Đồng Tiền Kham Thế

Chương 73: Chương 73: Quá lộ nhân (Người qua đường) – 4






74jpg

Khi Tiết Nhàn và Huyền Mẫn trở lại huyện Thanh Bình thì sắc trời đã sáng. Khác với mây đen dày đặc, sét vang chớp giật dưới chân núi Bá Ki, nơi đây tràn đầy ánh sáng, giữa mùa đông khắc nghiệt này, vậy mà lại lộ ra một chút ấm áp.

Toàn bộ huyện Thanh Bình dường như náo nhiệt hơn hai ngày trước một ít, trên đường có nhiều bóng người đi lại hơn, có vẻ là vừa thoát thân từ bóng tối của dịch bệnh, nên ra ngoài đi dạo một chút.

Khi hai người đứng ở cửa hậu viện Phương gia, trên dưới Phương gia đều đang bận rộn.

Mấy dược lang làm thuê đang trải thảo dược bên cạnh vườn thuốc, định nhân lúc đẹp trời hiếm thấy mang ra phơi nắng. Đám ăn mày theo sau giúp bọn họ một tay, dù vụng về nhưng lại cẩn thận. Trần thúc đang giúp Phương Thừa kiểm tra sổ sách, một người đọc tên dược liệu, một người dùng bút son sửa chữa số liệu.

Giang Thế Tĩnh thì ở một bên dạy mấy đứa con nít bảy tám tuổi học bài, mấy đứa nhỏ này đều là một vài gia đình đưa tới học nghệ, tuổi tuy nhỏ, nhưng vẫn đối đáp trôi chảy dược tính của các loại thảo dược.

Trần tẩu cầm con dao phay, đang băm rau trong bếp, Hạnh Tử giúp việc cho bà, thường xuyên chạy ra chạy vào.

Hai huynh đệ song sinh bận tối mày tối mặt ở tiền đường, Giang Thế Ninh không tiện ra nắng thì đang làm ổ trong phòng, sửa chữa một quyển sách y thuật viết tay cho tỷ tỷ nhà mình.

Thạch Đầu Trương chọn lấy một góc, tìm được hai khối đá, không biết đang đục đục đẽo đẽo cái gì. Bên chân hắn là một dãy thỏ đá khỉ đá to bằng ngón cái, có thể thấy cũng rảnh đến ngứa tay.

Hậu viện Phương gia cũng xem như rộng rãi, nhưng lại bị một đám già trẻ lớn bé chen chúc, liền trở nên có chút chật chội.

Cảnh tượng như vậy, nếu để Tiết Nhàn lúc trước thấy được, tất nhiên y sẽ quay đầu đi luôn —— Một tên Thạch Đầu Trương ong ong bên tai đã đủ phiền lắm rồi, nhiều người như vậy cùng ong ong, ai mà chịu cho nổi?

Mặc dù y không để ý như Huyền Mẫn, tính tình còn thẳng thừng hết mức, nhưng thực ra y không thích nháo, y nháo thì được, người khác nháo thì không, chẳng phân phải trái như vậy đấy.

Song lúc này, y tựa vào mép cửa, ánh mắt thong thả đảo qua trong viện, lại bỗng cảm thấy, cuộc sống như vậy cũng không tệ, với người bình thường mà nói, có lẽ là quá viên mãn.

“A ——” Hạnh Tử đúng lúc đi ra từ nhà bếp, vừa đưa mắt nhìn liền thấy Tiết Nhàn và Huyền Mẫn đang lặng yên đứng ở bên cửa, liền mừng rỡ nói vọng vào trong viện: “Tiết công tử về rồi!”

“Tiểu nha đầu này, tim ngươi sắp nhảy ra ngoài rồi kìa.” Thạch Đầu Trương cách nàng gần nhất thuận miệng trêu một câu, “Đại sư trở về mà ngươi không thấy à?”

Hạnh Tử đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Đâu có đâu, ta còn chưa kịp kêu mà.”

Thạch Đầu Trương có vẻ đang đắm chìm trong lạc thú điêu khắc, còn chưa hoàn hồn lại, vừa quay đầu liền bảo với đám Tiết Nhàn: “Các ngươi thu dọn cả một đêm à? Dọn xong chưa? Sớm biết tốn thời gian như thế, ta với tiểu tử Nhập Thất kia đã ở thêm một đêm để giúp đỡ rồi.”

Tiết Nhàn: “……”

Thạch Đầu Trương không hổ là chày gỗ, chỉ một câu như vậy, đã khiến mặt Tiết Nhàn từ trắng biến thành xanh.

Giây phút đó, Tiết Nhàn dường như có thể cảm giác được Huyền Mẫn nhìn thoáng qua mình, nhưng khi y nghiêng đầu nhìn sang, Huyền Mẫn đã buông mắt xuống, thong dong bước vào cửa viện.

Tiết Nhàn híp mắt, lườm Thạch Đầu Trương một cái. Song cái cảm giác nhiều lần bị chọc trúng tim đen này thật chẳng thống khoái, giống như vô duyên vô cớ bị uy hiếp vậy. Mà trên thực tế y lang thang đã quen, sống nhiều năm như vậy, tim chưa từng nhảy lên nhảy xuống như thế bao giờ.

Cũng thường thôi!

Sắc mặt Tiết Nhàn rốt cuộc lại trở về thuần trắng, trong lòng hờ hững nghĩ: Tay cũng mượn rồi, dâm cũng tuyên rồi, thế này thì có làm sao.

Thạch Đầu Trương tự dưng bị y nhìn chòng chọc cả buổi, chân nhũn hết ra, may mà đang ngồi, nếu mà đứng, sợ là quay đầu liền muốn chạy luôn. Hắn vả nhẹ vào miệng mình một cái: “Ai bảo ngươi lắm miệng để bị lườm này!”

Dù rằng hắn vẫn không hiểu một câu vô cùng đơn giản sao lại chọc đến tổ tông này.

Mọi người trong việc lần lượt chào hỏi Tiết Nhàn và Huyền Mẫn, Hạnh Tử ngây ngẩn nhìn chằm chằm mặt Tiết Nhàn nửa ngày, đột nhiên kêu lên một tiếng như nhớ tới gì đó, chỉ vào hai cái chân đang đứng sờ sờ của Tiết Nhàn, mở to hai mắt ra nhìn: “Ngài ——”

“Ây cha? Chân cẳng khỏi rồi à?” Thạch Đầu Trương ăn đau vô số lần mà não chẳng dài thêm tí nào, ngạc nhiên nói: “Ngươi dùng thần dược gì vậy? Chỉ trong một đêm mà chân đã khỏi rồi?”

Tiết Nhàn híp mắt, mặt không chút thay đổi, nói: “Ta khuyên ngươi đừng nói chuyện thì an toàn hơn đấy.”

Thạch Đầu Trương im lặng khóa miệng lại, nhủ thầm sao mình lại chọc vào tổ tông này nữa rồi?

Nhưng số người nghĩ không ra cái từ “Trong một đêm” này có vấn đề gì giống Thạch Đầu Trương lại chẳng phải ít, lực chú ý của tất cả mọi người trong hậu viện Phương gia đều tập trung ở đôi chân bỗng dưng khôi phục của Tiết Nhàn, nhất thời bảy miệng tám lưỡi hỏi han dồn dập.

“Một đêm” dài “Một đêm” ngắn lải nhải nửa ngày, khiến Tiết Nhàn suýt tưởng rằng mấy người này đến đòi nợ mình, từng cái từng cái miệng này ôi……

May mà chưa nghe được mấy câu, Tiết Nhàn liền phát hiện cổ tay mình bị người khác không nặng không nhẹ cầm lấy.

“Chân của y vừa khôi phục, còn cần tĩnh tu vài canh giờ để điều dưỡng.” Huyền Mẫn chợt nói.

Mọi người ngạc nhiên, rồi vội vàng phụ họa: “Đại sư nói đúng, quả thực là nên điều dưỡng cho tốt.”

Huyền Mẫn cũng không nhiều lời, nắm cổ tay Tiết Nhàn, đẩy cánh cửa căn phòng lúc trước bọn họ ở ra, dẫn Tiết Nhàn vào trong, bấy giờ mới đóng cửa lại.

Cửa phòng chặn thanh âm của mọi người ở bên ngoài. Một lớp ván gỗ không dày này thật thần kỳ, một khi đóng lại, liền giống như ngăn cách ra một thế giới khác. Ánh mắt Tiết Nhàn lơ đãng hạ xuống, vừa vặn dừng trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.

Cửa phòng rõ ràng đã đóng kín, nhưng bàn tay kia mãi một lúc sau mới buông ra.

Tiết Nhàn nâng mắt, liền thấy Huyền Mẫn đã xoay người đi tới bên cạnh bàn, vừa kéo ra một chiếc ghế gỗ, vừa nhẹ nhàng nói: “Quãng đường vừa rồi, ngươi đi lại không vững, mạch tượng cũng có chút ngưng trệ, e là chân khôi phục hơi gấp gáp, điều dưỡng thêm nữa đi.”

Cho nên nấn ná muộn một chút chỉ là vì tìm hiểu tình trạng khôi phục…….

Tiết Nhàn nhướn mày, thu hồi ánh mắt, không nhìn hắn nữa. Y vẫn mang theo xâu tiền chưa trả lại cho Huyền Mẫn, tránh đi Huyền Mẫn đi ngồi cạnh bàn, đến bên giường ngồi xuống.

Lời Huyền Mẫn vừa nói không sai, bản thân Tiết Nhàn cũng biết rõ trong lòng, xương sống thực sự của y chung quy vẫn chưa tìm lại hết, bây giờ sở dĩ hành động tự nhiên đều là nhờ sợi tơ mà tiền đồng tạo ra.

Song thay thế suy cho cùng chỉ là thay thế, không thể duy trì lâu dài. Hiện giờ đương nhiên không được ổn lắm, nếu không kịp thời điều trị tưới rót linh lực, một khi sợi tơ kia đứt, sợ rằng y lại sẽ biến về bại liệt.

Vì thế y không trì hoãn nhiều, lập tức cầm tiền đồng của Huyền Mẫn đi nhập định.

Mới đầu, luồng linh lực lấy tiền đồng làm vật dẫn này vẫn như thường ngày, ùng ục lưu chuyển mạch lạc trong cơ thể y, không ngừng thấm vào sợi tơ kết nối với đoạn xương gãy, thậm chí còn thúc đẩy hai đầu xương gãy ẩn ẩn dài thêm một tấc nữa.

Có điều chẳng mấy chốc sau, một luồng linh lực ấm áp khác lại theo tiền đồng, tràn vào trong gân cốt y, song song thậm chí dung hợp làm một với luồng linh lực ban đầu, chậm rãi thấm vào phần xương gãy và gân mạch bị hao tổn của y.

Tiết Nhàn nửa mở mắt ra nhìn, liền thấy Huyền Mẫn chẳng biết đã nhắm mắt lại từ bao giờ, một tay hành lễ Phật, hình như cũng đang tu dưỡng gì đó.

Bởi vậy mới biết, luồng linh lực ấm áp kia rốt cuộc đến từ đâu. Tiết Nhàn một lần nữa khép mắt lại, điều dưỡng xương gãy và sợi tơ mảnh trong xương, đồng thời cũng không quên dẫn hai luồng linh lực của mình và Huyền Mẫn đi qua tiền đồng hết lần này đến lần khác.

Hồi lâu sau, tiền đồng trong tay Tiết Nhàn đột nhiên khẽ rung lên, rõ ràng không phát ra âm thanh, nhưng lại có tiếng kim loại theo xương ngón tay truyền vào trong đầu, như là có thứ gì đó “Ken két” mở khóa ra.

Y ngẩn ra một chốc, rốt cuộc cũng sực hiểu chuyện gì đang xảy ra —— Hẳn là trong năm đồng tiền xu của Huyền Mẫn, lại có một đồng giải cấm chế.

Giây phút ấy, y bất giác cảm nhận được, theo cấm chế kia cởi bỏ, liên hệ giữa tiền đồng và y dường như lại chặt chẽ hơn một ít. Tiền đồng rung động keng keng, đồng thời y cảm giác đầu óc mình cũng cùng keng keng rung động, vậy nên y lại vô thức rơi vào trong mộng cảnh nào đó.

So với nói là mộng, chẳng bằng nói là một vài đoạn ngắn mơ hồ đến nỗi ngay cả đường nét cũng khó mà nắm bắt, tựa như con cá ngẫu nhiên ló đầu ra khỏi mặt sông rồi lại chợt biến mất ——

Có lúc y trông thấy có người thong thả bước đi trước mặt mình, góc nhìn của y vô cùng kỳ lạ, nhìn không thấy thân trên của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo gần chấm đất, mơ mơ hồ hồ đảo qua trước mắt y tựa như mây khói, y khẽ lên tiếng, hình như là nói ngắn gọn hai chữ, cũng có lẽ chỉ là một tiếng xưng hô……

Có lúc y ngồi ở một nơi nào đó, trước mặt dường như có bàn, song không thấy rõ trên đó đặt vật gì, có hư ảnh màu đen phủ lên tay y, hình như y giật giật ngón tay với hư ảnh kia…..

Có lúc trong tay y lại cầm đồ vật, thoạt nhìn trông như mặt quỷ, màu sắc đỏ đen giao tạp, cũng không thấy rõ mặt mũi……

Ngay khi Tiết Nhàn băn khoăn những đoạn ngắn tựa mộng mà không phải mộng này là từ đâu mà ra, y lại thấy một đoạn cuối cùng, trong đoạn ngắn này có một đứa trẻ mang khuôn mặt mơ hồ đứng phía trước y, y khom lưng, vươn tay ra với đứa trẻ nọ.

Song điều khiến y ngây ngẩn là, ống tay áo của y là màu trắng, sạch sẽ chẳng dính nửa hạt bụi.

“Ngài là ai?” Đứa bé kia ngẩng mặt, dùng thanh âm mơ hồ mà non nớt, sợ hãi hỏi.

Khi y đang muốn trả lời, bỗng liếc đến bàn tay vươn ra của mình, ở sườn ngón áp út có một nốt ruồi cực nhỏ. Mặc dù mộng cảnh một mảnh mơ hồ, nhưng giữa ngón tay trắng gầy kia, nốt ruồi nọ lại rất dễ khiến người ta chú ý.

Khoảnh khắc ấy, nỗi kinh ngạc khiến đầu óc y bỗng chốc thanh tỉnh, thoát ly khỏi mộng cảnh quá đỗi mông lung mập mờ kia.

Tiết Nhàn đột nhiên mở mắt, yên lặng nhìn về phía bàn.

Trong phòng một mảnh tối đen, không biết đã vào đêm từ bao giờ. Ánh sáng đèn lồng từ bên ngoài rọi vào, vẽ ra đường nét của Huyền Mẫn ở bên cạnh bàn.

“Lừa trọc.” Tiết Nhàn nhíu mày, khẽ gọi.

Huyền Mẫn lên tiếng, trong thanh âm lộ ra vẻ mệt mỏi cực kỳ đạm nhạt, dường như cũng vừa thoát khỏi tình cảnh hao tâm tổn sức nào đó. Từ góc độ của Tiết Nhàn, có thể thấy hắn nâng tay sờ lên gáy một chút.

Tuy rằng trong phòng tối mịt, không nhìn thấy chi tiết ngón tay hắn, thế nhưng Tiết Nhàn nhớ rõ, ở sườn ngón áp út của bàn tay đó của hắn, cũng có một nốt ruồi nhỏ, vị trí giống hệt như trong mộng cảnh vừa rồi.

Tiết Nhàn vốn định nói với Huyền Mẫn là vừa nằm mơ, song khi thấy hắn sờ lên gáy, y liền đổi ý.

Bởi vì có một ý nghĩ khác đột nhiên lóe lên trong đầu Tiết Nhàn, nếu vừa nãy chỉ là một mộng cảnh trùng hợp, vậy nói một câu cũng chẳng sao, nhưng…… nếu đó không phải mộng thì sao?

Hiện tại giữa y và tiền đồng của Huyền Mẫn có một mối liên hệ khó nói rõ, liên hệ này có thể truyền hiệu dụng của long tiên trên người Huyền Mẫn sang cho y, vậy có thể truyền thứ gì khác nữa hay không? Như là…… ký ức?

Nếu không lầm, cứ mỗi khi tiền đồng giải một cấm chế, ký ức của Huyền Mẫn sẽ khôi phục một ít. Vừa rồi trong quá trình điều dưỡng, có một đồng bị phá cấm chế, như vậy những gì y chứng kiến…… có khi nào chính là những ký ức lướt qua trong đầu Huyền Mẫn không?

Có điều vì liên hệ hữu hạn, cho nên những gì y thấy được đều mông lung mơ hồ giống như cách một con sông.

Nếu thật sự là ký ức, thì không thể hỏi trực tiếp như vậy được. Suy cho cùng Huyền Mẫn chủ động nói cho y là một chuyện, y tận mắt chứng khiến mà Huyền Mẫn không biết thì lại là một chuyện khác.

Y định đợi Huyền Mẫn khôi phục một chút, rồi cẩn thận nói chuyện với hắn, tuy nhiên hiện tại xem ra, xâu tiền này tốt nhất đừng dùng lung tung, để tránh cho liên hệ càng ngày càng sâu.

Huyền Mẫn nghe y gọi một tiếng rồi lại chần chừ không nói lời nào, liền nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Thanh âm lúc này nghe đã tốt hơn trước nhiều, có vẻ đã khôi phục hơn phân nửa.

“Tiền đồng này trước hết cứ trả cho ngươi đi, ta tạm thời không dùng được.” Tiết Nhàn đứng lên, thả lỏng gân cốt, làm như lơ đãng đặt tiền đồng vào tay Huyền Mẫn.

Y quen lấy ngón tay xỏ qua sợi dây xâu tiền, khi đặt tiền vào tay Huyền Mẫn, ngón tay vẫn chưa rút ra khỏi sợi dây.

Huyền Mẫn nắm tiền đồng, y cầm sợi dây, trong bóng đêm, thật giống như mượn một đoạn dây mảnh mà gắn kết lấy nhau vậy.

Khoảnh khắc ấy, tựa như bị quỷ mê hoặc tâm trí, Tiết Nhàn chậm chạp không buông tay, mà Huyền Mẫn cũng không.

Qua một hồi lâu, Tiết Nhàn giật giật sợi dây quấn lấy ngón tay, lại không buông ra, mà không nặng không nhẹ kéo về phía mình, y rũ mắt, nhìn Huyền Mẫn ngồi ở trước mặt, thấp giọng nói: “Ngươi……”

Cốc cốc cốc ——

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, một bóng người gầy yếu phản chiếu lên cửa, giọng nói khô cứng của Lục Nhập Thất truyền vào: “Dậy đi, chủ nhà mừng thọ đản, sao các ngươi có thể ngủ đến muộn như vậy chứ.”

Ngón tay Tiết Nhàn nới lỏng, buông sợi dây kia ra, “Suýt nữa thì quên mất ngày, hôm nay tỷ tỷ của Giang Thế Ninh mời chúng ta uống tiệc rượu, đi thôi.”

Trong mắt Phương gia, y và Huyền Mẫn là quý nhân. Lục Nhập Thất chỉ đến gọi thôi, cửa phòng Tiết Nhàn liền mở ra, già trẻ lớn bé trong Phương gia đều tụ lại đây, mời y và Huyền Mẫn tới khách đường.

Nhìn bàn ăn tràn đầy món ngon có thể sánh với tửu lâu quán ăn, Tiết Nhàn bấy giờ mới rõ Trần tẩu từ sáng cứ cầm dao phay đi tới đi lui rốt cuộc là bận rộn chuyện gì.

Nói là thọ đản, kỳ thực cũng không phải ngày quan trọng tròn tuổi gì cả. Giang Thế Tĩnh và Phương Thừa chẳng qua là mượn cớ này, tập hợp mọi người lại cùng ăn một bữa gia yến sum vầy mà thôi.

Dù sao cũng chẳng có người ngoài, bữa gia yến này tuy bày biện linh đình, nhưng mọi người đều ăn rất thoải mái. Nửa đầu còn câu nệ chút lễ nghi, nửa sau hai huynh đệ song sinh bắt đầu mở màn đùa nghịch, sau đó liền không thể vãn hồi được nữa.

Một đám người lấy hai huynh đệ Trần gia làm chủ lực, chẳng buồn kiêng dè mặt mũi, trêu ghẹo Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh, trêu xong lại đi nháo Trần thúc và Trần tẩu.

“Chẳng biết xấu hổ gì cả! Ăn cơm của hai đứa bây đi, còn không chịu ngồi yên thì ngày mai cho chúng bây ăn cám heo!” Trần tẩu tức giận kéo đôi huynh đệ đang chạy rông khắp nơi về chỗ cũ, cốc đầu dạy bảo một trận.

Phương Thừa rót một chén rượu nhỏ, gạt đám thỏ con ầm ĩ ra, một tay vén cổ tay áo, cười nâng chén với Giang Thế Tĩnh.

Giang Thế Tĩnh giơ thẳng ngón trỏ, nhấn mạnh: “Chỉ một chén thôi đấy.” Sau đó mím môi cười, cũng nâng một chén rượu xanh nho nhỏ lên.

“Không sao, mỗi năm một chén, ta còn có thể uống thêm tám mươi chén nữa.” Phương Thừa nghiêm trang nói.

“Vậy thì thành tinh quái mất rồi còn đâu!” Giang Thế Tĩnh dở khóc dở cười.

Giang Thế Ninh không ăn được đồ ăn của người thường, nhưng cũng cười đến tít mắt.

Tiết Nhàn thưởng thức chén rượu trong tay, vốn đang lười biếng xem náo nhiệt, kết quả khi ánh mắt y liếc qua cổ tay lộ ra của Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh, liền thoáng dừng lại một chút ——

Trên cổ tay Phương Thừa có một vòng vết cực nhạt, giống như quấn dây in lại dấu, trông vô cùng quen mắt. Mà trên cổ tay Giang Thế Tĩnh cũng có một vết nhạt giống vậy……

“Ngươi đang nhìn gì thế?” Trong lúc vô tình quay đầu, Giang Thế Ninh trùng hợp thấy Tiết Nhàn đang nhìn đăm đăm, vì thế liền đi tới hỏi một câu.

Tiết Nhàn chỉa chỉa cằm.

Giang Thế Ninh “À” một tiếng, “Cái bớt trên cổ tay của tỷ phu ta, từ lúc sinh ra đã có rồi. Còn cái của tỷ ta là do tỷ ấy không cẩn thận bị trớt, còn bị trớt đúng vào lần đầu gặp tỷ phu, lưu lại vết mãi chẳng mất đi, trông cứ như là trời sinh một đôi ấy nhỉ.”

“Ừm.” Tiết Nhàn đáp, nhướn mày nhấp một ngụm rượu, híp mắt nói: “Có khi là kiếp trước lưu lại ký hiệu đấy……”

Cô hồn quanh quẩn hồi lâu trong biển thây nơi hoang mạc cuối cùng cũng được như nguyện, tìm được người muốn tìm, trải qua cuộc sống bình thường nhất, hạnh phúc mỹ mãn.

“Tám mươi vẫn ít, không chừng kiếp sau còn có thể tính tiếp đấy.” Phương Thừa bên kia lại nói. Y nhẹ nhàng cụng một cái với chén rượu của Giang Thế Tĩnh, “Thế này xem như đáp ứng rồi nhé, trăm năm sau chớ đổi ý.”

Dứt lời, y ngửa đầu uống cạn chén rượu kia.

Thế gian này có những mối liên hệ khó có thể nói ra nguyên cớ, có lúc thậm chí ngay cả khởi đầu cũng chẳng tìm được, lại có thể thấm vào ruột gan, thấu tận xương tủy, từ thiếu niên bẻ hoa tới bạch đầu giai lão, trăm năm mà không dứt, ba kiếp mà chẳng đổi.

Tiết Nhàn nuốt ngụm rượu trong miệng, nhếch môi cười, trong lúc lơ đãng bỗng nhìn sang bên cạnh, thấy Huyền Mẫn đúng lúc vừa dời mắt khỏi chỗ y, bưng tách trà lên khẽ nhấp một hớp……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.