“Vương tổng, đợi chút.” Lục Ngọc Ca gọi lại Vương Tri Tranh đang mở cửa xe.
Vương Tri Tranh đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn gã: “Tiểu Lục tổng, có chuyện gì không?”
Lục Ngọc Ca liếc mắt nhìn bãi đậu xe có chút âm u, dường như có chút không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại: “Tìm chỗ khác nói chuyện?”
Vương Tri Tranh chân dài thẳng tắp tựa người vào thành xe, tư thái lười biếng: “Khỏi cần, giữa chúng ta cũng không có gì nhiều để nói.”
Lục Ngọc Ca: “Tôi muốn bàn với anh về chuyện dự án hậu cần.”
Vương Tri Tranh khẽ nhíu mày: “Vậy thì càng không cần phải nói, chuyện đó đã chấm dứt rồi.”
“Nếu như tôi nói dự án này có thể tiếp tục hợp tác với bên anh thì sao?”
“Vậy thì cậu cũng phải đưa ra căn cứ chính xác rõ ràng để chứng minh thành ý của mình mới được.” Vương Tri Tranh cũng không biểu hiện ra vẻ mặt háo hức, do dự như trong tưởng tượng, mà tư thái vẫn trầm ổn như cũ, khiến Lục Ngọc Ca có chút bất ngờ.
“Tôi tự nhiên là có điều kiện.” Lục Ngọc Ca thẳng tắp nhìn Vương Tri Tranh, trong mắt đều là cảm xúc khó ai hiểu được.
Vương Tri Tranh cúi đầu bật cười, hắn đã đoán được Lục Ngọc Ca định nói gì, nhưng vẫn nói: “Vậy cậu nói nghe thử xem.”
Lục Ngọc Ca mặt không chút cảm xúc: “Tôi muốn anh rời khỏi Trần Hoài.”
“Tôi từ chối.” Vương Tri Tranh cơ hồ không có một giây do dự, đứng thẳng người dậy: “Tôi nghĩ chúng ta đã nói xong.”
“Lợi nhuận dự án đó tôi có thể để lại cho Thái Thương, cộng thêm một điều khoản ưu đãi hợp tác riêng dành cho anh.” Lục Ngọc Ca cũng nghĩ một dự án cũng sẽ không lung lay được Vương Tri Tranh, lúc này mới từ từ tung ra các kế hoạch của mình: “Tôi còn có thể dành hết các hợp đồng của Gia Da cho anh độc quyền, khiến anh trở thành trụ cột không thể thay thế của Thái Thương.”
Vương Tri Tranh nghe từng điều kiện hấp dẫn của Lục Ngọc Ca, trên mặt vẫn không có bất cứ một rung động nào.
Lục Ngọc Ca tiếp tục: “Anh muốn tiếp tục vươn cao ở Thái Thương, vẫn cần một công trạng vang dội để chứng minh, cơ hội như vậy…”
“Tôi từ chối.” Vương Tri Tranh không để gã nói hết câu đã chen ngang.
Lục Ngọc Ca không nghĩ tới với những điều kiện hấp dẫn như vậy mà Vương Tri Tranh lại có thể từ chối thẳng thừng như vậy, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, chuyển đề tài: “Anh có thể từ chối không chút do dự như thế, vậy còn Thái Thương thì sao?”
Vương Tri Tranh không nói gì, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
Lục Ngọc Ca tiếp tục: “Nếu như tôi không lầm thì để đi tới vị trí hôm nay anh cũng không dễ dàng.”
Vương Tri Tranh vẫn trầm mặc như cũ.
Đây là chuyện khác biệt không thể thay đổi giữa hắn và Lục Ngọc Ca, Lục Ngọc Ca sinh ra trong gia đình nhà giàu, tiền nong không phải vấn đề với gã, từ nhỏ gã muốn gì được nấy, dễ như ăn bánh.
Còn hắn thì không, hắn sinh ra trong gia đình bình thường, có được hết thảy như bây giờ hắn phải dựa vào chính bản thân từng bước kiếm được, sau mỗi thành tựu mà hắn có được, đều phải bỏ ra sự nỗ lực gian khổ khổng lồ mà người ngoài không thể tưởng tượng ra được.
Mà vận mệnh buồn cười ở chỗ, cho dù hắn nỗ lực gấp mười lần người khác, nắm giữ được thành tựu mà người thường khó có thể làm được, nhưng so với những người vừa sinh ra đã ở ngay vạch đích thì vẫn không thể nào sánh bằng.
Đây chính là sự khác biệt giưa tư bản.
“Anh rất vất vả mới đi tới ngày hôm nay…” Lục Ngọc Ca nhìn Vương Tri Tranh, nhấn mạnh từng chữ: “Nhất định không muốn mọi thứ đều bị hủy hoại trong một ngày phải không?”
Vương Tri Tranh hít sâu một hơi, trong lòng tức giận thầm rủa một tiếng: (#‵′) Đệt!
Cái loại tư thế ‘thiên lương vương phá’ đặc thù chuyên dụng của bá đạo tổng tài mở miệng nói tiền tiền này không phải Trần Hoài vẫn luôn YY đó sao?
Không ngờ mình còn chưa có cơ hội biểu diễn trước mặt Trần Hoài, ngược lại bạn trai cũ của em ấy đã thể hiện trước mất rồi.
Vương Tri Tranh cảm thấy vô cùng bất mãn vì hành vi này của Lục Ngọc Ca.
Lục Ngọc Ca không biết tâm tư Vương Tri Tranh đã sớm bay tới một phương trời khác, chỉ thấy hắn vẻ mặt khác thường, cho là hắn đã muốn buông xuôi, lại hỏi lần nữa: “Thế nào, có cần suy nghĩ đề nghị của tôi không?”
Vương Tri Tranh phục hồi tinh thần, thấy Lục Ngọc Ca vẫn đang chờ đợi câu trả lời của mình, nhìn thẳng mắt đối phương: “Tiêu Lục tổng, dường như cậu vẫn chưa nhận ra lúc này bản thân nên làm gì.”
Thần sắc Lục Ngọc Ca thay đổi: “Có ý gì?”
“Nếu như cậu muốn ở bên một người nào đó, điều phải làm chính là năm đó khi em ấy nói lời chia tay thì phải giữ em ấy lại, chứ không phải nỗ lực phá hoại hôn nhân của em ấy như bây giờ.” Vương Tri Tranh tỏ rõ sự thương hại: “Nếu cậu thật sự có khí phách và dũng khí, thì càng sớm càng tốt lựa chọn cùng em ấy đối kháng gia đình và dư luận, chứ không phải đợi tới khi không còn cứu vãn được nữa, lại chạy tới phá hoại hạnh phúc gia đình em ấy.”
“Lúc cần cậu đứng ra chở che bảo vệ thì cậu lẩn tránh, lúc cần cậu cút đi thì cậu lại nhảy ra quấy nhiễu.” Vương Tri Tranh cười cười, nụ cười có chút lãnh khốc: “Cậu toàn làm những chuyện không đúng ở sai thời điểm, tôi còn thật sự hoài nghi cậu có thật sự yêu Trần Hoài hay không, hay là từ đầu tới cuối cậu chỉ yêu có bản thân cậu thôi.”
Sắc mặt Lục Ngọc Ca trở nên khó coi.
“Anh thật sự không sợ Thái Thương từ bỏ anh sao?” Lục Ngọc Ca ngoài mạnh trong yếu: “Anh không sợ tương lai sẽ hối hận sao?”
“Đây chính là nguyên nhân năm đó cậu từ bỏ Tiểu Hoài phải không?” Vương Tri Tranh một cú chí mạng: “Cậu sợ bị từ bỏ, sợ mất đi tất cả đang có, cho nên cậu mới lựa chọn từ bỏ tình yêu.”
“Sau này tôi có hối hận hay không tôi không biết.” Vương Tri Tranh cười càng thêm lãnh khốc: “Nhưng cậu hối hận tôi đã thấy rồi.”
“Tôi nghĩ chúng ta không cần nói thêm gì nữa.” Vương Tri Tranh mở cửa xe.
“Hi vọng anh vẫn luôn tự tin như vậy.” Lục Ngọc Ca không cam lòng.
Vương Tri Tranh nhẹ nhàng đáp lại: “Cũng hi vọng cậu có thể hiểu rõ ràng một chút, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, đừng nỗ lực để người khác phải trả nợ thay mình.”
Hắn đóng cửa xe, nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó, Lục Ngọc Ca bấm điện thoại gọi cho Lưu Đình.
Chờ gã gọi điện xong, lúc định quay người rời đi, lại nhìn thấy Nguyên Nghệ Luân ở gần đó đang trợn mắt há mồm.
Ánh mắt Lục Ngọc Ca lập tức âm lãnh.
Nguyên Nghệ Luân sắc mặt tái xanh, gã nhận ra mình hoàn toàn không được hoan nghênh trong tiệc mừng, lý do duy nhất lưu lại đó chính là nịnh bợ Lục Ngọc Ca, vì vậy khi thấy hắn ta vừa đi, liền vội vã chạy theo, nghĩ có thể giống như lần trước, thông qua mối quan hệ với Lục Ngọc Ca chiếm được một ít cơ hội ở Gia Da.
Không ngờ gã lại bắt gặp cảnh tượng dù trong mơ gã cũng không ngờ tới.
Gã có tưởng tượng thế nào đi nữa, cũng không nghĩ rằng, Lục Ngọc Ca lại chính là bạn trai cũ của Trần Hoài.
Thời khắc này cả người gã như đang trần trụi đững giữa đất trời tràn ngập băng tuyết, máu nóng toàn thân cấp tốc rút đi.
Những điểm đáng ngờ từ trước tới giờ, lúc này đều đã có đáp án.
Tại sao sau khi tính hướng của Trần Hoài bị tiết lộ, bạn học của cậu ta không có phản ứng gì mấy, trái lại bạn thân nhất với cậu ta Lục Ngọc Ca lại triệt để không qua lại với nhau nữa.
Tại sao mình công tác nhiều năm trong Gia Da thành tích không tồi mà vẫn không thể thăng chức.
Tại sao mình được thái tử gia bổ nhiệm vào bộ phận khách hàng, nhưng từ khi vào còn bị chèn ép gần như mất hết.
…
Nguyên Nghệ Luân lúc này chỉ cảm thấy cuộc đời mình hoang đường cực kỳ.
Lúc học đại học, gã vẫn luôn coi Trần Hoài là đối thủ lớn nhất, khi hắn tung tin tính hướng của Trần Hoài, vẩy đen cái tên Trần Hoài, lấy được tư cách học sinh trao đổi Mỹ, từ đó gã coi bản thân đã hất văng được chướng ngại vật lớn nhất trong đời.
Lại không ngờ rằng, vận mệnh từ lúc đó, đã khiến gã vĩnh viễn không thể nào bước qua được chướng ngai vật đó.
Hết thảy bắt đầu từ một khắc gã hãm hại Trần Hoài.
Quả nhiên nhiều năm về sau, gã bè lũ xu nịnh mà vẫn dậm chân tại chỗ.
Gã vẫn nghĩ thời vận mình chưa đủ, lại không ngờ rằng, từ nhiều năm trước, từ khi mình up cái bài post bêu xấu, tất cả đã được định trước.
Gã rét run đứng tại chỗ, nhìn Lục Ngọc Ca từng bước lại gần mình, luôn mạnh bạo lẻo mép mà lúc này gã không nói được dù chỉ một câu.
“Mày đều nghe hết?” Lục Ngọc Ca hỏi, mà thực tế gã cũng không phải thật sự muốn hỏi.
Nguyên Nghệ Luân theo bản năng gật đầu, tứ chi cứng ngắc.
“Là mày khiến tao mất đi người tao yêu nhất….” Lục Ngọc Ca nhếch miệng cười, nụ cười mang đầy vẻ huyết tinh.
“Không phải tôi…” giọng Nguyên Nghệ Luân rất thấp, đầu óc gã hỗn độn, chỉ theo bản năng phản bác.
“Mày lại định tung tin lần nữa sao?” Lục Ngọc Ca không để ý tới lời gã, tự hỏi tự đáp: “Giống như năm đó mình đã tung tin Trần Hoài…”
Nguyên Nghệ Luân bất giác lùi về sau một bước.
Khi gã nghe Lục Ngọc Ca và Vương Tri Tranh nói chuyện, gã cũng từng có một khắc lóe lên suy nghĩ này, cho dù không tung tin này ra dư luận thì cũng có thể lấy nó để uy hiếp Lục Ngọc Ca, lấy được cái mình muốn.
Vậy mà lúc này khi đối mặt với nụ cười tàn nhẫn của Lục Ngọc Ca, gã mới phát hiện, tên này còn lãnh khốc hơn rất nhiều so với mình đã tưởng.
“Mày cứ thử xem.” Lục Ngọc Ca nhìn Nguyên Nghệ Luân ánh mắt dửng dưng như không, tựa như đang đợi làm thịt con cừu non: “Mấy năm qua mày rất thuận lợi phải không, mày có thể thử xem, mỗi ngày gian nan là như thế nào.”
Nguyên Nghệ Luân rùng mình một cái.
Gã biết mình không có bất cứ cơ hội uy hiếp Lục Ngọc Ca, gã không có chứng cứ.
Cho dù có chứng cứ thì sao, xu hướng tình dục cũng là chuyện cá nhân, mà thời đại này, xã hội đã trở nên bao dung rất nhiều đối với đồng tính luyến, nhìn đám bạn học của Trần Hoài là thấy.
Năm đó có thể là Lục Ngọc Ca chỉ sợ người trong nhà biết, nhưng bây giờ thì sao…
Cho dù người nhà gã biết thì sao, gã vẫn là người thừa kế duy nhất của Gia Da.
Gã có thể che giấu xu hướng tính dục của mình nhiều năm, chỉ cần gã tiếp tục che giấu, không ảnh hưởng tới lợi ích của gia đình bọn họ, trong nhà tuyệt đối nhắm một mắt mở mắt cho gã.
Gã vẫn mạnh khỏe là thông thiên thái tử Gia Da.
Mà còn mình tiểu nhân vật không có bất kỳ thế lực tiền tài gì, một khi tung tin chuyện Lục Ngọc Ca, e rằng chưa đợi Lục Ngọc Ca động thủ thì mình cũng đã…
“Thử chút đi, tao rất mong chờ đấy.” Lục Ngọc Ca nói xong câu cuối, liền lên xe nổ máy rời đi.
Nguyên Nghệ Luân đứng bất động tại chỗ, chỉ cảm thấy trong mấy tiếng đồng hồ mà cuộc đời mình đã hoàn toàn đổ nát.
Đêm đó giám đốc nhân sự Gia Da Mavis nhận được đơn từ chức của Nguyên Nghệ Luân, đơn viết rất chỉn chu, Mavis âm thầm cảm khái: thằng ngu này cuối cùng cũng nhận ra Gia Da không phải là nơi nó có thể ở lâu.
Cô đơn giản xin chỉ thị của Lục Ngọc Ca, Lục Ngọc Ca đáp lại, Nguyên Nghệ Luân nghỉ việc cứ dựa theo quy trình bình thường mà làm, thế nhưng phải điều tra toàn bộ các công ty nào có ý định nhận Nguyên Nghệ Luân vào làm.
Mavis nghe vậy sững sờ, điều tra toàn bộ công ty có ý định tuyển Nguyên Nghệ Luân, nói chính ra, sau khi Nguyên Nghệ Luân chuyển công tác, Gia Da sẽ giữ im lặng nếu gã không tiết lộ gì tới công việc trước đây gã phụ trách.
Mà đối với người trong nghề, nếu như một người mới mà gặp phải tình huống như thế, thương mang ý nghĩa người này có quan hệ vô cùng lớn với công ty trước, khả năng lớn nhất chính là nhân phẩm người đó có vấn đề, gây ra chuyện ảnh hưởng lợi ích của công ty.
Mà các công ty đều có bí mật thương mại riêng của mình, căn bản không thể chấp nhận một người từng có khúc mắc như thế ở công ty trước, chính vì vậy mà Nguyên Nghệ Luân đừng mong đặt chân vào công ty tốt.
Gia Da từng là nơi gã ngóng trông ao ước, cuối cùng lại không thể trở thành hào quang danh vọng cho gã, trái lại còn trơ thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường sự nghiệp của gã.