Lại tiếp tục một đêm mơ mơ màng màng, mười giờ sáng tiếng xe cộ cùng tiếng nói chuyện vọng vào cửa sổ, Liên Châu nằm mơ thấy mình tự nhiên bốc cháy nơi hoang vu, ngọn lửa thắp sáng bóng đêm, một người phụ nữ tiến đến cầm gậy gỗ đập vào sau gáy cô.
Liên Châu nhờ Lý Phục Thanh giúp đỡ, nhưng hắn càng đi càng xa.
Liên Châu quá sợ hãi và bật khóc tỉnh dậy, Có ai đó ở thế giới thực đang gõ cửa phòng cô.
Bầu trời có một màu xám mờ ảo, một chút ánh sáng mờ nhạt từ rèm cửa sổ dệt lọt vào trong. Liên Châu nhảy lên một cái, bước chân đi tới cạnh cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài, một cô gái lạ mặt mặc đồng phục khách sạn đang đứng trước cửa.
“Có chuyện gì không?” Liên Châu hỏi.
“Xin chào.” Cô ấy nói, “Tôi đến đây để đưa trái cây cho cô.”
“Tôi không có mua trái cây.”
“Cái này đã bao gồm trong gói giá phòng.”
Liên Châu do dự một chút, rồi hỏi: “Quả gì vậy?”
Phục vụ đáp: “Có táo đường phèn tâm, đông đào... và sữa chua.”
Liên Châu cẩn thận xác định người ngoài cửa, xác định khuôn mặt to tròn của người đứng ngoài cửa khác xa Long Vân Kết mới kéo cửa ra một cái khe hở, một bàn tay của đàn ông thò vào, kẹt trong khe cửa: “Là anh.”
Liên Châu mở cửa ra.
Du Úc mặc khoác màu đen và một chiếc mũ dệt kim loại đen để che vết thương trên trán, đôi mắt sáng ngời dưới vành mũ.
Liên Châu nhìn về phía người phục vụ, người phục vụ liếc nhìn Du Úc, Du Úc ra hiệu cho cô ta rời đi trước.
Liên Châu liếc nhìn vào hành lang, đóng cửa lại, và vặn chặt chốt cửa. Đêm qua chưa tắm và chăm sóc da, da đầu cùng da mặt khô ngứa ngáy, cô nghĩ chắc là sẽ không đẹp, Liên Châu uống hết nửa chai nước, ngồi ở mép giường cúi đầu xuống dùng mái tóc dài che kín mặt, chỉ lộ ra một chiếc mũi cao trên mặt.
Liên Châu vẫn chưa phục hồi cơ thể sau cơn ác mộng đó, tiếng thở của cô vang vọng trong phòng, hai vai theo hô hấp lên lên xuống xuống, cô thậm chí không chú ý tới mình chỉ mặc quần áo lót, làn da tùy ý bại lộ ở trong không khí lạnh như băng.
Lần đầu tiên thấy Khương Liên Châu, Du Úc cũng cảm nhận được sự rung động lướt qua, cô giống như một con thỏ ướt đẫm bộ lông trong màn mưa với đôi mắt đỏ ửng.
Du Úc cắn môi dưới, ngồi xuống góc giường, nhìn quanh phòng: “Em đang trốn ai?”
Liên Châu lắc đầu một cái: “Không ai cả.”
Du Úc nói: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Sống mũi Liên Châu cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô chưa bao giờ đối mặt với những cảm xúc này, nhưng cô ít nhiều cũng có chút oán hận đối với Lý Phục Thanh, cô không ngờ hắn lại dễ dàng bỏ lại cô như vậy.
Nghe thấy tiếng nước mắt rơi xuống đất, Du Úc mới biết Liên Châu đang khóc.
Anh nghiêng người, do dự một hồi, cầm chăn bông lên ôm lấy cô: “Không sao rồi.” Du Úc nắm lấy bàn tay nắm chặt của cô, ánh mắt không dám rơi vào trước ngực cô.
Giống như một cục băng tan trong nước nóng, cả cơ thể cứng ngắc của Liên Châu dần dần trở nên mềm mại, cô gục trong vòng tay của Du Úc khóc một hồi lâu, làn sương u mù buồn cũng từ từ bị nước mắt cuốn trôi. Liên Châu nâng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Du Úc, lúc sáng anh đã cạo râu, trên mặt vẫn còn một vệt xanh mờ mờ.
Mùi hương của anh, đôi mắt dịu dàng và trong sáng mang theo hơi ấm luôn tỏa ra từ cơ thể anh là những thứ mà Liên Châu đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống của mình để tiếp cận, và bây giờ giữa họ chỉ còn cách một lớp bông lông vũ mỏng mà thôi.
Cô chống tay lên, áp đôi môi mềm lên cằm anh.
Du Úc tránh ra phía sau một chút, Liên Châu lại đuổi theo, đè anh xuống giường như một con bạch tuộc.
“Liên Châu.” Du Úc thấp giọng nói.
Đôi mi dài của cô đẫm nước mắt, ánh mắt trở nên mơ hồ mờ mịt, Du Úc không nhìn ra được trong đáy mắt cô chất chứa điều gì nên quay mặt tránh đi.
Liên Châu ôm mặt, giống như mèo khát gặp nước, tham lam cướp đoạt.
Máy điều hòa vẫn luôn mở, không khí trong phòng càng ngày càng nóng, hai người quấn quýt nhau trong lớp chăn mà không biết thỏa mãn, liền cuốn theo chăn bông ngã xuống đất.
Bức màn kia chưa bao giờ được kéo ra, thời gian trôi qua rất chậm, cuối cùng ở một tiếng huỵch, bàn tay to lớn của Du nắm chặt năm ngón tay của Liên Châu.
Liên Châu hôn Du Úc, dựa vào ngực anh thở dốc, mái tóc dài ướt át phủ lên người cô.
Du Úc khẽ vuốt ve mái tóc của Liên Châu: “Em dẫn anh đi tìm hắn đi.”
“Tìm ai?
“Người giam lỏng em.”
Ánh mắt của Liên Châu vẫn còn đờ đẫn, dường như lời nói của Du Úc vẫn không tác động được đến cô: “Không phải giam lỏng. Anh ta chỉ là hơi cực đoan thôi. Em không muốn anh tiếp xúc với anh ta, như thế sẽ chọc tức anh ta.”
Du Úc ôm chặt lấy Liên Châu, cúi đầu nhìn cô: “Anh ta đến từ Hội thơ Hoa Sen Đỏ, phải không?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Liên Châu, Du Úc thay đổi câu hỏi: “Em có thể nói cho anh biết điều gì đã xảy ra không?”
Một cọng tóc ướt cuộn tròn trên môi anh, Liên Châu cho cọng tóc vào trong miệng rồi ấn lưỡi và răng vào đó, một lát sau, cô đáp: “Không phải. Em và Lý Phục Thanh gặp nhau ở quán cà phê. Anh ta thích em, em tới Lệ Giang thì mới biết hắn là tên biến thái. Hội thơ Hoa Sen Đỏ là cái gì?”
“Là một đám người, không sao.” Du Úc nói, “Em dẫn anh đi gặp hắn đi, chuyện của hai người đã đến lúc kết thúc.”
Liên Châu dùng ngón tay trỏ vẽ vòng tròn lên da thịt Du Úc, cô bĩu môi, trong mắt có ánh sáng: “Không cần, em với hắn đã kết thúc. Chúng ta cùng đi đi, lần này là thật, đi đến một nơi không có mùa đông sống một cuộc sống bình yên.”
Du Úc không trả lời ngay, không khí trở nên yên tĩnh.
Liên Châu không hỏi câu nào, cô biết rõ giữa cô và Lý Phục Thanh sẽ không bao giờ có cái kết, nhưng cô nguyện ý đắm chìm trong ảo tưởng trốn tránh hết mọi thứ này.
Du Úc không giống vậy, trong lòng anh nghiêm túc suy tính là không biết có nên bỏ lại mọi chuyện mà rời đi cùng Liên Châu hay không.
“Để cho em cân nhắc một chút.” Liên Châu đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, sắc trời u ám, xem giờ đã là ba giờ chiều. Cô tắm rửa xong, ngồi ở trước gương thoa kem dưỡng, mái tóc nửa ướt xõa sau lưng.
Du Úc thấy vậy đứng dậy mặc quần áo tử tế, đứng ở phía sau giúp cô lau khô tóc, một tiếng chuông vang vọng khắp phòng.
Điện thoại di động trên bàn của Liên Châu sáng lên, là tin nhắn của Lý Phục Thanh:
Ngày mai đưa Du Úc khách tới sạn, anh muốn gặp hắn.
Trên tay còn dính một chút kem trắng chưa lau, Liên Châu cũng không kịp lau, nhanh tay đưa tay ra lật màn hình điện thoại xuống. Du Úc tắt máy sấy tóc, vội vàng đưa tay lật màn hình điện thoại lên nhìn.
“Anh làm gì thế?” Liên Châu nhìn chằm chằm Du Úc.
“Anh muốn gặp hắn.” Du Úc trả điện thoại di động lại cho Liên Châu, anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt luôn dịu dàng bỗng trở nên có chút nghiêm nghị.
...
Ban đêm, có một chút mưa mùa đông rơi vào trong sân.
Lý Phục Thanh đang mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển, đối mặt với một cây hoa sơn trà mới nở, giống như một cây sào tre mới được cắm trong sân, những luồng không khí trắng đục lượn lờ trước mặt theo hơi thở của hắn.
Liên Châu không trang điểm, trên người mặc cùng một loại áo khoác lông màu xanh đưa Du Úc trở lại.
Nghe tiếng bước chân, Lý Phục Thanh quay đầu lại nhìn, ánh mắt quét qua đôi tay đang nắm chặt lấy nhau kia, ngọn lửa trong mắt lóe lên một cái.
“Anh tới rồi.” Lý Phục Thanh nhìn Du Úc, cố nặn ra một nụ cười.
Du Úc che chắn Liên Châu ở phía sau. Đây là lần đầu tiên anh thấy Lý Phục Thanh, trông hắn có vẻ hiền lành, nhưng khứu giác nghề nghiệp nói cho Du Úc biết đây là một người nguy hiểm.
Mà trong đầu Lý Phục Thanh đã lưu giữ vô số hình ảnh của Du Úc, hắn vẫn luôn quan sát Du Úc trong bóng tối.
Đối với Lý Phục Thanh mà nói, Du Úc khác với những người khác, trên người anh có loại không sợ hãi thứ gì như nghé con mới sinh, bất luận cảnh cáo, ám chỉ anh như thế nào thì anh cũng chỉ biết xúc động xông đến, thay vì nói chán ghét anh 'mãng phu' không biết sợ hãi như vậy thì nói rằng anh không biết kiêng kỵ thì đúng hơn.
Du Úc rút một cái tay khác từ trong túi áo ra: “Xin chào, tôi muốn nói chuyện với anh một chút về Liên Châu.”
Lý Phục Thanh gật đầu một cái, tháo mắt kính xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra một miếng vải lau kính màu xám, lau cẩn thận: “Tôi biết hai người muốn ở bên nhau.”
Hắn đeo kính lên, tiến đến bên cạnh Du Úc: “Tình cảm nam nữ, hai bên tình nguyện, tôi không trách hai người.”
Liên Châu đứng ở phía sau Du Úc, bị Lý Phục Thanh liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy thời tiết đột nhiên lạnh mấy độ, cả người không khỏi run rẩy.
Lý Phục Thanh quá quen thuộc với đôi mắt nơm nớp lo sợ này của Liên Châu, hắn không nhịn được có chút vui thích: “Liên Châu, có thể giúp anh pha một cốc trà nóng được không? Anh cùng Du Úc trò chuyện một chút.”
Du Úc quay đầu liếc mắt nhìn Liên Châu, nở nụ cười với cô: “Sẽ không sao đâu.”
Liên Châu buông tay Du Úc ra, đi tới nhà bếp, mỗi bước đi của cô đều khiến cho nỗi ân hận trong lòng cô càng thêm sâu đậm, cô mơ hồ cảm thấy mình đã làm một quyết định không thể cứu vãn.
Hai người đứng ở trong sân, Du Úc đi thẳng vào vấn đề: “Anh là người của câu lạc bộ thơ Hoa Sen Đỏ?”
Lý Phục Thanh đẩy đẩy kính lên trên sống mũi, mang theo nụ cười: “Anh đến tìm tôi là vì Khương Liên Châu, hay là vì chính anh?”
“Vì chính tôi.” Du Úc nâng một góc mũ lên, lộ ra vết thương trên trán, “Đây không phải là một tai nạn, rất lợi hại, tôi muốn gia nhập cùng các người.”
Trong không khí lại rơi xuống mưa sương như hạt muối, tròng kính sáng của Lý Phục Thanh lại phủ lên một tầng hơi nước: “Tôi có thể giới thiệu giúp anh, một giờ nữa có cuộc họp, nếu anh muốn tham gia câu lạc bộ thơ, đi với tôi nhưng Khương Liên Châu không thể tham gia.”
Du Úc lắc lư chìa khóa xe trong tay, hai người sóng vai cùng nhau bước ra cửa đi.
Trong phòng bếp bốc lên bạch khí, Liên Châu rót nước sôi vào ấm trà, nhanh chóng mang ra xem, trong sân không có một bóng người, cô chạy đến trước cửa, xe của Du Úc ở ngã tư cũng không thấy.
Liên Châu thuận tay đặt bình trà ở cửa, vội vàng gọi điện thoại cho Du Úc, nhưng anh không trả lời, gọi cho Lý Phục Thanh thì điện thoại đã tắt máy.
Cái lạnh của cả thành phố bỗng nhiên đều trút xuống người Liên Châu, cô khó thở, nắm điện thoại đứng thất thần ở trước cửa.
“Cô về rồi à? Vết thương của chồng cô đã lành chưa?” Bà chủ nhà hàng kế bên nhìn thấy Liên Châu đứng trong màn mưa thì gọi cô.
“À, đúng vậy.” Liên Châu phục hồi tinh thần trở lại.
“Trời mưa, đi vào nhà đi.” Bà chủ vừa nói rồi rời đi.
Liên Châu khóa cửa lại, lái xe đến tiểu khu Tuyết Vực.
Ở gần tòa nhà 13 không thấy chiếc xe Volkswagen màu đen mà Du Úc thuê. Bãi đậu xe của tiểu khu có hai tầng, Liên Châu lần lượt tìm khắp bãi đỗ, cuối cùng cũng không tìm được, cô bắt đầu tìm từ vị trí cuối cùng.
Một chiếc ô tô từ phía sau đi tới, nhìn thấy Liên Châu đang đi chậm thì dừng lại, liên tục bấm còi vang lên âm thanh không có tiết tấu.
Liên Châu bĩu môi rơi vài giọt nước mắt, cố gắng mở mắt rồi từ từ phóng xe đi.
Khương Liên Châu, mày đã làm ra chuyện tốt gì vậy. Cô chửi thầm trong lòng, tắt máy ngồi trong xe khóc lớn.
Vào buổi chiều mưa đã tạnh, một tiếng sấm rền vang khắp bầu trời mênh mông, người đi đường lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
Liên Châu ngồi dưới gốc cây linh sam cao cao một khoảng thời gian, lê cơ thể kiệt sức của mình trở về phòng lần thứ tư.
Lần này cô không xông lên, Du Úc đậu xe ở cửa, gõ cửa, bánh xe dính đầy cỏ vụn và bùn đỏ.
Cửa không mở được, Liên Châu dùng sức đập mấy cái, Lý Phục Thanh liền mở cửa, kéo cô vào rồi khóa chốt cửa.
Thấy cảnh tượng trước mắt, cả người Liên Châu xụi lơ, quỳ ngồi ở phiến đá xanh dính đầy dấu chân bùn đỏ.
Du Úc nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích. Cả người anh chìm trong bùn đất nhầy nhụa, giống như một con cá chạch bị bóp chết, trôi nổi trên đồng ruộng. Bên cạnh anh có vũng nước bùn chảy xuôi xuống, một dòng máu tươi uốn lượn rồi lan ra thành vũng đỏ au.
Gọng kính trên mắt Lý Phục Thanh vỡ nát, khóe miệng mang theo vết máu mờ, quần áo trên người ẩm ướt nhưng trông vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Hắn đứng trước mặt Liên Châu, giày da không dính bùn đất, chỉ vương chút cỏ vụn.
Người đánh Du Úc không phải Lý Phục Thanh, hắn chỉ đứng đằng xa, thờ ơ nhìn bọn họ dìm Du Úc xuống vũng bùn. Đột nhiên trong ngực quặn thắt lại, vô cùng đau đớn, Liên Châu đầu váng mắt hoa, vội vàng chạy đến bồn hoa bên cạnh, hai tay chống đỡ cơ thể, bắt đầu nôn khan.
Lý Phục Thanh một tay túm lấy mái tóc xơ rối của Liên Châu, kéo giật về đằng sau, ép cô đối diện với mặt mình: “Em nhìn hắn ta cho kỹ, là anh đặc biệt dành cho em đấy.”
Liên Châu cố gắng nhịn xuống không khóc, toàn thân run rẩy: “Anh đã hứa sẽ không làm hại anh ấy.”
“Là hắn muốn chết.” Nét cười trong mắt Lý Phục Thanh vụt tắt, “Đừng giả bộ để ý hắn. Hắn ta chỉ là thú tiêu khiển của em thôi. Đến giờ em vẫn chưa tỉnh ngộ à? Cmn, em cho rằng ở bên hắn ta thì sẽ khiến em thánh thiện, trong sạch hơn, tất cả những thứ dơ bẩn em từng làm đều không là cái thá gì sao?”
Khuôn mặt Lý Phục Thanh đỏ bừng, hắn ngồi chồm hỗm trước mặt Liên Châu, dùng sức bóp chặt bả vai cô: “Em quên rồi sao? Khoảnh khắc em giết chết Chu Dư, Khương Liên Châu của ngày trước đã chết rồi. Người cưu mang em, chính là anh, là anh giải thoát cho em, cho em một mạng.”
Mặc dù bản thân là một tên giết người biến thái, nhưng trong lòng Lý Phục Thanh vẫn tồn tại một góc nhỏ mềm yếu. Liên Châu có thể cảm nhận được sự ghen tuông trào dâng trong đôi mắt hắn.
Khuôn mặt cô mang theo nét trào phúng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Lý Phục Thanh: “Em không tự cho rằng bản thân mình trong sạch, cũng không hề nghĩ rằng bản thân mình thánh thiện. Em và anh giống nhau, đều vô cùng ghê tởm.” Vừa nói, tay cô vừa kéo áo khoác xuống, để lộ cần cổ trắng muốt, với nhiều dấu hôn đỏ tím ẩn hiện dọc từ xương quai xanh xuống dưới.
“Vậy anh và em có quan hệ gì?” Hốc mắt Lý Phục Thanh đỏ au, “Anh đối với em chưa đủ tốt sao?”
“Tằng tịu.” Liên Châu cười lạnh, “Quan hệ giữa thợ săn và con mồi”
Bàn tay nổi đầy gân xanh hung bạo giơ lên, nhưng cuối cùng lại bất lực buông thõng xuống, Lý Phục Thanh như một đứa trẻ ba tuổi bị người lớn mắng mỏ, ánh mắt rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi: “Em sai rồi.”
Hắn túm lấy Liên Châu, kéo cô đứng dậy. Toàn thân Liên Châu vô lực, giống như hồn lìa khỏi xác, mặc hắn lôi kéo bản thân về phòng.
Lý Phục Thanh lấy kéo trong ngăn tủ, điên cuồng cắt ngắn mái tóc dài của cô từng chút từng chút một. Động tác của hắn thô bạo, khiến da đầu cô đau buốt, nhưng trước sau vẫn ngoan cố không kêu tiếng nào.
Chỉ vài phút sau, mái tóc dài của Liên Châu lả tả rơi xuống, cô vẫn yên lặng, đờ đẫn ngồi một chỗ. Lý Phục Thanh phát tiết xong, chiếc kéo trong tay rơi xuống, hắn ngồi lại ở mép giường, lâm vào trầm mặc.
Liên Châu nhìn sườn mặt tuấn tú của hắn, hé miệng, muốn nói gì đó nhưng lại khép lại.
Lý Phục Thanh phát hiện cô muốn nói gì đó lại thôi, liền quay sang hỏi: “Muốn nói gì sao?”
Mắt trái của cô đong đầy nước, Liên Châu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình: “Em báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây nhanh thôi.”
Bên tai thoáng chốc nổ ầm ầm từng tiếng, Lý Phục Thanh sửng sốt một lát, cướp lấy điện thoại bên người Liên Châu: trước khi vào cửa, cô đã gửi tin nhắn báo cảnh sát rồi.
Lý Phục Thanh nhét điện thoại của Liên Châu vào túi mình, túm lấy cô, lôi kéo ra khỏi phòng.
Mười phút sau, Liên Thanh Đình bị phong tỏa.
Du Úc được nâng lên trên cáng, đưa vào xe cứu thương, anh hơi hé mắt, mơ mơ hồ hồ tìm lại được một chút ý thức, đưa mắt nhìn bầu trời xanh thẳm.
Liên Châu... Anh khẽ gọi tên cô trong lòng.