Uyển ngồi thu lu bên bờ ao, nét mặt thất thần. Cô thật sự
muốn hủy diệt kiếp sống không may của mình, nhưng khi đối diện với cái
chết cô lại không đủ can đảm để thực hiện.
Từ trước đến nay Uyển vẫn nghĩ sống mới là điều khó chứ chết thì dễ dàng vô cùng!
Một kẻ không hề biết bơi lội như Uyển, chỉ cần chọn lúc vắng vẻ, nhảy tòm xuống sông là coi như chấm dứt cuộc đời, có gì là khó khăn đâu.
Chẳng qua mấy người tự tử mà không chết là thật ra họ chỉ làm nư để
dọa gia đình, dọa người thân, nên lựa lúc có người lảng vảng gần đó mới
đem thuốc ra uống hoặc mới nhảy xuống sông, cố tình để người ta trông
thấy mà cứu giúp.
Một khi đã quyết định chọn cho mình cái chết thì Uyển nhất định sẽ
thực hiện bằng được, thực hiện một cách nhanh gọn không lằng nhằng vướng víu.
Vậy mà... Uyển đã hoàn toàn thất bại! Cô không thực hiện được ý đồ kết liễu đời mình!
Tiếng nhạc xập xình từ nhà Khiêm vang tới càng làm cho lòng Uyển đau thắt từng cơn...
Uyển và Khiêm yêu nhau đã hơn bốn năm nay. Tình yêu đó cả làng này không ai không biết.
Khiêm tuy tính tình hời hợt không biết lo lắng nhiều tới chuyện làm ăn, nhưng tình cảm của Khiêm đối với Uyển rất tốt.
Gia đình Uyển nhiều lần phân tích và ngăn cấm không cho Uyển qua lại
với Khiêm, sợ sau này Uyển sẽ phải vất vả, khổ sở vì lấy nhầm người
chồng không biết làm ăn, không biết lo toan cho gia đình, vợ con.
Thế nhưng trái tim luôn có những lý lẽ riêng của nó. Uyển không nhìn
Khiêm bằng cặp mắt giống mọi người. Cô luôn nghĩ tại còn thanh niên,
chưa vướng bận gia đình nên Khiêm mãi chơi như thế, chứ một khi đã cưới
nhau rồi, anh ấy thương mình, thấy mình vất vả anh sẽ không chịu nổi tức khắc sẽ lao vào công việc ngay thôi.
Uyển vững tin vào tình yêu của mình, vững tin vào Khiêm, nên dù có bao nhiêu lời cản ngăn vẫn không làm Uyển nao núng.
Khiêm cũng hứa hẹn với Uyển thật nhiều điều.
Lần đầu tiên Khiêm thực hiện lời hứa với Uyển là bắt tay vào công
việc để kiếm tiền lo cho đám cưới hai đứa. Công việc của Khiêm cũng
không nặng nhọc lắm, mỗi tuần đi giao hàng mấy chuyến cho mẹ Uyển từ thị xã về các xã vùng ven.
Thấy Khiêm chịu khó làm việc, Uyển sung sướng lắm, cô rất tự hào muốn nói cho tất cả mọi người đều biết là tình yêu của cô đã cảm hóa được
Khiêm, một thanh niên có tiếng lười nhác xưa nay!
Vì hai người không được tuổi nên không thể cưới vào năm nay mà phải chờ đến tháng giêng năm sau mới có thể cưới nhau được.
Uyển cũng rất vui vẻ chờ ngày đó.
Bao nhiêu năm qua, cô đã đầu tư cho Khiêm rất nhiều từ những việc lớn như giúp gia đình Khiêm sửa lại nhà, mua cho Khiêm xe gắn máy, trả một
vài món nợ Khiêm vay lúc hai người chưa yêu nhau... đến cả những việc
nhỏ như sắm cho Khiêm từ bộ quần áo, đến đôi giày, đôi vớ...
Tất nhiên những điều đó Uyển làm một cách thầm lặng không để ai biết.
Một phần vì danh dự của Khiêm, một phần vì gia đình Uyển. Uyển biết
chắc chắn ràng, một khi gia đình cô mà biết rõ sự thật đó thì cô sẽ
không thể nào yên ổn được.
Gia đình biết Uyển có tiền riêng, vì cô là người siêng năng, giỏi
giang, biết làm ăn buôn bán từ lúc mới mười sáu, mười bảy tuổi, lại là
người chi tiêu dè xẻn thì năm nay cô đã bước vào tuổi hai mươi bốn rồi,
thử hỏi làm gì cô không có riêng cho mình một số vốn kha khá?
Nhưng không ai biết toàn bộ số vốn liếng kha khá ấy Uyển đã giao cho Khiêm hết rồi!
Khiêm là con trai một, trước sau gì ngôi nhà đó cũng là nhà của vợ
chồng Khiêm, mà vợ Khiêm thì còn ai khác Uyển? Uyển tin tưởng thế nên cô đã không ngần ngại dồn một số tiền lớn vào việc sửa sang lại ngôi nhà,
để đến ngày cưới cô cũng được mát mặt với dòng họ...
Rồi đến khi Khiêm đã quen với việc giao hàng, Uyển bày vẽ cho Khiêm
cách làm ăn nương nhờ vào các mối quan hệ đó, và lần này cô đã vét hết
vốn của mình đưa cho Khiêm để anh bắt tay vào nghề buôn bán.
Công việc làm của Khiêm trôi chảy, Uyển càng vui hơn. Nhưng giữa lúc
cô đang say sưa với bao mộng đẹp thì Khiêm đã có mối quan hệ khắn khít
khác với một bạn hàng mà Uyển không hề hay biết.
Một thời gian sau, Uyển nghe người ta xầm xì, cô không tin lắm vì
nghĩ Khiêm không bao giờ yêu ai ngoài cô, chẳng qua thiên hạ thấy Khiêm
bây giờ tiến bộ quá nên đâm ra ghen ghét vậy thôi.
Tuy nhiên Uyển vẫn hỏi Khiêm.
Khiêm chối biến:
- Trời ơi, ai đồn đãi ác nhơn dữ vậy? Ngoài em ra anh còn biết tới người con gái nào đâu?
- Anh không được dối gạt em đấy nhé?
Uyển căn dặn.
Khiêm cười, kéo cô vào lòng hôn lên tóc cô một cách trìu mến:
- Chúng mình sắp cưới nhau rồi còn gì, em đừng có nghe người ta nói
ra nói vào rồi nghi ngờ anh tội nghiệp! Anh yêu em, điều đó em biết mà,
tình yêu của chúng mình đã kéo dài bao nhiêu năm qua rồi chứ đâu phải
đầu hôm sớm mai, và cũng đã vượt qua bao nhiêu trắc trở mới có ngày bình yên như bây giờ, em mà không tin anh thì anh sẽ buồn lắm đó!
Nghe những lời ngon ngọt của Khiêm, Uyển hối hận:
- Em xin lỗi vì đã nghi oan cho anh! Từ nay ai nói gì mặc họ, em
không nghe nữa đâu, em chỉ biết tin vào anh thôi đấy, anh không được
quyền lừa dối em, anh nhé?
- Biết rồi, em mà còn nói mãi câu đó là em vẫn chưa thật sự tin anh!
Khiêm có vẻ giận.
Uyển rối rít hôn lên má người yêu:
- Em xin lỗi, em xin lỗi mà! Anh đừng giận em nha! Em sẽ không như vậy nữa đâu...
- Ừ như vầy có phải dễ thương không?
Uyển vô cùng hạnh phúc trước những cử chỉ âu yếm yêu thương của Khiêm dành cho cô, nên những lời dèm pha đã thật sự không làm cho cô lo sợ
nữa.
Một lần Khiêm giao hàng bị nhầm lẫn, mẹ Uyển la cho một trận. Những
lần trước thì Khiêm chỉ im lặng và buồn buồn vậy thôi nhưng lần này thật bất ngờ Khiêm lại đùng đùng nổi giận.
Khiêm hét to lên:
- Bà coi kỹ lại đi, toa hàng bà ghi rõ ràng như vậy nhầm lẫn là bà
nhầm chứ đâu phải tôi. Đừng ỷ có đồng tiền bỏ ra trả lương cho tôi mỗi
tháng rồi muốn ăn nói sao cũng được nghen! Đừng tưởng thằng này dễ cưỡi
đầu cưỡi cổ. Xin lỗi, thằng này không phải đứa hèn thế đâu!
Mẹ Uyển tròn mắt ngó Khiêm, Uyển cũng sững sờ không tin vào mắt vào tai mình nữa.
Cô không thể nào ngờ được Khiêm lại có thể phản kháng một cách dữ dằn như vậy. Cho dù Khiêm không có lỗi, cho dù thật sự do mẹ Uyển nhầm lẫn
rồi mắng oan Khiêm thì vì Uyển, vì tương lai của hai đứa, Khiêm cũng
phải nói năng nhỏ nhẹ ôn hòa một chút chứ? Sao Khiêm lại có thể nói ra
được những lời như vậy?
Sau mấy phút sững sờ vì mọi việc diễn ra quá bất ngờ, Uyển mới sực tỉnh, cô chạy đến kéo tay Khiêm nói nhỏ:
- Anh bớt giận chút đi, có gì từ từ nói chứ...
Uyển chưa kịp nói hết câu đã bị hất tay một cái rất mạnh khiến cô loạng choạng sắp ngã, Khiêm vừa vung tay vừa hét lên:
- Cả cô nữa! Cô cũng đừng ỷ thế mà hiếp đáp tôi! Tôi chán mẹ con cô
lắm rồi, ngay bây giờ tôi tuyên bố không làm cho nhà này nữa!
Uyển tức nghẹn không nói ra lời, còn mẹ Uyển thì nhảy xổ vào túm ngực áo Khiêm hất hàm hỏi:
- Mày nói thế thì phải giữ lời nhé? Tao cũng tuyên bố, việc cưới xin giữa mày và con Uyển nhà tao cũng chấm dứt kể từ lúc này!
Bà nói thế và tưởng đâu Khiêm sẽ hoảng hốt rồi xuống nước năn nỉ van xin, không ngờ Khiêm chỉ cười nhạt mai mỉa:
- Bà tưởng chỉ mình bà có con gái chắc? Xin lỗi nhé tôi không cần
đâu, bà muốn đem gả cho ai thì gả, hoặc muốn để ở nhà làm mắm cũng không ăn thua gì tới tôi đâu!
Vừa nói dứt câu Khiêm thô bạo hất tay mẹ Uyển ra rồi đi thẳng ra cửa không hề ngoảnh lại nhìn Uyển lấy một lần...
Uyển đứng chết lặng trong góc nhà. Tất cả những việc vừa mới xảy ra
đối với cô giống như một giấc mơ ác độc, nó nằm ngoài sự tưởng tượng của Uyển.
Tại sao? Tại sao Khiêm lại có những lời lẽ cạn tình cạn nghĩa và
những hành vi thô bạo đến mức đó? Khiêm thật sự hết yêu thương mình rồi
sao?
Không, không đâu, nhất định không phải vậy đâu!
Uyển gào lên trong bụng. Có lẽ vì quá uất ức vì bị mẹ mắng oan nên
Khiêm nổi điên lên vậy thôi, chỉ lát nữa khi mọi việc lắng xuống Khiêm
sẽ hối hận và xin lỗi mình ngay thôi mà...
Mẹ Uyển không ngớt lời chì chiết:
- Trời ơi... con sáng mắt ra chưa con? Chưa gì hết mà nó đã hiện
nguyên hình rồi đó, liệu mai mốt cưới về rồi con có sống nổi với nó hay
không? Mẹ đã nhiều lần can ngăn mà con không chịu nghe, đúng là "cá
không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư" mà!
Uyển ôm đầu khóc:
- Mẹ ơi, con van mẹ, con xin mẹ đừng nói gì nữa hết! Có lẽ tại anh ấy đi về mệt, người không được khỏe lại bị mẹ mắng oan nên mới thế... con
xin mẹ đó, mẹ đừng nói như vậy...
Mẹ Uyển lắc đầu:
- Mày hết thuốc chữa rồi con ơi! Mày mê lậm nó rồi! Rồi đây đời mày sẽ khổ con ơi...
Uyển không chịu đựng nổi nữa, cô chạy vụt vào phòng đóng chặt cửa lại, úp mặt xuống gối nức nở khóc.
Suốt buổi chiều và cả đêm hôm đó Uyển nóng lòng chờ đợi mà không thấy Khiêm tới tìm.
Ban đầu cô nghĩ khi Khiêm nguội lại, chắc chắn anh sẽ tìm tới để xin
lỗi mẹ và cô. Nhưng chờ đến tối mịt vẫn không thấy bóng dáng Khiêm đâu
Uyển lại nghĩ khác, có thể do sĩ diện hoặc do quá lo sợ vì đã lỡ xúc
phạm đến mẹ Uyển nên Khiêm không dám tới.
Uyển đã cố gắng nghĩ ra đủ mọi lý do để bào chữa cho Khiêm.
Suốt đêm đó cô không ngủ được. Vừa tờ mờ sáng Uyển đã vội vàng tìm tới nhà Khiêm.
Vừa trông thấy Uyển, mẹ Khiêm vội nói:
- Từ nay cháu đừng đến đây nữa, đừng làm phiền thằng Khiêm nhà bác nữa...
- Bác ơi... cháu...
Uyển ngỡ ngàng, vừa mới ấp úng được mấy tiếng thì mẹ Khiêm nói một cách dứt khoát:
- Thằng Khiêm nhà bác sắp cưới vợ rồi! Cháu phải mừng cho nó chứ, nhà vợ nó giàu lắm nhưng không hề ỷ vào sự giàu sang đó mà coi thường mẹ
con bác đâu...
Uyển cố nhịn nhục vì nghĩ mẹ Khiêm đang giận:
- Bác ơi, xin bác hiểu cho cháu! Có bao giờ cháu dám xem thường anh
Khiêm đâu, chẳng qua là có sự hiểu lầm giữa mẹ cháu và anh ấy...
Mẹ Khiêm cười nhạt:
- Xem thường cũng được mà hiểu lầm cũng được, mẹ con bác không quan
tâm nữa, vì thằng Khiêm nhà bác sẽ cưới vợ trong nay mai thôi!
Uyển run bắn người, mở to mắt hỏi:
- Bác ơi, những lời bác nói là thật?
Mẹ Khiêm nhìn Uyển vẻ tội nghiệp:
- Bác nói dối cháu làm gì? Rồi cháu sẽ biết thôi. Hôm nay hai đứa
chúng nó dắt nhau đi sắm đồ cưới rồi, đám cưới sẽ tiến hành ngay trong
tháng này...
Uyển chới với, cô gần như ngất đi nhưng cô đã cố trấn tĩnh lại. Mọi
việc phải gặp tận mặt, nghe tận tai Khiêm giải thích mới có thể tin
được! Uyển nhủ thầm như thế và lặng lẽ gật đầu chào mẹ Khiêm rồi cố lê
từng bước chân nặng nhọc trở về nhà.
Về tới nhà, Uyển buông mình xuống giường, cô cũng không còn chút sức
lực nào để nhấc chân lên nữa. Cô cứ nằm nửa người trên giường nửa người ở dưới như thế đến tận chiều tối.
Tối đó Uyển tới nhà Khiêm nhưng vẫn không gặp được.
Cô cố gắng nhắn gửi nhiều lần mới được Khiêm hẹn gặp.
Chỉ mới không gặp mặt nhau hai ngày mà Uyển nhận thấy Khiêm lúc này hoàn toàn là một con người khác.
Nụ cười âu yếm, cử chỉ trìu mến dành cho cô từ bao nhiêu năm nay đã
mất đi không để lại chút dấu tích nào. Trước mắt Uyển giờ đây là một
chàng thanh niên cao ngạo, xa lạ, nhìn cô bằng ánh mắt dửng dưng đến độ
không ngờ!
- Có thật anh sẽ cưới vợ trong tháng này?
Uyển cố nuốt nước mắt hỏi.
- Ừ, chắc vậy! Cô yên tâm đi, thế nào tôi cũng sẽ mời cô mà!
Khiêm nói, vẻ mặt câng câng đáng ghét.
Uyển không dằn nổi cô hét lên:
- Còn đám cưới của chúng ta thì sao? Còn những lời hứa hẹn anh nói với tôi thì sao?
Khiêm tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ủa tôi có hứa hẹn gì với cô sao? Sao tôi lại không nhớ nhỉ? Cô vui
lòng cho tôi nghe lại băng ghi âm hoặc một vài loại giấy tờ gì có bút
tích của tôi để chứng thực, chứ tôi thì không nhớ mình đã hứa gì với
cô... Xin lỗi nhé, đầu óc tôi dạo này lu bu nhiều việc nên có hơi lẩm
cẩm. À, còn việc cưới xin giữa cô và tôi thì hôm đó chính miệng mẹ cô đã hủy bỏ rồi mà? Có nhiều người chứng kiến lắm, nếu cô cần tôi sẽ gọi
họ...
Nước mắt Uyển trào ra nhưng cô cố gắng bấu tay vào gốc cây bên đường để đứng cho thật vững.
Đáng ra Uyển muốn nhắc lại những kỷ niệm đẹp của hai người, nhưng
trước thái độ đó của Khiêm, Uyển không thể nào nói tới chuyện tình cảm
được.
Và tự nhiên cô lại nói:
- Được rồi! Anh cưới vợ cũng không sao, nhưng trước khi cưới vợ xin
anh hoàn lại cho tôi toàn bộ số tiền tôi đã đưa cho anh mấy năm nay...
Khiêm bật cười hô hố.
- Ố là la... lại có chuyện đó nữa à? Cô giỏi thật, cô hay thật đấy!
Cô muốn ăn vạ để bắt tôi phải cưới cô đấy à? Nè, nói thật cho tôi biết
đi, có phải cô đã lỡ chung đụng với thằng nào rồi nên muốn bắt chẹt tôi
để tôi đứng ra đổ vỏ ốc phải không?
Đến nước này thì Uyển không còn lời lẽ nào để nói với Khiêm nữa rồi,
cô vung tay vả một phát thật mạnh vào mặt Khiêm rồi vùng bỏ chạy, phía
sau lưng tiếng cười khả ố của Khiêm vang lên từng chập...
Uyển đau đớn vô cùng. Nỗi đau của cô không ai thấu hiểu nỗi. Có thể
mọi người biết cô đau vì Khiêm bỏ cô để đi lấy vợ, nhưng không ai biết
ngoài nỗi đau vì bị mất tình yêu, Uyển còn đau đớn hơn khi nhận ra suốt
bao nhiêu năm qua Khiêm chỉ đóng kịch trước mặt mình để lừa đảo lấy đi
của cô tất cả: Sự trinh bạch của đời con gái, tình yêu, lòng tin và cả
tiền bạc nữa...
Uyển thấy mình đúng là một kẻ đáng bỏ đi, một kẻ không ra gì! Suốt
từng ấy năm gần gũi với loại người đốn mạt như vậy mà cô chẳng mảy may
nhận ra điều gì. Trong mắt cô, Khiêm luôn là một người tốt nhất, hiền
nhất và đáng yêu nhất, đáng để cô hy sinh nhất...
Giờ đây Uyển còn lại gì? Không, không còn gì cả ngoài nỗi đau tê tái
mà có lẽ đến cuối đời cô cũng sao nguôi được, và còn lại nỗi nhục nhã ê
chề mà cô phải cắn răng gánh lấy một mình không thể san sẻ cùng ai...
Uyển đã sống vật vờ nhiều ngày qua, ban đầu mẹ Uyển còn đay nghiến,
mắng mỏ, nhưng về sau thấy Uyển thảm hại quá bà đâm ra thương con gái,
hết lời an ủi động viên.
Nhưng càng an ủi, Uyển càng đau đớn nhiều hơn. Cô giống như một cái xác không hồn sống lất lây qua ngày qua tháng.
Hôm qua nhà Khiêm rộn ràng chuẩn bị cho lễ cưới Uyển co ro trong phòng và nghĩ tới cái chết.
Sáng nay cả nhà đi vắng, đây là cơ hội tốt cho Uyển thực hiện ý đồ. Cô lê người ra bờ ao sau nhà...
Cái ao này rất sâu và rộng, chỉ cần nhào xuống đó là vĩnh viễn không
còn buồn khổ nữa, không còn đau đớn nữa... Tiếng nhạc xập xình, tiếng
"dô, dô" vang vọng từ nhà Khiêm càng làm Uyển đau tê tái.
Giờ này chắc người ta đã đón dâu về rồi đó! Chắc Khiêm đang sung
sướng đứng bên vợ để làm lễ tơ hồng. Rồi họ sẽ sống trong căn nhà đó,
căn nhà mà từng viên gạch, từng tấm tôn đều làm bằng mồ hôi nước mắt của cô. Rồi mai đây họ sẽ có con, chiều chiều đứa bé sẽ chạy nhảy vui đùa
trên mảnh sân trước nhà, mảnh sân mà Khiêm đã từng vẽ ra cảnh cô và anh
cùng đàn con quây quần bên nhau mỗi tối để ngắm trăng...
Nước mắt Uyển nhòe nhoẹt trên gương mặt. Cô mím môi, nhắm mắt lại cố nhấc tấm thân nặng nề của mình lên để nhào xuống nước.
Nhưng thật kỳ lạ, cả người cô như bị đóng đinh, không thể nào nhấc lên được. Cô cứ ngồi đó và khóc, khóc ròng...
- Ông trời ơi, con đã làm gì gây nên tội lỗi mà ông nỡ đày đọa con
như vậy? Con đã yêu thương hết lòng sao người ta lại có thể đối đãi với
con một cách tàn nhẫn đến như vậy hở ông trời? Những ngày tháng sau này
con sẽ phải sống sao đây? Làm sao con sống được nữa? Khi mà giờ đây con
đã hoàn toàn mất lòng tin vào con người rồi, ông trời ơi... Con xin ông, con van ông hãy tiếp thêm cho con nghị lực để con tự kết thúc cuộc sống của mình... Con không thể sống được nữa con không muốn sống thêm một
giây một phút nào nữa hết, ông trời ơi...
Uyển khóc lả người và cô đã gục xuống ngất đi bên bờ ao vắng vẻ...
*
* *
Không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, Uyển chợt tỉnh dậy và cảm nhận mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mở mắt ra nhìn xung quanh, Uyển thấy mình đang nằm trên một chiếc
giường gỗ đơn sơ trong một căn phòng nhỏ. Có lẽ trời đã nhá nhem tối,
trong phòng lại không có đèn đuốc gì nên Uyển chỉ thấy mọi vật một cách
mờ mờ không rõ lắm.
Cô muốn cất tiếng kêu nhưng cổ họng cô đang khát cháy, khô khốc không thể phát ra lời. Muốn ngồi dậy cũng không ngồi đậy nổi nên Uyển đành
nằm im chờ đợi.
Mãi một lúc thật lâu, khi mảng ánh sáng mờ nhạt phía bên ngoài mất
hẳn cô mới nghe có tiếng chân người và thấy một ánh sáng nhỏ di chuyển
hướng vào nhà.
Uyển định thần nhìn kỹ thì thấy đó là một người đàn ông đứng tuổi, vẻ mặt khắc khổ, đang cầm trên tay một cây nến trắng tỏa ánh sáng lạnh
lùng leo lét.
Thấy Uyển cố chống tay gượng ngồi dậy, người dàn ông hấp tấp tới bên cản lại:
- Ấy ấy cô cứ nằm im đó nghỉ ngơi đi! Cô yếu lắm, đừng gắng gượng sẽ không tốt đâu!
Uyển lúng túng đáp:
- Dạ... tôi... sao tôi lại ở đây nhỉ?
Người đàn ông lặng lẽ cầm cây nến tới đặt lên một chân đế có sẵn trên chiếc bàn gỗ cạnh đó, rồi từ từ nói với Uyển:
- Tình cờ tôi phát hiện ra cô bị ngất xỉu bên cạnh bờ ao và hiểu được đôi chút về hoàn cảnh của cô nên tôi đã mạo muội đem cô về đây, vì tôi
sợ nếu cứu cô tỉnh lại mà vẫn để cô ở lại đó, biết đâu cô sẽ không đủ
bình tĩnh và sẽ gây ra những điều không hay...
Uyển ngơ ngác hỏi:
- Ông nói... ông hiểu được hoàn cảnh của tôi... là sao?
Người đàn ông cười buồn:
- Rồi từ từ tôi sẽ kể cho cô nghe hết. Nhưng trước tiên tôi muốn
khuyên một điều, cô đừng dại dột hủy đi mạng sống của mình. Dù bất cứ ở
vào hoàn cảnh nào, dù khắc nghiệt đến đâu, chúng ta cũng cần bảo vệ lấy
mình cô ạ!
Uyển khẽ lắc đầu. Cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lại chảy dài xuống má:
- Ông không hiểu... ông không hiểu lúc này tôi đang phải chịu đựng
những nỗi đau đơn ê chề đến mức nào đâu! Tôi giữ lại mạng sống này để
làm gì kia chứ? Cuộc sống còn có ý nghĩa gì với tôi nữa đâu? Giá mà ông
giúp cho tôi được chết đi chắc là tôi sẽ cảm ơn ông nhiều lắm...
Người đàn ông nhìn Uyển xót thương:
- Cô nghĩ chết đi là thoát khỏi những đau buồn sao? Sao cô không thử
đặt mình vào hoàn cảnh đã chết rồi mà vẫn không thoát được vì nợ đời
chưa trả hết. Lúc đó hồn phách cô sẽ vật vờ không nơi nương tựa, cô nhìn thấy mọi người mà không ai nhìn thấy cô người ta nói gì, làm gì thậm
chí suy nghĩ gì cô cũng biết hết nhưng cô có níu kéo họ thì họ cũng
không hay. Lúc đó cô còn đau đớn đến mức nào nữa? Sao cô không thử nghĩ
vậy đi...
Uyển tức tưởi:
- Ông đừng khuyên tôi, ông đừng dọa tôi, ông làm như ông đã từng chết rồi vậy...
Uyển lại chống tay ngồi lên. Người đàn ông tới bên giúp đỡ cô ngồi
tựa vào tường, rót đem lại cho cô một ly nước và thong thả nói:
- Nếu tôi bảo tôi đã từng chết rồi thì liệu cô có tin không?
Uyển uống hết ly nước, lắc đầu ngao ngán:
- Lúc này tôi thật sự không còn lòng dạ nào để nói đùa với ông đâu, xin ông đừng phiền...
Rồi nhìn ra ngoài trời, Uyển giật mình nói:
- Thôi, tôi xin phép về nhà, trời đã tối rồi!
Vừa nói, Uyển vừa bỏ chân xuống đất loạng choạng đứng lên.
Người đàn ông ngồi im nhìn cô và nói nhỏ:
- Cô chưa đi nổi đâu! Cô cứ yên tâm ở lại đây nghỉ một đêm đi, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì với cô đâu!
Uyển cười khẩy:
- Ông tưởng tôi còn sợ chuyện gì? Giờ đây đối với tôi tất cả không
còn gì là quan trọng hết, cho nên dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không
làm tôi sợ hãi đâu, vì tôi đã nếm đủ hết rồi, đã đi tới cái tột đỉnh của khổ đau rồi ông ạ! Tôi muốn về là vì tôi không muốn ở lại đây thôi...
- Thế thì tùy cô, tôi không ép. Nhưng tôi nói trước, cô không đủ sức đi về đâu!
Người đàn ông buồn rầu nói.
Uyển không trả lời. Cô lần tay vịn vách tường lần mò ra cửa.
Đứng ở bậc cửa, Uyển không sao nhìn được ngoài kia là đâu, vì xung
quanh cô chỉ là một màn đêm đen kịt, dày đặc như có ai đó lấy một tấm
vải đen trùm lên hết bầu trời, không để sót lại một ngôi sao nào, dù là ở tận cuối chân trời xa thẳm đằng kia...
- Đây là đâu?
Uyển ngơ ngác hỏi.
Người đàn ông vẫn ngồi bất động trên ghế lên tiếng trả lời cô:
- Đây là cõi hư vô...
- Tôi không đùa với ông!
Uyển hét lên tức giận.
- Tôi cũng có đùa với cô đâu!
Người đàn ông điềm tĩnh nói.
Uyển quay phắt người lại, nhìn chăm chú vào mặt ông ta:
- Ông nói đi, nói cho tôi biết đi! Đây là đâu? Có cách xa nhà tôi lắm không? Ông đem tôi về đây bằng cách nào? Và bây giờ làm sao tôi mới trở về nhà tôi được?
Người đàn ông lấy ngón tay quệt ngang mấy giọt sáp đèn cầy đang nhễu
xuống, ông đưa lên ngang mắt quan sát như nhà nghiên cứu đang cố tìm ra
điều gì bí ẩn bên trong đó vậy. Mãi một lúc sau ông mới nói:
- Đây là một nơi không xa nhà cô mấy, nhưng cũng không phải là gần.
Tôi đem cô về đây bằng cách nắm tay cô dẫn đi. Nếu cô muốn trở về nhà
thì cô cứ bình thản lên chiếc giường này và ngủ một giấc, có vậy mới đủ
sức khỏe mà về nhà chứ!
Uyển vô cùng tức giận trước câu trả lời kiểu huề vốn của ông ta. Cô
muốn hét lên, muốn đập phá cho hả giận nhưng thật sự cô không còn mấy
sức lực để làm việc đó.
Nước mắt trào ra, Uyển nghẹn ngào và bỗng nhiên cô thấy thật tội
nghiệp cho thân mình quá! Cô đã và đang bị người đời giễu cợt. Người cô
yêu thương giễu cợt cô, và bây giờ đến một người hoàn toàn xa lạ này
cũng đem cô ra làm trò đùa nữa hay sao?
Chừng như đọc được ý nghĩ của Uyển, người đàn ông chậm chạp đứng lên đi ra cửa nhẹ nhàng dìu cô trở lại giường và nói:
- Cô đừng nghĩ tôi đang đùa giỡn với cô. Những gì tôi nói với cô là
sự thật hoàn loàn. Đây là một nơi lơ lững giữa hai cõi âm dương, là nơi
mà những vong hồn vất vưởng tạm lấy làm chốn nương thân chờ ngày mãn
số...
Uyển kinh ngạc:
- Ông nói sao? Đây là nơi... là nơi của những vong hồn...?
Người đàn ông khe khẽ gật đầu.
- Vậy là tôi đã chết rồi sao?
Uyển hỏi như reo lên.
Người đàn ông lắc đầu:
- Không, cô vẫn chưa chết! Giờ này thân xác cô vẫn còn ấm nóng, trái
tim cô vẫn còn đập dù nó đã rất mệt mỏi rồi. Giờ này ở nhà cô mọi người
đang ra sức chạy chữa để cô được sống lại... Cô hãy nghỉ ngơi đi, nghỉ
ngơi cho lại sức rồi quay về đoàn tụ với họ...
Uyển níu lấy tay người đàn ông khóc ròng:
- Không... không...! Tôi xin ông, tôi xin ông hãy cho tôi ở lại đây,
đừng bắt tôi phải trở về nơi đó... Tôi chán sống kiếp người lắm rồi ông
ơi...
Người đàn ông vỗ nhè nhẹ lên bờ vai đang run lên theo từng cơn nức nở của Uyển, ông ấn cô ngồi xuống giường và nói:
- Cô có biết cuộc sống ở đây như thế nào không mà đòi ở lại đây? Ở
đây không hề có ánh mặt trời, cũng không có trăng sao. Tất cả chỉ là màn đêm đen tối hoặc ánh sáng mờ nhạt âm u... ở đây không có tiếng cười,
không có gì cả... Đã rất nhiều người ân hận khi tới đây. Cuộc sống ở
trần gian tuy lắm khổ đau nhưng vẫn có ý nghĩa, còn ở đây ngày tháng cứ
lê thê, linh hồn vất vưởng, sống không ra sống, chết không ra chết. Muốn trở về dương thế cũng không được, mà muốn xuống âm ty cũng không xong.
Trở thành những kẻ vô thừa nhận, tồn tại mà như không tồn tại, hiện diện đó mà như không hề có mặt... Cuộc sống như thế đau đớn lắm cô à... Tại
vì cô chưa trải qua, cô cứ nghĩ tìm tới cái chết là trốn chạy được bao
nhiêu niềm đau mà mình phải đeo mang, nhưng cô có biết không, nơi này
chính là nơi nỗi đau đớn hiện diện rõ ràng nhất. Cô hãy nghe lời tôi đi, cô phải quay về vôi cuộc sống của mình... Rồi tất cả những nỗi đau kia
sẽ nguôi dần theo năm tháng... Không có cái gì tồn tại mãi với thời gian đâu, cô nên nhớ điều đó để đừng quá bi quan. Hết mưa chắc chắn trời lại sáng!
Người đàn ông nói thật nhiều nhưng không sao lay chuyển được Uyển.
Cô cứ khóc ròng, cứ một hai đòi được ở lại đây mà không chịu về nhà.
Uyển rất sợ cảnh ngày ngày phải chạm mặt vợ chồng Khiêm, phải chứng
kiến họ bên nhau hạnh phúc, cô biết sức mình sẽ không chịu đựng nổi cảnh đó đâu.
- Tôi cũng đã lầm tưởng như cô! Tôi đã quá phẫn uất khi người vợ mà
tôi hết lòng yêu quí cưng chiều lại đi cấu kết với thằng bạn thân nhất
của tôi để hãm hại tôi. Mất vợ, mất cả gia tài, lại còn phải mang nhiều
điều tiếng không hay, tôi đã dại dột tìm tới cái chết. Cứ tưởng thế là
xong, thế là chấm dứt được mọi nỗi đau trần thế. Nhưng cô có biết không, ở đây, ngày ngày tôi lại nghe được, thấy được những cảnh âu yếm của vợ
tôi và người đàn ông đó, những cảnh mà nếu còn sống thì tôi sẽ không
chứng kiến được đâu, rồi tôi còn thấy được nỗi đau của các con tôi. Tôi
hối hận quá, nhưng tất cả đã muộn màng rồi. Giờ đây tôi chỉ là một linh
hồn nhỏ bé, nghe được, thấu hiểu được hết mọi điều nhưng lại không làm
gì được, không giúp gì được cho các con tôi. Giả sử như tôi còn sống thì mọi việc sẽ khác đi. Có thể tôi mất vợ, mất gia tài, mất danh dự... mất tất cả nhưng tôi còn có thể lo được cho các con, còn có thể yêu thương
chúng... Nếu cô chết đi, ngày ngày nhìn thấy gia đình mình, thấy mẹ
mình, cô sẽ không chịu nổi đâu. Và ngay cả những điều mà cô muốn trốn
tránh, những điều mà vì nó cô mới tìm tới cái chết... cô cũng không sao
trốn được. Cô sẽ phải chứng kiến nó mỗi ngày, đối diện nó mỗi ngày...
Người đàn ông vẫn kiên nhẫn phân tích điều hơn lẽ thiệt cho Uyển nghe.
Cô khóc lả người và không ngồi vững nữa mà từ từ nằm xuống rồi thiếp đi lúc nào không biết.
*
* *
Có tiếng ồn ào, tiếng chân bước vội vã làm Uyển chợt thức giấc. Vừa
hé mắt ra, một luồng ánh sáng chói lòa làm cô vội vàng nhắm ngay lại.
Một lúc sau mới từ từ mở ra lần nữa.
- Ô kìa, lạ chưa? Đây là căn phòng quen thuộc của cô mà? Và trước mắt cô là gương mặt gầy gò của mẹ. Ôi, sao tóc mẹ lại bạc nhiều thế kia?
Uyển muốn kêu lên, nhưng cô chỉ mới mấp máy môi chưa kịp phát ra tiếng
đã nghe mẹ cô reo lên mừng rỡ:
- Tỉnh rồi! Nó tỉnh lại rồi!
Có tiếng người nói chuyện lao xao, rồi có vật gì đó chạm khẽ vào môi
Uyển. Cô nhận thấy môi mình ấm và ướt. Đúng rồi, chắc mẹ đang cho cô
uống nước, chỉ có mẹ mới biết Uyển đang khát cháy cả cổ đây!
Uyển hé môi cố nuốt trọn những giọt nước ít ỏi mà mẹ thấm vào môi mình rồi mở hẳn mắt ra.
Mẹ, dì và những người thân yêu đang đứng quanh cô, nét mặt ai cũng căng ra, vừa lo lắng vừa mừng rỡ.
Thấy Uyển mở mắt và có vẻ đã nhận biết được mọi người xung quanh, mẹ Uyển òa khóc:
- Trời ơi, cảm ơn trời phật thương tình! Con tôi đã tỉnh lại rồi! Hai hôm nay con làm mẹ lo sợ biết bao...
Uyển cố nhấc tay mình lên để nắm lấy tay mẹ. Nước mắt cô cũng lăn
dài, nhưng bây giờ không còn là những giọt nước mắt khổ đau nữa mà là
những giọt nước mắt hối hận vô biên.
Uyển đã nhớ lại tất cả, nhớ việc tự tử không thành, nhớ lại cõi hư vô mà hồn mình đã tới và nhớ rất rõ những lời người đàn ông đã nói.
Bây giờ thì cô đã thật sự hiểu rồi!
Hai ngày sau nữa thì Uyển đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô ăn uống và lại sức rất mau.
Dù mẹ ngăn cản nhưng Uyển vẫn nhất định bắt tay vào công việc buôn bán như bình thường.
Người xa lạ nhìn vào không thể tin được cô chính là kẻ đau khổ vì
tình mới vừa suýt chết. Cô làm việc, nói cười một cách bình thản như
chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Một vài người tốt bụng thấy cô như thế cũng thầm ái ngại trong lòng,
còn những kẻ xấu thì tò mò, muốn hiểu rõ tâm tư Uyển nên nhiều lần thử
nhắc tên Khiêm trước mặt cô:
- Nghe nói vợ chú Khiêm vừa cấn bầu rồi, nhanh thiệt cô Uyển há? Mới cưới đây mà...
Uyển trả lời tỉnh bơ:
- Hai người đó cũng đâu còn trẻ tuổi gì nữa, phải để cho người ta
tranh thủ có con chứ, kẻo không sau này cha mẹ già nuôi con mọn thì khổ!
Người ta quá bất ngờ trước thái độ tỉnh queo của Uyển, họ không chấp
nhận kết quả đó, mà cái họ muốn là phải trông thấy Uyển đau đớn hoặc ít
ra cũng phải tái mặt quay đi để che giấu cảm xúc. Bởi thế khi chăm chú
nhìn vẫn không thấy gì khác ngoài sự dửng dưng, họ lại bồi thêm một cú
nữa đau hơn để thử thách cô:
- Chú Khiêm lấy vợ rồi, bao giờ thì đến lượt cô Uyển lấy chồng đây?
Uyển phá ra cười:
- Khi nào có người đến hỏi cưới thì cháu mới lấy chồng được chứ,
chẳng lẽ dì bảo cháu chạy ra đường lấy đại một người về làm chồng sao?
Chính thái độ dửng dưng và những câu pha trò tếu táo của Uyển đã giúp cô tránh được sự xoi mói của những người nhiều chuyện. Bởi vì những
người đó chỉ cảm thấy thích thú khi lời nói của mình làm cho người khác
đau đớn hoặc xấu hổ mà thôi! Chứ một khi không làm được điều đó thì họ
chán, không thèm quan tâm nữa.
Thật ra trong sâu thẳm lòng Uyển, cô vẫn chưa quên Khiêm được. Làm
sao có thể quên đi một người mà mình đã hết lòng thương yêu một cách
nhanh chóng như vậy được? Nhưng Uyển đã xác định được một điều, dù cô
thương yêu cách mấy thì cô cũng không giữ được Khiêm, dù cô đau khổ cách mấy cũng không làm được gì hòng cứu vãn... Vậy thì thôi, cô sẽ cố gắng
quên, cố gắng sống vui để ít ra mẹ cô và những người thân bên cạnh được
yên lòng, không phải lo lắng gì thêm cho cô nữa.
Cô thầm nhủ với lòng, một kẻ khốn nạn như Khiêm không xứng đáng để cô phải rơi nước mắt. Chẳng qua cô khóc là vì tự thương lấy bản thân mình
thôi, là vì thấy mình sao khờ khạo quá, ngây thơ quá, bị người ta lừa
gạt đến trắng tay mà vẫn không hay biết, chỉ biết được khi người ta
thẳng thừng đá cho một đá đau điếng cả người!
Thôi, tất cả những gì mất đi cô cố xem như là một tai nạn. Cô tự an
ủi mình: Tại phần số mình nó vậy. Không giữ được thân, không giữ được
tiền của.
Thì cứ coi như mình vừa trải qua một tai nạn thập tử nhất sinh, thân
thể và tinh thần đều bị thương tổn nặng nề, bầm dập tả tơi... mình phải
bỏ ra một số tiền lớn mới cứu được mạng sống. Thế đấy, hãy xem là như
thế để đỡ phải đau buồn...
Ngày ngày, Uyển luôn nhắc nhở mình điều đó, riết rồi như một phép tự
kỷ ám thị, cô cảm thấy như đó là một sự thật, thế cho nên nỗi đau cũng
dần dần sớm nguôi nhạt trong cô.
Nói về vợ chồng Khiêm. Lúc mới cưới ai nhìn vào cũng cho đó là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc, xứng lứa vừa đôi.
Diễm - vợ Khiêm, là một trong những mối hàng của mẹ Uyển. Do sự giao
tiếp làm ăn nên hai người thường xuyên gặp gỡ tiếp xúc nhau. Khiêm lóa
mắt vì sự hào nhoáng bên ngoài của Diễm. Còn Diễm, cô chẳng yêu thương
gì Khiêm, chẳng qua cô có một người tình là Việt kiều, nhưng anh ta là
người đang có vợ con, nên mối quan hệ giữa Diễm và anh ta chỉ nằm trong
bóng tối.
Do bất cẩn, Diễm đã có thai với anh chàng Việt kiều đó, cô lại không
muốn phá bỏ cái thai đó đi vì cô thật sự yêu thương người đàn ông ấy, cô muốn có với người đó một kỷ niệm không thể phai nhòa.
Nhưng đồng thời Diễm cũng không muốn thanh danh mình ô uế, không muốn mình trở thành đầu đề bàn tán của những kẻ ngồi lê đôi mách, và cô cũng muốn đứa con mà cô sinh ra sẽ được sống trong một gia đình đàng hoàng
như bao nhiêu đứa trẻ khác.
Sau nhiều lần tiếp xúc với Khiêm, Diễm nhận thấy Khiêm là một thanh
niên đẹp trai, ăn nói khôn ngoan có thể giúp đỡ cho cô trong việc buôn
bán. Mà quan trọng hơn cả, Diễm nhận ra được một điều, nếu có đồng tiền
trong tay thì cô sẽ rất dễ dàng điều khiển Khiêm theo ý muốn của mình!
Chính vì lý do đó mà Diễm đã chọn Khiêm làm cha cho đứa con mà cô đang mang trong bụng.
Khiêm lại không biết những điều đó. Khiêm cứ ngỡ Diễm bị khuất phục bởi vẻ đẹp tài tử và những lời ngọt ngào đường mật của mình.
Thật sự trong lòng Khiêm cũng có một chút tình cảm với Uyển chứ không phải không có. Tuy nhiên tình cảm đó không đủ lớn để đè bẹp được lòng
tham của Khiêm.
Khiêm biết Uyển đã dốc hết tiền cho mình rồi, hai người cưới nhau về
sẽ phải làm lại từ đầu thôi, vì gia đình Uyển cũng đâu giàu có gì đâu,
chẳng qua do Uyển biết lo xa, biết dành dụm nên mới có được số vốn đó mà thôi.
Còn nếu Khiêm lấy Diễm thì nghiễm nhiên sẽ trở thành chủ nhân của
ngôi nhà lầu ba tầng ở ngay mặt tiền, cộng với mấy lô đất ở toàn những
nơi đắc địa mà trong tương lai có thể tính từ tiền tỉ trở lên.
Khiêm tưởng thế nên đã thật nhẫn tâm đối với Uyển, có như vậy mới
nhanh chóng rũ bỏ được Uyển, tránh được những lằng nhằng không tốt về
sau.
Và cũng vì tưởng thế nên Khiêm giống như người bị té từ trên cao
xuống khi phát hiện ra Diễm đã có thai với người khác trước khi về làm
vợ mình!
Cắn răng nuốt nhục, cố gắng nghĩ tới gia tài đồ sộ của Diễm để tự an
ủi mình, nhưng một lần nữa Khiêm đau điếng người khi biết toàn bộ gia
sản, Diễm đã rất khôn ngoan để riêng ngoài danh mục tài sản chung của vợ chồng! Có nghĩa là Khiêm cưới Diễm nhưng sẽ không xơ múi gì được vào
gia tài của Diễm!
Hồi chưa cưới, đối với Khiêm, Diễm rất hào phóng. Nhưng khi cưới nhau rồi Diễm lại chi li từng đồng, kiểm soát từng đồng, hôm nào Khiêm lỡ
vui với bạn bè chi tiêu hơn số tiền qui định mỗi ngày là hôm đó Diễm nổi tam bành, không nể nang gì tới mẹ chồng:
- Anh đừng có tưởng tôi là cái mỏ vàng để anh đào khoét đâu nhé! Tôi
làm ra tiền cũng cực khổ vất vả lắm, nuôi anh, nuôi cả gia đình ăn mặc
đầy đủ vậy là quá tốt rồi, anh đừng được nước làm càn...
Khiêm chỉ biết nhịn nhục cho qua. Khiêm rất muốn quát mắng lại, nhưng biết nói sao đây? Khi biết ra sự thật người ta sẽ còn chê cười chứ đâu
có ai bênh vực hay thương hại mình đâu! Nghĩ vậy nên Khiêm không bao giờ dám nhắc tới chuyện cái thai trong bụng Diễm.
Diễm được nước càng ngày càng lấn tới. Cuộc sống vợ chồng đối với
Khiêm lúc này thật sự giống như một địa ngục ở ngay giữa trần gian.
Và hơn lúc nào hết, Khiêm cảm thấy ăn năn hối hận vì những điều mình đã làm đối với Uyển.
Đã nhiều lần vô tình gặp Uyển trên đường, Khiêm chỉ muốn gọi Uyển
đứng lại để nói với cô một lời xin lỗi nhưng tiếng nói tắt nghẹn nơi cổ
họng, không sao thốt lên lời được.
Khiêm suy nghĩ, tính toán đủ mọi bề, muốn có được một số tiền kha khá để trả lại cho Uyển hòng để lương tâm mình nhẹ đi đôi chút, nhưng hoàn
toàn không có cách nào khả thi.
Bời vì, sống với Diễm trên danh nghĩa vợ chồng, nhưng thực tế Khiêm
chỉ là một kẻ làm công không hơn không kém. Mỗi ngày Khiêm được Diễm
phát cho mấy ngàn đủ để cà phê, thuốc lá. Cơm ăn áo mặc đã có Diễm lo,
Khiêm không còn cơ hội nào tiếp xúc với tiền bạc nữa.
Mà cái số vốn riêng của Khiêm trước đây do Uyển đưa cho cũng đã bị
Diễm sáp nhập vào vốn của mình, nên hiện tại Khiêm trở thành kẻ trắng
tay.
Đôi khi Khiêm chán nản, muốn chia tay Diễm, nhưng nghĩ lại Khiêm
không đủ can đảm. Vì dẫu sao giờ đây cuộc sống của Khiêm và mẹ Khiêm vẫn được đảm bảo no cơm ấm áo. Nếu buông Diễm ra, Khiêm phải ra đi với hai
bàn tay trắng, chắc chắn Uyển không bao giờ chấp nhận Khiêm lần nữa, rồi Khiêm biết sống sao đây?
Lâu nay Khiêm đã quen sống dựa vào Uyển, vừa buông Uyển ra Khiêm đã
dựa ngay vào Diễm rồi Khiêm không nghĩ mình có thể tự đứng vững một mình được.
Thế cho nên dù cay đắng lắm, bực bội lắm, nhục nhã lắm nhưng Khiêm
vẫn phải cắn răng nín chịu không một lời than oán cùng ai. Và giờ đây,
thỉnh thoảng Khiêm lại cười thầm mai mỉa mình: "Bụng làm dạ chịu chớ có
than van...!"
Trong một lần cãi nhau kịch liệt với Diễm, Khiêm điên tiết muốn ra
tay phá hủy tất cả rồi mọi việc có ra sao thì ra. Giữa lúc hừng hực đó,
có người tới trả cho Diễm một món tiền lớn. Diễm đang ở nhà sau, cũng
giống như những lúc Diễm đi đâu vắng nhà, Khiêm ký nhận thay Diễm. Những lần trước không bao giờ Khiêm dám giấu nhẹm số tiền mình nhận để tiêu
xài riêng, vì Khiêm rất sợ những trận tam bành của Diễm.
Riêng lần này, Khiêm đang nổi máu điên, không còn nghĩ gì tới hậu quả nữa. Vừa đút túi số tiền gần chục triệu đồng, Khiêm nhanh nhẹn thay
quần áo bỏ đi ra ngoài.
Nỗi cay đắng dâng lên ứ nghẹn trong Khiêm. Mang danh chồng Diễm, dù
gì cũng là một ông chủ nhỏ vậy mà cả cái xe gắn máy của mình, do chính
Uyển mua cho, mà mình cũng không được làm chủ.
Toàn bộ giấy tờ Diễm cất giữ hết, khi nào cần đi đâu phải nói rõ ràng nơi đi nơi đến, khi nào được sự đồng ý của Diễm thì cô ta mới đưa giấy
tờ, chìa khóa xe cho...
Khiêm vừa làu bàu đá văng một chiếc vỏ chai bên đường thì vừa lúc chiếc xe đò Sài Gòn trờ tới.
Đang chán đời, muốn bỏ đi đâu đó cho khuây khỏa mà chưa biết đi đâu
trong cái địa phương nhỏ xíu này, trông thấy chiếc xe đò đang bóp kèn
tin tin, gọi khách, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Khiêm. Thế là Khiêm
nhảy tót lên xe, nghiễm nhiên đi Sài Gòn một chuyến, và lòng Khiêm cảm
thấy lâng lâng, trong túi mình có đến chục triệu, lo gì!
Lên tới Sài Gòn, Khiêm trở nên lúng túng. Không quen ai, không biết
đường đi nước bước ở nơi đây, Khiêm cứ lớ ngớ đúng như câu "dân quê lên
tỉnh".
Trời sắp tối rồi, chẳng lẽ bây giờ lại đón xe quay ngược trở về?
Không, không thể được! Mình phải làm cho nó một trận để nó biết mặt mà
nể nang mình, không cho nó trèo lên đầu lên cổ mình nữa! Hừ, đừng tưởng
ông đây là con rối trong tay muốn giật kiểu nào thì giật! Tức nước sẽ vỡ bờ thôi cô ạ! Tôi phải trả thù cô, cho cô biết mặt!
- Anh Hai ơi, anh đi đâu mà nãy giờ tôi thấy anh cứ loanh quanh ở đây hoài vậy? Anh đi đâu lên xe tôi chở đi cho, lấy giá rẻ thôi mà, đừng
sợ...
Một anh xe ôm rề sát bên Khiêm chào mời.
Khiêm lúng túng, nói dối:
- Tôi... à, tôi tìm nhà người quen mà bỏ thất lạc địa chỉ rồi, nên không biết đi đâu...
- Anh có nhớ nhà người quen của anh nằm ở đoạn đường nào? Phường nào, quận nào không? Tôi sẽ chở anh đến đó hỏi thăm từng nhà...
Người xe ôm nhiệt tình.
Khiêm thoái thác:
- Không... không... Tôi... tôi không nhớ đường nào cả!
- Nhưng chắc ở quận nào thì anh nhớ chứ?
Người xe ôm vẫn không thôi.
Khiêm đáp bừa:
- Nhớ, ở quận Năm!
Anh xe ôm cau mày suy nghĩ một lát rồi reo lên:
- Tôi nghĩ ra rồi, bây giờ tối rồi, anh không thể tìm được nhà ngay
đâu! Để tôi chở anh đi tìm một phòng trọ nào đó nghỉ đỡ đêm nay, rồi
sáng mai anh ra ủy ban phường, nói tên họ, quê quán của người quen, cán
bộ ở phường họ tra sổ sẽ tìm ra ngay thôi mà!
Khiêm chẳng quan tâm gì đến chuyện tra sổ tra sách nhưng nghe nói tới phòng trọ nghỉ qua đêm là Khiêm đồng ý liền, vì lúc này Khiêm cũng rất
cần một nơi để nghỉ qua đêm nay.
Anh xe ôm nhiệt tình chở Khiêm đi vòng vòng, bảo là để kiếm nơi nào
vừa sạch sẽ vừa giá cả phải chăng. Cuối cùng, anh ta dừng lại trước một
căn nhà trông có vẻ khá sang trọng và nói với Khiêm:
- Anh vô đây nghỉ đi, ở đây người ta tính giá bình dân lắm, đừng thấy nhà cửa sang vậy mà sợ!
Rồi anh ta nháy mắt nói thêm:
- Nếu anh có nhu cầu, thì cái khoản "em út" kia cũng có sẵn, cũng rất bình dân...
Khiêm cười, trả tiền xe và nói mấy câu cảm ơn xã giao rồi lững thững đi vào.
Ngay đêm đó, sẵn có tiền trong tay, sẵn đang muốn trả thù Diễm, sẵn
đang buồn tình... Rất nhiều cái sẵn ấy đã khiến Khiêm lần đầu tiên buông thả mình vào vòng tay mơn man của đám gái làng chơi đặc mùi son phấn rẻ tiền!
Khi đã thỏa mãn và ngủ một giấc ngon lành, sáng ra Khiêm bắt đầu cảm
thấy hơi lo lo khi số tiền trong túi mình đã vơi đi quá nữa. Tiền xe,
tiền trọ, tiền cho khoản tế nhị kia cũng không đến nỗi hao phí như vậy,
chỉ là do trong lúc bốc đồng, Khiêm đã vung tay boa cho các em một cách
quá trớn để được thấy mình trở thành một người đàn ông đáng nể trong mắt các em.
Sáng, không kịp uống ly cà phê, Khiêm vội vã ra bến xe để trở về nhà, trong đầu đang vạch ra nhiều lý do để đối phó với Diễm. Khi cơn điên
của Khiêm đã qua đi, Khiêm lại trở vê là một thằng đàn ông vô cùng hèn
hạ!
*
* *
Lần đó, khỏi phải nói cũng biết Khiêm phải chịu đựng những lời mắng
chửi, khóc lóc và nguyền rủa đến mức nào của Diễm, và cũng từ hôm đó,
Khiêm càng bị Diễm quản lý chặt chẽ hơn.
Diễm sinh con, một bé gái nặng ba ký tư xinh như một con búp bê. Mọi
người xung quanh ai gặp Khiêm cũng chúc mừng, ngay cả mẹ Khiêm cũng
quýnh quáng mừng vui lo lắng cho cháu nội, chỉ riêng mỗi một mình Khiêm
là thờ ơ như chuyện đó không có gì dính dáng tới mình. Mà không dính
thật! Chỉ mỗi Khiêm và Diễm biết điều đó.
Từ ngày có con, Diễm càng coi Khiêm không ra gì mẹ con Khiêm ngày càng giống những người ở đợ trong nhà Diễm.
Không chịu đựng nổi sự hà khắc vô lý của con dâu, mẹ Khiêm dù rất quyến luyến cháu nội nhưng cũng đành bỏ về ở nhà mình.
Bởi vì, mỗi lần bà bế con bé thì Diễm lại giằng lấy khi thì lấy cớ
cho nó uống sữa, khi thì thay áo thay quần cho nó. Bà nhận ra rõ ràng
Diễm không muốn bà chạm vào con gái của cô!
Đã có đôi lần bà than phiền với Khiêm về điều đó nhưng Khiêm chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc đầu một cách ngao ngán.
Mãi đến một hôm, không chịu đựng nổi, bà gay gắt với Khiêm:
- Mày phải dạy vợ mày lại chứ! Dù sao con bé cũng là cháu nội của tao, phải cho tao cái quyền được bồng ẵm nó chứ!
Khiêm cười cay đắng và nói như bâng quơ khiến bà cảm thấy hết sức hoang mang:
- Thì mẹ cứ nghĩ nó không phải là cháu nội của mẹ đi, như vậy sẽ khỏe hơn! Như con vậy, mẹ có bao giờ thấy con đụng tới đứa bé chưa?
- Con nói sao? Con bé đó...
Bà mẹ hấp tấp hỏi.
Khiêm lảng đi:
- Con đâu có nói gì! Hoàn toàn không nói gì, mẹ muốn hiểu sao tùy mẹ...
Nói xong Khiêm bỏ đi ra ngoài để lại bà mẹ với thật nhiều thắc mắc trong lòng.
- Đúng rồi! Từ hồi vợ nó sanh tới hôm nay, chưa khi nào thấy nó ngó
ngàng tới con bé... Lẽ nào... lẽ nào đứa bé đó không phải là con của nó? Mà cũng có thể lắm chứ! Xét ra con bé đâu có nét nào giống thằng Khiêm
nhà mình đâu? Trời ơi... chẳng lẽ mẹ con mình thật sự bị quả báo hay sao hở Khiêm?
Bà khóc một lúc rồi rón lén vào phòng đứng ngắm con bé, cố tìm ra một chút gì đó phảng phất giống Khiêm để lòng già được an ủi, nhưng thật sự dù có cố gắng đến đâu bà vẫn không tìm được chút gì hình ảnh con trai
bà trên người của đứa bé.
Buồn tủi, thất vọng, day dứt lương tâm, bà lặng lẽ cuốn gói về lại
nhà mình và ngày ngày nhớ lại cái hôm thằng Khiêm vui vẻ đem tiền về cho bà sửa lại nhà:
- Uyển đưa cho con bảo sửa lại nhà, hôm rồi tới chơi thấy mưa dột ướt chỗ mẹ nằm cô ấy không chịu nổi!
Nước mắt bà lăn dài trên đôi má nhăn nheo sầu muộn...
Khiêm đã quen rồi với cuộc sống bị kìm kẹp đầy tủi nhục, và Khiêm
cũng không còn mong mỏi điều chi nữa, Khiêm tự dặn mình ráng mà sống để
trả cho đời những gì mình đã vay mượn.
Vì nghĩ vậy nên Khiêm không lần nào gây gổ với Diễm nữa. Diễm sai
biểu gì Khiêm cũng làm, nói gì Khiêm cũng gật. Khiêm bắt mình phải đóng
tròn vai một người máy, một con chó trung thành chỉ biết tuân lệnh chủ.
Cứ tưởng đã nhẫn nhục vậy rồi thì cuộc sống của Khiêm sẽ được bình
yên cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt. Nhưng không ai biết được chữ ngờ,
Khiêm lại vướng vào một căn bệnh nan y không thuốc chữa!
Mới đầu Khiêm chỉ đau ốm xoàng thôi, cũng không quan tâm tới chuyện
thuốc men gì, vì cứ nghĩ giống như những lần trước, nóng lạnh, cảm ho gì cũng mặc, bỏ thí vài hôm sẽ tự khỏi.
Nhưng lần này thì nó không khỏi mà cứ kéo dài ra mãi và còn sinh ra
nhiều chứng khác đi kèm. Đến nỗi Diễm đâm lo, không biết Khiêm có bị
bệnh truyền nhiễm gì không, sợ sẽ lan truyền sang con gái bé bỏng yêu
dấu của mình, nên đích thân Diễm đã đốc thúc và dẫn Khiêm đi lên bệnh
viện tỉnh để khám.
Coi bộ Khiêm không phải bệnh xoàng, vì người ta làm rất nhiều xét
nghiệm, mà toàn những xét nghiệm quan trọng, không lấy kết quả liền được mà họ hẹn đến mấy ngày sau.
Khiêm thì vẫn vô tư, không hề lo lắng gì nhưng Diễm lại nơm nớp hồi hộp.
Đến ngày hẹn, Diễm đi lấy kết quả thật sớm, và đất trời như đảo lộn
quanh Diễm khi cô biết Khiêm đang vướng phải căn bệnh thế kỷ mà ai ai
cũng đều sợ hãi. Khiêm đã bị nhiễm HIV!
Đau đớn, hoảng loạn và căm tức, Diễm lồng lộn chửi mắng Khiêm rồi tức tốc bế con đi xét nghiệm.
Những ngày chờ đợi kết quả là những ngày dài khốn khổ nhất của Diễm.
Cô có cảm giác lưỡi hái tử thần đang kề sát vào cổ cô, chỉ chờ một hiệu lệnh là nó sẽ lập tức cứa sâu vào...
Nhưng may mắn thay, cả Diễm và đứa bé đều bình an vô sự!
Diễm mừng như điên.
Ngay hôm đó, cô đã nói thẳng cho Khiêm biết chứng bệnh mà Khiêm đang mắc phải và thẳng thừng đề nghị ly hôn.
Khiêm sững sờ trước hung tin, rồi bỗng cười lên sằng sặc khi nghe lời đề nghị của Diễm.
Thấy Khiêm cười như điên loạn, Diễm đâm ra sợ hãi, cô không dám nặng lời với Khiêm nữa mà nhỏ nhẹ dỗ dành.
Cô đồng ý chi cho Khiêm một số tiền lớn để Khiêm chữa bệnh với điều
kiện Khiêm đồng ý ly hôn và không bao giờ tới đây làm phiền cô nữa.
Khiêm đồng ý ngay, không phải vì số tiền Diễm hứa cho mà là vì hiện
tại Khiêm đã hiểu cuộc đời mình sắp kết thúc rồi! Mình phải trả cả vốn
lẫn lời cho những gì mình đã vay trước kia. Khiêm không muốn gây thêm
khó khăn cho người khác nữa...
*
* *
Tin vợ chồng Khiêm ly hôn làm nhiều người bất ngờ, nhưng Uyển vẫn bình thường, cô không tỏ vẻ gì buồn vui hay thắc mắc.
Người ta đồn ầm lên, nào là sống với Diễm mà Khiêm luôn nhớ tới Uyển
nên bị Diễm ghen tuông, nào là Diễm không chịu đựng nổi cái tính lười
biếng của Khiêm... vân vân và vân vân. Nhưng cái lý do chính yếu thì
không ai biết được. Bởi vì Diễm đã giấu kín chuyện này. Cô sợ mọi người
xa lánh cô và con gái, sợ mẹ con cô sẽ bị sống cô lập giữa cuộc đời.
Khiêm lại về sống với mẹ tại ngôi nhà của mình, hai mẹ con hạn chế
tối đa việc giao tiếp với mọi người xung quanh vì những mặc cảm bản thân và cả vì chứng bệnh của Khiêm nữa, mặc dù không biết Khiêm mắc căn bệnh khủng khiếp đó.
Khiêm thường xuyên vắng nhà một vài tuần, ban đầu người dân quanh đó
cũng thắc mắc, tò mò tìm hiểu nhưng lâu dần người ta cũng quen đi, không ai còn hứng thú xoi mói nữa.
Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua, Uyển chuẩn bị lấy chồng. Chồng
Uyển là một thầy giáo cấp hai, nhưng ngoài giờ dạy trên lớp anh rất
siêng năng làm thêm đủ mọi việc.
Mẹ Uyển mừng rơi nước mắt vì thấy cuối cùng rồi con gái mình cũng tìm được một tấm chồng xứng đáng.
Với người thầy giáo này, mẹ Uyển đã vui vẻ bằng lòng ngay từ đầu, từ lúc Uyển chưa thật sự có cảm tình.
Giữa lúc gia đình Uyển bận rộn chuẩn bị cho ngày cưới thì nhà của mẹ con Khiêm chính thức bị giải tỏa.
Việc giải tỏa đã được chính quyền địa phương tiến hành từ mấy năm nay, nhưng đây là thời điểm cuối cùng để thực hiện.
Không biết với mẹ con Khiêm, điều đó là may hay rủi?
Nhận được số tiền bồi thường khá lớn, mẹ con Khiêm lặng lẽ dọn đi nơi khác mà không một lời chào giã từ lối xóm xung quanh.
Một chiều Uyển có việc đi ngang qua lối cũ, nhìn cái nền đất trơ vơ
mà cách đây chưa lâu lắm cô đã từng mơ đó sẽ là tổ ấm của mình, nước mắt Uyển ứa ra, không phải vì tiếc thương mối tình năm cũ mà là vì Uyển
thấy tội nghiệp cho Khiêm.
Tới ngày cưới, Uyển bất ngờ nhận được một gói quà gửi đến mà không có tên người gởi.
Tò mò, Uyển không chờ đến khi tan tiệc được, cô len lén vào phòng riêng mở thử ra xem.
Thật không ngờ, trong gói quà nhìn thoáng qua có vẻ rất đơn sơ đó lại là một số tiền rất lớn.
Vừa trông thấy xấp tiền, Uyển suýt la lên vì hoảng sợ. Cô không biết
người gởi có âm mưu gì đây chứ chắc chắn không thể có một người nào đi
mừng cưới cô bằng một số tiền to tát như vậy!
Nhưng Uyển đã kịp định thần lại, cô cầm gói quà lên săm soi kỹ lưỡng
thì phát hiện bên hông gói quà có một dòng chữ được ghi bằng bút chì, mà nét chữ đó hoàn toàn không xa lạ với Uyển!
"Chúc em hạnh phúc. Hãy tha lỗi cho anh. Anh xin được gởi lại cho em phần nào số tiền em đã giúp anh lúc trước".
Khiêm! Chắc chắn tác giả gói quà bí mật này là Khiêm rồi! Nhưng tại
sao bỗng dưng Khiêm lại trả tiền cho cô? Khiêm hối hận ư? Sao lại hối
hận vào thời điểm này mà không là thời điểm Uyển đau đớn tưởng đã chết
đi? Có chuyện gì xảy ra với Khiêm sao? Lức trước dù vợ chồng Khiêm ly
dị, thấy Khiêm cũng đâu có vẻ gì đau buồn quá mức?
Thật nhiều câu hỏi xoáy trong đầu Uyển nhưng cô không tìm được lời giải đáp nào cho thỏa đáng.
- Thôi kệ anh ấy, mình quan tâm làm gì nữa! Tiền này trả cho mình thì mình giữ, thế thôi.
Uyển cố xua đi những ý nghĩ về Khiêm để quay về với ngày vui hạnh
phúc của mình, nhưng cô vẫn không tránh khỏi những lúc thoáng nghĩ tới
Khiêm và thắc mắc không biết điều gì đang xảy đến với anh.
*
* *
Sau đám cưới ba ngày, một đêm Uyển ngủ mơ thấy mình đi đâu đó rồi lạc vào ngôi nhà của người đàn ông kỳ lạ mà đã có lần cô gặp gỡ tại một nơi có tên gọi là Cõi hư vô theo lời ông ấy nói.
Quang cảnh vẫn âm u, tranh tối tranh sáng như lần trước, vẫn ngôi nhà nhỏ vắng tanh không gì thay đổi.
Uyển đi lần vào nhà, miệng khẽ gọi:
- Ông ơi... ông có nhà không?
Vừa dứt tiếng gọi, Uyển thấy từ trong góc nhà lóe lên một tia sáng
nhỏ, giống như ai đó vừa đánh một que diêm. Nhìn kỹ lại, thì ra người
đàn ông ấy, trên bàn tay xương xẩu của ông vẫn là ngọn bạch lạp y như
ngày trước.
- Ông à, ông vẫn còn ở đây sao?
Uyển vội hỏi.
Người đàn ông nhếch môi cười rất nhẹ:
- Cám ơn cô, tôi cũng sắp đi rồi cô ạ!
- Đi? Ông đi đâu?
Uyển ngạc nhiên.
- Tôi đi đầu thai kiếp khác. Chỉ còn hai ngày nữa là kiếp này của tôi chấm dứt, đến ngày đó thì linh hồn tôi mới được đưa đi đầu thai, tôi sẽ không còn phải sống cánh vật vờ như bao nhiêu năm qua nữa... Cô ơi, tôi vui lắm, tôi chờ đợi từng giây, từng phút...
Uyển tò mò nhìn ông:
- Ở nơi này thật sự đáng sợ như thế sao ông? Vậy mà lâu nay tôi cứ
nghĩ ông nói vậy để hù dọa tôi để tôi không nghĩ tới việc tự vẫn nữa...
Người đàn ông nhìn Uyển lắc đầu:
- Không, tôi không hề hù dọa cô! Tất cả những gì tôi nói với cô hôm
đó đều là sự thật. Nếu cô không tin, cô cứ bước ra ngoài và cố im lặng
lắng nghe xem!
Không dằn được sự tò mò, Uyển quay người bước trở ra cửa. Cô đứng dựa người vào cánh cửa, mắt ngó ra màn đêm dày đặc bên ngoài, hai tai cô
dỏng lên nghe ngóng.
Hoàn toàn im lặng, không một tiếng côn trùng rỉ rả, cũng không một
tiếng gió xạc xào. Những âm thanh quen thuộc mà đôi lúc Uyển cảm thấy
chán ghét vì nó buồn bã quá, nó làm cho Uyển phải thao thức trong đêm để nhớ về quá khứ.
Nhưng lúc này Uyển mới nhận ra điều đáng sợ không phải là những tiếng nỉ non sầu thảm của giun dế, mà sự im lặng thế này mới đáng ghê sợ hơn
hết.
Nó làm cho bóng tối càng thêm huyền bí, nó làm đầu óc cô căng lên, căng lên như sắp vỡ bung ra.
Rồi bỗng dưng, từ trong sự im lặng rùng rợn đó lại vang lên một chuỗi âm thanh não ruột, nghe thê lương hơn cả tiếng kèn đám tang. Âm thanh
ấy chỉ vẳng đến một cách rất mơ hồ nhưng đủ làm cho Uyển sởn gai ốc.
Cô vội bước giật lùi vào trong, run giọng hỏi:
- Ông... ông ơi... đó là tiếng gì thế?
- Đó là tiếng khóc của những hồn ma. Họ đau khổ, họ khóc ngày khóc
đêm... họ luôn chờ đợi ngày được đi hóa kiếp để trở lại làm người...
Người đàn ông bình thản trả lời.
Uyển sửng sốt:
- Làm người? Sao lạ vậy? Kiếp người của họ đã quá đau khổ, đau khổ
tới mức họ không chịu đựng nổi nên mới phải trốn chạy về đây. Vậy mà họ
vẫn khao khát được làm kiếp con người nữa sao?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ngọn nến, như không hề quan tâm gì tới câu hỏi của Uyển, nhưng miệng ông ta lại ôn tồn nói:
- Khi về sống ở đây, họ mới nhìn rõ được những niềm vui, hạnh phúc
của kiếp người mà đáng ra họ cũng đã được hưởng. Nhưng vì không lúc nào
con người chịu bằng lòng với những gì mình đang có trong tay, lúc nào
cũng mong muốn, mơ ước những điều mình chưa có, thậm chí không có được.
Họ cứ mãi ôm ấp nỗi buồn và cuộn mình trong đó mà quên đi những niềm vui đang ở xung quanh. Ở đây họ mới hối hận cho bản thân mình, nên ai cũng
thiết tha được làm người trở lại, để biết nâng niu gìn giữ từng hạnh
phúc nhỏ nhoi. Nhưng có thể kiếp sau họ sẽ lặp lại những sai lầm của
kiếp này vì khi đầu thai kiếp khác, họ hoàn toàn không nhớ lại được
những cảm giác, suy nghĩ của kiếp đã qua... Cái vòng lẩn quẩn ấy đã làm
nên cuộc đời đấy cô ạ!
Người đàn ông ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Cô có cái may mắn hơn chúng tôi là cô đến nơi này khi cô chưa chết, nên khi trở về với cuộc sống cô sẽ không quên. Vì vậy tôi tha thiết
khuyên cô nên biết trân trọng và gìn giữ sự sống của bản thân mình, đừng bao giờ có ý nghĩ dại dột như trước đây nữa. Tôi rất mừng vì hiện nay
cô đã có một gia đình hạnh phúc. Và tôi cũng xin tiết lộ với cô một điều bí mật, là vợ chồng cô sẽ sống với nhau đến tận răng long đầu bạc. Cả
hai người đều có tuổi thọ rất cao. Nhưng...
Thấy người đàn ông ngập ngừng không nói tiếp, Uyển nôn nóng giục:
- Nhưng... điều gì hở ông?
Người đàn ông thở hắt ra một hơi nhẹ rồi nói:
- Nhưng vợ chồng cô hơi hiếm muộn. Nếu muốn gia đình con cái đề huề,
cô nên năng làm điều phúc đức thì có thể phần số của cô sẽ được xoay
chuyển theo hướng tốt hơn.
- Cảm ơn ông, tôi sẽ khắc ghi những lời chỉ dạy của ông. Nhưng... ông có thể cho tôi biết, tại sao hôm nay tôi lại đến được đây?
Uyển hỏi.
Người đàn ông nhìn cô, khẽ nói:
- Trước khi đi đầu thai, tôi muốn chào từ giã cô nên đã mời cô tới.
Vì dù sao giữa tôi với cô cũng có sự quen biết mà, phải không cô?
Uyển gật.
- Thôi, giờ tôi đưa cô về nhé! Tôi cũng phải chuẩn bị lên đường rồi đây!
Người đàn ông đứng lên có vẻ muốn tiễn khách.
Uyển ngần ngừ:
- Vậy là không bao giờ tôi còn gặp được ông sao?
Người đàn ông bật cười. Đây là lần đầu tiên cô nghe được tiếng của ông:
- Cô còn muốn gặp một hồn ma như tôi sao? Nhưng biết đâu, mai kia tôi đầu thai làm một ai đó, rồi một hôm nào đó tình cờ tôi và cô lại gặp
nhau... Ở đời có rất nhiều việc không thể nào biết trước được cô ạ! Ví
dụ như người đàn ông đã có lúc làm cho cô đau khổ tột cùng ấy, người ấy
cũng sắp đi đầu thai kiếp khác rồi! Cuộc đời con người cứ vay trả, trả
vay...
Uyển giật nảy mình:
- Ông ơi... ông nói sao? Khiêm... Khiêm sắp chết rồi sao?
- Tôi chỉ có thể thông báo với cô điều đó thôi, không được phép nói nhiều hơn, mong cô tha lỗi. Thôi, giờ tôi đưa cô về nhé?
Người đàn ông lại giục lần nữa.
Uyển vừa lo sợ, vừa nghĩ ngợi lung tung, cô bước đi bất ngờ vấp chân vào ngưỡng cửa và ngã sóng soài ra mặt đất.
Lồm cồm ngồi dậy, Uyển bỗng nhận ra ánh sáng chói lòa đang ập vào mắt mình. Thì ra cô đang ở trong phòng ngủ của mình chứ không phải là ở Cõi hư vô!
Mình mơ chăng? Hay vừa rồi linh hồn mình đã thoát xác để đến đó chia tay một người quen?
Uyển hoang mang tự hỏi. Cô không tin việc linh hồn thoát xác cho lắm
nhưng rõ ràng những việc mới xảy ra như giấc mơ còn in dấu rất đậm trong đầu Uyển, không thể có giấc mơ nào có thể thật đến như vậy!
Uyển liên hệ lại lần trước, thì cô bắt đầu tin vào giả thiết hồn mình lúc nãy đã lìa xác để đi tới đó!
Trời ơi, nếu vậy thì... Khiêm sắp chết thật rồi sao? Tội nghiệp cho
Khiêm, tội nghiệp cho bà mẹ già của Khiêm nữa... Ông trời ơi, nếu như
Khiêm phải bị báo ứng vì những điều đã gây ra cho con, thì con xin ông
trời hãy tha thứ cho anh ấy, giờ đây con cũng không còn đau khổ nữa, con cũng không hờn, trách hay oán hận gì anh ấy. Con đã bỏ qua hết rồi! Đã
quên hết rồi. Xin ông trời thương con mà tha cho anh ấy đi, để anh ấy
được sống một cuộc đời bình thường mà lo lắng chăm sóc cho bà mẹ lúc xế
chiều...
Uyển thầm thì van vái.
Bỗng cô nhớ rạ lời nói của người đàn ông lúc nãy, số vợ chồng cô là
hiếm muộn con cái, nếu muốn xoay chuyển cần phải tích đức nhiều hơn nữa. Uyển nhẩm tính lại từ thuở nhỏ tới lớn, chưa bao giờ cô làm điều gì ác
hay tàn nhẫn với ai, nhưng có lẽ do tiền căn mà kiếp này cô mới phải gặp những điều trắc trở.
Thôi thì mình cũng ráng sống tốt để trước mắt là mình không bao giờ
cảm thấy hổ thẹn hay cắn rứt lương tâm, thứ hai là nếu thật sự có qui
luật trả - vay của trời đất như người đàn ông kia nói thì coi như cô "để dành" âm đức của mình cho con cháu, cho kiếp sau...
Mải nghĩ ngợi lan man, Uyển ngủ thiếp đi lúc nào cô cũng không nhớ rõ.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình thường không có điều gì đặc biệt. Uyển cũng quên dần những điều trong giấc mơ.
Vợ chồng cô tuy không giàu có gì nhưng nhờ sự vén khéo của Uyển, sự
chăm chỉ siêng năng của cả hai vợ chồng nên cuộc sống dần dần cũng trở
nên sung túc.
Những lúc có điều kiện, Uyển không ngần ngại trong việc giúp đỡ những người nghèo khó xung quanh, bởi thế, người dân càng thương yêu, quí mến và kính trọng vợ chồng Uyển.
Mỗi năm, cứ gần đến rằm tháng giêng là những người làm nghề buôn bán ở chợ và các khu vực lân cận đều rủ rê nhau đi chùa, đi núi để cầu xin
mua may bán đắt, cầu sức khỏe cho cả gia đình. Thường thường thì Uyển
cũng đi cùng với họ. Nhưng năm nay, tự nhiên chồng Uyển có ý muốn rủ
Uyển đi Sài Gòn chơi, đi thăm các ngôi chùa có nuôi dưỡng các trẻ mồ côi và người tàn tật.
Uyển chạnh lòng nghĩ, chắc do cưới nhau cũng đã khá lâu mà mình vẫn
chưa có con cái gì được nên anh ấy buồn, có ý nghĩ tìm xin con nuôi hay
sao mà muốn đến thăm trẻ mồ côi?
Uyển định hỏi nhưng rồi cuối cùng cô lại im lặng, cũng tốt thôi, đến những nơi đó cũng là tâm nguyện của Uyển bấy lâu nay.
Gần một ngày trời, hai vợ chồng ghé thăm được ba ngôi chùa, hai nơi
nuôi trẻ mồ côi và một nơi dưỡng lão. Đến đâu Uyển cũng muốn bật khóc vì nhận thấy những người ở đó sao mà đáng thương quá!
Có tiếp xúc với họ, Uyển mới thấy được mình hạnh phúc đến ngần nào!
Hơn ba giờ chiều, hai vợ chồng định về, nhưng bất ngờ đi ngang một nơi chồng Uyển lại rẽ vào thăm.
Đó là một ngôi chùa nuôi dưỡng những bệnh nhân Sida không nơi nương
tựa. Những người phục vụ ở đây phần lớn là người tình nguyện, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ là những người mắc căn bệnh thế kỷ ấy nhưng còn ở
giai đoạn chưa bùng phát.
Nhìn những hình hài khẳng khiu xơ xác như chỉ còn lại bộ xương, nhìn
những người bị lở lói khắp cả thân thể, đau đớn mà không còn hơi sức để
than rên, vợ chồng Uyển không khỏi chạnh lòng.
Bỗng dưng Uyển có cảm giác ai đó đang chăm chú nhìn mình từ phía sau
lưng. Cô quay lại bắt gặp một bệnh nhân nằm dãy giường bên kia đang nhìn cô với ánh mắt thật kỳ lạ!
Ánh mắt thật quen nhưng Uyển chưa thể nhận ra người đó là ai. Nhìn
vào cái cơ thể đang nằm dán chặt xuống giường ấy Uyển càng không thể nhớ được.
Bởi vì đó chỉ là một bộ xương được bọc trong một lớp da người đầy
những mụn lở loét. Hai bên má hóp lại, hố mắt trũng sâu, nhìn sơ qua
trông giống như một chiếc xương sọ đã được quét lên một lớp sơn mốc meo u tối.
Uyển không chắc người đó là nam hay nữ nữa. Cái đầu bị cạo trọc, tay chân dài ngoằng như những mẩu xương...
Uyển chưa từng quen biết một ai có hình dạng trông như thế! Chỉ riêng ánh mắt người đó là thân quen quá đỗi mà thôi!
Uyển nắm tay chồng kéo anh đến bên bệnh nhân đó ân cần hỏi:
- Anh có điều gì muốn nói không? Nếu có thì anh cử nói đi, nếu giúp được anh thì vợ chồng chúng tôi nhất định sẽ giúp!
Người bệnh như cố thu hết chút sức lực còn lại để khẽ lắc đầu thật
nhẹ, rồi từ từ khép hai hố mắt lại, đẩy ra hai giọt nước mắt long
lanh...
Uyển đang do dự không biết phải nói gì để an ủi thì một người đàn bà
mái tóc bạc trắng đang cố lê từng bước chân nặng nhọc đi vào, trên tay
là một chiếc khăn thấm ướt nước.
Vừa trông thấy người đàn bà, Uyển giật mình thảng thốt, người đàn bà cũng sững sờ khựng lại khi thấy Uyển.
Mấy phút bỡ ngỡ trôi qua nặng nề chưa từng thấy, Uyển òa khóc:
- Bác ơi... bác ơi... chẳng lẽ đây chính là...
Uyển không dám thốt ra hai tiếng "anh Khiêm" cho tròn câu hỏi. Vì cô
rất sợ cái gật đầu xác nhận của mẹ Khiêm! Cô còn cố nuôi một tia hy vọng rằng đây chỉ là một người bà con xa nào đó của Khiêm thôi, chứ Khiêm
hiện tại vẫn đang rất mạnh khỏe.
Nhưng cái hy vọng mong manh mà Uyển cố tạo ra đã nhanh chóng vỡ tan
như bọt bong bóng xà phòng... Mẹ Khiêm lặng lẽ gật đầu, nước mắt bà
thánh thót rơi xuống nền gạch hoa lạnh lẽo...
Uyển run rẩy bấu chặt tay chồng, lảo đảo suýt ngã. Cô không thể nào
ngờ được người đàn ông cường tráng, trẻ đẹp như Khiêm mới mấy năm đã
thay đổi tới mức đáng sợ như thế này!
Chồng Uyển dìu cô tới ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường bệnh.
Mẹ Khiêm vừa lấy khăn lau mặt mũi cho con vừa kể trong nước mắt:
- Con Diễm biết thằng Khiêm nhà bác bị Sida nên quyết định ly hôn. Mẹ con bác đau đớn vô cùng nhưng nghĩ âu đó là sự trừng phạt mà ông trời
dành cho kẻ phản bội nên cũng không dám trách hờn ai.
Bác chỉ hận một điều là mình không thể gánh lấy cái bệnh này thay cho con trai được...
- Bác ơi, vậy mà lâu nay cháu và dân làng cứ nghĩ bác với anh Khiêm
đi lập nghiệp ở xa đâu đó, đâu có ai ngờ được nông nỗi này...
Uyển thổn thức nói.
Mẹ Khiêm cười buồn:
- Sau khi nhà bị giải tỏa mẹ con bác quyết định ra đi không bao giờ
trở lại nơi đó để tránh đem lại những điều không hay cho những người ít
nhiều có liên hệ với gia đình bác. Thằng Khiêm dành một số lớn tiền đền
bù giải tỏa để gửi lại cho cháu, nó bảo dù có bao nhiêu tiền cũng không
trả hết cho cháu được, nhưng nó trả được một ít như vậy thì lương tâm nó đỡ bị cắn rứt hơn... Thời gian đầu mẹ con bác tới đây làm người chăm
sóc bệnh nhân để trước mắt là có nơi ăn chốn ở, và sau là chia sẻ được
với những người đồng cảnh ngộ. Thằng Khiêm nó chỉ mới phát bệnh thời
gian gần đây thôi mà đã như thế này rồi đó cháu ơi...
Tiếng khóc nấc nghẹn trong lồng ngực già nua của mẹ Khiêm càng làm
cho Uyển thêm đau đớn. Cô muốn nói thật nhiều những câu động viên an ủi
mẹ con Khiêm nhưng thật sự cô không biết dùng lời lẽ nào cho phù hợp với hoàn cảnh này nữa...
- Bác ơi... thế Diễm đã biết anh Khiêm bệnh nặng không? Diễm có đưa con gái tới thăm ảnh không bác?
Mẹ Khiêm chua xót lắc đầu:
- Từ ngày rời khỏi làng, mẹ con bác không hề có mối liên lạc nào với
Diễm nữa, mà nó thì cũng đâu cần quan tâm đến mẹ con bác làm gì. Thằng
Khiêm chỉ là tấm bình phong nó mua về để giữ danh dự vậy thôi... Đứa bé
đó không phải là con của thằng Khiêm nhà bác... Chỉ tại mẹ con bác ham
cái bả giàu sang, phụ tình nghĩa cháu nên giờ mới bị quả báo thế này
đây...
Nước mắt bà rơi lả chả, cái con người - bộ xương - có tên Khiêm kia nằm im trên giường cũng nước mắt lăn dài.
Uyển nắm chặt tay chồng như muốn được tiếp thêm sức lực. Chồng Uyển
cũng là người tâm lý, anh hiểu rõ hơn lúc nào hết, lúc này Uyển cần anh
bên cạnh để làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Anh nắm chặt tay Uyển ra ý nói với Uyển rằng:
- Không sao đâu, em hãy bình tâm, không có việc gì đâu...
Bất chợt giữa lúc đó Khiêm mở bừng mắt, môi mấp máy như muốn nói một
điều gì đó. Bà mẹ cúi sát xuống kê tai vào lắng nghe. Một lúc sau bà
ngước lên nhìn Uyển, nói như cầu xin:
- Thằng Khiêm nhờ bác chuyển lời tạ lỗi của nó tới cháu. Nó nguyện
kiếp sau sẽ được đầu thai lên làm trâu chó, hoặc làm con của cháu để
được phụng dưỡng cháu sau này... Chỉ xin một điều... trước khi chết, nó
muốn được chính miệng cháu nói lời tha thứ cho nó...
Nước mắt Uyển tràn ra, Uyển nấc lên không nói được gì. Mãi một lúc
sau cô mới cố dằn lại được. Uyển rời ghế đứng lên, tiến sát tới giường
bệnh đặt nhẹ bàn tay mình lên bàn tay chỉ còn là mấy que xương đen đúa,
cô nói:
- Anh Khiêm, anh an lòng đi! Đã từ lâu rồi em không còn giận hờn hay
oán trách gì anh nữa, cho nên bây giờ em không thể nói với anh lời tha
thứ được. Anh đừng lo, có lẽ tại chúng ta không có duyên nợ, với lại
chắc kiếp trước em cũng làm gì đó với anh... Thôi, tất cả những điều đó
đã là quá khứ, em quên hết rồi và anh cũng đừng nhớ nữa. Anh hãy yên
lòng đi nhé, em không hờn giận anh đâu!
Những que xương rục rịch cử động như muốn co vào để nắm lấy tay Uyển
nhưng chủ nhân nó đã không còn đủ sức để thực hiện cái động tác nhỏ nhoi đơn giản ấy nữa rồi.
Khiêm nhìn thẳng vào Uyển bằng tia nhìn lấp lánh rồi từ từ khép mắt
lại, hai dòng nước mắt chảy dài cùng lúc với một hơi thở ào ra rất nhẹ.
Mấy ngón tay chưa kịp co vào được giờ đã duỗi ra, hoàn toàn vô cảm.
Khiêm đã trút hơi thớ cuối cùng thật nhẹ nhàng thanh thoát.
Người mẹ khóc nấc lên từng cơn, Uyển tựa vào vai chồng thổn thức...
Chiều hôm đó vợ chồng Uyển không về quê như dự định được mà phải ở
lại với mẹ Khiêm vì hai người không nỡ bỏ bà lại một mình. Đồng thời hai vợ chồng cũng muốn hồn Khiêm không quá lẻ loi cô độc khi lìa đời mà bên cạnh chỉ có mỗi một người mẹ già yếu cô đơn!
Hai ngày sau, khi hài cốt cửa Khiêm đã được đưa trở về chùa để thờ
cúng, chồng Uyển gợi ý đưa mẹ Khiêm về sống với vợ chồng Uyển.
Bà mỉm cười rưng rưng:
- Bác rất xúc động và cảm ơn hai cháu, nhưng thật sự bác không thể
quay về đó nữa... Bác không còn mặt mũi... Với lại, bác muốn ở đây để
sớm hôm bầu bạn với thằng Khiêm cho vong linh nó đỡ tủi. Hai cháu đừng
lo cho bác, bác sống ở chùa này nhiều năm rồi, giờ nó cũng như nhà của
bác vậy, không có gì phải lo đâu các cháu ạ!
Vợ chồng Uyển đành trở về nhà với cõi lòng nặng trĩu.
Mới hay cuộc đời không ai có thể biết trước ngày mai của mình sẽ ra sao...
Một tháng sau, Uyển thấy trong người khang khác nên đi khám bệnh.
Sau khi làm các xét nghiệm, cô bác sĩ nhìn Uyển cười cười:
- Chúc mừng chị nha, chị sắp có em bé rồi đó!
Uyển đang ngồi trên ghế, nghe mấy lời đó mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng
lên reo hò sung sướng, vì lần khám trước đây cũng chính vị bác sĩ này
bảo Uyển rất khó có khả năng thụ thai được!
- Bác sĩ ơi... em có thai thật sao?
Hiểu rõ được lòng Uyển, cô bác sĩ vỗ nhè nhẹ lên tay Uyển.
- Thật rồi, một tháng rồi đấy! Tình trạng phát triển của cả mẹ và con đều rất tốt. Tôi xin chúc mừng chị! Trường hợp như chị mà thụ thai được là hiếm lắm đó.
Từ ngày biết Uyển mang thai, cả hai vợ chồng mừng vui khôn xiết.
Thỉnh thoảng hai người không quên đi thăm mẹ Khiêm, cả hai không ai bảo ai nhưng họ đều coi đó là trách nhiệm của mình rồi!
Nhiều năm trôi qua, đứa con trai của Uyển ăn học thành tài, và trở
thành một doanh nhân có tên tuổi trong giới đầu tư giao dịch với nước
ngoài. Đi tới đâu anh cũng được người ta yêu mến và kính phục, vì ngoài
tài giỏi ra anh còn là một người hết lòng với công tác xã hội, yêu kính
mẹ cha, thảo hiếu vô ngần.
Những người dân sống gần đó luôn ngưỡng mộ và khao khát được như vợ
chồng Uyển. Họ đương nhiên có một cuộc sống yên vui, hạnh phúc cho đến
già.
Hết.