CHƯƠNG 8
Trên thực tế trong tay tổ nhỏ vẫn còn một đống vụ án đợi mọi người điều tra, đương nhiên không thể thật sự đi liên hoan ngay được.
Về đến sở cảnh sát, mọi người ầm ĩ một trận xong lại phải tản ra việc ai nấy làm.
Vụ án mà Lục Khải Ân và Kỷ Tư phụ trách chính là một vụ cướp giết – một ông lão gần bảy mươi tuổi gặp phải cướp trên đường, phản kháng bất thành bị đâm một dao, đưa vào bệnh viện nhưng không cứu được. Nhân chứng vật chứng đã có, hung thủ chắc chắn là Trương Gia Bảo.
Kỷ Tư tựa bên bàn làm việc của Lục Khải Ân vừa lật xem hồ sơ vụ án, vừa cho tay vào túi lấy thuốc lá, hình như là tìm không thấy nên y bèn quay qua lục trong túi quần của Lục Khải Ân, lấy thuốc lá từ bên trong ra châm lửa, trong khoảng thời gian này mắt cũng không thèm ngước lên nhìn.
Lục Khải Ân nhìn gương mặt nghiêng vô cùng thản nhiên của y, nghiêm túc suy nghĩ hết ba giây xem có nên giả vờ bất cẩn hắt cà phê lên quần người này hay không.
Lúc này Kỷ Tư mở miệng: “Trương Gia Bảo có một người bạn tri kỷ, tên là Thạch… à, Thạch Kiệt Minh.”
“Tôi thấy rồi, hai người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt.”
“Đúng là sự lựa chọn tốt nhất để nương nhờ vào khi lâm vào đường cùng.”
Lục Khải Ân vươn vai một cái, hiếm khi phụ họa y: “Đúng vậy, là tôi thì tôi cũng sẽ kiếm người thế này để giúp đỡ.”
Nghe xong, Kỷ Tư trầm ngâm nhìn gã một cái, không nói gì.
Thấy Lục Khải Ân cầm áo khoác đứng dậy, Kỷ Tư lập tức dập tắt thuốc bắt kịp theo bước chân của gã.
Lục Khải Ân lại đưa tay ngăn lại, “Case này cậu không cần theo, một mình tôi làm được rồi.”
Kỷ Tư bèn cười hì hì tiếp lời: “Nói như vậy là anh thừa nhận rằng những lúc khác không có tôi thì một mình anh không làm được ư?”
Lục Khải Ân giữ im lặng với việc này, chỉ lạnh lùng nhìn y.
“Được rồi được rồi,” Kỷ Tư giơ tay đầu hàng trước, “Đừng nói mấy lời vô ích nữa, cùng nhau đi cùng nhau đi.”
“Đối với cậu thì vụ án chẳng có chút biến thái nào quá nhàm chán rồi còn gì.”
“Thỉnh thoảng tôi cũng phải thả lỏng cân bằng tinh thần chứ lại!” Y khoác vai Lục Khải Ân, “Huống chi, theo tôi thấy thì thằng khốn nửa đêm cướp giết một ông cụ bảy mươi tuổi còn biến thái hơn bất cứ sát thủ liên hoàn nào.”
Thạch Kiệt Minh làm việc ở một quán sushi tên là “Sushi”, hai người trực tiếp lái xe đến đó.
Dọc đường Kỷ Tư tán dóc dây cà ra dây muống, cho dù từ đầu chí cuối đều không nhận được câu trả lời nhưng miệng vẫn không khép lại phút nào. Đến đích rồi, Lục Khải Ân cuối cùng cũng được phút bình yên nhanh chóng xuống xe, nhưng lại bị Kỷ Tư kéo cánh tay lại.
Gã mất kiên nhẫn quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt hơi quá nghiêm túc của người đó.
“Sếp Lục, nếu như có một ngày anh làm sai chuyện gì, cùng đường bí lối rồi, thì anh có nghĩ đến việc tới tìm tôi không?”
Lục Khải Ân vô thức trả lời một câu: “Đồ khùng.” Hất cái người vướng víu gã ra rồi một mình bước xuống xe.
Nhưng giọng nói của Kỷ Tư vẫn không vang đến không chịu khuất phục: “Nếu thật sự có ngày như thế, anh tới tìm tôi thì tôi nhất định sẽ giúp anh đó.” Cuối câu còn thêm chữ “đó” giả vờ dễ thương vào khiến người khác đen mặt.
Đi vào bên trong quán, Lục Khải Ân đang định rút phù hiệu cảnh sát ra thì Kỷ Tư đã giành trước nói sang sảng: “Ông chủ, cho phần sushi cá ngừ, nhiều wasabi chút, cảm ơn.”
Lục Khải Ân nhíu mày trừng mắt với Kỷ Tư, chỉ có thể theo y đi tới trước quầy ngồi xuống.
Đầu bếp chế biến sushi trên tấm thớt tại chỗ là một người đàn ông dáng người thấp bé, mặt mũi khó ưa, nghe thấy gọi món thì chỉ hơi gật đầu, động tác nhanh nhẹn nhoáng một cái là đã có một đĩa chất lượng hảo hạn bưng lên.
Kỷ Tư dùng hai ngón tay kẹp một miếng sushi lên, ngoạm một họng ăn hết.
Ngừng hết ba giây, sau đó vừa dùng đầu ngón tay quệt nước mắt ứa ra ở khóe mắt do bị kích thích, vừa giơ ngón cái với đầu bếp, dùng tiếng Nhật khá là sứt sẹo liên tục nói “Rất ngon rất ngon.”
Kết quả người đầu bếp nọ lại phì cười, chỉ bảng tên của mình, “Người Trung Quốc, cảm ơn.”
Lục Khải Ân chẳng muốn lãng phí thời gian một cách vô nghĩa nữa, đẩy Kỷ Tư ra, giơ phù hiệu cảnh sát: “Sở cảnh sát khu B Lục Khải Ân, có vài vấn đề muốn hỏi cậu.”
Đầu bếp sushi Thạch Kiệt Minh lập tức ngớ người ra, nhìn gã, rồi lại nhìn Kỷ Tư, bộ dạng quẫn bách như không biết chuyện gì, ngoan ngoãn hỏi: “Anh cảnh sát à, có phải tại rác của tôi chưa phân loại kỹ không?”
Kỷ Tư thở dài, bước lên trước vỗ vai hắn, rất thành khẩn khuyên nhủ: “Đừng giả vờ nữa, diễn xuất tệ quá.”
Sau đó Thạch Kiệt Minh cúi đầu tiu nghỉu vì một câu nói của Kỷ Tư, đi ra hẻm nhỏ đằng sau, Lục Khải Ân trực tiếp vào vấn đề: “Trương Gia Bảo ở đâu?”
“… Không biết.”
“Hai người là bạn nối khố với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu ta xảy ra chuyện mà lại không tìm cậu ư?”
“…” Thạch Kiệt Minh vẫn cúi gầm mặt như cũ.
Kỷ Tư ở bên cạnh tiếp lời: “Trương Gia Bảo không có tính người, đến cả ông lão bảy chục tuổi cũng không tha, tại sao cậu vẫn còn muốn bảo vệ cho loại người này?”
“Không phải như vậy đâu,” Thạch Kiệt Minh đột nhiên trở nên kích động, biện bạch loạn xạ cả lên: “Gia Bảo không ngờ ông ta sẽ dùng cái nạng để đánh, vô thức đâm qua, căn bản là cậu ấy không có giết ông ta, xe cứu thương sau đó cũng là do cậu ấy gọi điện thoại kêu mà…”
“Ái chà, hiểu rõ tình hình như vậy mà còn nói là không biết Trương Gia Bảo trốn ở chỗ nào à?”
Thạch Kiệt Minh cũng dứt khoát đầu hàng: “Có biết cũng không nói cho anh.”
Kỷ Tư túm lấy cổ áo của hắn, “Không nói? Không nói thì tôi hiếp cậu!”
Lời vừa nói ra, hai người còn lại đều sững sờ.
Thạch Kiệt Minh trưng vẻ mặt nửa sửng sốt nửa oan ức, khe khẽ nói: “Nhưng mà… tôi là đàn ông…”
Kỷ Tư ám muội vỗ vỗ lên mặt hắn, “Người tôi muốn chính là đàn ông đó, tuy cậu trông… Nhưng đổi khẩu vị cũng được…”
Y còn chưa lý luận xong thì đã bị Lục Khải Ân ở sau lưng gạt ra.
Lục Khải Ân cúi người nhìn vào mắt Thạch Khải Minh, rất bình tĩnh hỏi: “Lần cuối cùng thôi, nói, hay là không nói?”
Đối phương nghiến răng, “Không nói!”
“Tốt lắm.”
Lục Khải Ân bật cười, đột nhiên ra tay, đánh một bạt tay khiến người đàn ông nhỏ gầy ngã ra đất, tiếp đó lại nhấc chân định đá vào phần bụng hắn.
Đến cả Kỷ Tư ở bên cạnh cũng hơi bất ngờ, y đã từng được thưởng thức sức mạnh của nắm đấm của Lục Khải Ân từ lâu rồi, vả lại cả đời này cũng không muốn nếm lại nữa. Y biết rõ chân này mà đá một cái thì đi đứt nửa mạng người, đang tính tiến lên ngăn lại, vừa lúc nghe thấy Thạch Khải Minh đứt hơi khản tiếng gào một câu: “Tôi nói, tôi nói được chưa?”
Mũi giày của Lục Khải Ân đã tiếp xúc vào áo của người đó, nhưng bộ dạng gã rút chân lại trông nhẹ nhàng hệt như từ đầu đến cuối căn bản là chẳng dùng sức, giống như đã chắc chắn rằng đối phương sẽ cầu xin tha thứ.
Kỷ Tư thở dài.
Quả nhiên thế giới này vẫn nên tin vào quy luật nguyên thủy tàn bạo mà đơn giản thì hơn.
“Anh cảnh sát à, Gia Bảo nhát gan lắm, các anh đừng hù cậu ấy.”
Lục Khải Ân đen mặt, tại sao cách nói này của Thạch Kiệt Minh lại khiến gã cảm thấy mình sắp đi bắt một chú mèo bò trên nóc nhà hơn là đi bắt nghi phạm vậy?
Kỷ Tư cũng hơi chế nhạo: “Nhát gan hơn cậu nữa à?”
“Ừ,” Không ngờ Thạch Kiệt Minh lại rất nghiêm túc gật đầu, “Nhát gan hơn tôi nữa.”
Kỷ Tư khựng lại, sau đó bật cười ra tiếng: “Biết rồi.”
Thế là hai người lái thẳng đến Nguyên Lãng1.
Trong xe, Kỷ Tư như cố ý như lơ đễnh hỏi: “Đi bắt nghi phạm thì có cần gọi chi viện không?”
Lục Khải Ân hừ một tiếng, “Gọi đội Phi Hổ2 tới luôn nhé?”
Kỷ Tư vui vẻ cười ha ha.
Lục Khải Ân liếc y một cái, tuy hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Cậu cười lên như vậy trông…”
“Hửm?”
“… Không đểu cáng lắm.”
Kỷ Tư ngây ra, hoàn hồn lại thì chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời một câu: “Vậy thì thật sự cảm ơn lời khen ngợi của sếp Lục rồi.”
Khi Lục Khải Ân đá tung cửa nhà kho một cái thì Trương Gia Bảo đang ngồi bó gối ngẩn người ở trong góc kẹt. Chỉ thấy có người đi vào, hắn đứng dậy bước tới vào bước, nghi ngờ gọi: “A Minh?”
Cho đến khi nhìn rõ gần đó là bóng của hai người xa lạ, lập tức liên tục lùi về sau.
Lục Khải Ân khoanh tay, đứng tại chỗ không động đậy gì, Kỷ Tư chầm chậm đi tới.
“Thạch Kiệt Minh nói cậu không cố ý giết người, tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Trương Gia Bảo hoàn toàn không thèm nghe, vừa kêu gào loạn xạ “Cút đi, đừng qua đây”, “Tôi cũng không muốn vậy đâu”, vừa ném hết mọi thứ chộp được về phía trước.
Một hộp mì ăn được nửa bay qua, Kỷ Tư dùng cẳng tay chặn lại, bị nước súp tạt đầy người. Bước chân của y vẫn không ngừng, tiếp tục đi tới gần Trương Gia Bảo, cuối cùng chìa tay ra trước mặt hắn.
“Cậu muốn trốn thế nào đến bao giờ? Chi bằng theo tôi về sở cảnh sát nói rõ mọi chuyện đi.”
Lục Khải Ân lạnh lùng tiếp lời: “Đội Phi Hổ đang đợi ở ngoài, phiền hai vị nhanh lên.”
Mắt Trương Gia Bảo đỏ ửng nhìn sợi mì vẫn mắc giữa kẽ ngón tay của Kỷ Tư, đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bố trí Trương Gia Bảo vào hàng ghế sau của khoang xe rồi, Kỷ Tư lấy một lon nước có ga trong ngăn đựng đồ, mở ra rồi đưa cho hắn.
“Cậu ta là người thân nhà cậu à?!” Lục Khải Ân cảm thấy khó bề tưởng tượng trước hành động thân thiện quá mức của Kỷ Tư.
“Chuyện đã đồng ý làm với người khác thì phải hoàn thành cho tốt.” Kỷ Tư thoáng đùa, “Đây là nguyên tắc làm người của tôi.”
Lục Khải Ân cũng trưng vẻ mặt đoan chính lên, “Vậy cậu có thể đồng ý làm cho tôi một chuyện không?”
“Đương nhiên, chuyện gì vậy?” Kỷ Tư nhìn thẳng vào gã.
“Biến mất cho khuất mắt tôi, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“…”
Xử lý xong Trương Gia Bảo, Lục Khải Ân và Kỷ Tư lại đi thêm một chuyến với Hà Bội Nghi nữa, lúc kết thúc thì đã bảy giờ tối.
Bụng đói cồn cào, hai người chỉ có thể tới tiệm đồ ăn nhanh mua hamburger để lấp bụng, mà Lục Khải Ân vẫn luôn cảm thấy nụ cười của Kỷ Tư lúc y nói “Cho một phần ăn gia đình” với nhân viên phục vụ có gì đó kỳ lạ không nói rõ được.
Sau đó cùng nhau ngồi trong xe ăn như hổ đói, không biết thế nào mà ăn được nửa đường thì lại bắt đầu thi xem ai ăn nhanh hơn, cuối cùng đương nhiên là Kỷ Tư giành được thắng lợi. Y đang định huênh hoang vì việc này một phen thì đột nhiên ợ một cái thật to.
Lục Khải Ân phản ứng lại, quả thật muốn đi vỗ trán mình, bị truyền nhiễm hay là làm sao ấy, mới nãy chuyện nhàm chán như vậy chẳng giống như chuyện mình sẽ làm chút nào. Nhưng khi gã nhìn thấy Kỷ Tư dùng đầu ngón tay ấn lên khóe miệng mình, hiếm khi lộ ra bộ dáng hơi xấu hổ thì lại không nhịn được cười rộ lên.
Nhận lấy thuốc lá đã được châm lửa do Kỷ Tư đưa, Lục Khải Ân dùng răng cắn lấy nó, vừa khởi động xe vừa ậm ờ nói: “Vậy cậu đi đâu?”
Kỷ Tư suy nghĩ kĩ một lát rồi mới đáp: “Hay là chở tôi về sở cảnh sát đi.”
“Không ở khách sạn được à?”
“Bây giờ là cuối tháng rồi anh hai ơi.” Kỷ Tư rút ví tiền từ trong túi sau mông, mở ra cho Lục Khải Ân nhìn, bên trong chỉ còn trơ trọi một tờ tiền mệnh giá cao nhất, sau đó giả vờ thở dài: “Có lẽ anh không bao giờ trải nghiệm được sự chua xót của người nghèo đâu.”
Lục Khải Ân không nói gì, một tay lái xe ra khỏi vị trí đậu xe, quay đầu lại một cái phóng khoáng ở giao lộ, lái về hướng của sở cảnh sát.
Kỷ Tư bên này đột nhiên có đề nghị mới: “Hay là anh thu nhận tôi đi?”
Lục Khải Ân rất ngạc nhiên trước sự diệu kì của tư duy trong đầu y, “Dựa vào đâu mà phải thu nhận cậu?”
Kỷ Tư chắp tay lại cái bốp, ra vẻ cầu xin, “Xin anh đó sếp Lục à.”
Lục Khải Ân vô cớ nhớ lại lúc đó Kỷ Tư cũng dùng này dáng vẻ này, giọng nói này để cầu xin mình: “Nếu như sếp Lục anh muốn lên giường với đàn ông thì xin anh nhất định hãy ưu tiên cân nhắc tôi trước.”, sau đó thì lại bật cười không kiềm chế được.
Cười một tràng như vậy như đã mất đi lập trường từ chối, ba chữ “không thể nào” quanh quẩn bên miệng vài vòng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
.
1: Nguyên Lãng là một quận nằm ở phía tây bắc Tân Giới, Hồng Kông.
2: Phi Hổ là đội đặc nhiệm của lực lượng cảnh sát Hồng Kông, đi vào phục vụ đã 40 năm kể từ khi thành lập năm 1974. Nhiệm vụ của Phi Hổ là xử lý các vụ khủng bố, bắt cóc con tin.