Đốt Cháy Con Kiến

Chương 19: Chương 19: Linh hồn mắc kẹt (2)




Một cô gái mặc chiếc quần yếm, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi nghiêm mặt dẫn Liên Châu đến văn phòng của Tung Lăng Phong trên tầng hai. Vừa vào cửa, cô gái đã khéo léo tươi cười đưa ghế cho Liên Châu, lại chạy từng bước nhỏ cầm theo một ly nước đưa cho Tùng Lăng Phong. Tùng Lăng Phong cười tủm tỉm ý bảo Liên Châu ngồi xuống, anh ta dành một giờ để nói về lịch sử phát triển của mình, nửa tiếng nói về văn hóa doanh nghiệp, cuối cùng mất năm phút để nói về nhiệm vụ của Liên Châu. Cô được sắp xếp ngồi bên cạnh cô gái mặc quần công sở. Cô gái này hất hàm sai khiến Liên Châu cách sử dụng các thiết bị điện và nhà vệ sinh của công ty, các điều lệ và các quy định của công ty, cuối cùng đem một xấp văn kiện dày bằng ba ngón tay chất đống lên trước mặt cô: “Hôm nay chỉ có thế này thôi, cô đọc trước đi rồi đưa nó cho tôi trước khi tan làm.”

Mặc dù công việc rườm rà nhàm chán nhưng cũng tránh được Tùng Lăng Phong kia, Liên Châu giống như chiếc cây khô héo được mùa xuân tưới tắm trở nên sống động hơn hẳn. Vì thiếu tiền, Liên Châu đã bán xe của Chu Dư đi, chen chúc đi làm bằng tàu điện ngầm mỗi ngày. Buổi sáng cô vừa đi ngang qua cửa hàng quần áo đó, vẫn sẽ thấy người lang thang kia đang ngủ. Buổi tối tan làm trở về chỉ thấy một chú chó Samoyed lông vàng trắng đan xen và một biển quảng cáo khuyến mãi.

Du Úc có mấy ngày muốn đón Liên Châu tan làm, thế nhưng gần đây vụ án khó giải quyết, anh còn tan tầm muộn hơn cả cô, để cô phải chờ hai lần. Sau đó đổi thành điện thoại báo bình an.

Khi khoản lương đầu tiên đến tay, cơn nóng đầu tháng 5 đã thổi qua trang phục mùa xuân của Liên Châu, cô đổi thành váy ngắn. Số lượng người đi bộ trên đường đi làm dần đông hơn, Liên Châu thường đứng ở ban công khi đêm đến quan sát nhất cử nhất động của người dân ở dưới khu chung cư. Cô nín thở giống như một con nhện mẹ vào buổi tối mùa hạ, lặng lẽ dệt một tấm lưới khổng lồ. Với sự kiên nhẫn tuyệt vời để chờ đợi con mồi trước đêm mưa.

Mấy ngày trước, Liên Châu chuyển một khoản tiền cho em dâu, cô ấy không nhận chỉ gửi tin nhắn nói mẹ gần đây đang chán ăn. Đái khái là do thời tiết quá nóng, nói Liên Châu có thời gian thì về thăm bà. Hôm nay, Liên Châu về nhà, trùng hợp nhìn thấy trên bàn đặt một cái hộp giữ nhiệt đè trên một tờ giấy.

Liên Châu, đây là canh gà làm cho mẹ.

Người viết là Lý Phục Thanh. Liên Châu vứt tờ giấy vào bồn cầu rồi đi múc một bát canh và chọn vài miếng hoài sơn và cánh gà, ăn rất chậm rãi. Sau khi ăn no cô mới mang theo canh đi gặp mẹ mình.

Đúng lúc con trai Liên Hoán học cấp 2 từ trường nội trú trở về, cậu đang nằm trên sofa ăn khoai tây chiên, thấy Liên Châu vào thì hưng phấn la lên. “Cô! Nửa năm rồi cháu không gặp cô!”

Mẹ cô đang ngồi ở một bên, chỉ liếc Liên Châu một cái. Bởi vì có cháu trai cô nên bà cũng phải nhịn một bụng mỉa mai lại.

“Tiểu Bảo, múc canh cho bà nội uống đi.” Liên Châu đưa thang cho cậu. Đứa cháu than thở nói: “Đừng gọi cháu là Tiểu Bảo nữa, nghe quê lắm.”

Lão thái thái liếc mắt trừng cậu bé một cái nhưng không lên tiếng, Liên Châu biết nhũ danh của Liên Hoán khi còn bé gọi là Tiểu Bảo. Nhũ danh của cha cô khi còn bé cũng là Tiểu Bảo, một danh xưng độc quyền mà tổ tiên nhà họ truyền lại cho huyết mạch nam trong nhà, như thể nó là một di sản còn có giá trị hơn mỏ vàng vậy.

“Đúng là rất quê.” Liên Châu cười nói.

“Chị, em đi siêu thị mua chút gì đó, chị có muốn đi cùng em không?” Em dâu từ trong phòng bếp đi ra cầm theo một hộp cherry vừa mới được rửa sạch sẽ, đưa cho Liên Châu. Đã qua nhiều ngày, bây giờ nhìn thấy em dâu Liên Châu vẫn có chút chột dạ. Bây giờ giá thị trường của cherry là khoảng 80 tệ một hộp, trước đây em dâu chi tiêu rất tiết kiệm, đừng nói đến cherry, mua một chiếc áo sơ mi 300 tệ thôi cũng bị Liên Hoán và mẹ chồng nói từ đầu năm đến cuối năm. Liên Châu biết cô ấy có chuyện gì đó muốn nói với mình, cô lấy một trái bỏ vào miệng rồi đặt hộp cherry lên bàn trà, sau đó đi ra ngoài với em dâu.

Hóa ra gần đây có một người đàn ông theo đuổi em dâu, cô ấy dự định kết hôn với người đàn ông đó.

“Ở xã hội này, em không có khả năng thủ tiết.” Em dâu nói xong thì hốc mắt đỏ lên. “Em thật sự hối hận, em không nên kết hôn với Liên Hoán. Bây giờ em mới biết, hóa ra hai vợ chồng sống qua ngày còn có cách khác để sống. Nhưng trong lòng em luôn luôn không thể vượt qua, Liên Hoán đi chưa đầy một năm...”

Em dâu cũng không thể coi là người luôn luôn nghe lời, không biết làm sao lại nhẫn nhịn được Liên Hoán nhiều năm như vậy, chắc là do kết hôn quá sớm nên bị Liên Hoán chèn ép đến chết.

Con người luôn như vậy, không ăn quả tiếp theo thì nghĩ rằng dâu tây cũng chỉ ngọt được đến vậy. Trước khi bước vào một nhà kho lớn khác thì tôi nghĩ rằng lúc này chỉ có rất nhiều trái cây.

Liên Châu thản nhiên hỏi cô ấy: “Ai sẽ chăm sóc Tiểu Bảo?”

“Anh ấy đã hứa với em chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Bảo.” Em dâu nói rất chắc chắn.

“Vậy thì tốt rồi, mẹ bên này em đừng lo lắng để chị chăm sóc.” Liên Châu cười với cô ấy.

Phía trước là siêu thị, hai người đi vào mua một chai nước tương. Em dâu nói mua chút bia và cổ vịt về ăn, Liên Châu đồng ý.

Ban đêm hai người ngồi bên bàn nhỏ trong nhà bếp vừa uống vừa nói chuyện cho đến tận đêm khuya. Ngày hôm sau Liên Châu bị tiêu chảy.

Em dâu đi rất dứt khoát, sau khi cô ây cùng bà ngả bài thì chia rõ gia sản, vài ngày sau quyết định chuyển đi. Lúc đó Tiểu Bảo đã trở lại trường học.

Liên Châu sau khi tan tầm thì đi qua giúp đỡ, căn nhà thoáng cái thay đổi, trở nên trống vắng hơn. Mẹ cô vẫn như cũ, ngồi xe lăn chửi bới trong phòng khách. Lần này cô ấy tức đến run cả người, Liên Châu vừa nghe thì đều là những câu mắng quen thuộc, thường được sử dụng để mắng cô.

Em dâu làm như mắt điếc tai ngơ, cô ấy ngồi trong phòng chơi điện thoại, thấy Liên Châu đến thì nói lời tạm biệt với cô rồi xách túi rời đi luôn.

Cánh cửa đóng “sầm” lại, chỉ còn nghe thấy âm thanh tin tức trên tv.

“Đồ đ*, hài cốt của Hoán Nhi còn chưa lạnh a...” Bà ấy kêu lên. “Đúng là đồ lòng dạ độc ác, sao mày dám làm như thế với chồng mày...”

“Còn có thể nói thành ngữ? Đúng là không xem tv vô ích.” Liên Châu cười đi qua bóp vai cho bà. “Mẹ, cô ấy rồi cũng sẽ lập gia đình mới, nếu không thì ai nuôi cháu trai của mẹ?”

“Mày nuôi chứ ai.” Dễ dàng như khóa van nước. Mẹ cô lập tức dừng gào thét lại, quay đầu nhìn Liên Châu. “Em trai mày bị mày khắc chết mà mày còn có mặt mũi hỏi à?”

Nhục nhã, hiểu lầm, hận thù không giải thích được rối rắm thành một mớ, trong lòng Liên Châu sinh ra một đóa hoa nhỏ độc ác. Liên Châu ôm lấy mẹ mình từ sau lưng, giọng nói tức giận nói bên tai bà ấy: “Mẹ, bây giờ mẹ chỉ có thể dựa vào con, mẹ lại mắng con như vậy nữa thì con sẽ chặn cửa sổ và cửa ra vào lại, để mẹ ở trong căn nhà lớn này an cư tuổi già.”

Cả người bà ấy cứng đờ, trở thành một khối đá giống như khi Liên Hoán vừa mới chết, giống như một cỗ máy, một cơ thể không có linh hồn và cảm xúc. Bà run rẩy như có cơn gió mạnh từ vùng hoang vu thổi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.