Sáng sớm, quán cà phê ít người. Mùi cà phê thơm nức mũi, Liên Châu bị cà phê làm bỏng một chút, còn đang ngơ ngác cảm nhận vết đau rát nóng rực trên đầu lưỡi.
Ở cửa xuất hiện một người, Lý Phục Thanh đã đến. Hắn đeo gọng kính kim loại màu bạc, mặc một bộ đồ màu xám hoa, cao nhưng thân hình mảnh khảnh.
Liên Châu quay đầu lại, mở cuốn sách trong tay ra bắt đầu đọc từ giữa trang sách: một ngày chủ nhật xui xẻo, trước khi đi làm lễ Misa(*), Fairmi Gang hoàn toàn xuất phát từ thói quen... ngửi thấy mùi quần áo mà chồng cô đã mặc vào chiều ngày đầu tiên, cô lập tức hoảng loạn và cảm thấy người chồng ngủ chung giường dường như đã trở thành một người khác.
(*): lễ Misa hay còn được gọi là thánh lễ, là phục vụ thờ phượng Thiên Chúa được thực hiện trong nhiều dạng của Kito giáo Tây Phương.
Lý Phục Thanh đẩy cửa tiến vào, gọi một ly cà phê đen, ngồi xuống bàn nhỏ đối diện với Liên Châu, cũng mở một quyển sách ra yên tĩnh nhìn.
Hơn nửa ly cà phê đã vào bụng, Liên Châu cảm thấy buồn đi vệ sinh nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô cảm thấy chỉ cần mình có một hành động gì thoát khỏi kịch bản thì sẽ bị Lý Phục Thanh đánh ngã trong một giây.
“Xin chào.”
Lý Phục Thanh không biết đã đến gần từ khi nào.
Liên Châu sợ tới mức cả người run lên, khép sách lại: “Chào anh, xin hỏi có việc gì sao?”
Khóe miệng Lý Phục Thanh cong lên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, “Không có gì, muốn làm quen với cô.”
Liên Châu ra hiệu ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó dọn cà phê trước mặt cô, sách, chuỗi chìa khóa và một tấm vé nhỏ sang một bên.
Cô không dám nhìn hắn, tiếng tim đập như nhịp trống liên hồi dồn dập dội vào lỗ tai.
“Cô tên gì?” Lý Phục Thanh hỏi.
“Khương Liên Châu, Liên Châu trong Liên Châu động hạ ngư châu.”
Liên Châu vừa dứt lời, đột nhiên thấy chóng mặt, không nhịn được một trận nôn khan ở cổ họng. Cô tự an ủi mình rằng đây là kết quả của cầ phê và buồn đi vệ sinh cùng hợp lực.
Vào lúc đó ở cửa cục cảnh sát, Du Úc đi làm trùng hợp gặp đội trưởng Điêu.
Du Úc nhìn anh ta gật đầu, bước nhanh về phía trước, muốn nhanh chóng đi vào. Đội trưởng Điêu lại gọi anh lại: “Vẫn còn sớm, làm một điếu thuốc chứ?”
Du Úc đành phải quay lại, cầm áo khoác trong tay, chờ đội trưởng Điêu lên tiếng.
Từ bốn cái túi trên áo đến túi quần, đội trưởng Điêu lấy ra một bao thuốc lá, đập đập vào lòng bàn tay, rồi lấy một điếu đưa cho Du Úc.
Đội trưởng Điêu hỏi: “Cậu còn đang điều tra Khương Liên Châu?”
“Đúng thế.” Du Úc nhanh chóng đáp, anh đã sớm chuẩn bị để nghe lời mỉa mai châm chọc của đội trưởng Điêu.
Nhưng đội trưởng Điêu lại gật đầu, như có điều gì suy tư, nói: “Chỉ cần không bắt được hung thủ, Khương Liên Châu vẫn nằm trong danh sách tình nghi.”
Lúc trước anh ta không nói như vậy. Du Úc giật mình, cho rằng anh ta tìm được chứng cứ gì.
“Anh tìm được manh mối mới?”
Đội trưởng Điêu rời ánh mắt từ một nữ đồng nghiệp trở về, kỳ quái nhìn chằm chằm Du Úc, nói: “Không có. Vì sao hỏi như vậy?”
“Không có gì, chuyện của Khương Liên Châu cứ giao cho tôi làm đi.” Du Úc bóp điếu thuốc, vỗ vai đội trưởng Điêu, rồi đi vào trong.
Đội trưởng Điêu ngẩn ra, sau đó mắng một câu: “Mẹ kiếp, cậu nghĩ cậu là ai?”
Anh ta dập điếu thuốc, cũng đi vào theo.
Hôm nay ánh nắng rất dễ chịu, nửa giờ trước khi mặt trời lặn, bầu trời và không khí làm một màu xanh xám yên tĩnh. Những đám mây màu cam nhạt trên bầu trời, giống như kẹo dẻo tan chảy trong mùa hè.
Trên người Liên Châu tỏa ra mùi nước hoa khi xịt thử ở trung tâm thương mại, xách theo túi áo khoác gió mới mua ở Uniqlo, bước chân nhẹ nhàng, điểm kết thúc của cô là một cây quế cao, vàng rực rỡ.
Liên Châu giống như một con bướm đang tìm hương hoa. Du Úc từ xa nhìn thấy cô, cô mặc sơ mi trắng và quần jeans, như thể mang theo một cơn gió, thổi toàn bộ hương thơm của cây cối lan ra xung quanh. .
||||| Truyện đề cử: Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! |||||
Tâm tình của Du Úc cũng tốt lên, không chờ Liên Châu đến gần đã nở nụ cười: “Này! Sao hôm nay lại hẹn tôi ra ngoài?”
“Không phải anh nói có thể tìm anh bất cứ lúc nào sao?” Liên Châu đỏ mặt hỏi.
“Muốn ăn cái gì?” Du Úc hỏi.
“Anh nói đi?” Liên Châu hỏi lại anh.
“Không biết, tôi nghĩ đã.” Du Úc nói.
Thấy Du Úc cau mày nghiêm túc suy nghĩ, Liên Châu lấy điện thoại ra tìm nhà hàng. Gần đây có một số nhà hàng có phòng riêng và nhà hàng đồ tây cô và Chu Dư thường xuyên đến.
Liên Châu nói: “Nếu không chúng ta...”
“Tôi biết rồi!” Du Úc cắt ngang lời của cô, “Chúng ta đi ăn BBQ đi? Tôi và các đồng nghiệp thường xuyên đi ăn, hương vị rất được.”
Trong lòng Liên Châu trợn trắng mắt, nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười.
Trên đường, Du Úc đem những chuyện thú vị mình gặp phải khi trừ gian diệt ác đều kể hết một lần. Liên Châu lại không quá để ý, cô nghĩ thầm: mùi hương trên xe của Du Úc là mùi chanh, đi qua tổng cộng 6 cột đèn giao thông, gặp 2 đèn xanh, 4 đèn đỏ.
Các hàng quán ăn nghi ngút khói, tiếng người ồn ào. Du Úc gọi món tại quầy, Liên Châu giống như một con bạch tuộc co hết xúc tu của mình lại, cẩn thận ngồi xuống chiếc bàn đầy dầu mỡ, không muốn tiếp xúc với xung quanh dù chỉ một milinet. Sau khi quen biết Chu Dư, Liên Châu đã không còn đến những nơi như này ăn cơm nữa. Cô đã từng chán ghét tiểu tư bản Chu Dư, nhưng lại biến thánh dáng vẻ đáng ghét giống Chu Dư.
Du Úc trở lại, ngồi xuống thì phát hiện Liên Châu đang co người lại.
“Có phải cô không quen không?”
Liên Châu cười lắc đầu.
Du Úc lại nói: “Tôi còn sợ cô không quen.”
Liên Châu đưa túi xách cho Du Úc, “Túi của tôi có thể để ở cạnh anh không? Như vậy tôi tương đối an tâm.”
Du Úc là cảnh sát, rõ ràng đặt trong tầm mắt Du Úc là an toàn nhất. Du Úc chỉ cho rằng cô đã quên thân phận của mình, nhiệt tình nhận lấy.
Đồ ăn được mang lên, Du Úc đối với Liên Châu vô cùng nhiệt tình, vừa đưa khăn giấy vừa đưa nước. Liên Châu dường như thấy được dáng vẻ năm đó Chu Dư theo đuổi cô. Trong lúc ngẩn người, thi thể lạnh lẽo kia chợt hiện lên trong đầu cô. Liên Châu đột nhiên bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.
Du Úc đang nhai đồ ăn, giọng nói không rõ ràng: “Gần đây có đi khám bác sĩ không?”
“Bác sĩ gì?” Liên Châu hỏi.
“Bác sĩ tâm lý.” Du Úc nuốt đồ ăn xuống, nhìn Liên Châu.
Liên Châu lộ ra sự bất đắc dĩ, gật đầu.
Du Úc cầm một xiên thịt lên ăn, vẫn vừa ăn vừa nói chuyện như trước: “Tôi cũng đoán vậy. Thoạt nhìn hôm nay trạng thái của cô khá tốt... Cô tìm tôi khẳng định là có việc phải không?”
“Đúng vậy, tôi muốn biết mấy người vẫn đang điều tra vụ án của chồng tôi sao?”
Liên Châu cầm que tăm chậm rãi chọc miếng đậu trong đĩa.
“Đang điều tra, có manh mối.” Du Úc nhìn chằm chằm Liên Châu.
“Vậy sao? Có phải là tình nhân của anh ta làm không?” Liên Châu cười nói.
Du Úc lắc đầu, cười nói: “Không phải, nếu là vì tình thì cũng phải là cô giết.”
Liên Châu cười nhạo một tiếng: “Chu Dư không chết trong tay tôi đúng thật là đáng tiếc.”
“Chu Dư phong lưu như vậy, sao cô có thể chịu được...” Du Úc như tự lẩm bẩm một mình: “Mỗi ngày anh ta đều về muộn như vậy, nếu là tôi, tôi khẳng định không chịu nổi.”
Lời nói nghe đáng khinh như vậy, nhưng là Du Úc cố tình hỏi.
Giống như gặp phải một đề thi khó, khí thế của Liên Châu dâng lên: “Anh? Anh không phải phụ nữ. Tôi có thể vì cái gì, vì tiền, điều kiện gia đình tôi không tốt, anh ta và tôi mặc dù tình cảm đã hết, nhưng vẫn cho tôi nhiều tiền. Nhà, anh thấy đấy, ngôi nhà kia bao nhiêu tiền, trên giấy tờ nhà viết tên của tôi.”