Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 30: Chương 30: Ba hợp một




【 Hoài thủy dễ uống 】: Lão Vương ơi….

【 Demitry 】: [Thư tự động] Xin chào, hiện tại tôi không online, khi nào online tôi sẽ liên lạc lại với bạn. Không cần trả lời.

【 Hoài thủy dễ uống 】: TT-TT lúc này anh lại không onl là sao?!!!

【 Hoài thủy dễ uống 】: Anh không thấy xấu hổ à? (#‵′)

Trần Hoài vừa quấy rầy Vương Tri Tranh trên QQ vừa liếc lịch bàn để bên cạnh, Hôm nay là cuối tuần mà.

Thứ Sáu.

Tuần trước anh và Vương Tri Tranh đã hẹn nhau, cuối tuần này sẽ về nhà hắn ở, tuy rằng Trần Hoài vẫn còn có chút chần chừ nhưng nghĩ tới Vương tổng mặt dày mày dạn thản nhiên chen vào nhà mình như vây nên Trần Hoài cũng muốn xõa một lần.

Kết quả, cho tới khi Trần Hoài đã thu dọn xong mọi đồ đạc, chờ tới tan tầm, Vương tổng cũng không thấy xuất hiện.

Lẽ nào anh ấy đã quên chuyện này?

Trần Hoài gãi cằm, nếu như thế, mình có thể cùng Vương Tri Tranh đại chiến tám trăm hiệp để cữu vãn tôn nghiêm.

Bọn Kiều Tinh và Ngô Đế Lâm cũng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Kiều Tinh nhìn Trần Hoài: “Nè, Trần Hoài, sao ông lại mang theo cái túi lớn thế? Cuối tuần định đi chơi đâu à?”

“Ừm.” Trần Hoài có chút chột dạ hàm hồ cho qua chuyện.

“Đi đâu thế?” Ngô Đế Lâm chen vào,

“Chỉ qua đêm ở nhà bạn thôi.” Trần Hoài tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn.

Mấy người vừa nghe cũng không còn hứng thu truy hỏi, chỉ tạm biệt nhau rồi ai về nhà người nấy.

Không bao lâu sau trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại mình Trần Hoài chống cằm chán nản ngồi nhìn màn hình vi tính.

Hay là ai về nhà nấy?

Trần Hoài vừa mới lóe lên ý nghĩ này, còn chưa kịp hành động đã thấy Vương Tri Tranh vội vã từ ngoài đẩy cửa chạy vào.

“Tiểu Hoài.” Hắn trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt Trần Hoài: “Thật sự xin lỗi, anh có cuộc họp rất quan trọng, tối nay e rằng sẽ về muộn…”

Trần Hoài nhìn sắc mặt khẩn trương của hắn, trên người mặc vest phẳng phiu giày da bóng loáng, nhìn qua cũng biết chắc lại họp bàn các vấn đề chuyên môn quan trọng.

Một chút bất mãn nho nhỏ lúc nãy nhất thời tan thành mây khói.

Hết cách, dù sao tổng giám cũng không giống công nhân viên bình thường sáng 9h đi chiều 5h về.

“Không sao, em tự về nhà được.” Trần Hoài tỏ ra vô cùng thấu hiểu, anh vốn cũng vì việc phải tới ở nhà Vương Tri Tranh nên mới hơi có chút áp lực trong lòng, giờ không cần phải đi đối với anh mà nói quả là thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ, em tự về nhà trước nhé.” Vương Tri Tranh vừa nói vừa lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Trần Hoài: “Em nhớ ăn tạm cái gì trước, anh về muộn một chút, lúc về sẽ mua thêm bữa khuya cho em.”

Trần Hoài nhìn chằm chằm chùm chìa khóa Vương Tri Tranh đưa cho, nhất thời chưa kịp phản ứng: “Đây là?”

“Chìa khóa nhà anh.” Vương Tri Tranh thản nhiên, nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Trần Hoài, nhất thời cũng phản ứng lại: “Ồ đúng rồi, em còn chưa biết nhà anh, để anh nhắn địa chỉ cho em.”

Trần Hoài đang muốn hỏi hắn có ý gì.

Vương Tri Tranh liền nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh phải quay về phòng họp ngay, nếu để Lưu Đình phát hiện anh chuồn ra ngoài sẽ không dễ giải thích.”

Dứt lời liền thả chùm chìa khóa xuống, cúi người, khẽ hôn lên trán Trần Hoài một cái. (Jer: Áu Áu:3333)

“Em lái xe anh về đi, hiện đang giờ tan tầm chắc sẽ có chút tắc đường.” Vương Tri Tranh nói xong, quả nhiên không dây dưa nữa, vội vội vàng vàng theo đường cũ đi ra ngoài.

Còn lại mình Trần Hoài vẫn ngây người ra như phỗng.

Vương tổng, anh có thể đừng tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì như thế được không.

Cái ngữ khí kia, cái cách dùng từ kia, từ đầu tới cuối đều một mực tỏ ra là thái độ “nhà chúng ta”.

Vấn đề là, cái nơi mà mình chưa bao giờ đặt chân tới lại có thể coi là “nhà chúng ta” được hay sao?

Trần Hoài nhìn chùm chìa khóa trên bàn, nhất thời tâm tình phức tạp.

Hành vi này của Vương Tri Tranh, có thể nói là hoàn toàn mở lòng với mình.

Anh ấy đã ở nhà mình mấy lần, mà cho tới nay mình vẫn chưa đưa cho anh ấy chìa khóa nhà.

Hai chuyện này so ra, đột nhiên Trần Hoài lại chợt sinh ra chút áy náy.

Anh biết rõ tình cảm không phải là sự trả giá của một bên đơn phương độc mã, anh bất giác cảm thấy mình cũng nên có gì đáp lại người ta.

Anh đã tự chui ra khỏi cái vỏ ốc của bản thân, tận lực cô gắng bước tới gần Vương Tri Tranh.

Thế nhưng vẫn là Vương Tri Tranh bước về phía anh nhiều hơn.

Anh ấy thong dong tự nhiên tự tại vững bước về phía trước, không để ý khó khăn chướng ngại, tựa hồ tràn đầy lòng tin đối với bản thân.

Anh tin tưởng Vương Tri Tranh vẫn sẽ vững tin bước tiếp.

Loại thái độ quyết chí này của anh ấy, rốt cuộc cũng đã khiến Trần Hoài cảm động.

Trạng thái đờ đẫn khi nãy đã vụt qua, di động Trần Hoài rung lên báo có tin nhắn mới tới.

Quả nhiên là Vương Tri Tranh nhắn địa chỉ nhà cho anh.

Trần Hoài nhìn chằm chằm tin nhắn.

Nhìn lần đầu, tâm tình rất phức tạp, tác phong vợ chồng già của lão Vương thực sự khiến anh có chút xấu hổ.

Lần thứ hai nhìn, ô, đây không phải khu đô thị nổi tiếng xa hoa hay sao?

Thậm chí còn lên tới hơn năm vạn 1 m2… Trần Hoài còn nhớ lúc trước khi mình xem báo giá nhà ở khu này đã bị bạo kích một trận nghiêm trọng.

Biệt thự, ta đến đây!

Trần Hoài kích động cầm chìa khóa, quăng hết những ngại ngùng e thẹn vừa rồi, hớn ha hớn hở hỏa tốc bay về phía biệt thự xa hoa.

Đô thị cao cấp không hổ là đô thị cao cấp, vị trí nhà cửa được sắp xếp rất trật tự quy củ.

Trần Hoài đứng trước cổng tự tin bừng bừng trước ánh mắt soi mói của nhân viên an ninh vênh mặt quẹt thẻ tiến vào trong.

Khi đi vào thang máy, ấn số tầng, cửa thang máy đang định đóng lại, chợt thấy một nam thanh niên xinh đẹp kêu to “đợi chút” chạy như bay tới.

Trần Hoài vội giữ lại cửa thang máy, thanh niên kia cuối cùng cũng coi như an toàn chạy vào thang máy, tâm tình không tồi nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Trần Hoài không để ý.

“Ô, anh tới trên lầu tôi nha, không phải chứ, trước đây tôi chưa từng thấy anh? Anh mới dọn tới à?” người lạ kia tỏ ra thân thiện, liếc mắt nhìn số tầng Trần Hoài ấn, bắt đầu bắn liên thanh: “Tôi biết rất rõ người ở tầng này, anh chuyển tới căn nào vậy?”

Chợt người kia tự nhiên xoay vòng vòng nhìn Trần Hoài từ trên xuống dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm không chút che giấu.

Trần Hoài nhìn ánh mắt của cậu ta, trong lòng ngầm phỏng đoán: Gay.

“Gay.” Kết quả người kia lại nói thẳng ra miệng, còn cười hì hì sán lại gần: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy nha.”

Giời ạ, cái này có gì mà trùng hợp với không trùng hợp…

Trần Hoài tựa tiếu phi tiếu nói: “Không trùng.”

Người kia tựa như bị nghẹn một chút, buồn bực nói: “Tôi cũng không muốn trùng hợp, đây chỉ là thói quen của tôi thôi mà.”

Trần Hoài thành khẩn kiến nghị: “Đây là một thói quen…”

Người kia sờ mũi một cái: “Tôi đến rồi.” sau đó chạy trối chết.

Nhà của Vương Tri Tranh rất lớn, nghĩ cũng không dám nghĩ đó là một căn hộ thông tầng, 4 phòng ngủ 2 phòng khách còn có một cái sân vườn rất đẹp.

Xa xỉ!

Tóc húi cua tiểu dân chúng Trần Hoài biểu thị khinh bỉ.

Tuy rằng trang trí trong nhà khá đơn giản nhưng cũng không kém phần cao cấp, có thể thấy tuy không phức tạp nhưng đều là kết quả của việc kỳ công thiết kế.

“Có tiền thật tốt.” Trần Hoài hâm mộ lệ rơi đầy mặt, đóng cửa lại bắt đầu đi thăm thú khắp nơi trong nhà.

Nhưng anh là người có chừng mực, tuy rằng Vương Tri Tranh luôn coi đây là nhà chung của bọn họ nhưng Trần Hoài lại không thể coi là như vậy, anh dạo một vòng trong đại sảnh, những nơi có tính riêng tư cao như phòng làm việc, chủ nhà còn chưa về, anh cũng không tự mình mở ra xem.

Sau khi đi dạo một vòng, Trần Hoài lại bắt đầu tìm cái ăn.

Phòng bếp trong nhà Vương Tri Tranh là kiểu không gian mở, Trần Hoài liếc mắt đã thấy trên bàn ăn bày một đống đồ ăn ngon mắt.

“….Lão Vương là heo sao?” Trần Hoài nhìn đống đồ ăn bày trên bàn sinh ra hoài nghi sâu sắc.

Rất nhanh Trần Hoài đã phát hiện trong đố đồ ăn đó có lẫn một tờ giấy mua đồ, tất cả những đồ này đều được mua vào tối hôm qua.

Tối hôm qua… chả lẽ là mua cho mình ăn?

Trần Hoài cảm thấy suy đoán của mình đã dần tiếp cận chân tướng.

Xem ra Lão Vương không phải là heo.

“Vậy anh ấy coi mình là heo?” Trần Hoài lệ rơi đầy mặt, không khỏi suy nghĩ rốt cuộc từ khi nào mà mình lại để lại ấn tượng ăn như heo này cho Vương Tri Tranh vậy cà.

Thôi, ăn no rồi nghĩ sau.

Mỗi khi đối diện với đồ ăn mình thích, Trần Hoài đều không thể tập trung tinh thần suy nghĩ thấu đáo nổi.

Sau đó Trần Hoài hùng hổ ăn hết sạch đống đồ đó.

“Lão Vương, em ăn no rồi.” Trần Hoài cuộn người nằm trên sô pha nhắn tin cho Vương Tri Tranh.

“Đừng ăn no quá, lát về sẽ mua thêm bữa khuya cho em.” Vương Tri Tranh rất nhanh nhắn đáp lại.

“Không kịp rồi…” Trần Hoài xoa xoa bụng mình có chút chột dạ.

Vương Tri Tranh thật lâu không thấy nhắn tin lại.

Trần Hoài nhất thời cảm thấy nhàm chán, liền mò lên group bạn học cũ.

Tình cảm của các thành viên trong lớp anh rất tốt, ngày nào trong nhóm cũng rất náo nhiệt.

Trần Hoài nhân duyên tốt, trước đây trong group thường xuyên có người tìm anh nói chuyện, anh cũng tương đối hòa đồng, thế nhưng từ khi xu hướng tình dục bị tiết lộ ra ngoài, tuy rằng bạn học trước sau như một đều không tỏ ra phản ứng gì đối với anh nhưng trong lòng Trần Hoài vẫn cứ luôn cảm thấy như có mụn nhọt, nên anh cũng dần trở nên ít nói trong group.

Hôm nay tâm tình Trần Hoài không tệ cộng thêm đang quá buồn chán vì vậy cũng một phen xông pha tán phét những đề tài trời ơi đất hỡi cùng đám bạn trong group.

Tối thứ sáu cuối tuần, một đống khoe chiến tích lượn lờ ăn mảnh với người yêu, có đôi còn khoe khoang ân ái phát thức ăn cho chó ngay trong group, còn lại một đám độc thân cẩu tỏ ra phẫn nộ rủa xả châm lửa đốt hết đống thức ăn cho chó, nhất thời người người câu sau tiếp câu trước vô cùng náo nhiệt.

Mắt thấy thảm kịch quần ẩu không cách nào tránh khỏi, đồng chí Diêu Văn Bác đang bị nhóm độc thân cẩu tấn công thiêu đốt lòng sinh độc kế, quyết định tìm kẻ thế thân gánh vác sóng lửa giận này.

Vì vậy bạn nữ Đồng Hân Hân liền bị đẩy ra chiến trận.

[ Diêu Văn Bác ]: Báo cáo, tôi muốn phát thức ăn cho chó, là sản phẩm cực kỳ cao cấp, Hân Hân mới thực là con buôn thức ăn cho chó chất lượng tốt, mấy người phải thiêu sống cô ấy!

[ Đồng Hân Hân]:…Diêu Văn Bác, ông cút ngay cho tôi, ông không còn là bạn thân nhất của tôi nữa!

[ Trần Hoài ]: Mợ, Văn Bác, ông không thấy xấu hổ à, sản phẩm kém chất lượng của trường Luật như ông mà cũng dám cao giọng, Hân Hân, tôi ủng hộ bà.

[ Diêu Văn Bác ]: ToT, tôi đã chuyển sang làm người làm chứng còn không được sao? Tôi muốn báo cáo, Hân Hân sắp kết hôn rồi!

Diêu Văn Bác vừa nói xong, group nhất thời nổ tung.

Một đám người bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi Hân Hân thật hay giả.

Đổng Hân Hân cũng không giả bộ ngớ ngẩn nữa, gửi icon biểu tình xấu hổ thừa nhận.

[ Đổng Hân Hân ]: Giờ bọn tôi vẫn còn đang chuẩn bị cho lễ cưới, khi nào chuẩn bị xong sẽ gửi thiếp mời tới cho mọi người.

Khoe ân ái sẽ bị quần thể công kích, nhưng nếu kết hôn sẽ lại được tất cả thật lòng gửi lời chúc phúc.

Mọi người gửi một đống lời chúc mừng kèm icon tung hoa, Đổng Hân Hân cũng âm thầm chat riêng với Trần Hoài.

[ Đổng Hân Hân ]: Bé cưng à, mùng 8 tháng sau chị đây sẽ bày tiệc rượu, chú em nhất định phải có mặt vào ngày đó, đừng có mà không đến đấy nhé!

[ Trần Hoài ]: Biết rồi, lễ cưới của thái hậu, thuộc hạ sao dám không tới.

[ Đổng Hân Hân ]: [đắc ý] nhớ cho phong bì dày một chút, nếu không đến lúc đó đừng trách chị đây ác.

[ Trần Hoài ]: Đệt, quá ác độc, may mà anh đây có tiền.

Bên kia, Đổng Hân Hân chinh chiến trong group một lúc lâu, mới rốt cục đáp lại một tin.

[ Đổng Hân Hân ]: Đúng rồi, chú em có đối tượng chưa, đến lúc đó nhớ rủ đi cùng hen.

[ Đổng Hân Hân ]: Yên tâm, chỉ thu của chú em một phần tiền thôi.

Trần Hoài do dự một chút, Đổng Hân Hân là bạn thân nhất trong lớp của anh, nên anh cũng không muốn hàm hồ cho qua chuyện với cô.

[ Trần Hoài ]: …Không biết anh ấy có đồng ý không, để tôi hỏi anh ấy rồi nói sau nhé.

[ Đổng Hân Hân ]:!!!!!! Có đối tượng rồi?

[ Đổng Hân Hân ]: Dám không kể với chị đây!

[ Đổng Hân Hân ]: Là kẻ nào?

[ Đổng Hân Hân ]: Đẹp trai không? Đẹp trai không? Đẹp trai không?

[ Trần Hoài ]: ….Đẹp trai!

[ Đổng Hân Hân ]: Dáng dấp thế nào, gửi một bức ảnh để chị đây giám định chút xem nào.

Trần Hoài nhìn tin nhắn của Đổng Hân Hân nhất thời đổ mồ hôi hột.

[ Trần Hoài ]: Không gửi đâu, miễn cho cô em thấy tự ti.

[ Đổng Hân Hân ]: Bày trò, một cành hoa sao có thể khiến bản thái hậu thấy tự ti.

[ Trần Hoài ]: Không muốn đả kích bà đâu nhưng anh ấy thật sự rất đẹp trai… còn đẹp trai hơn cả tôi.

[ Đổng Hân Hân ]: [khiếp sợ] trên thế giới này còn có người đẹp trai hơn cả ông nữa cơ à, vậy bản thái hậu càng phải thưởng thức một phen.

Đổng Hân Hân và Trần Hoài lúc thường không có chuyện gì đều thỏa mãn thói hư vinh của đối phương, lúc này Trần Hoài thản nhiên thừa nhận có một người còn đẹp trai hơn cả mình, thực sự khiến Đổng Hân Hân thấy khiếp sợ.

[ Trần Hoài ]: Tuy rằng nghe như mượn cớ nhưng tôi không có hình của anh ấy.

Cho dù có thì chưa được sự đồng ý của Vương Tri Tranh, Trần Hoài cũng không dám tùy tiện gửi hình.

[ Đổng Hân Hân ]: Khinh bỉ, ông cũng biết nghe như đang mượn cớ hả…

Không biết phải đối phó với đủ mọi cách dụ dỗ của Đổng Hân Hân ra sao, Trần Hoài chỉ im lặng không hé miệng, Đổng Hân Hân cũng đành không đánh mà lui.

[ Đổng Hân Hân ]: T-T có cần phải giấu nam nhân của mình kỹ thế không, haiz, thôi vậy, đến hôm cưới nhớ nhất định phải tới đấy…

Trần Hoài lúc này rất sảng khoái đồng ý.

[ Trần Hoài ]: Nhất định rồi.

Trần Hoài nhắn tin với Đổng Hân Hân xong, đang chuẩn bị xem TV thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Hửm, sao lại có người bấm chuông?” Trần Hoài có chút sốt sắng, chủ nhà không có mặt, một mình ở trong nhà người ta, cảm giác không dễ giải thích.

Không cần để ý, Trần Hoài quyết định bơ tiếng chuông cửa.

Kết quả người đứng ngoài cửa vẫn không từ bỏ ý định mà liên tục nhấn chuông, sau đó còn đập cửa rầm rầm, mơ hồ còn có tiếng nói, nhưng bởi vì tường cách âm mà không nghe rõ ngoài cửa nói gì.

“Chẳng lẽ có chuyện gấp?” anh vừa nghĩ vừa nhắn một tin cho Vương Tri Tranh, nói rõ tình huống.

Vương Tri Tranh lúc này lại rất nhanh nhắn tin đáp lại: “Chắc là hàng xóm, em ra mở cửa thử xem.”

Trần Hoài: “… Vậy người ta hỏi em là ai, phải trả lời sao?”

“Dựa theo tình hình thực tế mà nói.”

“Dựa theo tình hình thực tế?” nói mình là đồng nghiệp cùng công ty? làm gì có đồng nghiệp nào nửa đêm nửa hôm vô duyên vô cớ đơn độc ở một mình trong nhà người ta.

Trần Hoài muốn phát điên.

“Chồng.” Vương Tri Tranh rất nhanh đáp lại thắc mắc của anh.

Trần Hoài quyết định phát điên.

“Hàng xóm đều biết anh là gay sao?” Trần Hoài đối với lối sống buông thả của chồng mình khó mà tin nổi.

“Không rõ lắm, hàng xóm tới gõ cửa nhất định biết.” Vương Tri Tranh hoàn toàn tự tin.

Tuy rằng tinh thần đang bị đả kích nghiêm trọng nhưng Trần Hoài vẫn lủi tha lủi thủi đứng dậy ra mở cửa.

“Đến đây.” Trần Hoài cũng có chút bạo phát, lúc đi tới cửa, chuông cửa lại réo lên ầm ĩ.

Đây là kiểu hàng xóm chấp nhất gì thế không biết.

Kết quả, vừa mở cửa ra lại thấy một gương mặt quen thuộc, chính là cậu thanh niên vừa gặp trong thang máy lúc nãy.

Cậu thanh niên kia nói rất quen thuộc với tầng này là chỉ nhà của Vương Tri Tranh?

“A Tranh, sao anh lại lâu quá vậy…” lời nói của thanh niên vừa ra được nửa liền im bặt, kinh ngạc nhìn Trần Hoài: “Sao lại là anh?”

Lại lập tức kinh hãi: “Không thể nào, Vương Tri Tranh đã chuyển đi rồi?”

Dứt lời liền ló đầu vào nhà ngó nghiêng: “Hình như chưa chuyển…”

Trần Hoài đáp: “Tôi là đồng nghiệp của anh ấy.”

“Đồng nghiệp?” thanh niên kia nghi ngờ quan sát Trần Hoài một chút: “Xưa nay anh ấy đâu có dẫn đồng nghiệp về nhà đâu.”

Trần Hoài ho nhẹ một tiếng.

“A Tranh có nhà không?” người kia tiếp tục ló đầu vào ngó nghiêng.

Trần Hoài bất động thanh sắc ngăn cậu thanh niên kia ở ngoài cửa: “Anh ấy còn chưa về, cậu có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ tìm anh ấy nói chuyện phiếm thôi.” Đối phương nhún nhún vai, nghi ngờ nhìn Trần Hoài: “Anh thật sự là đồng nghiêp của anh ấy?”

Trần Hoài khẽ mỉm cười: “Cậu thấy sao?”

Thanh niên dường như nhận ra cái gì, đột nhiên trợ to hai mắt: “Anh không phải là bạn giường của anh ấy đấy chứ?”

Trần Hoài: “….”

Sao tư tưởng của người này lại xấu xa quá vậy?

Thanh niên dường như nhận ra mình đã nói lỡ lời, nhanh chóng lúng túng sửa lại: “Ý của tôi là… bạn trai.”

“Cũng không khác biệt lắm.” Trần Hoài ngẫm lại, chuyện kết hôn khủng bố như thế không cần tùy tiện đem ra hù dọa đối phương.

Đối phương lập tức ảo não: “Đệt, tôi theo đuổi anh ấy lâu như vậy, giờ đột nhiên anh ấy đã có bạn trai, một chút dấu hiệu cũng không có, thật không khoa học.”

Đúng là một chút dấu hiệu cũng không có, nửa tháng trước đến chính tôi cũng không biết chuyện sẽ phát triển tới mức này…

Trần Hoài nội tâm thổn thức, lập tức ý thức được hóa ra người này đang theo đuổi Vương Tri Tranh.

Lão Vương, được lắm!

Chẳng trách anh ấy nói hàng xóm tới gõ cửa khẳng định biết xu hướng tình dục của anh ấy.

Trần Hoài quan sát đối phương một chút, tuy rằng ăn mặc đẹp đẽ dung mạo vô cùng thanh tú, lời nói mặc dù có chút buông thả, nhưng trong thang máy Trần Hoài cũng đã nhìn ra cậu nhóc này chỉ là cọp giấy không răng nanh.

Tâm lý xoay chuyển qua mấy khúc quẹo, trên mặt lại ngụy trang vẻ đàng hoàng trịnh trọng: “Aiz, anh ấy chính là người hiểu biết thế đó…”

Không biết người kia lúc này có tâm tình gì, lúng túng sững sờ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Xem ra tôi không có cơ hội rồi.”

Trần Hoài đáp lại: “Tôi cũng thấy vậy.”

Người kia phẫn nộ: “Làm sao mà nam nhân tốt đều có bạn trai hết thế.”

“Đúng vậy” Trần Hoài lời nói ý vị sâu xa: “Cho nên cậu phải tranh thủ tìm một nam nhân tốt mà gả đi.”

Người kia: “… Anh và A Tranh thực sự xứng đôi, tôi phục.”

“Hả?” Trần Hoài cảm thấy không hiểu rõ câu nói vừa rồi.

“Nói chuyện độc ác như nhau.”

“Đại ca.” Trần Hoài biểu thị không phục: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, được không?”

“Thấy chưa, còn thích ngụy biện như nhau.” Đối phương bổ sung.

Đuổi được tình địch đi, Trần Hoài lập tức gửi tin nhắn sặc mùi tra hỏi cho Vương Tri Tranh.

“Lão Vương, anh cư nhiên dám nuôi nam nhân ở dưới lầu, có phải muốn trèo tường rồi có phải không?”

Lão Vương trả lời: “Chồng em muốn trèo tường còn phải cần phải chuẩn bị sao? Chút chuyện cỏn con đó đâu cần phí nhiều sức lực tới vậy.”

Đệt, nói tự tin gớm, còn không cảm thấy nhục nữa chứ.

Trần Hoài quả thực muốn bắt Vương Tri Tranh quỳ bàn giặt.

Nhưng anh còn chưa nghĩ ra phải đay nghiến thế nào, Vương Tri Tranh liền nhắn thêm một tin nữa.

“Đó là hàng xóm dưới lầu, tên Truyền Khả Dương, lát về nhà anh sẽ giải thích cho em.”

“Đến tên cậu ta anh cũng biết rõ, còn dám nói chưa sẵn sàng quá trớn?”

Vương Tri Tranh hiển nhiên không dễ bị dụ như vậy, ung dung nhắn lại một tin.

“Nếu không phải anh còn chưa ngủ với em, thì suýt chút nữa anh đã tin là em đang ghen đấy.”

Trần Hoài tự cổ vũ chính mình: Không thể thua.

“Anh cư nhiên không bị lừa, anh nhất định không yêu em thật lòng.”

“Anh chỉ là chưa bị tình yêu che mờ hai mắt mà thôi.”

“… Anh thật biết tìm cớ cho mình.”

“Aiz, Vương tổng dù sao cũng là phái thực lực.”

Vì vậy lần giao tranh này, vẫn là Trần Hoài thất bại mà kết thúc.

Trần Hoài lại một lần nói câu xúc động: tuổi trẻ mà đã có thể ngồi ở vị trí quản lý cấp cao, da mặt người kia nhất định không thể mỏng.

Trần Hoài lại một lần nói câu xúc động: tuổi trẻ mà đã có thể ngồi ở vị trí quản lý cấp cao, da mặt người kia nhất định không thể mỏng.

Cuộc họp này của Vương Tri Tranh kết thúc rất muộn, chờ tới khi hắn lê cái thân uể oải trở về nhà, Trần Hoài đã ngủ quên trên ghế sô pha.

Trần Hoài ngủ rất thính, nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động là đã tỉnh lại.

“Lão Vương, anh đã về rồi.” Trần Hoài giọng buồn ngủ nói một câu, cuống họng còn mang theo chút khàn khàn.

Đây là lần đầu tiên Vương Tri Tranh tăng ca đêm khuya trở về nhà, mà trong nhà vẫn sáng đèn có người chờ mình.

Trước đây hắn luôn cảm thấy nhà mình quá lớn, ở một mình thực sự quá trống trải, thế nhưng lúc này ánh đèn vàng ấm áp đã lấp đầy mọi khoảng trống trong nhà, Trần Hoài ngồi dưới ánh đèn, hai chân cuộn trên ghế sô pha, hai mắt tròn xoe nhìn hắn.

Hắn nhất thời cảm thấy không gian xung quanh dường như đã được ánh đèn ấm áp bao kín, không còn sự trống trải lạnh lẽo như trước đây nữa.

“Ừm.” hắn đáp lại một tiếng, cổ họng bởi vì thuyết trình cả ngày mà có chút khô khốc, hắn nhấc chiếc hộp đồ ăn trong tay lên, cố gắng không để giọng mình nghe như đang uể oải: “Anh mang bữa khuya đề cho em nè.”

“Hu ra!” Trần Hoài còn chưa tỉnh ngủ hẳn, dựa theo bản năng hoan hô một tiếng, thoạt nhìn có chút ngu ngốc.

Vương Tri Tranh để đồ ăn xuống bàn, kéo Trần Hoài đứng dậy: “Đi rửa mặt trước đã.”

Trần Hoài rửa mặt xong đã thấy Vương Tri Tranh ngồi ở cạnh bàn ăn, dựa người vào thành ghế, giống như tư thế buông lỏng toàn thân sau mệt mỏi.

Trần Hoài thấy trên người Vương Tri Tranh vẫn còn mặc chính trang, liền đi tới, đẩy lưng hắn một chút: “Anh cởi vest ra trước đi.”

Vương Tri Tranh miễn cưỡng giơ hai tay lên, Trần Hoài cũng không nói gì, thuận thế giúp hắn cởi áo, tiện tay khoát luôn lên thành ghế.

“Trong nhà có vợ đúng là không giống trước a ~” Vương Tri Tranh cảm khái.

Trần Hoài: “…”

Thôi, nể tình anh mệt thành như vậy, trước mắt không thèm tính toán với anh.

“Họp gì mà muộn quá vậy?” Trần Hoài vẫn luôn đi theo làm các dự án với Vương Tri Tranh, mặt nào cũng tiến hành thuận lợi, anh không nghĩ ra được có chuyện gì lại khiến Vương Tri Tranh hao tâm tốn sức đến thế.

“Vẫn là dự án với bên Gia Da.” Vương Tri Tranh cũng không che giấu: “Lục Ngọc Ca đã hủy bỏ mọi điều khoản đã thương thảo xong xuôi lúc trước, anh ta muốn bàn bạc lại lần nữa.”

Trần Hoài vừa lấy đôi đũa ra liền dừng tay: “Sao đột nhiên lại như vậy?”

Dự án này cũng đã bàn bạc xong xuôi một thời gian, dựa vào lịch sự hợp tác giữa Thái Thương và Gia Da, cho dù cũng có chút ý nghĩa khác biệt nhưng cũng không đến mức xóa bỏ hết mọi điền khoản đã thương thảo xong như thế.

Vương Tri Tranh cười nói: “Không phải đột nhiên, chuyện này đã diễn ra nhiều lần trong quá trình hợp tác.”

Hắn nhìn Trần Hoài ý vị sâu xa nói: “Anh còn hoài nghi liệu có phải là hắn ta đã biết chuyện chúng ta đã kết hôn rồi không?”

“Không phải chứ?” Trần Hoài biểu thị hoài nghi.

“Cũng chưa chắc.” Vương Tri Tranh tiếp tục bình tĩnh ăn khuya: “Dù sao anh và em ân ái cũng không show đặc biệt rõ ràng.”

Rõ ràng là một mình anh show ân ái nhá!

Trần Hoài đối với câu nói này rất không phục, anh cảm thấy mình vẫn tương đối khiêm tốn.

“Chủ yếu Lục Ngọc Ca cũng không phải loại người vì lam nhan mà giận cá chém thớt, đối với gã mà hắn ta mà nói, lợi ích so với ái tình còn quan trọng hơn.” Vương Tri Tranh phân tích tâm lý của Lục Ngọc Ca: “Cho nên chỉ có thể nói là hắn có chủ ý khác.”

“Ví dụ như?” Trần Hoài hiếu kỳ.

“Ngay từ khi bắt đầu hắn ta đã không có ý định hợp tác với chúng ta ở dự án này.” Vương Tri Tranh ngữ khí vô cùng khẳng định.

“Vậy gã hao tâm tổn trí lớn như vậy để làm gì?” Trần Hoài cảm thấy đây không giống phong cách của Lục Ngọc Ca.

“Ai mà biết được?” Vương Tri Tranh nhún nhún vai.

“Nếu quả thật như lời anh nói, hắn ta căn bản không định hợp tác với Thái Thương, vậy sao anh còn bỏ nhiều tinh lực vào dự án này quá vậy?” Trần Hoài có chút lo lắng.

Vương Tri Tranh cười nói: “Dự án này anh nhất định phải làm, nhưng cũng không nhất định phải hợp tác với Gia Da.”

Trần Hoài nghe vậy liền bừng tỉnh, rồi lập tức minh bạch nghĩa bóng trong lời hắn nói.

Hôm nay Vương Tri Tranh mở một cuộc họp dài dằng dặc như vậy, là bởi vì Gia Da nhưng lại không hẳn vì hùa theo yêu cầu điều chỉnh yêu cầu hợp tác với Gia Da.

Trần Hoài đối với sức quan sát, năng lực giải quyết và sự quyết đoán của Vương Tri Tranh lại có thêm một nhận thức mới, thế nhưng anh cũng rất vui sướng nhận ra trong dự án này coi có rất nhiều bộ phận đang tiến hành làm bí mật, bởi vậy, tuy rằng tràn ngập tò mò nhưng cũng không dám hỏi thêm.

Đồ ăn trên bàn đã vơi đi phân nửa.

Trần Hoài lại vận động não: “Anh có từng nghĩ rằng, Lục Ngọc Ca là bởi vì em nên mới cố ý tìm cớ?”

Vương Tri Tranh thật sự nghiêm túc suy tư một chút, cuối cùng cho ra kết luận: “Là hắn ta tự bày ra một đống việc rách nát, anh thực sự không nhìn ra có điểm nào liên quan tới em.”

Trần Hoài chưa từ bỏ ý định: “Có khả năng là hắn ta đang che giấu nội tâm.”

Vương Tri Tranh gật đầu: “Vậy phỏng chừng hắn ta không chỉ có vấn đề trong tình cảm mà còn có chút bại não.”

Trần Hoài mặt không chút cảm xúc: “Lão Vương, anh đang tự ám chỉ mình bại não à?!”

Dù sao Lục Ngọc Ca đối với mình cũng chỉ là chút tình cảm quá khứ, còn vị trước mắt này không hiểu sao đã kết hôn với mình, bàn về trình độ bại não, ai dám so với hắn?

Dường như Vương Tri Tranh đã nhận ra mình đã sai, liếc mắt đưa tình nhìn Trần Hoài, ngôn từ tha thiết: “Aiz, vì để xứng đôi với em mà anh đành phải hạ chỉ số thông minh của mình xuống hai bậc.”

“Anh dụng tâm chăm sóc em như thế, em ngàn vạn lần không được phụ lòng anh nhé.” Vương tổng biểu thị bản thân đã hi sinh rất lớn.

Trần Hoài cảm thấy mình không thể tiếp tục chịu thua, vì vậy đập bàn cái rầm, nỗ lực bày ra bộ mặt mụ già đanh đá vô cùng chuyên nghiệp: “Nói! Nam nhân tầng dưới là thế nào?”

“Cậu ta là hàng xóm ở tầng dưới, có lần gặp mặt trong thang máy, rồi ai về nhà nấy, chuyện sau đó em cũng thấy rồi đó…” Vương Tri Tranh khai tuốt tuột, còn giả bộ thở dài: “Anh cũng phiền não lắm…”

Nói tới đây, trên mặt lại toát ra một tia thú vị: “Có lẽ sau hôm nay, phiền nào này sẽ được giải quyết.”

Trần Hoài giờ mới hiểu được vì sao Vương Tri Tranh lại để mình một mình tới nhà hắn còn khuyên mình ra mở cửa, hắn đã sớm biết người ngoài cửa là ai, đây căn bản là chuyện hắn muốn xảy ra.

Vốn là Trần Hoài phải cảm thấy khó chịu khi bị lợi dụng mới đúng, nhưng thấy lão Vương giữ mình trong sạch dứt khoát chặn đứt những người theo đuổi mình như vậy, ngược lai khiến Trần Hoài cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cảm giác khóe miệng sắp không khống chế được mà nhếch lên tới nơi, Trần Hoài thầm nói một tiếng không tốt, tính cách mất tự nhiên sắp bị phá vỡ, vì vậy nhanh chóng tiếp tục tỏ ra sừng sộ: “Ở gần nhà nhau như vậy, chả lẽ anh chưa từng nghĩ sẽ tiến tới với người ta sao…”

Nói thật, cậu thanh niên kia nhìn cũng không tồi, về phương diện ngoại hình, hẳn là một người rất được hoan nghênh.

Vương Tri Tranh thản nhiên: “Còn không phải là chưa kịp tiến tới đã kết hôn rồi sao…”

Trần Hoài:…????

Trần Hoài: “Lão Vương, em cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta một lần nữa lại bi khiêu chiến.”

Vương Tri Tranh cười ha ha, vươn tay xoa xoa đầu Trần Hoài một cái: “Đùa thôi, anh sẽ không ngoại tình.”

Trong lòng Trần Hoài khẽ rung động: “Vậy nếu anh ngoại tình thì sao?”

Vương Tri Tranh nhìn Trần Hoài: “Anh sẽ không ngoại tình, quyền quyết định không phải ở anh… mà là ở em.”

Trần Hoài sững sờ.

“Chúng ta đã kết hôn rồi, nếu như anh ngoại tình, vậy thì đó không còn là chuyện của một mình anh nữa.” Vương Tri Tranh nói, ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh, tựa như đang bàn chuyện công việc với Trần Hoài, không chút thăng trầm, đơn thuần tùy việc mà xem xét: “Cho nên anh tôn trọng quyết định của em, em quyết định thế nào, anh sẽ phối hợp với em.”

Bọn họ đã kết hôn được một thời gian, Vương Tri Tranh luôn biểu thiện hắn rất có quyết tâm với cuộc hôn nhân này, hắn rập khuôn từng bước kiên định, khiến Trần Hoài từ từ bước ra khỏi thế giới vốn đã đóng kín của mình.

Hiện tại, Vương Tri Tranh để cho Trần Hoài nhìn thấy, hắn không chỉ có quyết tâm mà cũng rất cẩn trọng, hắn một đường chú ý tới cảm thụ của Trần Hoài, nhưng cũng không bức bách Trần Hoài phải tỏ thái độ giống như hắn, cũng không buộc đối phương nhất định phải đi cùng con đường như mình, hắn một mình xông pha lên phía trước gạt bỏ toàn bộ bụi gai sau đó dừng lại chờ Trần Hoài tiến tới.

“Thế nhưng…” Vương Tri Tranh dừng một chút, cân nhân tìm tờ: “Đây chỉ là tạm thời, cuộc hôn nhân của chúng ta được luật pháp bảo vệ, lẽ ra phải được tất cả mọi người chúc phúc, cho nên, anh cũng không thể chấp nhận việc cả đời phải giấu diếm.”

Cả đời….

Trần Hoài xưa nay không biết, hóa ra Vương Tri Tranh đã nghĩ xa tới vậy.

Mình còn chưa mở hết lòng ra với hắn, thậm chí còn chưa thấy rõ toàn cảnh con đường phía trước, mà đối phương đã vạch xong xuôi kế hoạch tương lai.

Không hổ là Vương tổng, thực sự biết nhìn xa trông rộng!

Trần Hoài thổn thức.

“Yên tâm đi, lão Vương.” Trần Hoài vỗ vai Vương Tri Tranh tựa như anh trai vỗ vai emt rai, ngữ khí trịnh trọng: “Em nhất định sẽ cho anh một danh phận.”

Vương Tri Tranh khẽ bật cuoif, đứng dậy nói: “Được rồi, rửa mặt rồi đi ngủ.”

Vương Tri Tranh đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một bộ đụng cụ vệ sinh cá nhân mới đưa cho Trần Hoài: “Đây là của em.”

Trần Hoài tiếp nhận.

Vương Tri Tranh liền bổ sung thêm: “Là một cặp với bộ của anh, đặc biệt xứng đôi.”

Trần Hoài đã tập mãi thành quen với kiểu ngữ khí đong đưa này của Vương Tri Tranh, vô tình nhún vai một cái, lập tức do dự hỏi: “Vậy tối nay em ngủ ở đâu?”

Vương Tri Tranh sán lại gần: “Em cảm thấy mình nên ngủ ở đâu?”

“Không phải là ngoài sô pha đấy chứ?” Trần Hoài khinh bỉ: “Tâm trả thù của anh không nặng vậy chứ?”

“Hình tượng của anh trong lòng em sao lại nham hiểm vậy chứ hả?” Vương Tri Tranh tỏ ra không hiểu: “Em cứ ngủ trong phòng ngủ đi.”

Trần Hoài: “….”

Vương Tri Tranh bổ sung: “Anh ngủ ở phòng bên cạnh.”

Trần Hoài: “Này sao được…”

“Nói cũng phải, vốn chúng ta phải tiến vào giai đoạn anh và em ngủ cùng giường mới hợp lý, kết quả chúng ta là vợ chồng mà lại phải chia phòng ngủ, biết trách ai đây?” Vương Tri Tranh oán giận.

“Trách anh ấy!” Trần Hoài không phục: “Lần trước là ai nhất định tỏ ra đạo đức kiên quyết không ngủ cùng em?”

Vương Tri Tranh thắt tim, bản thân hiếm khi chính nhân quân tử một lần, không hiểu sao đối phương lại không thấy cảm kích mà lại còn lôi chuyện này ra phản kích mình, thực sự rất rất không đáng!

Hắn đẩy Trần Hoài vào buồng tắm trong phòng ngủ chính: “Em mau tắm rửa đi.”

Trần Hoài bước vào buồng tắm, Vương Tri Tranh nới lỏng cổ áo, thả thân xác uể oải ngồi xuống ghế sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Cửa phòng ngủ chính không khóa, tiếng âm nhạc du dương cùng tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra.

Vương Tri Tranh khẽ mỉm cười, căn nhà này, cuối cùng cũng có nhân khí và tiếng người.

Nếu là trước đây, khi vừa về tới nhà hắn sẽ mở ti vi đầu tiên, nhằm khiến cho căn nhà không yên lặng một cách quá mức.

Hắn không sợ cô độc, thế nhưng nhiều khi trong hoàn cảnh quá mức yên tĩnh sẽ khiến con người bất giác rơi vào những cảm xúc không mong muốn trong quá khứ.

Lý do khi lúc đầu quyết định kết hôn đã không còn quan trọng.

Quan trọng là… bây giờ hắn thật sự muốn bảo vệ chở che cho cuộc hôn nhân này.

Cuộc hôn nhân này vốn không nên bắt đầu, cũng là một cuộc không nhân không rõ ràng.

Liệu, có cần nói rõ với Trần Hoài?

Em ấy sẽ tiếp nhận sao?

Trong lúc xuất thần, di động để trên bàn đột nhiên vang lên, hắn liếc nhìn, là di động của Trần Hoài, trên màn hình hiển thị cái tên “Đổng thái hậu.”

Vương Tri Tranh mang di động tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa: “Tiểu Hoài, em có cuộc gọi này.”

Tiếng Trần Hoài truyền ra từ ván cửa: “Anh cứ tắt máy đi, lát em gọi lại.”

“Ừ.” Vương Tri Tranh đáp, kết quả có thể là do quá mệt mỏi mà tay ấn nhầm vào nút nghe.

Vương Tri Tranh: “…” đây thực sự là ngoài ý muốn.

Hắn vừa định nhanh tay lẹ mắt nhấn tắt đi, kết quả di động truyền ra một giọng nói vang dội: “Này, bảo bối cưng…”

Vương Tri Tranh:!!!!

Cô gái ở đầu dây hiển nhiên là một người tương đối nôn nóng, thấy không ai trả lời, lập tức rống lên: “Yah yah yah…. Có nghe thấy không?”

Vương Tri Tranh điều chỉnh tâm tình một chút, dùng giọng nói vừa trầm thấp vừa mị lực ngày thường của mình đáp lại: “Thật xin lỗi, Tiểu Hoài hiện đang tắm…”

Cô gái bên kia trầm mặc.

Vương Tri Tranh kiên nhẫn chờ phản ứng của đối phương, quả nhiên, không bao lâu sau, cô gái kia hét ầm lên, mà nội dung gào thét cũng thực khiến hắn bất ngờ.

“A a a a a …….. anh là bạn trai của Trần Hoài phải không?”

Vương Tri Tranh nhướn lông mày một chút, hắn không ngờ Trần Hoài cũng không phải hoàn toàn che giấu chuyện của bản thân – xem ra tình hình còn lạc quan hơn đánh giá của mình.

Vương Tri Tranh tâm tình thoải mái: “Đúng vậy, tôi là người yêu Tiểu Hoài, em ấy đang tắm, lát nữa em ấy sẽ gọi lại cho cô.”

“Trần Hoài đang tắm?” trọng điểm chú ý của đối phương dường như hơi lạc quỹ đạo.

Vương Tri Tranh không suy nghĩ nhiều “Ừ” một tiếng.

Đối phương nở nụ cười kì quái, lập tức nói tiếp: “Không cần gọi tên đó nữa, nếu anh là người yêu của tên đó, vậy nói với anh càng tiện, bớt một việc.”

Vương Tri Tranh không hiểu ra sao.

Đầu dây tiếp tục: “Tôi là Đổng Hân Hân, bạn thân hồi đại học của Trần Hoài, tháng sau tôi kết hôn, vốn muốn gọi Trần Hoài là bảo cậu ấy dẫn theo người yêu đi cùng, tôi đã chuẩn bị chỗ ngồi xong xuôi rồi, nếu anh trực tiếp nghe điện, vậy tôi hỏi ý anh luôn.”

Vương Tri Tranh trầm ngâm một chút: “Ý Tiểu Hoài thế nào?”

Đổng Hân Hân chắc như đinh đóng cột nói: “Cậu ấy muốn hỏi ý anh rồi mới quyết định, cho nên, anh đẹp trai này, ý anh thế nào?”

Vương Tri Tranh cười nói: “Nếu như Tiểu Hoài không có ý kiến, vậy tôi nhất định có mặt.”

Đầu dây truyền tới tiếng hoan hô: “Quá tốt rồi.”

Đổng Hân Hân nói xong liền tuôn trào: “Vừa rồi Trần Hoài còn khoe với tôi rằng anh còn đẹp trai hơn tên đó, anh có thể tới thật sự quá tuyệt, đến lúc đó nhất định phải chọc mù mắt chó của toàn trường bọn tôi nhé.”

Vương Tri Tranh tinh thần sảng khoái, nhưng ngoài miệng vẫn hết sức khách khí: “Tiểu Hoài nói quá rồi, cô dâu nhất định là tâm điểm đẹp nhất trong lễ cưới.”

Tính cách Đổng Hân Hân tuy rằng khá hướng ngoại nhưng vẫn biết chừng mực, tuy rằng nội tâm hết sức tò mò thân phận người yêu của trh cùng chuyện tình yêu của họ, nhưng rốt cuộc vẫn là người lạ chưa quen biết nhau, nên không tiện bát quái chuyện của bọn họ.

Hai người khách sáo thêm vài câu, liền cúp diện thoại.

Lúc này, Trần Hoài cũng vừa tắm xong, đang lau tóc đi ra phòng khách, liền thấy Vương Tri Tranh mỉm cười sung sướng nhìn mình.

Từ trước tới giờ, Trần Hoài chưa từng thấy Vương tổng cười tới dâm dãng (?) như thế, nhất thời run một cái, lùi về sau hai bước phòng bị: “Lão Vương, anh bị ma nhập à?”

Vương Tri Tranh tiếp tục tủm tỉm: “Sao có thể?”

Trần Hoài: “Vậy sao lại cười khả ố thế?”

“Khả ố?” Vương Tri Tranh sờ sờ khóe miệng mình, tỏ ra phi thường thất vọng đối với năng lực phân tích biểu tình của Trần Hoài: “Đây rõ ràng là nụ cười yêu thương và thấu hiểu.”

Trần Hoài: “…”

Trần Hoài: “Lão Vương, phòng làm việc của anh ở đâu?”

Anh quyết định tìm xem trong phòng làm việc của Vương Tri Tranh có cất giấu tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo gì đó hay không, nếu không loại vi buồn nôn tới buồn nôn đi này của Vương tổng quả thực không cách nào giải thích.

Vương Tri Tranh không hiểu ra sao, nhưng vẫn chỉ chỉ một gian phòng: Kia, sao vậy?”

Trần Hoài quang minh lẫm liệt: “Không có gì, hiếu học thôi.”

Chờ lát nữa Vương Tri Tranh đi tắm rồi lén thăm dò một chút.

Trần Hoài thầm lên kế hoạch.

Vương Tri Tranh lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, lên tiếng: “Ngồi xuống đây, anh lau tóc cho.”

Trần Hoài nội tâm chấn động, tay cầm khăn bông nhất thời cứng đờ: “Lão Vương, anh nghiêm túc?”

Vương Tri Tranh nhíu mày: “Đương nhiên.”

“Này sao được…” Trần Hoài lon ta lon ton chạy tới ngồi xuống: “Đừng dùng lực nhé, cẩn thận rụng tóc em, cũng đừng làm ướt áo ngủ của em.”

Không ngờ trong sinh thời lại có thể khiến Vương tổng phục vụ cho mình, Trần Hoài nhất thời có tâm trạng hả hê tựa như nông nô được cách mạng giải phóng.

Vương Tri Tranh vốn nghe câu đầu của Trần Hoài còn tưởng anh sẽ từ chối, kết quả người ta cũng chỉ giả bộ khách khí một chút, hành động lại một chút cũng không thấy do dự, đúng là được voi đòi tiên mà.

Vương tổng lúc này đã đánh mất năng lực phán đoán có thể thấy sự cao hứng toát ra từ khắp khuôn mặt, hoàn toàn mù quáng cảm thấy Trần Hoài thực sự không chút nào làm ra vẻ.

Đặc biệt đáng yêu.

Vì vậy Vương tổng cũng hớn ha hớn hở nhận khăn bông lau tóc cho Trần Hoài, còn đặc biệt cẩn thận nhớ kỹ yêu cầu của vợ ….

Không dùng sức, không làm rụng tóc, không làm ướt áo.

Thực sự chu đáo đến không dám nhìn thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.