Trần Hoài mạo hiểm mù mắt nhanh chóng chụp cho Ngụy Lai Thu mấy bức ảnh, vì giả bộ giống như đang chụp trộm, Ngụy công tử cũng nhọc lòng bày ra các loại tư thế giống như tùy ý nhưng lại lộ ra đầy đủ vóc người.
Trần Hoài nhìn bộ dạng Ngụy Lai Thu tập trung pose hình, không khỏi sinh ra nghi hoặc sâu sắc: trong đầu Ngụy công tử cả ngày chỉ nghĩ tới cái gì vậy cà?
Trần Hoài không dám nhìn kỹ mấy bức hình kia, một mạch gửi hết cho Ngô Đế Lâm, Ngô Đế Lâm cũng là người sảng khoái, vừa nhận hình liền chuyển tiền.
Ngụy Lai Thu ở một bên lẩm bẩm: “Chia cho em một nửa, chia cho em một nửa, chia cho em một nửa….”
Trần Hoài: ….phú nhị đại gì đó thật quá ảo diệu.
Thật nhanh chuyển cho Ngụy Lai Thu ba trăm đồng, Trần Hoài liền xách hành lí đi ra ngoài.
Ngụy Lai Thu cả kinh nói: “Anh đi đâu vậy?”
Trần Hoài ý tứ sâu xa: “Cậu xác định muốn biết?”
Đã từng ăn rất nhiều thức ăn cho chó, Ngụy Lai Thu lập tức tỉnh ngộ, lòng tràn đầy sợ hãi: “Không, tuyệt đối đừng nói cho em biết.”
Trần Hoài khẽ mỉm cười, trêu chọc Ngụy Lai Thu xong, tinh thần sảng khoái mà chạy tới phòng Vương Tri Tranh.
Trên đường đi, Trần Hoài thầm nghĩ lát nữa nên lấy tư thế gì xuất hiện ở trước mặt Vương Tri Tranh mới tốt.
Kiều Tinh đã tìm được nơi trú thân, bây giờ hẳn đã giả say nhờ người tha đi, Vương Tri Tranh chắc chắn phòng không mông quạnh, nếu như mình đột nhiên xuất hiện….
Trần Hoài não bổ đủ các loại tình tiết cẩu huyết, cảm giác mình đi tới đi tới càng lúc càng tự nhiên.
Lão Vương, em tới đây!
Trần Hoài kích động gõ cửa phòng Vương Tri Tranh.
“Lão….” Trần Hoài giơ tay lên chuẩn bị cho lão Vương một cái ôm dạo dào tình thương.
“Trần Hoài.” Kiều Tinh giật mình kêu lên.
Trần Hoài tỉnh táo thu bàn tay lại, mặt không đổi sắc nhìn Kiều Tinh: “Sao ông lại ở đây?”
Kiều Tinh không hiểu ra sao: “Bởi vì đây là phòng tôi mà!”
Trần Hoài vô cùng đau đớn: “Không phải ông nói giả say sang phòng người khác ngủ ké sao?”
Đại nam nhân sao có thể nói không giữ lời thế chứ?!
“Há, chuyện này à….” Kiều Tinh quay đầu nhìn vào trong phòng, xác định Vương Tri Tranh không ở trong tầm mắt, mới sán lại gần chỗ Trần Hoài, nhỏ giọng nói: “Đế Lâm trả tiền nhờ tôi chụp ảnh khỏa thân của Vương tổng, cho nên….”
Cậu ta hèn mọn nở nụ cười, dùng ánh mắt “ông hiểu mà” nhìn Trần Hoài.
Trần Hoài:!!!!
Mẹ nó, bất cẩn rồi, hóa ra Ngô Đế Lâm không chỉ đánh chủ ý trên mình Ngụy Lai Thu.
Trần Hoài sốt sắng mà hỏi: “Cô ấy cho ông bao nhiêu tiền?”
Kiều Tinh giơ tay ra, thấp giọng nói: “Một ngàn rưỡi.”
Lão Vương quả nhiên được hoan nghênh!
Giá cao gấp ba Ngụy Lai Thu.
Trần Hoài thổn thức, lập tức nghĩa chính ngôn từ phê bình Kiều Tinh: “Mấy người sao lại có thể làm loại chuyện này, quá không tiết tháo.”
Kiều Tinh bĩu môi, xem thường nói: “Trinh tiết có thể bán một ngàn rưỡi, tôi cảm thấy rất tốt….”
Trần Hoài thiếu chút nữa quên mất, trinh tiết trong đám bát quái cực kỳ bạc bẽo, một ngàn rưỡi hoàn toàn là do hàng hiệu tự thân Vương tổng mà tới, tỷ như bản thân Kiều Tinh, trinh tiết chưa chắc được giá 5 xu.
Trần Hoài vừa buồn bực thói đời bạc bẽo, vừa từng bước dụ dỗ Kiều Tinh: “Kiều Tinh nè, vì một ngàn rưỡi mà chụp trộm ảnh của Vương tổng, ông không cảm thấy rất không đáng giá sao?”
Kiều Tinh nghệt mặt ra: “Không đáng giá chỗ nào?” anh biết rõ trinh tiết của mình ở mức nào, cảm thấy mức giá này hoàn toàn là một món hời.
“Ông cũng không phải không biết Đế Lâm, bức ảnh này khẳng định sẽ không giữ riêng cho bản thân, ông nghĩ mà coi, Vương tổng là kiểu người hẹp hòi thế nào, nếu anh ấy biết ông chính là người chụp trồm rồi truyền ảnh ra ngoài….” Trần Hoài nói được một nửa liền dừng lại, khiến Kiều Tinh tự mình lĩnh hội.
Nói với Vương Tri Tranh, trong mắt đám nhân viên, xác thực là một lãnh đạo không dễ dàng thân cận, Vương tổng nhất quán luôn tỏ ra cao lãnh hung tàn, sát phạt quyết đoán, nhiều năm qua vẫn luôn được các nữ đồng nghiệp mến mộ, ngoại trừ bề ngoài được bug mà xung quanh luôn tỏ ra khí chất lãnh tụ.
Tặng thưởng hào phóng thế nhưng thái độ đối với công nhân viên.. thật sự không chút ấm áp.
Kiều Tinh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy Trần Hoài nói phi thường có lý, anh khẽ rùng mình một cái, cả khuôn mặt tỏ ra đau khổ: “Nói vậy, tôi làm sao dám kiên trì ở cùng?”
Trần Hoài liếc nhìn vào phòng, không thấy Vương Tri Tranh đâu, hỏi: “Vương tổng đâu?”
Kiều Tinh: “Đang tắm, tôi vốn chuẩn bị chờ Vương tổng đi ra liền xuất thủ…”
Trần Hoài tri kỷ nghĩ kế: “Vậy ông còn không nhân dịp lúc anh ấy chưa ra mà chuồn đi…”
Kiều Tinh nghe vậy sâu sắc cảm thấy có lý, vội vã vào phòng lấy hành lý ra, đến cửa liền do dự: “Lát nữa Vương tổng đi ra không thấy tôi có cảm thấy không tốt không?”
Trần Hoài nói: “Hẳn sẽ không đi.”
Kiều Tinh: “Ông khẳng định?”
Trần Hoài gật đầu: “Ừ, bởi vì tôi vừa vặn có việc tới tìm Vương tổng, lát nữa tôi sẽ nói là tôi với ông đổi phòng, thế là xong.”
Kiều Tinh khóc rống lên: “Hoài Hoài ông tốt nhất.” (Jer: Bị lừa dễ vây =)))
Cả người Trần Hoài nổi đầy da gà.
Kiều Tinh nhanh chóng chuồn khỏi phòng, chợt phát giác cái gì không đúng: “Đợi đã, sao hành lý của ông lại ở đây?”
Kiều Tinh thấy hành lý của Trần Hoài.
Trần Hoài nhún vai: “Đã bảo tôi tới tìm Vương tổng mà.”
Kiều Tinh cực kỳ hâm mộ vỗ vai Trần Hoài: “Người anh em, cái bắp đùi này, ông nhớ ôm chặt nhé!”
Trần Hoài sờ cằm, đáp: “Đúng là cần phải ôm thật chặt.”
Nhìn theo bóng Kiều Tinh rời đi, Trần Hoài mới tiến vào trong phòng, vừa đóng cửa xong, Vương Tri Tranh liền bước ra từ phòng tắm.
“Tiểu Hoài.” Vương Tri Tranh vẻ mặt vui mừng, rất nhanh nhìn thấy hành lý của Trần Hoài: “Tối nay em ngủ ở đây?”
Thật đúng là vui mừng ngoài ý muốn.
Trần Hoài không phụ sự kỳ vọng gật đầu mấy cái, hiên ngang lẫm liệt: “Ngủ với anh.”
Vương Tri Tranh xoắn xuýt nhìn về phía hai chiếc giường đơn, suy tính khả thi đổi thành một chiếc giường đôi.
“Kiều Tinh đâu?” Vương Tri Tranh thuận miệng hỏi.
“Cậu ta uống sau chạy sang phòng khác rồi.” Trần Hoài lung tung liếc nhìn quanh phòng.
“Ờ.” Vương Tri Tranh không phát hiện mâu thuẫn trong lời Trần Hoài, hiển nhiên cũng không thật sự để ý đáp án. Ngồi xuống ghế nói: “Em đến đúng lúc lắm, mau tới lau tóc cho anh.”
Trần Hoài một trận tít mắt.
Lúc này Vương Tri Tranh chỉ mặc một chiếc áo ngủ, vốn dây dưng buộc rất chặt chẽ, sau khi phát hiện Kiều Tinh đổi thành Trần Hoài, liền tiện tay thả lỏng dây đai, áo ngủ kín như bưng lập tức trở nên lỏng lẻo, lộ ra mảng nhỏ lồng ngực, tóc tai ướt nhẹp, giọt nước theo đuôi tóc chảy xuống cổ xuống bả vai, thực sự ám muội khó nói nên lời, kết hợp với thân hình nam tính của Vương tổng, quả thực khiến người ta không kiềm chế được.
Ngô Đế Lâm định giá thật sự quá thấp, với hình thể này của Vương Tri Tranh, tăng giá lên mười lần cũng không thiệt thòi.
Trần Hoài âm thầm phỉ nhổ bản thân, trải qua bao nhiêu năm thanh tâm quả dục, mới kết hôn với Vương Tri Tranh không bao lâu liền càng ngày càng trở nên cầm thú.
Nhất định là do Vương tổng quá liêu nhân.
Trần Hoài chợt cảm thấy nóng vô cùng.
Vì vậy vẻ mặt chính khí đi tới, hai tay cầm hai vạt áo ngủ của Vương Tri Tranh kéo lại vào giữa, khiến da thịt để lộ ra ngoài đều bị chen kín lại.
Vương Tri Tranh:….??
Trần Hoài vẻ mặt quan tâm: “Máy điều hòa lạnh, đừng để bị cảm.”
“Lạnh à?” Vương Tri Tranh định cầm điều khiển chỉnh lại nhiệt độ: “Tăng nhiệt độ lên là được.”
Trần Hoài kéo tay hắn lại: “Phiền phức vậy làm gì, mặc kín chút là được.” nói xong tri kỷ giúp Vương Tri Tranh buộc lại dây áo ngủ.
Khiến một mảnh sắc đẹp trước ngực Vương Tri Tranh hoàn toàn được che kín, Trần Hoài miệng khô lưỡi khốc cuối cùng cũng coi như giảm đi một chút, lúc này mới chậm rãi cầm khăn bông lau tóc cho Vương Tri Tranh.
Tối nay, Vương Tri Tranh bị chuốc không ít rượu, thần trí cũng không quá thanh minh, khẽ nhắm mắt hưởng thụ Trần Hoài phục vụ, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Trần Hoài khẽ ngừng tay một chút, anh đương nhiên chưa quên mục đích mình tới dây.
Vương Tri Tranh cảm nhận được sự do dự của Trần Hoài, nghi hoặc quay đầu.
Trần Hoài suy nghĩ một chút, vẫn nói ra suy nghi và lo lắng của mình.
Kỳ thực anh không hề sợ tính hướng của mình bị tiết lộ, đối với anh mà nói đây cũng không phải lần đầu tiên, ở trong công ty, khiêm tốn kín đáo đơn thuần là do không muốn trêu chọc thị phi, nếu thật sự bị phanh phui, cùng lắm là đổi một công việc khác.
Thế nhưng Vương Tri Tranh lại không giống vậy.
Vương Tri Tranh nghe xong lại nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng, chậm rãi quay đầu, chỉ huy nói: “Lau tiếp đi, đừng ngừng.”
Trần Hoài: “Anh không lo sao?”
“Có gì mà lo?” Vương Tri Tranh vỗ vỗ mu bàn tay vợ: “Đó chỉ là suy đoán, em đừng quá sầu lo vì những chuyện còn chưa xảy ra.”
“Vạn nhất…”
“Cho dù có xảy ra, thái độ của anh không phải vẫn luôn rõ ràng sao?” Vương Tri Tranh nhíu nhíu mày, nhìn Trần Hoài: “Lẽ nào em vẫn không tin anh.”
“Không phải.” Trần Hoài cũng không biết phải nói thế nào.
Thái độ Vương Tri Tranh vẫn luôn rõ ràng, hắn không sợ tính hướng mình bị phát hiện, cũng không ngại cuộc hôn nhân này bị phơi bày ra ánh sáng.
Trần Hoài xưa nay chưa từng hoài nghi tính chân thực trong lời nói Vương Tri Tranh, chẳng qua những câu nói kia ban đàu chỉ là xây dựng trên giả thiết.
Bất luận người nào, trong tình huống giả thiết chưa xảy ra, sẽ không cách nào biết được đến lúc đó thái độ đối mặt sẽ là như thế nào.
Trên thế giới nhiều lời thề cam kết, rát nhiều câu nói đều mang theo trăm phần trăm thật lòng, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nào ngăn nổi hiện thực phũ phàng.
Trần Hoài không phải trẻ con, đương nhiên sẽ không hi vọng Vương Tri Tranh có thể thực hiện trăm phần trăm mỗi câu nói của hắn.
Anh thậm chí cũng đã chuẩn bị kỹ càng, khi chuyện kia thật sự tới, dù Vương Tri Tranh có lay động, anh cũng sẽ không trách anh ấy.
Trần Hoài đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thậm chí còn chuẩn bị xong dự tính xấu nhất.
Thế nhưng đối mặt với sự tự tin mạnh mẽ của Vương Tri Tranh, toàn bộ đều không cần.
Bây giờ chưa phải thời khắc sự thật kia tới?
Đúng thế.
Lý Thư Mộc rất có thể đã biết rồi, tính hướng của bọn họ, hôn nhân của bọn họ, đều đang rơi vào nguy hiểm bị phơi bày ra ánh sáng.
Cho dù chỉ là suy đoán, Vương Tri Tranh dù chỉ có một phần vạn dao động, hắn cũng nên bắt đầu thấy căng thẳng mà suy nghĩ đối sách.
Nhưng hắn lại không hề có.
Không chỉ lúc trước khi hắn nói những lời kia mang theo trăm phần trăm thật lòng mà vào giờ phút này, hắn cũng chứng minh, những gì hắn nói hắn đều có thể làm được.
Trần Hoài cúi người xuống, dùng môi mình chạm vào Vương Tri Tranh.
Nụ hôn này ướt át mà lâu dài.
Vương Tri Tranh vươn tay ra, đỡ eo Trần Hoài, anh liền ngã ngồi lên đùi hắn.
Vương Tri Tranh ôm ngang người Trần Hoài, đẩy nụ hôn đi sâu hơn.
Sau một hồi lâu, hai người thở hồng hộc mà tách ra.
Vương Tri Tranh khàn giọng hỏi: “Chân em sao rồi?”
Trần Hoài nghịch ngợm bắt đầu gạt vạt áo ngủ hắn ra, trắng trọn mò vào trong trêu đùa núm hồng trên ngực chồng, nghe vậy nói: “Làm vận động không thành vấn đề, nhưng mà….”
Trần Hoài tức giận nghiêng đầu cắn một cái lên xương quai xanh Vương Tri Tranh: “Ngày mai chúng ta còn phải quay về cùng mọi người, em không muốn bị coi như một kẻ tàn phế trước mặt mọi người.”
Trần Hoài đang ngồi trên đùi Vương Tri Tranh, cảm nhận rõ ràng thằng nhỏ của Vương tổng đang ngóc đầu dậy, liền lúng túng nói: “Anh có cần tĩnh tâm trước không?”
“Không muốn.” Vương Tri Tranh dứt khoát từ chối, hắn đã tĩnh tâm bao nhiêu lần, lần này còn tĩnh nữa, sớm muộn gì cũng bị liệt dương.
Vương Tri Tranh cầm điện thoại gọi ngay cho Ngụy Lai Thu.
“Lai Thu, mai cậu để xe lại cho tôi, cậu về bằng xe chung đi.”
Ngụy Lai Thu ở đầu dây bên kia cả giận nói: “Tại sao?”
“Bởi vì đêm nay tôi cũng phải lái xe.” Vương Tri Tranh nói một câu ý vị sâu xa.
“Cái gì…” Đầu óc Lai Thu đen tối, không cần hỏi nhiều cũng đã hiểu ra vấn đề, nhất thời cực kỳ khiển trách: “Các người có cần hoang dâm vô độ đến thế không, không biết xấu hổ à?”
Quan trọng nhất là, tại sao lại cố tình đến tổn thường tinh thần em.
Ngụy Lai Thu cảm thấy vô cùng bất mãn đối với hai người sắp đua xe siêu tốc kia.
Vương Tri Tranh không để ý Ngụy Lai Thu, cúp điện thoại, ôm lấy Trần Hoài lăn xuống giường, hai mắt cong cong: “Anh đi tắt đèn.”