Người đàn ông ở cạnh cửa đặt túi nilon màu xanh lá trong tay xuống cạnh cửa, nhặt gậy bóng chày lên đưa cho Liên Châu.
Trong đầu Liên Châu, những kỷ niệm của quá khứ giống như đàn cá. Cô ngồi thụp xuống mặt đất, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra. Những hồi ức ngọt ngào càng nhiều, nỗi hận của cô đối với Chu Dư càng rõ ràng. Cho dù gương mặt kia đã nát tươm giống như đống bánh kia rơi xuống đất, Liên Châu cũng không dám nhìn nhiều hơn một chút.
Người đàn ông quỳ xuống, kéo thân thể cứng ngắc của Liên Châu ấn vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, sẽ rất nhanh kết thúc. Tôi giúp cô.”
Trên người hắn có mùi hương nước hoa Hermes, Liên Châu đã từng ngửi thấy nó ở trong cửa hàng, cô cố gắng nhớ lại.
“Vừa rồi tôi đứng trong phòng khách nhìn anh, bóng lưng của anh rất đẹp.” Trong đôi mắt người đàn ông lập lòe chút ánh sáng. “Cho dù thế nào thì đêm nay anh ta cũng sẽ chết, tôi muốn cảm ơn cô vì đã giúp tôi làm điều đó.”
Liên Châu ngẩng mặt lên, mê man nhìn người trước mặt. Trên mặt cô là nước mắt dính nhớp.
Người đàn ông tháo găng tay ra, dùng ngón cái lau đi nước mặt trên mặt cô, mỉm cười nói: “Cô sẽ không có việc gì.”
Nụ cười của hắn giống như Đức Trinh nữ Maria trong bức tranh sơn dầu, còn cô giống như người đang ở trong vũng bùn nắm lấy tay hắn.
“Tôi tên Lý Phục Thanh, Phục Thanh trong phục chiếu thanh đài thượng(*). Cô tên gì?” Hắn ngồi xuống mép giường, ở ngay bên cạnh thân thể Chu Dư.
(*) Phục chiếu thanh đài thượng là câu thơ trong bài Lộc Trại của Vương Duy.
Câu thơ đầy đủ:
Phản ảnh nhập thâm lâm
Phục chiếu thanh đài thượng
Có nghĩa là:
Ánh phản chiếu rọi vào trong rừng sâu,
Rồi lại soi lên trên đám lá rêu xanh.
“Liên Châu...” Nếu là bình thường cô sẽ nói thêm “Liên động há ngư chu(**)“.
(**): Câu thơ trong bài thơ Sơn cư thu minh của Vương Duy.
Có nghĩa là tiếng lá sen dao động khi có người hạ thuyền xuống.
Nhưng vào lúc này, cô sợ rằng mình và tên ma quỷ trước mặt này sẽ tạo ra sự cộng hưởng cảm xúc bất kỳ nào. Cô đã đoán được Lý Phục Thanh chắc rằng là tên sát nhân biến thái mẹ Phỉ Phỉ hôm nay nhắc đến kia. Không phải là người phụ nữ nào mà là một người đàn ông giả trang thành nữ.
Liên Châu nhìn chằm chằm vào thân thể không nhúc nhích của Chu Dư, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta... không phải còn sống sao?”
“Hiện tai đã chết.” Hắn nói: “Là tôi giết.”
Lúc này bỗng nhiên trong lòng Liên Châu bình tĩnh lại. Như trong bài thơ nói, cô đi trên một chiếc thuyền đánh cá, đi ngang qua bụi sen, chỉ có ánh trăng và tiếng lá sen cọ xát xung quanh.
Cô nói: “Tôi nên làm thế nào bây giờ? Tôi có uống thuốc ngủ... nhưng mà không biết vì cái gì mà thuốc kia không có tác dụng.”
Đôi mắt đào hoa của Lý Phục Thanh nhìn vào Liên Châu, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ bất ngờ, cùng với cái nhìn thưởng thức vô hạn và hưng phấn: “Cô làm rất tốt. Cô thay quần áo ra, đưa nó cho tôi mang đi...”