảo vệ rất tốt nên không hề bị thương chút nào, nhưng khi cô đưa mắt nhìn lại căn phòng của mình thì sắc mặt lập tức trắng nhợt, hít một ngụm lãnh khí, lập tức nổi giận đùng đùng, chẳng thèm quan tâm đến gì nữa mà chỉ vào Băng Hồn mắng: “Mụ nội các người! Cuối năm lúc chủ nhà kiểm tra phòng sẽ giết tôi! Các người để mạng lại để bồi thường cho tôi!”

Dáng vẻ của Lâm Hề không dọa được Băng Hồn, ngược lại khiến cho Vô Song kinh ngạc. Anh liếc mắt nhìn Lâm Hề, anh chẳng hề để ý đến cái nhìn trân trân của Lâm Hề dành cho mình. Một bàn tay đặt ở eo Lâm Hề làm cho Vô Song lại có ý nghĩ kỳ lạ.

“Ngươi không sống lâu được như vậy.” Băng Hồn lạnh lùng nói. “Ít ngày nữa sẽ lấy tim của ngươi.” Nói xong, quanh thân tỏa ánh sáng rồi vọt lên sau đó biến mất trong nháy mắt.

Lâm Hề một lòng một dạ muốn hắn thường tiền, sau khi nghe hắn nói xong lời này, tức giận trong lòng càng tăng lên, hét lớn một tiếng: “Đứng lại cho tôi!”

Luồng sáng trắng quanh thân Băng Hồn tản đi, chân bị trượt suýt chút té ngã, thân hình hắn vừa chuyển, giữ lấy khung cửa sổ xoay người nhảy vào trong phòng. Liêm đao trong tay Vô Song vang lên “bụp” một tiếng rồi biến mất, anh biết Lâm Hề lại bất giác dẫn khởi năng lực của Song Không Chi Tâm.

Vô Song cắn răng, cô gái nhỏ mọn… thì ra lại coi trọng tiền tài như vậy.

Lâm Hề hoàn toàn không biết việc mình đã làm, chỉ chuyên tâm chỉ vào Băng Hồn tiếp tục nói: “Tim tôi không phải tiền âm phủ! Ngươi muốn mượn là mượn được! Còn cái gì Song Không Chi Tâm nữa, mọi người ngồi xuống từ từ thương lượng cùng dùng không được sao! Vì sao phải giữ chặt trong tay thì mới an tâm!”

Cả người Băng Hồn mất hết sức lực, hắn cười tự giễu: “Vận mệnh nắm ở trong tay người khác, chỉ có chờ chết. Giống như hiện tại.”

Lâm Hề ngẩn ra, trầm mặc một hồi rồi nói: “Vì sao không thể không chết?” Lâm Hề thoáng bình tĩnh, nhìn chằm chằm muốn chất vấn Băng Hồn. “Vì sao nhất định phải đi cướp đoạt, chỉ có lựa chọn bạo lực? Các người rõ ràng… đều không tính là người xấu. Tất cả mọi người chỉ là muốn sống sót mà thôi.” Cô liếc mắt nhìn Vạn Tri ở góc phòng, thấy hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất, cô tiếp tục nói. “Một loại chế độ nếu làm cho người ta chỉ có rơi vào cảnh phải lựa chọn ngươi chết ta sống, chế độ như vậy đã sai rồi! Là chế độ ứng cử này khiến các người bắt buộc phải như vậy, nó sai lầm rồi, các ngươi đều có bản lĩnh như vậy, vì sao phải thuận theo mà không thể phản kháng, vì sao không thay đổi nó?”

Căn phòng yên lặng, hơi thở của Vô Song phả sau tai cô. Lâm Hề có chút không yên, bọn họ là người lớn lên ở thế giới kia, chế độ người được đề cử và địa vị cao thượng của Tôn Chủ đối với bọn họ mà nói như một loại tín ngưỡng, cô muốn bọn họ phủ định tính ngưỡng của mình, thứ nhất là một loại tự ‘sỉ nhục’ đối với bản thân bọn họ, mà có rất ít người có thể tiếp nhận “sỉ nhục” đó…

Nhưng chưa đầy một lát, cô giật mình cảm giác Vô Song gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô nói rất đúng.” Đôi mắt Lâm Hề sáng lên, một câu nói kia của Vô Song đã cho cô một sự cổ vũ rất lớn, cô vui sướng quay đầu nhìn anh, chỉ thấy trong ánh mắt Vô Song mang theo sự kiên định khiến cho cô động lòng.

“Cô biết cái gì.” Vạn Tri vốn đang cuộn mình ở một góc bỗng nhiên mở miệng, giọng nói chưa từng lạnh lùng như thế. “Bớt khờ dại đi, chế độ người được đề cử gì chứ, cùng lắm đây chỉ vì lợi ích của bảy tộc Cận Vương.”

Lâm Hề ngẩn ra, thấy ánh mắt Vô Song trầm xuống, cô quay đầu, nghe Vạn Tri nói tiếp: “Cô cho rằng vì sao chế độ người được đề cử có thể duy trì đến bây giờ? Chế độ như vậy cứ tiếp tục thì người được lợi ích lớn nhất là ai? Mấy trăm năm qua, vị trí Tôn Chủ chưa bao giờ rơi khỏi tay bảy tộc, cái gọi là chế độ người được đề cử bất quá là cân bằng quyền lực giữa bảy tộc mà thôi, các bộ tộc khác đều là vật hi sinh. Hiện tại bộ tộc Đọc Tâm bị suy thoái, cho nên muốn xây dựng quan hệ với bộ tộc Tử Thần, bộ tộc Phong và Độc không mạnh bằng trước đây, bộ tộc Phược Linh cũng dần dần suy bại, quyền lợi trong tổ chức càng ngày càng tập trung vào ba tộc Tử Thần, Viêm Hỏa và Ngưng Băng. Cô muốn bọn họ tự chặt đứt móc xích lợi ích của mình?” Vạn Tri cười lạnh, liếc mắt nhìn Vô Song. “Hơn nữa, Tôn Chủ hiện tại, ông ta không muốn đợt này có người ứng tuyển thừa kế địa vị của ông ta. Thịt cá trên thớt, sao có thể thay đổi thực tại.”

Lâm Hề im lặng, chợt thấy thân thể lành lạnh phía sau cô đã tách ra, cô quay đầu, thấy Vô Song đã đứng lên, đưa mắt nhìn chằm chằm Vạn Tri: “Nếu như vậy, vậy lật đổ tất cả.” Anh nói. “Từ Tôn Chủ đến chế độ còn bảy tộc Cận Vương nữa, lật đổ tất cả không chừa gì hết.”

108.

Trên đại điện Hắc Thạch, người đàn ông khoác áo choàng đen đang khoanh tay đứng đấy.

Tứ Ly chậm rãi đi vào trong điện: “Đã truyền tin rồi.” Anh ta tựa vào một cây cột gần tôn vị, cũng khoanh tay đứng. “Ngài muốn mọi người nghe thấy những lời đó.”

Ở ngoài đại điện Hắc Thạch, trong tổ chức, trên linh thạch trong tay mỗi người đều hiện lên hai bóng người, một người là Lâm Hề, người còn lại là Vô Song, một người nói chế độ sai, một người nói muốn lật đổ tất cả. Thị vệ bên ngoài điện rất kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại này, quay đầu nhìn những người xung quanh trong điện, nhưng vừa nghĩ tới mình có hành động đại nghịch bất đạo, liền lại nghiêng đầu sang chỗ khác rồi cúi đầu xuống. Tất cả mọi người trong tổ chức đều im lặng, nhưng luồng không khí lưu chuyển trong sự yên lặng đó đã không giống như lúc bình thường.

Trong đại điện Hắc Thạch, Mộc Thư tôn giả xoay người nhìn về phía Tứ Ly: “Tốt lắm.” Ông ta không đội cái mũ đen to nữa, ánh sáng trong đại điện Hắc Thạch chiếu lên gương mặt của ông lộ ra khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt: “Đến lúc nên triệu hồi hết những người dự tuyển về, không thể để cho bọn họ tổn thất thêm một người nào nữa.”

Tứ Ly bĩu môi: “Song nhi trở về sẽ trực tiếp ra tay với ngài.” Anh ta cong môi mỉm cười. “Nói không chừng cậu ấy sẽ giết ngài, ngài cực khổ lâu như vậy để bày ra đại cục này để rồi đổi lấy một kết quả như vậy, cam tâm sao?”

Mộc Thư tôn giả che miệng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Cũng bởi vì ta muốn nó giết ta. Trong tình hình này, ai cũng là quân cờ, nếu muốn thắng, bất kể quân cờ nào cũng không thể có cảm tình.”

Nụ cười trên bờ môi Tứ Ly cứng lại: “Phụ thân thật đúng là tàn nhẫn.” Anh ta nói. “Nhưng Song nhi chưa chắc sẽ làm theo ý muốn của ngài.” Tứ Ly và Mộc Thư tôn giả hiểu rõ, Vô Song nhìn như rất lạnh lùng kì thực cũng là người dễ dàng bị tình cảm ảnh hưởng nhất. Bình thường Vô Song không hề hòa nhã với Mộc Thư tôn giả, nhưng trong đáy lòng lại vô cùng sùng bái ông, nếu muốn anh giết chết “cha” của mình…

Mộc Thư tôn giả cũng trầm mặc một hồi, lập tức nói: “Cho nên, ta thay đổi kế hoạch.”

“Trời? Khi nào vậy?”

“Vừa rồi.” Mộc Thư tôn giả cười, trong con ngươi lại lạnh như băng. “Là ta mở ra con đường nối thông giữa hai thế giới thì tự ta sẽ đóng nó lại. Tứ Ly, mấy tháng tới chuyện ở nơi đây giao lại cho con xử lý.”

Tứ Ly ngẩn ra: “Ngài muốn làm gì?”

“Đi đến thế giới đó, mang Lâm Hề đến đây, lấy Song Không Chi Tâm ra.”

Tứ Ly kinh hãi: “Nhưng Song nhi… Song nhi sẽ không để cho ngài làm như vậy. Ngài muốn cậu ấy hận ngài…”

“Nếu nó không thể vô tình, ta sẽ giúp sẽ diệt trừ trở ngại trong lòng nó.” Tứ Ly biết, Mộc Thư tôn giả nói “trở ngại” kia chính là tình cảm của Vô Song đối với Lâm Hề, cũng là chỉ tình cảm tính ngưỡng mà Vô Song dành cho ông. Nếu Mộc Thư tôn giả giết Lâm Hề, về công về tư, Vô Song cũng sẽ không lưu tình đối với ông. Mà điều Mộc Thư tôn giả hy vọng nhất chính là như vậy. Tứ Ly nhất thời nói không nên lời, chỉ nghe Mộc Thư tôn giả nói tiếp. “Trong số những đứa trẻ mà ta tự tay nuôi lớn, con là đứa có tính tình giống ta nhất, cho nên, ta cho con mang trên lưng bí mất ấy. Ngày sau trợ giúp Vô Song…”

“Tôn Chủ.” Từ ngoài điện Hắc Thạch truyền đến giọng báo cáo làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ. “Sáu tộc trưởng lão cầu kiến.”

“A, tới nhanh thật. Dẫn bọn họ đi thiên điện.” Mộc Thư tôn giả vỗ nhẹ vai Tứ Ly. “Sau này, ứng phó với mấy lão già đó, phải dựa vào con.”

Tứ Ly đứng ở trong đại điện trống trãi yên lặng, tay anh ta nắm chặt: “Con cũng không giống người.” Anh ta ngẩng đầu nhìn về vị trí tôn vị lạnh như băng trong đại điện, phút chốc mỉm cười. “Thỉnh thoảng con cũng mềm lòng, không phải sao…”

109.

Lâm Hề lẳng lặng nhìn Vô Song, kỳ thật cô vẫn biết Vô Song đẹp trai, nhưng giờ khắc này trái tim vẫn là không tự chủ mà đập thình thịch, Vô Song là người của thế giới kia, nghe anh nói như vậy khiến cho Lâm Hề không thể không tán thành rằng anh là người có trái tim mạnh mẽ. Lâm Hề nhìn Vô Song đến si mê cũng không có chú ý tới, ở một góc bàn học, khối tinh thạch màu trắng mà Tứ Ly tặng cho cô đã dần dần mất đi ánh sáng.

“Vô Song! Đang chơi trò gì vậy!” Từ cửa sổ bỗng nhiên vọt vào một bóng người, thấy sàn nhà đầy mảnh thủy tinh và đồ đạc lộn xộn, người tới sửng sốt, lập tức ánh mắt đảo qua căn phòng rồi tập trung nhìn Băng Hồn. “Sao tên khốn kiếp này lại ở đây?”

Băng Hồn nhướn mày, lại ngưng tụ hàn khí, nhiệt độ quanh thân hạ xuống một cách nhanh chóng.

Tự Diễm thấy thế, cười sảng khoái, bàn tay nắm chặt, ngọn lửa từ lòng bàn tay bùng lên: “Tốt, ta đã bứt rứt khó chịu mấy ngày rồi, hôm nay vừa đúng lúc có thể trút lửa giận.”

“Dừng tay!” Lâm Hề hét lớn một tiếng. “Đừng có đánh nhau ở nhà tôi!”

“Ai nha, ở đây đang có chuyện gì thế? Họp sao?” Một cái giọng nữ hơi trêu tức từ ngoài cửa sổ vọng vào. Mọi người ngẩng đầu nhìn đã thấy Thanh Phong và Độc Linh nhảy vào trong phòng, lập tức trong căn phòng nho nhỏ đầy ấp người, tất cả những người dự tuyển của bảy tộc Cận Vương còn sống sót đều tụ tập tại đây. Độc Linh liếc mắt nhìn Băng Hồn, ánh mắt có chút lạnh lẽo, rõ ràng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hắn hàm hại Thanh Phong, nhưng cô ta vẫn không nhiều lời, bởi vì với mối quan hệ giữa bọn họ thì chuyện chém giết nhau bất kỳ lúc nào cũng là chuyện đúng lý hợp tình. Cô ta chuyển mắt nhìn Vô Song. “Lời nói vừa rồi của Tử Thần đại nhân thật khiến cho tôi rất ngạc nhiên.”

Vô Song nhíu mắt lại: “Các người nghe được?”

Độc Linh lấy tinh thạch đang đeo trên cổ ra nói: “Lúc Tự Diễm nhận được lời nhắn của Vạn Tri, tinh thạch của mấy người chúng ta liền phát sáng. Toàn bộ chúng ta cũng đều nghe thấy hết cuộc đối thoại của các người.” Hình như Tôn Chủ đưa đến tin nhắn cho mọi người.

Vô Song chỉ đơn giản trầm ngâm rồi mở miệng nói: “Nếu như vậy, cứ nói ra sự lựa chọn của các người. Lật đổ hay trốn tránh?”

Mấy người trong phòng ngẩn ra, Tự Diễm sững sờ nhìn nắm tay của mình.

Mày Băng Hồn nhíu chặt, Thanh Phong và Độc Linh liếc nhìn nhau, mấy người bọn họ đều không nói gì.

Lâm Hề biết đối với bọn họ mà nói, đây là sự phủ định tất cả những tín ngưỡng mà bọn họ tin tưởng từ nhỏ đến lớn, do đó khi đưa ra quyết định nào dễ dàng như vậy. Chỉ có Vô Song, quyết đoán quyết tuyệt, bất kể quyết định chuyện gì đều như vậy: “Vậy… Nếu như vậy, không bằng mọi người ngồi xuống rồi hãy nói.” Lâm Hề nhỏ giọng. “Đi ra ngoài phòng khách đi, tôi làm thức ăn cho mọi người, vừa ăn vừa nói chuyện.” Cô nghĩ là, không khí trên bàn cơm sẽ hài hòa hơn một chút, cũng sẽ không đụng một tý là chém giết.

Lời đề nghị của cô làm cho bầu không khí thoải mái hơn một chút, Vô Song gật đầu: “Cũng tốt, phải suy nghĩ cho kỹ trước đã.” Nói xong anh là người đầu tiên đi ra khỏi phòng ngủ, Tự Diễm, Độc Linh với Thanh Phong cũng đi theo ra ngoài, một mình Băng Hồn trầm tư trong chốc lát, cuối cùng đi ra ngoài.

Lâm Hề thở phào một hơi, nhìn đống hỗn độn đầy đất cô lại đau lòng day day trán, bị ức hiếp lại còn phải hầu hạ người khác, rốt cuộc kiếp trước cô là tạo ra nghiệt gì!

Lâm Hề mở cửa tủ lạnh ra, sửng sốt, thấy mọi người đã ngồi yên vị tại bàn cơm, cô cởi tạp dề ra, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không có gì để ăn, tôi cần phải đi siêu thị trước. Mọi người chờ một chút.”

Mấy người bên bàn đều đang trầm tư trong suy nghĩ của mình, không ai để ý đến mấy lời nói của Lâm Hề, mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, mắt Vô Song vừa nhướn lên, không thấy bóng dáng của Lâm Hề, mày lập tức nhíu lại: “Các người cũng chờ đi.” Để lại những lời này, anh đi vài bước đã đến ban công rồi nghiêng người liền nhảy xuống, dưới lầu dường như vang vọng tiếng Lâm Hề kinh ngạc: “Anh không thể đi đường đàng hoàng được sao!”

Tử Thần thế nhưng cũng không phản bác, hình như đã có thói quen nén giận.

Băng Hồn cười lạnh một tiếng: “Tên nhu nhược bị quản chế như vậy…”

“Ta cảm thấy rất tốt.” Độc Linh nâng tách trà Lâm Hề pha cho cô ta lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. “Đề nghị của Tử Thần cũng rất hay. Đúng không, Thanh Phong?”

Thanh Phong vuốt đầu cô ta: “Anh nghe theo em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.