Du Úc gắp một miếng đá lạnh từ trong cốc cho vào miệng nhai, âm thanh cồm cộp giòn tai liên tưởng đến những màn ảo thuật nhai thủy tinh.
Liên Châu cười ha ha: “Anh là máy nghiền đá à?”
Mới vừa tắm xong, Liên Châu với mái tóc ướt và làn da ửng hồng như quả mật đào mọng nước, trên người tỏa ra hương hoa cam, tuy rằng phần lớn là do mùi sửa tắm nhưng vẫn phá lệ mà mê hoặc lòng người.
Du Úc lặng lẽ di chuyển cái mông nóng ẩm một chút, cách Liên Châu xa ra một chút, anh sợ hơi thở nóng bỏng trên người cô sẽ thiêu cháy mình.
“Em nên đổi chỗ làm việc.” Du Úc chém đinh chặt sắt nói.
“Đổi, không phải chỉ đổi công việc thôi sao... thu ngân, lễ tân, bán hàng, đều được.” Liên Châu dựa về phía sau, phần gáy đập vào lưng ghế sofa, cô nhìn trần nhà thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn Du Úc, “Anh nói có tin tức lớn là cái gì?”
“Tháng trước anh nói với em về án giết người có nhớ không? Bắt được rồi.” Du Úc nói
Liên Châu hơi cong khóe môi lên: “Vậy là tốt rồi.”
Đây không giống phản ứng của Liên Châu, Du Úc nhớ lần trước là cô chủ động hỏi anh về vụ án, còn nói mình có thể giúp đỡ. Anh nhìn vào mắt Liên Châu, giống như muốn từ ánh mắt cô mà xông vào trong lòng cô, thăm dò đến tận cùng: “Em không hiếu kỳ sao?”
Liên Châu nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “Nếu chính phủ không phát tin tức mà anh lén lút nói với một công dân nhỏ như em thì chính sẽ là không làm tròn trách nhiệm.”
Du Úc nói: “Anh là hạng người như vậy sao?”
Liên Châu nói: “Đúng. Anh Du đại cảnh quan làm việc rất tận tâm.”
Du Úc nghiêm mặt nói: “Phía chính phủ đã công bố tin tức, em có thể lên mạng xem.”
Liên Châu liếc mắt nhìn anh: “Anh cố ý khơi dậy sự tò mò của em phải không?”
Du Úc cười rộ lên, uống một ngụm cà phê lớn: “Buổi chiều ngày hôm qua có thôn dân phát hiện một chiếc taxi không khóa bên bờ sông Ấu, để lại một tờ giấy, bọn anh suốt đêm so sánh với ghi chép lái xe và camera giám sát, về cơ bản có thể xác nhận rằng người lái xe này đã giết Trương Hiểu Phương.”
Liên Châu nói: “Ghi chép lái xe? Hắn gây án không xử lý GPS sao?” Lòng cô chấn kinh, lo lắng Du Úc phát hiện ra mình liên quan đến Lưu Vân Giang.
Du Úc hỏi ngược lại: “Em không hỏi hung thủ chạy đến nơi nào mà ngược lại đi quan tâm đến thủ pháp gây án của hắn?”
Liên Châu nở nụ cười giảo hoạt: “Xem nhiều tiểu thuyết trinh thám.”
Du Úc không nói thêm về chi tiết vụ án mà chỉ nói không rõ nơi ở của Lưu Vân Giang, Liên Châu cũng không dám hỏi nhiều, Du Úc cũng không nhắc tới đơn cuối cùng Lưu Vân Giang nhận khi còn sống. Liên Châu chỉ coi rằng đó là trùng hợp ngày đó Lưu Vân Giang tắt GPS đi, hoặc là Lý Phục Thanh đã xử lý qua.
Cả hai đều chưa ăn cơm trưa, liền cùng nhau đi bộ ra ngoài tiểu khu để tìm chô ăn, kết quả là đứng ở cổng tiểu khu nửa ngày cũng chưa nghĩ ra ăn cái gì.
Du Úc nói: “Hay là đến cửa hàng sủi cảo kia đi? Nơi đó là nơi chúng ta lần đầu tiên ăn cùng nhau.”
Liên Châu hất mái tóc dài về phía sau: “Ở đó quá nhiều ruồi bọ, đừng đi.”
Cuối cùng Liên Châu dẫn Du Úc đến một quán đồ nướng cay Tứ Xuyên ăn cơm. Bởi vì ăn cay nên hai người không ngừng uống Coca, uống đến khi trướng cả bụng.
Liên Châu một tay chống cằm, một bên nhìn ra ngoài đường đến ngẩn cả người.
Du Úc đột nhiên hỏi Liên Châu: “Có phải em đang yêu đương không?”
Liên Châu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Du Úc, khó hiểu nói: “Không có, sao lại hỏi như vậy?”
Du Úc cười tự giễu một tiếng: “Muốn xác nhận một chút, xem anh có phải cái lốp xe dự phòng hay không.”
Liên Châu trợn trắng mắt nói: “Chuyện gì anh cũng có thể nghĩ đến phương diện đó sao? Tôi và anh chỉ là bạn bè thôi, nếu anh cảm thấy như này là đang hẹn hò thì sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Thấy Liên Châu nghiêm túc thì Du Úc không nhịn được trêu cô: “Đúng là keo kiệt.”
Du Úc hoài nghi Liên Châu đang yêu đương không phải là không có căn cứ, anh phát hiện gần đây cô trở nên không giống cô nữa. Nếu trước đây cô là một đóa thủy liên hoa thẹn thùng thì hiện tại lại giống như một cây hà lan uyển chuyển dịu dàng quyến rũ. Gió đến bỗng nhiên nhiệt tình ca hát, gió qua đột nhiên yên tĩnh trầm lắng.
Mà lúc này đầu óc Liên Châu lại đang hỗn loạn suy nghĩ: Rốt cuộc cô và Lý Phục Thanh có thể tính là đang hẹn hò không? Nếu tính thì chuyện này sẽ trở nên rất kinh tởm. Liên Châu tự giác cảm thấy mình không xứng làm người, không xứng đáng với quyền làm người một cách quang minh chính đại. Cô thà thừa nhận rằng cô đang sống buông thả, vật lộn như một loài động vật ngu ngốc, làm tình với Lý Phục Thanh, tranh đoạt địa bàn như động vật.
Ánh nắng, mưa, mặt trời, vứt bỏ phép tắc văn minh nhân loại, quay cuồng trong bùn lầy, mỗi một ngày trước khi đi ngủ đều đặt giả thiết mình sẽ không thấy được ánh mặt trời của ngày mai.
“Buổi chiều em có bận không?” Du Úc hỏi: “Có hứng thú với 'Vùng đất câm lặng' không?”
“Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.” Liên Châu uống hết giọt coca cuối cùng, ống hút phát ra tiếng rồn rột trong chai thủy tinh, nhưng luôn không hút được hết nước.
Du Úc gõ bàn ý bảo Liên Châu nhìn anh, anh rút ống hút trong chai ra, ngẩng đầu lên, miệng há ra như muốn uống một ngụm, giọt coca chảy xuống từ từ dọc theo thành chai, nhỏ giọt vào miệng anh.
“Không lịch sự.” Liên Châu cười nói.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Liên Châu hỏi: “Vụ án của Chu Dư, còn có thể tìm được hung thủ không?”
Vấn đề này có hơi đường đột, Du Úc quan sát biểu tình của Liên Châu: “Có thể. Nửa năm cũng được, mà một năm cũng vậy, bọn anh sẽ không từ bỏ việc truy tìm hung thủ. Có một vụ án hơn 10 năm trước, một số tiền bối đã nghỉ hưu vẫn đang điều tra, người nối nghiệp tiếp nhận hồ sơ cũng vẫn sẽ tiếp tục điều tra.”
Liên Châu nhẹ nhàng gật đầu, rũ mắt xuống nhìn đồ ăn thừa trên bàn, mặt trên nước canh đã kết thành màng.
Du Úc nói: “Chúng ta về thôi.”