Rất nhiều lần, Vương Tri Tranh đã rất nhiều lần tỏ ra hắn không sợ công khai xu hướng tình dục và mối quan hệ của bọn họ.
Hắn vẫn luôn kiên định làm theo những gì hắn đã nói.
Trước mặt Truyền Khả Dương cùng bạn bè cậu ta, trước mặt Ngụy Lai Thu và Ngụy Lai Tư, trước mặt Lục Ngọc Ca, hay trước mặt bạn bè của Trần Hoài, hắn chưa từng tỏ ra do dự hay lùi bước.
Lục Ngọc Ca đã từng thay mặt Trần Hoài chất vất hắn: có lo nghĩ tới hậu quả khi công khai, có nghĩ tới địa vị của mình ở Thái Thương không?
Vương Tri Tranh chưa từng có bất kỳ do dự nào.
Vương Tri Tranh từng nói cho dù tập đoàn Thái Thương không thể chấp nhận xu hướng tình dục của hắn, thì đối với hắn đó cũng chỉ là công việc, người sống cả đời, có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn việc kiếm tiền.
Vào lúc ấy, hắn đã là tổng giám một bộ phận của Thái Thương.
Thân phận địa vị của hắn, rất nhiều người một đời khát cầu cũng không thể với tới.
Mà giờ phút này, thân phận địa vị và thu nhập trung bình của hắn trong công ty so với trước đây càng không thể sánh nổi.
Trần Hoài không hề hoài nghi độ chân thật của hắn khi nói những lời đó, chẳng qua khi sự tình thật sự phát sinh, sự kiên định, quyết đoán của hắn vẫn vượt xa sự tưởng tượng của anh.
Vương Tri Tranh vẫn không chút do dự chần chừ.
Không có nửa điểm sợ sệt hay lùi bước.
Điều này chứng tỏ hắn không chỉ có sự tự tin manh mẽ về cuộc hôn nhân này mà có lẽ trong lòng hắn cũng đã làm ra quyết định.
Một khi đã chuẩn bị tinh thần đối phó tình huống xấu nhất thì bản thân sẽ phải ra quyết định lựa chọn.
Trần Hoài đột nhiên không khống chế được bản thân, tay chân bắt đầu run rẩy, anh lấy điện thoại di động ra, vội vàng ấn số gọi Vương Tri Tranh.
Ngay lúc này, Trần Hoài hận không thể lập tức nhìn thấy hắn, không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi.
Kết quả điện thoại vang lên hai hồi,lại bị cúp.
“Tranh ca đang họp cùng hội đồng quản trị.” Ngụy Lai Thu dè dặt lên tiếng: “Phỏng chừng đang chịu trận bị dạy dỗ.”
Trần Hoài nắm chặt điện thoại, một câu cũng không nói.
“Không được, em phải hỏi anh hai.” Ngụy Lai Thu nói rồi cũng lôi di động ra: “ Tuy rằng cha không nói rõ tình hình cho em, thế nhưng nhất định sẽ nói cho anh hai, em nhất định sẽ moi được tin tức từ chỗ anh hai, hừ hừ, đến lúc đó xem em có giết chết cái tên tiểu nhân bì ổi kia không.”
Trần Hoài không còn tâm tình nghe Ngụy Lai Thu lẩm bẩm, nhưng lại sợ cậu ta làm chuyện xằng bậy, bất đắc dĩ nói: “Cậu đường đường là đại thiếu gia, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”
“Như vậy sao được!” Ngụy Lai Thu ngang bướng: “Ngay cả quyền lợi lấy việc công trả thù việc riêng còn không có, thì làm đại thiếu gia có ích lợi gì.”
Trần Hoài: “…”
Nói thật, mỗi khi Ngụy Lai Thu dùng gương mặt nghiêm túc để nói những chuyện không chính đáng, anh rất phục.
Ngụy Lai Thu thấy bộ dạng Trần Hoài rầu rĩ, an ủi: “Anh không phải lo lắng cho em, căn bản em cũng không dự định ở lại làm việc cho công ty, nếu có thể để mọi người thấy được bộ mặt thật của em nói không chừng còn là chuyện tốt, lúc đó cho dù cha em có lớn gan hơn nữa cũng không dám ép em làm việc.”
Nói tới đây, cậu ta còn đắc ý chống nạnh cười to: “Ha ha ha ….”
“Em thật sự quá thông minh.” Cậu ta vừa khen bản thân vừa ấn số của Ngụy Lai Tư.
Tuy rằng thân phận người tố cáo vẫn được giấu kín nhưng bởi vì Vương Tri Tranh trực tiếp thừa nhận, mà tin tức lại luôn không thể bảo mật chính vì thế mà rất nhanh đã được truyền khắp tập đoàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới toàn bộ Thái Thương chỗ nào cũng xôn xao bàn luận chuyện này.
Ảnh hưởng của chuyện này so với việc hệ thống bán hàng online được công bố còn lớn hơn rất nhiều.
Vì tin bát quái so với tin chính thống càng được quần chúng ăn dưa thích nghe hơn, huống chi nội dung bát quái lần này lại có liên quan tới đời tư cá nhân của một người nổi tiếng nhất trong tập đoàn.
Nghe đâu, Trần Hoài còn dựa vào quy tắc ngầm để được thăng chức.
Vừa nghe đã thấy đây là một vở kịch đam mỹ cung đấu gay cấn.
Nhất thời tất cả đều túm tụm lại bàn luận, khiếp sợ có, oán giận có, khinh bỉ có, mập mờ có, thêm mắm thêm muối bịa đặt cũng có luôn.
Mọi người hứng trí bừng bừng, buôn chuyện say sưa.
Bất quá đối với đa số nhân viên mà nói, đối tượng trong cuộc không quen biết bọn họ, bọn họ bàn tán sôi nổi chẳng qua đây là một đề tài hiếm có, coi như giải tỏa áp lực công việc, điều hỏa căng thẳng sau khi làm việc vất vả mà thôi.
Cho nên bọn họ càng muốn bàn luận mấy nội dung càng kích thích càng khoa trương càng phấn hồng một chút.
Còn những người không có ý tốt, thì đây đúng là cơ hội tốt để tuồn ra những tin tức nghe sởn tóc gáy.
Khi tin đồn lan truyền tới phòng làm việc của Trần Hoài thì cả đám đều ngơ ngác còn không phân rõ phiên bản nào mới là chuyện gốc.
Trần Hoài là trung tâm của đề tài, cảm thấy tất cả những chuyện này thực quen thuộc.
Tình cảnh này cũng tương tự như chuyện năm đó xảy ra hồi đại học.
Nếu không phải do Nguyên Nghệ Luân không làm trong công ty bọn họ, thì Trần Hoài còn hoài nghi rằng lại là gã giở trò cũ.
Nhưng lần này khác biệt ở chỗ, năm đó không có một đám người mắt sáng như sao vây quanh ép hỏi anh thực hư.
Đám bát quái cẩu trong phòng thừa dịp các sếp đều bị gọi đi họp liền bỏ qua việc thăm hỏi dạo đầu, trực tiếp quây Trần Hoài lại một góc mà dồn dập tra hỏi.
“Là thật, tôi và Vương tổng đã kết hôn rồi.” Trần Hoài nghĩ Vương Tri Tranh còn không lùi bước, trực tiếp thừa nhận trước mặt ban lãnh đạo thì sao mình có thể làm đứt dây xích ngay thời điểm mấu chốt như thế này.
Lúc này nên tỏ ra là nam nhân ngang ngược.
“Mợ nó…” thét lên đầu tiên là Kiều Tinh.
“Ông ông ông ông ông….” Ngô Đế Lâm lập tức bị cà lăm nói không nên lời: “Sao ông lại có thể như vậy?”
Trần Hoài hơi ngửa ra sau, tránh né phạm vi công kích của Ngô Đế Lâm: “Tôi làm sao?”
“Ông gả cho Vương tổng cũng không kéo tôi theo với!” Ngô Đế Lâm nín nửa ngày cuối cùng mới nghẹn ra được một câu như vậy.
Trần Hoài: “…”
Ngô Đế Lâm rất nhanh cũng phản ứng lại trong tình cảnh này lời nói của mình dường như không thích hợp, liền sửa lại: “Ông lén lút cua Vương tổng cũng không nói với bọn tôi một tiếng!”
“Phải đó, phải đó!” Những người khác cũng phụ họa theo, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến bọn họ tức giận như vậy.
Gả vào nhà giàu cư nhiên ngậm miệng không nói một tiếng, nhất định là vì trốn tránh mời khách.
Đáng xấu hổ!
“Đầu tiên…” Trần Hoài thần tình nghiêm túc: “Là Vương tổng cua tôi trước…”
Mọi người: “….”
Nội tâm quần chúng: Khoác lác! Ai tin ông! Đồ sĩ diện!
Ngô Đế Lâm ngăn cản đám người đang muốn phỉ nhổ: “Mấy ông bà khoan hãy vạch trần cậu ta, chừa cho cậu ta chút mặt mũi.”
Trần Hoài:????
Vạch trần cái gì?
Ngô Đế Lâm quang minh lẫm liệt nghiêng đầu nhìn Trần Hoài: “Ông nói tiếp đi.”
“Thứ hai…” Trần Hoài tiếp tục: “Lúc trước tôi cũng đã nói với mấy người rồi, là tôi và Vương tổng đang ở cùng một chỗ, chính là các người không tin tôi, tôi cũng không biết làm thế nào.”
Mọi người: “…”
Giời ạ, thế mà ông cũng dám tính!
Đúng là Trần Hoài cũng từng với mọi người là “Cám ơn mọi người, chúng tôi đang ở cùng một chỗ” câu nói như thế, lại còn ở trong tình huống kia, ai mà tin nổi!
Không hổ là dân pháp chế, quả nhiên giảo hoạt chuyên lợi dụng sơ hở.
Mọi người nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Lại không cách nào phản bác.
Xác thực mà nói, bọn họ không tin cũng chỉ có thể trách bọn họ quá đơn thuần.
“Tôi không nghe, không nghe không nghe….” Có nữ đồng nghiệp khoa trương bịt hai tai chạy đi.
Những người còn lại đìu hiu hỗn độn trong gió.
“Không thể không nói, tôi hiện tại đang tràn đầy đố kị.” Meo meo meo lên tiếng than thở.
“Vạn lần không nghĩ tới, chuyện lại phát triển như thế này.” Nam nhân viên tên Đái Tin thổn thức: “Mấy bà ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy như hoa như ngọc vậy mà chỉ cái tên Trần Hoài này cũng không đánh bại được, tôi khinh bỉ các bà.”
“Đó là vì Vương tổng là gay.” Meo meo meo lập tức phản bác trở lại: “Ông cũng là nam nhân mà không mê hoặc được Vương tổng, ông mới đáng bị khinh bỉ.”
“Đúng đó.” Các nữ đồng nghiệp trong nháy mắt đứng chung một chiến tuyến.
Kiều Tinh gãi cằm: “Nếu biết Vương tổng dễ cua như vậy, tôi đã sớm thử một phen!”
Những người khác: “…”
“Khoan đã…” Ngô Đế Lâm không hổ là cỗ máy chiến đấu của đội quân bát quái cẩu, rất nhanh phát hiện điểm mới: “Nếu quan hệ giữa ông và Vương tổng là thật, vậy lúc trước ông nói Vương tổng một đêm hai lần…” (Jer: đậu mòe, sa mạc lời với hội nhân viên này =))))
Những người khác:!!!!!!!!!!!!
Trần Hoài: “………….. tôi gạt bà đó, Vương tổng một đêm mười tám lần!”
Ngô Đế Lâm: “….”
Những người khác: “….”
Ngược lại vẫn là Hùng Mặc duy trì được sự bình tĩnh, lo lắng lên tiếng: “Trần Hoài à, vậy những gì người tố cáo nói…”
Trần Hoài không nhìn bọn họ: “Mấy ông bà cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Ngô Đế Lâm hừ giọng: “Tuy rằng ông vừa giảo hoạt vừa đê tiện thế nhưng ông làm gì có năng lực sắc dụ được Vương tổng…”
Trần Hoài: “….”
Meo meo meo cũng đồng tình hùa theo: “Cho dù ông có làm được thì Vương tổng cũng không phải loại dễ dãi như thế.”
Trần Hoài lệ rơi đầy mặt: “Cảm ơn mấy người, thực không cảm thấy được an ủi chút nào.”
Hùng Mặc vẫn không lạc quan được như những người khác: “Bọn tôi tin tưởng ông và Vương tổng nhưng những người khác thì không nhất định.”
Ngô Đế Lâm hừ lạnh một tiếng, bắt đầu não bổ mấy câu thoại trong truyện đam mỹ bá đạo tổng tài hay đọc: “Những người khác có tin hay không thì thế nào, lẽ nào bọn họ còn có thể động được tới Vương tổng, Trần Hoài có Vương tổng bảo hộ….”
Trần Hoài liền vội vàng chặn họng cô: “Này này, được rồi, đừng có chụp mũ cho tôi.”
“Tôi không lo cho Vương tổng, ban giám đốc sẽ đảm bảo cho anh ấy.” Hùng Mặc nói, mọi người đều tán thành gật đầu.
Vương Tri Tranh vừa mới thăng chức, danh tiếng lan xa, phụ trách phòng ban kiếm được nhiều doanh thu nhất cả tập đoàn, ban lãnh đạo sẽ không vì một chút chuyện nhỏ này mà sẽ làm gì với hắn.
“Thế nhưng sự tình gây động tĩnh lớn như vậy, chung quy vẫn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm…” Hùng Mặc muốn nói lại thôi nhìn về phía Trần Hoài.
“Tôi biết mà.” Trần Hoài nhún nhún vai: “Mấy ông bà đừng lo cho tôi.”
Trong khi bọn họ còn mải thảo luân Trần Hoài phải mời bao nhiêu bữa cơm mới bày mưu tính kế giùm cho thì Trần Hoài đã nhận được điện thoại của Vương Tri Tranh.
“Em lên phòng hội nghị tầng 19 luôn nhé.”
Trần Hoài hít sâu một hơi, nên đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Tầng 19 tập đoàn Thái Thương là hạt nhân của toàn bộ công ty, là nơi đại lão bản Ngụy đổng làm việc.
Mà phòng hội nghị tầng 19 có thể ví như Kim Loan điện, bình thường sử dụng phòng này để họp đều là nhóm cổ đông hay ban lãnh đạo nắm quyền toàn tập đoàn.
Trần Hoài làm việc 4 năm ở Thái Thương, đây là lần đầu tiên đặt chân vào phòng này.
Cũng là lần đầu tiên được gặp nhiều vị lãnh đạo lạ mặt tới vậy.
Khi Trần Hoài vừa bước vào trong phòng, mười mấy khuôn mặt đồng loạt nhìn về phía anh, thần sắc khác nhau.
Bầu không khí giống như đang ở một phiên tòa.
“Trần Hoài, anh ở đây.” Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài bước vào, lập tức đứng dậy đi tới đón.
Trần Hoài sững sờ, Vương Tri Tranh đã nắm chặt tay anh, dắt về phía vị trí bên cạnh hắn.
Đứng bên cạnh Vương Tri Tranh, trong tay là hơi ấm và cảm giác quen thuộc, tâm trạng vốn có chút khẩn trương, giờ đã bình tĩnh lại.
Trần Hoài lén lút nhìn Vương Tri Tranh một cái, hắn đã đối mặt với ban lãnh đạo cả một ngày, trên mặt hắn vương chút uể oải không chút che giấu.
Thế nhưng thái độ vẫn kiên định như trước.
Dù thế nào, chỉ cần người đứng cạnh cùng đối mặt với mọi gió bão là hắn…
Như vậy là đủ rồi.
Ngụy đổng ngồi ở ghế chủ vị, nhìn Trần Hoài: “Cậu chính là Trần Hoài?”
Trần Hoài gật đầu: “Chào Ngụy đổng.”
Lại nhìn những người xung quanh: “Chào tất cả mọi người.”
Ngụy đổng thần sắc phức tạp nhìn anh: “Có người tố cáo chuyện của cậu, cậu biết không?”
Trần Hoài gật đầu: “Có biết chuyện này thế nhưng nội dung cụ thể vẫn chưa rõ ràng.”
Anh không chủ động nói ra những gì mình biết, bởi vì nội dung tố cáo không được thông báo chính thức cho anh, anh cũng không tiện tỏ ra mình linh thông tin tức, thứ nữa, tin tức lan truyền cũng đã có ít nhiều thay đổi thêm mắm thêm muối, anh cũng không chắc cái nào mới là cái Ngụy đổng đang nói tới.
Ngụy đổng kinh ngạc về sự bình tĩnh của Trần Hoài, bất quá sắc mặt không thay đổi, đáp: “Có người nói, cậu và Vương Tri Tranh có quan hệ không đứng đắn.”
“Không biết công ty định nghĩa quan hệ không đứng đắn là như thế nào?” Trần Hoài đúng mực hỏi ngược lại.
Ngụy đổng và những người khác đều trầm mặc.
Trần Hoài nói tiếp: “Nếu như tôi không hiểu sai thì quan hệ không đứng đắn hẳn là song phương có muốn cũng không thể ở chung với nhau vì nguyên nhân khách quan, tỷ như phá hoại hôn nhân người khác hoặc quan hệ giao dịch phi pháp không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức. Thế nhưng tôi và Tri Tranh là quang minh chính đại kết hôn với nhau, không ảnh hưởng tới người khác, cũng không hề làm tổn hại tới ai hoặc ảnh hưởng tới lợi ích công ty, tôi không biết, người tố cáo căn cứ vào tiêu chuẩn gì mà định nghĩa mối quan hệ của chúng tôi là “không đứng đắn”.”