Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 47: Chương 47




Trần Hoài chột dạ giơ cái chân bị thương tới trước mặt Vương Tri Tranh, nỗ lực lảng sang chuyện khác: “Lão Vương, anh xem này, chân em tốt hơn rồi đó.”

Vương tổng hiển nhiên không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, liền lặp lại lời vừa nói một lần: “Giá?”

Trần Hoài vẻ mặt ghét bỏ: “Lão Vương bị xước đĩa à?”

Làm gì mà cứ lặp lại một chữ vậy.

Vương Tri Tranh tựa tiếu phi tiếu: “Em muốn cưỡi trên người anh sao?”

“Nè nè nè, anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng nhé.” Trần Hoài biểu thị không phục: “Vừa rồi rõ ràng là anh muốn em cưới.”

Vương Tri Tranh: “…. Đó gọi là cõng.”

Trần Hoài phẩy tay: “Như nhau mà.”

Vương Tri Tranh nham hiểm nở nụ cười: “Vậy anh cho em xem cưỡi và cõng khác nhau chỗ nào.”

Tiếng nói vừa dứt, Vương tổng như sớm có dự mưu mà tựa như mãnh hổ xuống núi, ừm, ở trong mắt Trần Hoài chính là một tư thế chó dữ cướp xương tiêu chuẩn, trực tiếp nhào tới trên người Trần Hoài.

Trần Hoài chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, tư thế này quen mắt ghê.

Không phải là buổi tối hôm đầu tiên Ngụy Lai Thu tới ở ké nhà Vương tổng, chính là tư thế hắn bá vương ngạnh thượng cung đó sao?

Lần đó Trần Hoài bị một cái thái sơn áp đỉnh suýt chút nữa mém ngất đi.

Lần này Vương Tri Tranh lại giở trò cũ, người còn chưa kịp đè lên, Trần Hoài đã hét ầm lên: “ A a a a….”

Ô?

Kết quả hiển nhiên Vương tổng đã có kinh nghiệm đầy mình, lần này không trực tiếp đập lên người anh mà hai tay đè lên vai Trần Hoài ấn anh nằm trên giường, còn mình quỳ gối hai bên Trần Hoài.

Tựa như con hổ vồ được mồi, chặt chẽ khống chế Trần Hoài ở dưới thân.

Quả nhiên là một tư thế “Cưỡi” tiêu chuẩn.

“Lão Vương….” Trần Hoài ý vị sâu xa nói: “Có ai từng nói với anh tư thế này rất nguy hiểm chưa…”

“Đương nhiên chưa, trước giờ anh chỉ từng cưỡi mình em.” Vương Tri Tranh nói, cúi đầu bắt đầu gặm cổ Trần Hoài.

“Anh kiềm chế chút đi, nếu anh gặp ra hỏa, em bây giờ cũng không có biện pháp giúp được anh đâu.” Trần Hoài cảm thấy mình tất yếu nên nhắc nhở Vương Tri Tranh sự thật tàn khốc này.

Vương Tri Tranh quả nhiên cứng đờ người, hận hận gặm cái cổ Trần Hoài còn ra sức cắn một cái.

“Á…. Đừng dùng sức, sẽ bị người ta thấy.” Trần Hoài lệ rơi đầy mặt, bình thường không sao, giờ lại đang đi tắm nước nóng cùng một đám đồng nghiệp, trên cổ không hiểu sao lại lộ ra mấy cái vết ô mai lộ liễu, chắc chắn đám đồng nghiệp sẽ không ngừng não bổ.

Vương Tri Tranh liều mạng: “Chính là muốn cho người ta thấy, để cái tên Lục Ngọc Ca thấy là tốt nhất.”

Bầu không khí bỗng dưng trầm mặc.

Nưa ngày, Trần Hoài trước tiên phá vỡ yên tĩnh: “Aiz, hóa ra anh ghen à?”

“Không đủ rõ ràng sao?” Vương tổng ngược lại thừa nhận đến sảng khoái, còn ngây thơ hất mặt sang một bên.

Trần Hoài cười cười, áp tay lên hai má Vương Tri Tranh, kéo đầu hắn lại đối diện mặt mình: “Quá khứ đều đã qua, anh đừng để trong lòng.”

Vương Tri Tranh không phản đối: “Hắn ta dường như không nghĩ vậy.”

Trần Hoài: “Hắn ta nghĩ thế nào có quan trọng không?”

“Không quan trọng.” Vương Tri Tranh lần này đáp lại không chút do dự, hắn cúi đầu nhìn Trần Hoài, hai người nhìn nhau đắm đuối, ánh mắt dần trở nên thâm trầm: “Thế nhưng hắn ta thực sự rất ngứa mắt.”

“Có cách nào khiến hắn bị sét đánh không nhỉ?” Vương Tri Tranh nảy sinh suy nghĩ bất chợt.

Trần Hoài im bặt uất nghẹn, Vương tổng anh đường đường là con người của xã hội chủ nghĩa, vì tiêu diệt tình địch mà không ngừng sinh ra suy nghĩ duy tâm như thế.

Nếu truyền ra ngoài chắc Vương tổng sẽ không thể lên chức được nữa đi?

Trần Hoài thầm nghĩ, vai buông lỏng, thẳng thắn dâng cần cổ của mình lên, hùng hồn tuyên bố: “Được thôi, anh cắn đi, cắn đầy cổ cũng không sao, chúng ta sẽ thường xuyên lắc lư ở trước mặt Lục Ngọc Ca, để hắn ta nhìn cho rõ.”

Nếu thật sự như vậy không biết Lục Ngọc Ca có ra tay đồ sát toàn thành hay không? Trần Hoài khẽ cân nhắc trong lòng.

“Cho nó chừa.” Vương Tri Tranh ghét bỏ hừ một tiếng: “Sau đó hắn ta không tới gặp em nữa càng tốt.”

Trần Hoài cười cười, tại sao Vương tổng ấu trĩ mà cũng mê người đến thế?

Thật là sắc đẹp họa quốc!

Trần Hoài vươn tay ôm cổ Vương Tri Tranh, thật sâu hôn lên môi hắn một cái.

Kết quả còn chưa kịp đẩy nụ hôn đi sâu hơn, Vương Tri Tranh đã ngoài ý muốn mà bối rối kéo Trần Hoài dậy.

Trần Hoài: “???”

Đệt, anh đã sớm hoài nghi lão Vương bị vô sinh rồi! (Jer: =))) đậu)

Vương Tri Tranh thở hổn hển: “Không cho cưỡi cũng không cho làm.”

Trần Hoài::”…”

Vương tổng xoay người nằm sang một bên: “Nếu còn tiếp tục thì anh có thể không kìm được mà làm em bị thương mất.”

Trần Hoài phiền muộn: “Vết thương ở chân em thật sự không nghiêm trọng.”

Trần Hoài hoài nghi mình trong mắt lão Vương thật sự làm bằng pha lê.

Vương Tri Tranh không nhìn Trần Hoài, lẩm bẩm nói: “Như vậy cũng tốt, không cần tiếp tục suy tính xem làm thế nào để cùng phòng em.”

Nếu thật sự cùng phòng, Vương Tri Tranh cảm thấy ngày mai chân Trần Hoài chắc sẽ phải bó thạch cao mất.

Trần Hoài không còn gì để nói.

Khi Ngụy Lai Thu và mọi người trở lại khách sạn, vừa mởi cửa phòng mình đã nhìn thấy một màn muốn chọc mù mắt hắn.

Đường đường giám đốc bộ bộ phận quốc tế Vương Tri Tranh và nhân viên pháp vụ Trần Hoài đang ngồi xếp bằng trên giường, giữa hai người là một bộ bài tú lơ khơ – đang chơi tiến lên.

Chơi tú là một loại phương pháp so vận khí thuần túy, Vương tổng chiếm ưu thế thông minh lại không có đất dụng võ, thua tơi bời, lúc này trên mặt đã bị dán đầy giấy.

Lúc Ngụy Lai Thu đẩy cửa ra, đúng lúc Trần Hoài và Vương Tri Tranh đang hạ bài, Trần Hoài bừa bãi cười lớn một tiếng: “Lão Vương, em lại thắng rồi.” lập tức cầm giấy dán lên hai mắt Vương Tri Tranh.

Ngụy Lai Thu:….

Mình đến cùng đã làm gì sai mà lại muốn tổn hại con mắt mình thế này?

Cha ơi là cha, cha mau tới nhìn đây này, người mà cha nhờ chăm sóc đứa con trai yêu quý của cha như thế nào này!

Cha thật sự yên tâm giao con trai bé bỏng của cha cho cái tên này sao?

Ngụy Lai Thu run rầm cập nghĩ xem có nên chụp lại một bức ảnh gửi cho cha hay không.

Trần Hoài và Vương Tri Tranh nghe thấy tiếng mở cửa liền cùng nhau quay ra nhìn, Ngụy Lai Thu vì vậy mà thấy được khuôn mặt kinh khủng của Vương tổng – hoàn toàn bị dán kín, đúng như mấy ông thầy bùa khi làm lễ, dùng vô cùng thê thảm để hình dung thực sự không chút khoa trương.

Kết quả Vương Tri Tranh lên tiếng trức, nổi giận mắng: “Có chút lịch sự nào không vậy, vào cũng không biết gõ cửa!”

Ngụy Lai Thu ủy khuất nói: “Em nhớ đây là phòng em mà?”

Vương Tri Tranh lúc này mới nhớ mình mới là tu hú tới chiếm tổ chim khách, thế nhưng Vương tổng chính là Vương tổng, không chút áy náy, trái lại còn tiếp tục cả giận: “Có biết xấu hổ không vậy, biết rõ Tiểu Hoài là chồng tôi còn dám cùng phòng với em ấy.”

Ngụy Lai Thu cảm thấy mình thực sự rất vô tội: “Đâu phải em phân phòng….”

Vương Tri Tranh tức giận giật tờ giấy dán trên mắt xuống, tà mi cuồng quyến mỉm cười: “Chờ anh tra được là ai phân phòng….’

Trần Hoài kinh hỉ, chẳng lẽ lão Vương rốt cục đã lấy ra tư thế tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo, liền vội vàng hỏi: “Làm cho người đó phá sản sao?”

Vương Tri Tranh khó hiểu nhìn Trần Hoài: “Sao bụng dạ em lại hẹp hòi thế?”

Trần Hoài: “…”

Vương Tri Tranh nghiêm túc trầm ngâm: “Lên Taobao mua một cái bao tải nguy hiểm đi!”

Trần Hoài: “….”

Vương tổng quả nhiên lòng dại rộng rãi! Thủ đoạn trả thù cũng không chút mới mẻ.

Người trước đây may mắn được Vương tổng lên taobao mua bao tải chính là Lục Ngọc Ca.

Trần Hoài thầm nghĩ, chờ khi có cơ hội lấy được di động của Vương tổng rồi, việc đầu tiên làm chính là gỡ phần mềm taobao trên máy hắn xuống.

Ngụy Lai Thu trơ mắt nhìn cặp đôi phu phu ác độc này một người muốn người ta phá sản, một người lại muốn ụp bao tải người ta, chỉ hận mình không thuộc phái mù câm điếc, nức nở nói: “Trần Hoài, chân anh… thế nào rồi?”

Trần Hoài duỗi chân trái mình ra, lắc lắc một chút nói: “Không sao rồi.”

“Vậy thì tốt.” Ngụy Lai Thu cảm thấy vui mừng, lại nói: “Mọi người đều đã về phòng, nửa tiếng nữa tập trung tại lầu 1 đi liên hoan, hai người cũng chuẩn bị chút đi.

“Được.” Trần Hoài nói xong liền đứng dậy.

“Anh dìu em.” Vương Tri Tranh đứng dậy theo.

“Không cần, không sao mà.” Trần Hoài đi được hai bước, tuy rằng có chút khập khiễng nhưng nhìn qua đích xác không có vấn đề gì lớn.

Vương Tri Tranh cũng không nài kéo, chỉ nhún nhún vai nói: “Nếu đau quá thì phải nói với anh.”

“Ừ.” Trần Hoài ngoan ngoãn vâng lời.

Ngụy Lai Thu đứng dựa khung cửa, ngửa mặt lên trời thở dài: “Khi hai người show ân ái có thể nghĩ tới cảm thụ của cẩu độc thân hay không?”

Trần Hoài thuận miệng trả lời: “Cậu mà cũng tính là độc thân à?”

Ngụy Lai Thu kinh hãi: “Sao em không phải độc thân chứ?”

Trần Hoài hết nói nổi: “…Không phải cậu đang quen Lý Thư Mộc sao?”

Tuy rằng trong mắt người khác, Lý Thư Mộc là bạn gái dự bị của Lục Ngọc Ca, thế nhưng trong mắt Trần Hoài, trừ phi cái vòng nhang muỗi Lục Ngọc Ca bị mạnh mẽ bẻ thẳng chứ không thì không đến lượt Lý Thư Mộc.

Cho nên anh chưa bao giờ nghĩ Lý Thư Mộc và Lục Ngọc Ca sẽ ở bên nhau, trái lại Ngụy Lai Thu, tuy rằng cậu ta lưu lại ấn tường không tốt đẹp gì thế nhưng với dung mạo và gia thế như vậy, Lý Thư Mộc tập trung vào cậu ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Vương Tri Tranh khoác vai Trần Hoài, giải thích: “Lý Thư Mộc không phải loại yêu thích của cậu ta.”

Trần Hoài:???

Ngụy công tử ân cần cả ngày với Lý mỹ nữ còn nói cô ấy không phải loại cậu ta thích?

“Nó chỉ là nhịn không được mà sán tới những cô gái xinh đẹp thôi.” Vương Tri Tranh bổ sung.

“Nói bậy.” Ngụy Lai Thu phản bác: “Em cũng sán cả những cậu trai xinh đẹp.”

Trần Hoài nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Ngụy Lai Thu, vô cùng đau đớn: “Ngụy công tử, đây là tật xấu a!”

Ngụy Lai Thu khoát khoát tay: “Aiz, nhân sinh ngắn ngủi, phải tận hưởng lạc thú trước mắt.”

Trần Hoài lần đầu cảm thấy dung mạo xinh đẹp lại chính là nỗi bất hạnh lớn nhất đời này của Lý Thư Mộc đi.

Trần Hoài thành khẩn: “Cậu như thế, thật không tốt lắm đâu.”

Ngụy Lai Thu suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc đáp lại: “Yên tâm đi, em đảm bảo sẽ không thổ lộ với Thư Mộc.”

Khác nhau ở chỗ nào?

Trần Hoài cảm thấy mình đã nói hết nước hết cai, chỉ là mạch não Ngụy công tử không phải người thường có thể hiểu được.

“Được rồi, xuống lầu thôi.” Vương Tri Tranh nhìn đồng hồ đeo tay, lên tiếng.

Ngụy Lai Thu nhìn đôi cẩu nam nam luôn dính sát lấy nhau này, nhịn không được nói: “Tranh ca, anh có cần gỡ mấy tờ giấy trên mặt xuống trước không?!”

Tuy rằng rất chờ mòng nhìn thấy Vương Tri Tranh bị xấu mặt, thế nhưng hiện tại mình đang là đồ đệ trên danh nghĩa của hắn, sư phụ mất mặt, đồ đệ là mình cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.

Trần Hoài: “Ha ha ha ha ha.”

Sơ ý rồi!

Vương Tri Tranh bình tĩnh vươn tay gỡ hết đống giấy dán trên mặt xuống, đảm bảo khuôn mặt suất khí không bị một tờ giấy nào che nữa, lúc này mới nói: “Được rồi, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.