Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 49: Chương 49: Hình quảng cáo Giải đấu Ngôi Sao




=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Tô Mộ Mộc nghĩ nghĩ, tốt nhất là báo lại quan Quan Hi biết chuyến đi hôm nay và đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong buổi lễ tốt nghiệp, đỡ phải khiến công ty không kịp trở khi nhỡ đâu cô lại bị bôi nhọ.

Không ngờ Quan Hi nhận được tin xong vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng ném ra hằng hà sa số các loại thông báo từ nắm tay đến ôm rồi là hôn, hoàn chỉnh.

Quan Hi: Khi cô bảo mình muốn đến lễ tốt nghiệp của bạn trai nhỏ thì anh đã bảo bộ phận truyền thông chuẩn bị hết rồi, chờ đến lúc hai người nhỡ may bị chụp trúng là chọn thời điểm thích hợp đăng lên ngay.

Quan Hi: Thanh niên ấy mà, cảm xúc dâng trào, không thể khống chế được tâm trạng, bình thường thôi.

Tô Mộ Mộc bỗng thấy nên tặng cho anh Quan Hi cần cù chuyên nghiệp và có khả năng tiên đoán đây một cái cúp thưởng.

Quan Hi: À, phải rồi, nói chuyện chính. Thứ 4 tuần sau đi chụp ảnh quảng cáo cho Giải đấu Ngôi Sao tháng 7 tới nhá.

Quan Hi: Anh đã gửi danh sách khách mời tham gia cho cô rồi, cô xem trước đi.

Quan Hi: Gửi cho anh một phương tiện liên lạc với bạn trai nhỏ nhà cô nữa.

Tô Mộ Mộc: 【Khiếp sợ.jpg】 Không ngờ công ty lòng dạ hiểm độc lại bắt đôi yêu nhau bán mạng cho mình thế đấy.

Đây là thời điểm Lâm Trăn vừa mới tốt nghiệp, Quan Hi lại hỏi thông tin liên lạc của cậu khiến Tô Mộ Mộc tưởng anh chàng quản lý này chấm trúng gương mặt anh tuấn kia, muốn kéo cậu vào giới giải trí.

Quan Hi: Cô tỉnh lại đi. Quản lý cô tôi đã mệt tim lắm rồi, không muốn ôm cả hai kẻ độc miệng vào người đâu.

Tô Mộ Mộc bổ não một kịch bản máu cún: Đừng nói là anh uy hiếp bắt bọn em chia tay nha?

Quan Hi: ……………….

Quan Hi ôm tim: Anh nói cho cố biết nhé, trong tay anh có hàng tá chuyện xấu của cô nhé, đừng có ép anh để một ngày nào đó anh phải nổi điên công bố ra hết nhé.

Tô Mộ Mộc: Anh Quan tha em!!

Dù ở đó hò hét với Quan Hi nhưng Tô Mộ Mộc vẫn ngoan ngoãn gửi phương tiện liên lạc của Lâm Trăn qua.

Quan Hi: Công ty giữ mồm giữ miệng chuyện công ty bôi nhọ cô lần trước ghê lắm, giữ chặt tới nỗi tôi muốn phát tiền thưởng cho họ luôn! Nên chúng ta cần dùng chút mánh khóe đặc biệt để tìm ra kẻ đứng phía sau, hẳn là bạn trai nhỏ nhà cô có thể đóng góp vài ý kiến về kỹ thuật đấy.

Vài giây sau, Quan Hi nhận được N tin nhắn từ Tô Mộ Mộc, cái nào cũng khen Lâm Trăn tài giỏi bao nhiêu.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, quả là yêu đương khiến con người ta mù quáng.

Sau khi tán gẫu với Quan Hi, Tô Mộ Mộc nhìn danh sách thi đấu, tổng công có 56 khách mời tham gia và trong đó 8 người ngẫu nhiên.

Ngẫu nhiên đó chính là những ngươi chơi may mắn nhận được phần thưởng qua Weibo chính thức của công ty hay một con đường nào đó, cùng với những người chơi có thứ hạng cao trên bảng điểm, còn 48 khách mời còn lại có nghệ sĩ, streamer và tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong đó có khá nhiều cái tên quen mắt.

Tô Mộ Mộc buộc phải than thở là Chim Cánh Cụt ba ba quá ư là lắm tiền nhiều của và quan hệ rộng.

Vì phải chụp rất nhiều khách mời nên ảnh quảng cáo được chia thành mấy ngày chụp, đến sáng hôm Tô Mộ Mộc có lịch chụp hình, cô đến studio sớm hơn giờ hẹn 10 phút. Vừa vào đến phòng chụp cô đã gặp được người quen.

Bây giờ người đang chụp hình chính là Đường Tiểu Kiều và Cam Phỉ Đình, mặt hai người được hóa trang thành người bị thương, cánh tay quấn băng vải nhuộm máu, trên tay cầm hai loại vũ khí khác nhau giơ lên, lắc hông tạo dáng đi về phía trước.

“Tôi không cần cái POSE gượng gạo đấy, hai người có thể thả lỏng cơ thể mình ra để tay chân được thoải mái hơn không?”

“Tôi muốn thấy vẻ kiêu ngạo trong mắt hai người chứ không phải là ý muốn giết người!”

“Rốt cuộc hai người có biết chụp không?”

Câu hỏi dồn dập khiến cho sắc mặt Đường Tiểu Kiều và Cam Phỉ Đình hơi lúng túng.

Nghe được cách tấn công liên hoàn quan thuộc, Tô Mộ Mộc liếc mắt sang, ánh nhìn dừng lại trên người nhiếp ảnh gia.

Quả nhiên là người đó.

Lucky Lưu, nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước, có thể nắm bắt được rất nhiều phong cách và chủ đề ảnh chụp khác nhau. Trái ngược với tài năng đó chính là tính tình của anh ta, có thể nói là rất hung dữ.

Lúc chụp hình cực kì nghiêm khắc và tập trung, không đạt yêu cầu anh ta đưa ra thì có thể người mẫu sẽ bị mắng khóc nức nở.

Ngày trước khi đi chụp bìa tạp chí Tô Mộ Mộc có vài cơ hội hợp tác với Lucky Lưu, đến nay cô vẫn còn sợ hãi!

Nhưng nghe người trong giới nói gân đây tính tình của Lucky Lưu đỡ hơn lúc trước nhiều rồi, bây giờ tận mắt thấy thì đúng là thế thật.

Với tác phong của anh ta trước kia thì chắc là đã mắng thẳng là ‘Đầu cô làm bằng gỗ hả? Cứng đờ ra đó, chẳng có tí đẹp đẽ nào!’ ‘Không biết POSE thì gom đồ cút! Đừng để lãng phí tiền của và thời gian của người khác!’.

“Hai người nghỉ ngơi một lát để tìm cảm giác đi.”

Lucky Lưu vung tay lên, dứt lời, anh ta cúi đầu xuống nghiêm túc xem lại những bức ảnh vừa chụp.

Chỉ trong vài phút tạm dừng ấy, Đường Tiểu Kiều đã trông thấy Tô Mộ Mộc vừa bước vào. Cô bé mừng rỡ đi tới, nói khẽ: “Chị Mộc Mộc ơi, nhiếp ảnh gia này hung dữ quá à.”

Tô Mộ Mộc vỗ vai Đường Tiểu Kiều an ủi: “Trước kia Lucky Lưu theo đạo bùng nổ, bây giờ đã chuyển hướng sang tu Phật rồi đấy.”

Đường Tiểu Kiều tròn mắt nhìn cô: “……”

Tu Phật kiểu đó hả?

“Chị Mộc Mộc.” Cam Phỉ Đình cũng chủ động đến chào hỏi, mặt mũi tươi cười: “Chị cũng đến sớm à, ài, lúc nãy em với Đường Đường bị nhiếp ảnh mắng sắp khóc luôn.”

“Thật ra chụp hình có rất nhiều kỹ xảo……” Tô Mộ Mộc đang định chia sẻ chút kinh nghiệm của mình thì đã bị Lucky Lưu phát hiện ra rồi.

Anh ta quay sang: “Tô Mộ Mộc?”

Tô Mộ Mộc thoải mái đáp: “Chào thầy Lưu.”

“Cô tới đúng lúc lắm.” Lucky Lưu nhìn cô như nhìn vị cứu tinh: “Lại đây tạo dáng hộ tôi mấy tấm đi, mấy cô nàng đó không chuyên nghiệp tí nào cả.”

Tô Mộ Mộc nhìn Cam Phỉ Đình và Đường Tiểu Kiều bị Lucky Lưu chê ỉ chê ôi. Đường Tiểu Kiều chán nản cụp vai, vẻ mặt không phục nhưng lại không dám phản bác. Còn Cam Phỉ Đình vẫn giữ vẻ bình thản, thoải mái mỉm cười như không.

Thật ra chuyện này không thể trách hai người họ, nếu ai cũng có thể tạo được một dáng hết sức OK trước ống kính thì có người mẫu chuyên nghiệp cũng như không.

Dù Lucky Lưu chỉ thuận miệng trách móc vậy thôi nhưng những lời vô tâm ấy đã vô tình chọc một dao vào mối quan hệ kỳ dị giữa Cam Phỉ Đình và Tô Mộ Mộc.

Cam Phỉ Đình nhìn Tô Mộ Mộc cười hiền: “Bọn em không chuyên nghiệp lắm, phiền chị Mộc Mộc hướng dẫn thêm.”

Đường Tiểu Kiều hơi lo lắng nhắc nhở: “Chị cẩn thận nhé, đừng để anh ta chửi nha.”

Chụp ảnh chính là thế mạnh của Tô Mộ Mộc, cô không từ chối yêu cầu của Lucky Lưu, nhấc chân bước tới đứng dưới ánh đèn.

Khi ống kính nhắm về phía mình, Tô Mộ Mộc lập tức hóa thân thành một người khác. Tuy không có đạo cụ nhưng tay phải cô vẫn tạo thế cầm vũ khí, cằm nhỏ hơi ngước lên, lộ ra ánh mắt kiêu căng, tự tin bước ra khỏi bom đạn mịt mù như nữ vương giành được thắng lợi cuối cùng mặc kệ ánh lửa ngập trời phía sau.

Tuy Cam Phỉ Đình và Đường Tiểu Kiều cũng làm cùng động tác đấy nhưng khí thế và ánh mắt của Tô Mộ Mộc tốt hơn nhiều, thậm chí cô còn chẳng cần đến đạo cụ và hóa trang để thể hiện ra cảm giác mà Lucky Lưu muốn.

Sau khi giữ tạo hình vài giây, Tô Mộ Mộc ngừng POSE, tầm mắt lơ đãng lướt quanh và đúng lúc dừng lại trên người Lâm Trăn chẳng biết đã đến studio tự lúc nào.

Lâm Trăn đang đứng bên cạnh cửa cười vui vẻ nhìn về phía này.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, Lâm Trăn nháy mắt rồi làm ra vẻ ngã xuống đất vì bị súng của Tô Mộ Mộc bắn trúng.

Tô Mộ Mộc bị hành động đó chọc cười.

Những người khác vẫn chưa phát hiện ra màn trao đổi ánh mắt của Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn, cô cũng nhanh chóng chuyển sự chú ý về công việc.

“Nice! Vậy đấy.” Lucky Lưu liếc sang Đường Tiểu Kiều và Cam Phỉ Đình: “Hiểu chưa? Khác biệt lớn nhất của các cô chính là ánh mắt.”

Đường Tiểu Kiều lại càng nhụt chí, bảo một cô gái có giọng nói ngọt ngào đi theo phong cách này là chuyện khó còn hơn khó, nhưng dường như mình đã tìm được cảm giác.

Cam Phỉ Đình nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Mộ Mộc thật lâu, cười nói: “Hiểu rồi, cảm ơn thầy Lưu và chị Mộc Mộc đã hướng dẫn.”

“Thoải mái lên là ổn thôi.” Lúc đi ngang qua Cam Phỉ Đình và Đường Tiểu Kiều, Tô Mộ Mộc vỗ vai hai người.

Đường Tiểu Kiều thì không sao nhưng Tô Mộ Mộc lại phát hiện ra Cam Phỉ Đình run run khiến cô khá là kinh ngạc, đừng nói là bị nhiếp ảnh gia dọa tới nỗi này đấy?

Cam Phỉ Đình trông như giật mình bởi cái vỗ vai của Tô Mộ Mộc, cô nàng xấu hổ giải thích với Tô Mộ Mộc đang ngạc nhiên: “Lần đầu gặp được một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thế này nên em hơi căng thẳng.”

Tô Mộ Mộc cười thấu hiểu, nói với Lucky Lưu: “Thầy Lưu ơi, thầy đừng dọa hai cô bé nhé.”

Đoán chừng khá là hài lòng với phần làm mẫu của Tô Mộ Mộc nên hiếm khi thấy Lucky Lưu nói đùa được một lần: “Bây giờ tôi tu Phật.”

“……”

Tô Mộ Mộc biết mấy lời cười cợt của mình ban nãy đã bị anh ta nghe thấy.

Một lát sau, Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn vừa đến bị người trang điểm kéo vào hóa trang, tranh thủ lúc phòng trang điểm không có người, Lâm Trăn lớn gan kéo tay Tô Mộ Mộc ngồi bên cạnh.

Trước gương trang điểm, hai người ngồi song song, tay nắm tay.

Cực kì ngây ngơ nhưng rất ngọt.

Tô Mộ Mộc không từ chối Lâm Trăn, sau khi chắc chắn phòng trang điểm không có người thì để mặc cho cậu kéo.

“Ban nãy chị gái nhỏ nhỏ mẫu nhìn như một mình chị có thể giất 98 người ấy.”

Tô Mộ Mộc khó hiểu hỏi: “Sao không phải là 99 người?”

Số người cao nhất trong một trận đấu của PUBG là 100 người, trừ cô ra thì phải còn 99 người mới đúng.

“Đương nhiên còn em nữa, chị gái nhỏ không nỡ giết em chứ sao.” Lâm Trăn mặt dày áp mặt mình lại gần, tự đề cử: “Chị thấy sao? Em vừa trẻ trung vừa đẹp trai, hay là bắt về làm chồng sắp cưới đi.”

Tô Mộ Mộc chọt hai má cậu, dở khóc dở cười nói: “Để chị sờ xem có phải vỏ cây lại dày thêm mấy lớp rồi không.”

Khi ngón tay cô chạm vào má, đáy mắt Lâm Trăn lóe lên vẻ gian xảo. Cậu nghiên đầu khẽ hôn đầu ngón tay kia, cười hì hì nói: “Chắc là dày cỡ tường thành đấy.”

Nụ hôn như luồng điện nổ tung trên đầu ngón tay Tô Mộ Mộc, vừa tê vừa dại.

Đúng lúc đó, thợ trang điểm quay trở lại Lâm Trăn mới chịu ngoan ngoãn ngồi về vị trí.

Thợ trang điểm vừa đi tới vừa nói: “Trời đất phù hộ, cuối cùng cũng tìm được cây cọ yêu quý rồi.”

Mỗi một thợ trang điểm đều có những đồ dùng riêng của mình, ban nãy cô nàng ra ngoài để tìm cọ.

“Ế? Chị Mộ Mộc, ban nãy em có đánh má hồng có chị hả? Sao lại hồng thế này?” Thợ trang điểm buồn bực.

“Không, không có…” Tô Mộ Mộc vừa xấu hổ vừa tức giận.

Độ nóng ẩm ướt vẫn còn in đậm trên đầu ngón tay bị hôn khiến lòng Tô Mộ Mộc mềm nhũn.

Vì ở giữa có thợ trang điểm nên Tô Mộ Mộc chỉ có thể nhìn thấy tên đầu đỏ đang liếc mắt đưa tình qua tấm gương, cô trừng mắt liếc cậu.

Chẳng những không biết tự kiểm điểm mà tên đầu sỏ kia còn cười vui vẻ hơn.

Hai người trang điểm xong vẫn còn một chút thời gian rỗi, thế là cô bàn dạy cho cậu ít kỹ xảo POSE.

Lâm Trăn học hỏi rất nhanh nên hình riêng của hai người được chụp xong rất nhanh.

Tô Mộ Mộc chụp tốt không có gì lạ nhưng Lâm Trăn cũng làm rất tuyệt vời nên Lucky Lưu khen cậu một câu, còn hỏi có phải cậu có kinh nghiệm rồi không.

Lâm Trăn không hề khiêm tốn, đắc ý nói: “Chắc là do người nhà dạy bảo tốt.”

Người ngoài nghe được những lời ấy chỉ tưởng là nhà câu có cha mẹ hay anh chị em gì đó làm người mẫu, chỉ có Tô Mộ Mộc hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.”

Tô Mộ Mộc: “……”

Đường Tiểu Kiều phát hiện ra ánh mắt khác thường của Lâm Trăn và Tô Mộ Mộc bèn nở nụ cười vui vẻ trông hệt như bà mẹ già.

Còn Cam Phỉ Đình, những lúc không có ai thì mày cô ta nhíu chặt, dường như đã nhìn thấu điều gì đó giữa hai người.

Bị cái là ảnh chụp riêng của Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn được chụp rất thuận lợi nhưng khi chụp chung lại xảy ra chút vấn đề.

— Hết chương 49 —

Tác giả lảm nhảm

Chỉ cần phá được rào cản đầu tiên là Thụ Ca bắt đầu táo bạo lên ngay! (Tác giả và Đường Tiểu Kiều cùng nhau vui mừng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.