Sau cơn mưa trời lại sáng, mang theo ánh sáng mờ ảo và sương mù mơ hồ chiếu sáng đường phố lãng mạn. Liên Châu nằm trong góc tối ở hàng ghế sau xe taxi, ngẫm đi ngẫm lại thái độ của mình với Du Úc, cửa kính xe mở ra, hai con muỗi cắn vào mắt cá chân cô hai nốt.
Liên Châu biết, nguồn gốc nỗi giận của cô với Du Úc không phải do cây bút ghi âm đó mà là cô chỉ vì muốn tìm người nào đó đổ lỗi, một người mà cô có thể kiểm soát, bắt nạt một chút nhưng cô lại không muốn thừa nhận một khuôn mặt xấu xí khác của mình. Nghĩ đến chuyện này cô lại nghĩ đến một chuyện khác: may mắn thay mình không có con. Suy nghĩ của càng lúc càng xa, cho đến khi nước bốc hơi hết.
Ban công tầng 4 có ánh sáng mờ nhạt, trong nhà có người. Có lẽ là Lý Phục Thanh đã trở về, Liên Châu đứng dưới tầng nhìn lên ngôi nhà của mình, dạ dày một trận lật sông đảo hải. Sau vài giây do dự, toàn thân cô đều khô nóng cả lên, cái loại xúc động liều lĩnh vào lúc đã đập Chu Dư này đã nâng cô lên, biến cô thành một con người khác.
Liên Châu saiar bước ra ngoài tiểu khu, mái tóc dài của cô bị gió đêm thổi tung, vỗ từng chút vào sau lưng cô. Cô muốn đi tìm Du Úc, lột mình ra ở trước mặt anh.
Ngoài tiểu khu, đường phố lúc 2h30 sáng vắng tanh, hóa ra sự lãng mạn lướt qua xe chỉ là đèn đường và bảng điện không ngủ. Liên Châu đứng bên lề đường chờ hết 13 phút cũng không đợi được taxi, cô từ từ cảm nhận được lực hút của trái đất. Tỉnh táo lại, cô phát hiện đầu đường bên kia thật ra không có đồng loại, Du Úc là cảnh sát, Khương Liên Châu là tội phạm.
Lý Phục Thanh đang nằm ngủ trên sofa, tv còn mở, nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Liên Châu mở cửa, lặng lẽ đi đến đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo. Cô đang suy nghĩ xem làm thế nào để khiến hắn biến mất khỏi đây.
Lý Phục Thanh ngủ không sâu, cảm nhận được bên cạnh có một linh hồn nhẹ nhàng đang đứng thì thản nhiên mở mắt ra. Nhiều ngày không gặp, liên Chu dường như vừa từ những ngày Chu Dư mới chết đi đến, rách nát, suy sụp, nhưng ánh mắt lại mang theo sự ẩn nhẫn và oán hận hoàn toàn mới giống như một mùa hè được cơn mưa quét qua làm mới.
“Hẹn hò với tiểu cảnh sát có vui không?” Lý Phục Thanh nói: “ANh ta bắt đầu nghi ngờ em rồi, có buồn không?”
Liên Châu không nói cho ai biết tối nay cô sẽ đi đâu, lúc ra khỏi cửa còn cố ý điều chỉnh điện thoại thành chế độ máy bay. Cô cân nhắc vẻ mặt của Lý Phục Thanh, hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Lý Phục Thanh luôn không phải một người thích khoe khoang, hắn là đang muốn đe dọa Liên Châu: “Liên Châu, đối với tôi thì Du Úc cũng chỉ là một người bình thường, anh ta không giúp được em cũng sẽ không giúp em, chỉ có tôi mới có thể giúp em.”
Cho dù ngay từ đầu đã đoán được ý đồ của Lý Phục Thanh nhưng sau khi nghe xong lời hắn nói thì Liên Châu vẫn cảm thấy lòng bàn chân như nhũn ra, cô kinh ngạc đứng đó một lúc, chờ cho cơn choáng váng dừng lại. Khoảng mười giây, khoảng một phút, sau khi ánh nến yếu ớt trong gió vụt tắt, tất thảy mọi thứ đều trở lại bình thường. Cô không nói gì, đi vào phòng lấy áo choàng tắm rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Đối với Lý Phục Thanh mà nói, đại khái tất cả mọi người chỉ là một miếng thịt sống, có thể để mặc cho hắn thái thịt.
Liên Châu để cho nước nóng chảy từ đỉnh đầu xuống, tưởng tượng dòng nước nóng đó là máu tự do phun trào ra từ các mạch máu. Cô mở choàng mắt ra, còn thật sự cảm nhận được nỗi đau khô khốc dưới mí mắt.
Không lâu sau đó, nghi ngờ Khương Liên Châu thuê kẻ giết người giết mẹ mình đã được loại trừ sơ bộ vì không có động cơ gây án, không có bằng chứng gián tiếp hoặc trực tiếp.
Sau ngày tạm biệt ở quán bar, Du Úc đều lang thang quanh đồn cảnh sát như một tên trộm, anh thật sự cũng không muốn phải đứng ngoài vụ án. Đây là thói quen hàng ngày, nhưng khi có người mà bạn thích nhưng không thể hẹn hò với người ta thì không có việc làm lại khiến con người trở nên ngứa ngáy tay chân.
Đội trưởng Điêu đã sớm nghe đồng nghiệp nói Du Úc luôn quanh quẩn bên ngoài, tan làm còn cố ý “tình cờ gặp mặt” anh ta, hai người ngồi xuống ăn tối ở gần quán ăn vặt Sa Huyền.
Chiếc bàn nhỏ dinh dính trang trọng bày một bát cơm ớt xanh, đội trưởng Điêu cầm bát ở dưới cằm: “Trở về còn phải ăn bánh bao hoa đào do chị dâu cậu làm, vừa làm là một chậu, ăn một tuần cũng chưa hết... Đó mà là hoa đào cái gì, có mà ngón chân phồng rộp thì có.”
Trong bụng Du Úc vẫn còn trướng đầy vì trà sữa, chỉ dám ăn một bát sủi cảo thơm ngon, anh cười hì hì nói: “Điêu đội, tôi có thể về đội không?”
“Không thể.” Đội trưởng Điêu hài lòng nhai ớt xanh.
Nếu là hai năm trước, nhét cho anh ta một cái switch(loại máy chơi game thì phải) thì còn có thể nể mặt việc này nhưng mà đội trưởng Điêu bây giờ đã là một người hoàn toàn khác. Máy chơi game chỉ sợ không đủ, Du Úc cực kỳ thấu hiểu nói: “Vụ án của Khương Liên Châu các anh sai rồi, vụ án này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn có thể lớn. Anh nhậm chức mới được bao lâu, đừng chôn một quả bom như vậy.”
Đội trưởng Điêu liếc mắt nhìn Du Úc, một miếng thịt bò nhai chưa xong trôi xuống thực quản anh ta: “Du đội phó mời chỉ đường rõ ràng?”
“Tôi cảm thấy chuyện xảy ra xung quanh Khương Liên Châu đều quá trùng hợp, mặc dù không có bằng chứng để nghi ngờ phạm tội nhưng điều đó không có nghĩa là rửa sạch được hiềm nghi. Chúng ta không thể ngừng điều tra cô ấy.” 99% Du Úc tin tưởng Liên Châu, nhưng anh vẫn do dự về 1% kia, sự mẫn cảm của nghề này khiến Du Úc không yên tâm. Anh phát hiện mình đã yêu Liên Châu, anh muốn loại bỏ 1% đó ra khỏi trái tim mình, như vậy trong lòng anh cũng có thể mạnh dạn và yên tâm hơn để yêu cô.
“Có chứng cứ? Manh mối mới?” Đội trưởng Điêu hỏi.
Trong đầu Du Úc do dự một giây, lắc đầu: “Không có.”
Vẻ mặt đội trưởng Điêu đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc, trên khuôn mặt tròn trịa của anh ta hiếm khi thấy sắc thái góc cạnh như vậy. “Du Úc, cậu bảo tôi nói chuyện không cần lúc nào cũng thêm một từ 'của', tôi nghe Tôi bảo cậu ít quan tâm mấy chuyện vụn vặt đi sao cậu lại coi lời tôi như cái rắm không mùi thế? Tôi nói rồi, chúng ta phải nói bằng chứng, quan trọng nhất là đừng mang quá nhiều cảm xúc cá nhân vào, sẽ chỉ làm cậu đi cách xa sự thật hơn mà thôi. Cậu cho rằng cậu bảo chúng tôi liều mạng đi điều tra Khương Liên Châu là có thể chứng minh cậu công tư phân minh? Cậu càng không tuân thủ quy định, càng chứng tỏ cậu đang làm rối tung trận tuyến của mình, nóng lòng chứng minh người phụ nữ cậu yêu kia không phải người xấu, xuất phát điểm của cậu sai rồi.”
Trong mắt Du Úc, đội trưởng Điêu rất ít khi có thể đưa ra những lời thiết thực như vậy, anh ngây người một lúc lâu, những lời của đội trưởng Điêu vẫn quanh quẩn trong tâm trí, ngẫm lại một lần nữa thì chợt thấy có mùi vị đầu óc được khai sáng, nhưng anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Anh... Lời này của anh...” Du Úc nghẹn lời.
Hai người đàn ông không nói gì nữa, im lặng ăn đồ trong bát, rồi nói với nhau một câu “đi đây”, rồi tạm biệt.
Du úc đi bộ về nhà, anh nhìn những đám mây thưa thớt trên bầu trời, sờ sờ mái tóc dày, tâm tình nặng nề lại trở nên tốt hơn. Chuyển hướng đến nhà lão Lữ.
Mùi thơm của bữa tối đúng giờ lượn lờ trong tiểu khu, trời vẫn còn sáng, mỗi tòa nhà luôn có vài ngôi nhà lẻ tẻ đã bật đèn, xung quanh phát ra tiếng tin tức phát từ tv và tiếng ồn ào của trẻ con. Liên Châu đi chợ mua thức ăn, chậm rãi đi bộ về nhà.
Sau khi Chu Dư gặp chuyện, cô đã không bao giờ đi đường nhỏ nữa.