Thông báo hệ thống: Tinh Tinh mở đèn huỳnh quang đã mời bạn tham gia nhóm “Vương tổng dù sao cũng là của mọi người”
Trần Hoài:….
[Hôm nay Vương tổng thuộc về tôi]: Trần Hoài, đồ yêu quái đê tiện, hãy nhận của lão nương 1 kiếm.
[Hoài thủy dễ uống]: Mấy người bình tĩnh đi.
[Hôm nay Vương tổng thuộc về tôi]: Nói, ông và chồng tôi từ lúc nào thì thân thiết như vậy?!
Trần Hoài nhìn mấy chữ “chồng tôi” cảm thấy vô cùng vô cùng chướng mắt.
[Hoài thủy dễ uống]: Cảm ơn mọi người, chúng tôi đang ở bên nhau o(∩_∩)o
[Hôm nay Vương tổng thuộc về tôi]: Không biết xấu hổ!
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Không biết xấu hổ! [Giơ ngón giữa]
[Kính mắt gấu mèo]: Không ngờ cuối cùng người có thể đẩy ngã Vương tổng lại là Trần Hoài ông, thế sự khó lường.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Lẽ nào thời đại này thật sự nam nhân với nam nhân mới là chân ái, dị tính luyến chỉ để nối dõi tông đường?!
[Tôi hôm nay* Vương tổng]: Tôi nguyện ý nối dõi tông đường cho Vương tổng [lăn lộn gào khóc] (*chữ ngày-hnay trong cái câu “tôi hnay Vương tổng”: 我日 trong t.trung đồng nghĩa với fuck aka chịch, đệt…vv ý:p Nói cách khác tên bả đặt là tôi đ*t Vương tổng:v cảm ơn bạn Jiyongphuong đã giúp đỡ)
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: đậu, tên bà kiểu gì vậy?
[Tôi hôm nay Vương tổng]: Đây chính là tiếng lòng của tôi
[Tôi hôm nay Vương tổng]: ngày, một động từ hoàn mỹ…
[Làm thay thẻ tín dụng]: lầy quá vậy,,,
[Tôi ngày mai Vương tổng]: Tôi cũng thay….
[Tôi ngày kia Vương tổng]: Xếp hàng xếp hàng….
Các nữ đồng nghiệp dồn dập thay đổi tên nick….
…..
Trần Hoài nhìn đám đồng nghiệp càng ngày càng lầy lội, mồ hôi chảy ròng ròng rụt cổ lại, tắt máy không dám đọc nữa.
Lúc này vừa vặn đã tới nơi, hướng dẫn viên lâm thời vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, thưa các anh chị, chúng ta đã tới chân núi Phi Luyện Sơn, Phi Luyện Sơn là một ngọn núi nổi tiếng nhất H thị….”
Tất cả vừa nghe HDV thuyết minh vừa nối đuôi nhau xuống xe, Trần Hoài đi theo sau Vương Tri Tranh, vừa xuống xe liền thấy Ngụy Lai Thu phong tao đứng chờ một bên, sau lưng cậu ta là chiếc siêu xe thể thao cực kỳ chói mắt, đứng bên cạnh là Lý Thư Mộc.
Trần Hoài lúc này mới chợt nhận ra hôm nay Lý Thư Mộc không đi cùng xe với bọn họ, hóa ra là ngồi xe Ngụy Lai Thu tới.
Trần Hoài cảm khái: phú nhị đại vĩnh viễn là phú nhị đại, thẻ tín dụng bị chăn hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp tán gái.
Ngụy Lai Thu nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay: “Tranh ca, Trần Hoài, bọn tôi ở đây.”
Trần Hoài nhỏ giọng nói với Vương Tri Tranh: “Em đi tìm những người khác.” Sau đó không chờ Vương Tri Tranh trả lời đã biến mất như một làn khói.
Ngụy Lai Thu: “….”
Anh rể làm người thật quá đau khổ.
HDV du lịch nhiệt tình giới thiệu mấy câu rồi để mọi người tự do hoạt động.
Vương Tri Tranh ung dung đi tới trước mặt Ngụy Lai Thu, liếc mắt nhìn chiếc siêu xe thể thao của cậu ta: “Vẫn còn tiền mua xăng à?”
Ngụy Lai Thu ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh hai giúp em đổ xăng.”
Lý Thư Mộc: “…”
Vương Tri Tranh liếc nhìn Lý Thư Mộc một cái, cười nói: “Hôm nay trông Thư Mộc… minh diễm động lòng người.”
Lý Thư Mộc khéo léo mỉm cười: “Cảm ơn Vương tổng khích lệ.”
Cô nhìn Vương Tri Tranh muốn thấy được sự không cam lòng trong mắt hắn, lúc trước hắn không chút do dự từ chối cô, mà hiện tại, người thừa kế của Gia Da và Thái Thương đều đang vây quanh cô, hắn hẳn sẽ cảm thấy hối hận vì quyết định ban đầu của mình đi.
Nhưng là không có.
Thậm chí ánh mắt của Vương Tri Tranh còn không dừng ở trên người cô, mà lại hướng về phía đỉnh núi hất cằm: “Đi thôi.”
Ngụy Lai Thu bất đắc dĩ bước chân: “Aiz, là ai nghĩ ra kế hoạch này vậy, thời đại nào rồi mà còn loại hoạt động não tàn tập thể thế này…”
Vương Tri Tranh không để tâm tới cậu ta, nhìn xa xa thấy bóng lưng Trần Hoài đã cùng đại đa số người đi được một đoạn, liền tăng nhanh cước bộ.
“Nè nè, chậm một chút, ở đây còn có một cô gái đó.” Ngụy Lai Thu kêu lên.
Vương Tri Tranh ba bước thành hai bỏ rơi Ngụy Lai Thu, khi leo tới giữa sườn núi liền thấy Trần Hoài vẫn dừng chân ở chỗ cũ, còn mấy người trong nhóm thì lại rải rác ở phía trên.
“Em ở đây chờ anh à?” Vương Tri Tranh tâm tình sung sướng.
Kiều Tinh ở phía trước quay đầu lại: “Trần Hoài, nào, lần nữa.”
Sau đó hai người liền chơi oẳn tù tì, kết quả Kiều Tinh thắng, anh ta vui sướng bước lên một bước.
Trần Hoài nước mắt lưng tròng nhìn về phía Vương Tri Tranh: “Bọn em chơi oẳn tù tì đó.”
Hóa ra, mấy người bọn họ leo núi, Hùng Mặc cảm thấy đi không rất nhàm chán, vì vậy quyết định mọi người cùng chơi oẳn tù tì, thắng có thể đi 1 bước, xem ai may mắn lên đỉnh núi trước.
Hiển nhiên Trần Hoài hôm nay vận khí không tốt, một đường xui xẻo, hiện tại là người ở cuối cùng.
Vương Tri Tranh: “…”
Mình quả nhiên đã nghĩ quá tốt về nam nhân sau kết hôn.
Tưởng đối phương đang chờ mình, kết quả đối phương chỉ là đang chơi đánh cuộc (?) mà thôi.
“Nhân phẩm của em sao tệ quá vậy?” Vương Tri Tranh bụng đầy bất mãn phun tào.
Trần Hoài mặt oan ức: “Trời đất chứng giám, trước khi kết hôn, vận may của em rất tốt, nhân phẩm đều là….ừm ừm, sau đó biến mất.”
Vương Tri Tranh vô tội bị quăng một cái nồi, nhất thời hết nói nổi.
Kiều Tinh phía trên lại quay đầu lại lần nữa: “Trần Hoài, chơi tiếp.”
Vương tổng nổi điên quyết định tự mình ra trận rửa sạch oan khuất, phất tay với Kiều Tinh, mìm cười: “Tôi chơi thay Trần Hoài.”
“Để em, không cần, em tự chơi được.” Trần Hoài ngăn cản Vương Tri Tranh.
“Không được.” Vương Tri Tranh lắc lắc ngón tay, vẻ mặt huyễn khốc: “Anh cho em mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là nhân phẩm.”
Kiều Tinh vốn muốn từ chối dù sao đối phương cũng là tổng giám nổi tiếng của tập đoàn, thua thì không cam lòng, thẳng cũng không có kết quả tốt.
Nhưng mà riêng thân phận của Vương tổng đã đủ đè đầu cưỡi cổ anh, công khai từ chối thật không chút nể tình.
Kiều Tinh thầm mắng một tiếng tư bản ác độc, sau đó cười đặc biệt ngoan ngoãn: “Có thể.”
Sau đó Kiều Tinh phát hiện mình lo sẽ thắng được Vương tổng thực sự là nghĩ nhiều, Trần Hoài đúng là kiến thức được cái gì gọi là một đường mở cỗ.
Sau khi Vương Tri Tranh xuất trận, cơ hồ Trần Hoài một đường nghiền ép mọi người đi lên, tuy rằng Vương tổng cũng có lúc thất thủ nhưng tỷ lệ thắng rất cao, cơ hồ có thể bỏ qua những lần thua không tính tới.
Vì vậy trong khi mọi người đang thóa mạ tư bản vạn ác giận mà không dám nói, Trần Hoài là người đầu tiên bước lên đỉnh núi.
“Yah ~” Trần Hoài giơ chữ V đối với những người ở dưới, sau đó thừa dịp mọi người còn chưa lên, liền nắm tay Vương Tri Tranh, gãi gãi lòng bàn tay hắn một cái.
“Lão Vương thật lợi hại, sao anh làm được vậy?!” Trần Hoài cảm thấy khó mà tin nổi.
“Đơn giản “chơi đoán số tâm lý học” mà thôi.” Vương Tri Tranh cầm lại tay Trần Hoài: “Sự thật chứng minh, nhân phẩm không liên quan tới hôn nhân, mà có liên quan tới trí thông minh!”
Trần Hoài: “…”
Cái tật xấu lúc nào cũng thích khoe khoang của Vương tổng đến khi nào mới thay đổi?
“Lão Vương…” Trần Hoài lườm một cái: “Anh vô vị quá vậy, còn rảnh học cái này.”
Chơi đoán số tâm lý học gì đó… không phải do quá nhàm chán thì thật sự không có ai bỏ công đi học làm gì.
Bất quá Vương tổng dường như không giống người tẻ nhạt.
Vương tổng làm chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó.
Hắn cười đắc ý: “Đặc biệt học để lấy le.”
Trần Hoài: “….”
Sau này không cần nỗ lực tinh thần đi đả kích Vương tổng thì hơn, kết cục sau cùng vẫn là bị mình kích thích.
Trần Hoài lần thứ n tâm đắc tổng kết hậu hôn nhân.
Mấy người trong nhóm lục tục leo lên đỉnh, nhân viên hành chính phụ trách tổ chức chương trình lần này lấy ra một con ong nhỏ: “Được rồi, các bạn đồng nghiệp, chúng ta sắp sửa chính thức bắt đầu tiến hành chương trình đi thực tế ngày hôm nay…”
Ngụy Lai Thu kinh hãi: “Gì? Vừa rồi không phải là đi thực tế sao?”
Nhân viên hành chính không nhìn Ngụy Lai Thu, tiếp tục nói: “Hoạt động hôm nay của chúng ta lấy chủ đề “hợp tác’ chủ yếu chính là rèn luyện sự ăn ý giữa các đồng nghiệp với nhau, cho nên…. Ta da ta da ~ hoạt động kế tiếp chính là – thi đấu hai người ba chân.”
Trần Hoài: “….”
Vương Tri Tranh: “…”
Những người khác: “…”
Trần Hoài cảm khái: “Công ty thực sự một chút cũng không khiến chúng ta kinh hỉ.”
Nhân viên hành chính chỉ đạo mấy đồng nghiệp xách mấy túi dụng cụ tới, tiếp tục nói: “Tôi ra hiệu là mọi người chạy nhé.”
Trần Hoài: “….Vẫn có một chút kinh sợ.”
“Được rồi, mọi người tự do ghép đôi, hai người một tổ.” Hành chính dừng một chút, cười đến ý vị sâu xa: “Tốt nhất nên ghép nam nữ một đôi, làm việc không mệt mà, ha ha ha….”
Vương Tri Tranh nhìn về phía Trần Hoài: “Chúng ta một đôi.”
Trần Hoài: “Anh là nữ?”
Vương Tri Tranh khoanh tay trước ngực: “Em dám cùng tổ với nữ?”
Trần Hoài hết nói nổi nhìn hắn: “Em cùng tổ với nữ so ra an toàn hơn cùng tổ với nam đi?”
Vương Tri Tranh không chút do dự phản đối: “Đừng mơ, ngoại trừ anh, nam nữ đều nghiêm cấm.”
Trần Hoài lắc đầu thở dài: “Dục vọng chiếm hữu của nam nhân quả thật đáng sợ.”
Vương Tri Tranh hừ nhẹ một tiếng, vẫn khoanh tay trước ngực: “Vậy anh tìm người khác tổ đội?”
Trần Hoài lườm hắn một cái sắc lẻm: “Anh dám?!”
Vương Tri Tranh buông tay, trả nguyên văn lại cho Trần Hoài: “Dục vọng chiếm hữu của nam nhân quả thật đáng sợ.”
Trần Hoài: “….”
“Anh nói xem.” Trần Hoài nhìn trời: “Trên đời này còn ai xứng đôi với anh hơn em sao?”
Vương Tri Tranh không chút do dự: “Không có.”
Hai người tình thương mến thương liếc mắt đưa tình với nhau.
Nữ đồng nghiệp có nickname “Hôm nay Vương tổng thuộc về tôi” chạy tới, mắt long lanh nhìn Vương Tri Tranh: “Vương tổng, anh có người tổ đội chưa?”
Vương Tri Tranh khẽ mỉm cười, lôi Trần Hoài ra: “Ừ, có rồi.”
Nữ đồng nghiệp nhìn Trần Hoài, gương mặt không tin nổi: “Trần… Trần Hoài?”
Vương Tri Tranh ngạc nhiên nhìn Trần Hoài: “Hóa ra tên đầy đủ của em là Trần Trần Hoài?”
Trần Hoài: “…”
Nữ đồng nghiệp kinh sợ mình có chút thất thố, vội vã vò đầu cười gượng: “Ha ha, nếu Vương tổng đã có người cùng đội, vậy tôi đi tìm người khác.”
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nữ đồng nghiệp, Trần Hoài vuốt mặt, trong lòng rên rỉ: Xong đời, mình nhất định phải trở thành yêu quái đê tiện…
Bên kia, nữ đồng nghiệp quả nhiên hợp tác cùng mấy người Ngô Đế Lâm điên cuồng phun tào: “Đậu má đậu má đậu má…. Hai thằng con trai dính lấy nhau thì có gì hay ho chứ?”
Ngô Đế Lâm nghe vậy cũng không có gì để nói: “Hay cho một đôi cẩu nam nam!”
Hùng Mặc gãi cằm: “Sao tôi cứ thấy quỷ dị sao đó?”
Mấy người nghiên cứu tới, nghiên cứu đi, cũng không nghiên cứu ra được kết qảu gì, cuối cùng chỉ có thể nhất trí cho ra kết luận – Vương tổng bị trúng gió.
Vô luận các nữ đồng nghiệp có lay lắt trong gió cỡ nào, hoạt động hai người ba chân vẫn diễn ra bình thường.
Hoạt động này tuy rằng nghe qua ấu trĩ tẻ nhạt nhưng khi thật sự bắt đầu, mọi người lại cảm thấy hưng phấn dị thường.
Trần Hoài ngẩng đầu ưỡn ngực nói với Vương Tri Tranh: “Lão Vương, chúng ta phải thắng!”
Vương Tri Tranh nhìn các đội nam nữ ghép cặp xung quanh, tổ hợp mình và Trần Hoài nam nam ghép cặp có thể nói là độc nhất, gật gật đầu nói: “Phải thắng.”
Thua thì còn mặt mũi nào nữa!
Hai người làm nóng người, sau khi một tiếng súng vang lên, các đội đều hỏa tốc lao về phía trước.
“A a a…..”
“A a…..”
“A a a a …..”
Bốn phía liên tiếp vang lên những tiếng hét chói tai, các vị công chức đã lâu không vận động, giờ lại phải chạy trên tấm thảm mát xa nhất thời rít gào không ngừng, một thoáng hùng tâm tráng chí trong nháy mắt bị đè nén biến mất dạng.
“Á á á á~~~.” Trần Hoài cũng kêu la thảm thiết không ngừng, kết quả thấy Vương tổng đặc biệt bình tĩnh, hai mắt kiên nghị nhìn về phía trước, bước chân kiên định mạnh mẽ, dường như không bị ảnh hưởng một chút nào.
“Mẹ nó, lão Vương, anh không thấy đau sao?” Trần Hoài cảm thấy khó tin hỏi.
Vương Tri Tranh lời đủ ý gọn: “Đau.”
“Vậy sao anh không kêu?”
Vương Tri Tranh ánh mắt thâm trầm: “Vương tổng phải giữ thể diện.” (Jer: =))))
Trần Hoài: “…”
Nhớ lại trước đây Vương tổng đủ loại đấu trí đấu dũng, trên tất cả các phương diện Vương tổng không khỏi biểu hiện sư nhẫn nại và ý chí quật cường vượt quá mức bình thường.
Tuổi trẻ mà đã trở thành tổng giám một tập đoàn lớn, thật sự quá đáng sợ!
Hết chương 45