Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 72: Chương 72




“Lão Vương, em có đẹp trai không?”

“Đẹp trai.”

“Lão Vương, bộ quần áo này thế nào? Có nghiêm túc không?”

“…Nghiêm túc.”

“Lão Vương, kiểu tóc này của em được không?”

“…Rất đẹp.”

“Anh có thấy mùi keo xịt tóc nồng quá không?”

“…Em có dùng keo xịt tóc?”

“…Không có.”

“Há, vậy không có mùi.”

“Sao em cứ cảm thấy như anh đang gạt em ấy?”

“Bởi vì đây là lần thứ 5 em hỏi mấy câu này rồi…”

“Không phải yêu đương là dù em có hỏi bao nhiêu lần thì anh cũng phải giả bộ trả lời nghiêm túc sao?”

“Vừa rồi anh giả bộ không đủ nghiêm túc à?”

“Không đủ, vừa nhìn đã biết anh giả bộ!”

“Vậy em hỏi lại đi, anh sẽ cố bày ra ánh mắt Lương Triều Vĩ*.” (*Lương Triều Vĩ là diễn viên nổi tiếng có đôi mắt biết nói)

“…”

Ở lần sốt ruột thứ N mà tự sờ cổ mình của Trần Hoài, Vương Tri Tranh rốt cuộc nhịn không được vươn tay xoa xoa tóc anh.

“A a, đừng động vào tóc em, rối đó.”

Vương Tri Tranh bất đắc dĩ chuyển xuống ôm eo: “Em căng thẳng tới mức tóc cũng dựng đứng lên rồi kìa…”

Trần Hoài lườm hắn một cái: “Cho dù anh có nói thế thì em cũng không cho phép anh đụng tới tóc em.”

Vương Tri Tranh bật cười: “Đừng căng thẳng…”

“Phải căng thẳng chứ.” Trần Hoài nghiêm túc đánh gãy lời hắn: “Không ngờ trong đời em cũng có cơ hội được ra mắt gia trưởng, nhất định phải tranh thủ một lần thành công.”

Vương Tri Tranh kinh ngạc: “Em anh tuấn mê người như thế, sao lại không có cơ hội được ra mắt gia trưởng chứ?”

Trần Hoài nghe hắn nói thế cũng không keo kiệt mà khen trở lại: “Dù sao không phải ai cũng tinh và quyết đoán như anh.”

Vương Tri Tranh rất tán thành: “Cái này đúng nha.”

Hai người vừa trêu chọc nhau vừa đi tới khu hàng ăn ở sân bay, Vương Tri Tranh gọi điện hỏi vị trí của mẹ, rồi dẫn theo Trần Hoài quẹo trái quẹo phải, xa xa liền thấy một nữ nhân ăn mặc sang chảnh đứng cạnh cái xe đẩy nhỏ đứng chờ trước một nhà hàng cơm tây, vẫy vẫy tay với bọn họ.

“Mẹ.” Vương Tri Tranh cùng Trần Hoài đi tới gần.

Mẹ Vương rất thuận tay mà giao đống đồ trong tay cho Vương Tri Tranh, lại nhìn sang Trần Hoài: “Con là Trần Hoài?”

Trần Hoài ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng, con chào dì.”

“Dì?” mẹ Vương tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Vương Tri Tranh: “Không phải hai đứa đã kết hôn rồi sao?”

Vương Tri Tranh vô tội xua tay: “Đó là do mẹ còn chưa đưa phí đổi giọng.”

Trần Hoài:!!!! Mợ nó, lão Vương bôi nhọ mình!

Trần Hoài chấn động, vội vàng nói: “Nào có, đừng nghe anh ấy nói bậy, vừa rồi là do con căng thẳng.”

Để tỏ lòng mình tuyệt đối không phải vì ham muốn phí đổi giọng, liền bày ra nụ cười hiền lành, ngọt ngào gọi: “Mẹ.”

“Không tồi.” mẹ Vương lộ vẻ tán thưởng: “Con còn đáng tin hơn Tri Tranh.”

Trần Hoài: “….”

Rất tốt, bước đầu đã đạt thành nhận thức chung với mẹ vợ.

Ba người đi vào nhà hàng ngồi xuống, từng người gọi đồ xong, mẹ Vương mới lên tiếng: “Cuối năm nào mẹ cũng ra nước ngoài nghỉ phép, năm nay vốn định gọi các con đi cùng, kết quả Tri Tranh nói các con vừa kết hôn nên muốn về gặp ông bà thông gia, vì vậy mẹ đã hẹn mấy bà bạn cùng đi.”

“Dạ.” Trần Hoài hiếu kỳ hỏi: “Vậy các bạn của mẹ đâu ạ?”

Mẹ Vương nói: “Bọn họ đều ở thành phố khác, trực tiếp bay thẳng tới New Zealand.”

“Bạn mẹ thật chịu chơi.” Trần Hoài cảm thán.

“Đều có tuổi, ăn được cứ ăn, chơi được cứ chơi, nào phải suy nghĩ nhiều.” mẹ Vương đáp, rồi lấy ra một cái túi giấy nói: “Đây là quà gặp mặt cho con.”

“Con cảm ơn.” Trần Hoài cũng không khách khí, nhận lấy cái túi mở ra xem, là một chiếc khăn quàng cổ thương hiệu xa xỉ, anh vui vẻ nói: “Món quà thực hợp ý con, gần đây con còn nói với Tri Tranh định mua một cái khăn quàng mới.”

Vương Tri Tranh lập tức lĩnh hội, hiểu ngầm tiếp lời: “Không phải đâu, hôm trước em ấy nói muốn mua khăn quàng tình nhân, giờ mẹ lại tặng khăn quàng cho em ấy, vậy còn con thì sao.”

Mẹ Vương nghe nịnh tới vô cùng vui vẻ, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý: “Vậy cũng thực trùng hợp, mẹ tặng hai đứa đúng là khăn quàng tình nhân.”

“Thật sao?” Trần Hoài nghe vậy, liền lấy khăn quàng trong túi ra, quả nhiên là hai cái, vì vậy đưa cho Vương Tri Tranh một cái, còn mình một cái cùng nhau quàng lên cổ thử một chút.

Mẹ Vương ăn mặc lộng lẫy nhưng chiếc khăn bà chọn lại vô cùng thanh lịch trang nhã, rất phù hợp với khí chất cả hai.

Trần Hoài vì vậy chân thành tán thưởng ánh mắt mẹ Vương, nịnh bà tươi rói như hoa.

Trần Hoài ngượng ngùng nói: “Vốn cũng định mang quà tặng mẹ nhưng nghĩ tới mẹ đang đi du lịch, không tiện mang theo đồ lỉnh kỉnh nên con không mang theo tới.”

“Mua quà làm gì, con chính là món quà tốt nhất với ta rồi.” Mẹ Vương nói câu này là lời thật lòng: “Tri Tranh nhiều năm ngơ ngơ ngác ngác trong chuyện tình cảm, giờ cũng đã biết để bụng, sau này có con quản chặt nó, mẹ cũng được nhàn, càng có nhiều thời gian đi thăm thú khắp nơi.”

Bữa cơm này ăn rất vội vàng, cũng may mẹ Vương chỉ để tâm tới cuộc sống và chuyến đi của mình, không hứng thú mấy tới cuộc sống của Vương Tri Tranh và Trần Hoài, ngược lại thường xuyên tán gẫu về những nơi mà bà biết, sau đó vui vẻ mà tiếp tục chuyến hành trình.

Nhìn theo mẹ Vương bước qua của an ninh, Trần Hoài cảm khái: “Mẹ thật cởi mở.”

Vương Tri Tranh nhìn anh: “Mẹ nhất định rất thích em.”

Trần Hoài đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, em người gặp người thích.”

Vương Tri Tranh: “Ừ, anh chính là người gặp người.”

Trần Hoài liếc mắt: “….Chuyện cười của anh nhạt như nước ốc.”

Vương Tri Tranh gãi cằm: “Vậy anh phải đi học tập mới được.”

Vương tổng quả nhiên chăm chỉ không ngừng, không biết chịu thua, cho dù là lĩnh vực gì cũng đều cố gắng hết sức.

Trần Hoài nổi lòng tôn kính.

Công ty ngày hôm sau, Ngô Đế Lâm tinh mắt lập tức phát hiện điểm không đúng.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Mợ nó, Vương tổng và Trần Hoài mang khăn quàng tình nhân đi làm!

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Ngang nhiên show ân ái, thiêu!

[Meo meo meo]: Chiếc khăn quàng cổ kia tui biết, hơn một tháng lương của tui á….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Được nha, không chỉ show ân ái mà còn khoe của!

[Kính râm gấu mèo]: Ặc…

[Kính râm gấu mèo]: Mấy người chỉ phát hiện mỗi khăn quàng cổ thôi sao?

[Kính râm gấu mèo]: Bọn họ còn đeo đồng hồ tình nhân từ lâu rồi…

[Kính râm gấu mèo}: Cả nhẫn nữa….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

[Meo meo meo]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

[Tinh Tinh Đốt Đèn]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Phía dưới là một loạt hàng dấu chấm than.

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Ô, tại sao trong tay tôi lại nhiều hơn một cây đuốc?

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Tôi ủng hộ xăng….

[Làm thay thẻ tín dụng]: Bật lửa đã vào chỗ.

[Thái Thương không có hoa]: Nghe khẩu hiệu của tôi, chuẩn bị ——

Vị này chính là bạn gốc cây Thái Thương, sau khi Lý Thư Mộc nộp đơn xin nghỉ việc, anh bạn này đã bị đả kích nặng nề mà đổi tên thành như vậy.

Trần Hoài thật vất vả mới cướp được một chỗ trống mà chen vào, mồ hôi chảy ròng ròng nhắn tin ——

[Hoài thủy dễ uống]: Oan uổng, khăn quàng cổ là mẹ vợ tặng cho tôi!

[Meo meo meo]:…..

[Kính râm gấu mèo]:…..

[Thái Thương không có hoa]: …………………………

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Chẳng lẽ đây chính là level show ân ái cuối cùng trong truyền thuyết ——

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Mẹ vợ ra trận?

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Không ngờ trong đời tôi lại có thể thấy được đại chiêu trong truyền thuyết.

[Làm thay thẻ tín dụng]: Nếu bây giờ chúng ta lại đá tên này ra khỏi nhóm, liệu cậu ta có mách lẻo chúng ta gây khó dễ cậu ta với Vương tổng không?

[Hoài thủy dễ uống]: Có.

[Làm thay thẻ tín dụng]: Ông thay đổi! Ông thực sự đã thay đổi!

[Làm thay thẻ tín dụng]: Trước kia ông cỡ nào chính trực, cỡ nào thiện lương.

[Hoài thủy dễ uống]: [Khiếp sợ] Có sao? Lúc nào vậy?

[Làm thay thẻ tín dụng]: Lúc tôi nằm mơ…

[Hoài thủy dễ uống]: Lưu manh!

[Hoài thủy dễ uống]: Còn lén nằm mơ thấy tôi!

[Hoài thủy dễ uống]: Bạn học Đới Tín này, tôi nhất định phải nghiêm túc nói với bạn, tuy rằng tôi thích nam nhân thật, thế nhưng tôi cũng có khiếu thẩm mý!

[Hoài thủy dễ uống]: Cậu hết hy vọng đi!

[Làm thay thẻ tín dụng]: ……………..

[Meo meo meo]: [ôi giời ạ] hiện trường sống gay thổ lộ kìa bà con ơi!

[Kính râm gấu mèo]: [che mặt] tôi nhìn không nổi.

Ngay khi mọi người đang hết sức lực mà xiêu vẹo nghiêng ngả, chỉ có sức mạnh bát quái trung kiên Ngô Đế Lâm vẫn kiên trì giữ vững sự chuyên nghiệp hàng ngày của mình, nhanh chóng lướt qua đống tin tức mà bắt được trọng điểm.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Khoan đã

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Trần Hoài gọi mẹ Vương tổng là mẹ vợ….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]:: Chửng tỏ điều gì?

Tin tức này có thể nói là một lời thức tỉnh đám người trong mộng.

[Meo meo meo]: [khiếp sợ]

[Kính râm gấu mèo]: [khiếp sợ]

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Trời ạ, tôi không tiếp thu được…

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Trần Hoài uy vũ!

[Thái Thương không có hoa]: Lôi ra ánh sáng!

Trần Hoài nhìn đám bát quái đang não bổ đầy trời, nhất thời mặt mũi xám đen, lại không thể cùng bọn họ thảo luận vấn đề riêng tư, đơn giản log out giả chết.

Vì vậy Trần Hoài trầm mặc bị xem là ngầm thừa nhận, tin tức Vương tổng là bên bị đè yên lặng được đám não bổ kia lan truyền…

Sau đó ánh mắt các nữ đồng nghiệp nhìn Vương Tri Tranh, khó tránh khỏi mang theo chút tình mẫu tử từ ái, ánh mắt xuyên thấu qua thân thể rắn chắc, khí chất lãnh khốc của Vương Tri Tranh cơ hồ nhìn thấy ẩn bên trong bề ngoài kiên cường mạnh mẽ rắn rỏi kia là một linh hồn mảnh mai mong manh yếu đuối. (Jer: tôi sắp đứt cmn ruột rồi, tôi đi chết đây =))))

Tất cả bên trên đều là kết quả của trí tưởng tượng bay cao bay xa, mà bản thân Vương tổng lại hoàn toàn không biết gì cả.

Gần tết, tất cả mọi người đều không còn tâm tư làm việc, tâm trí đều đã bay về quê nhà hết rồi, cả ngày không lướt web hóng tin thì cũng là dạo diễn đàn bát quái, thật sự nhàn nhã.

Trong bầu không khí nhàn nhã này, Trần Hoài vẫn duy trì sự khẩn trương cao độ.

Anh rốt cuộc lấy dũng khí gọi điện về nhà, sợ cha mẹ ít va chạm xã hội lập tức bị kích thích quá lớn, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói muốn dẫn theo đối tượng về nhà ăn tết, không dám nói mình đã trực tiếp kết hôn rồi.

Cha mẹ Trần Hoài ở đầu dây do do dự dự.

Cả đời chưa từng bước chân ra khỏi cái huyện nhỏ ở quê, chưa từng thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, chưa từng nghe nhắc tới cái gì đồng tính bình quyền —— thậm chí trước khi con trai bộc lộ, còn chưa từng nghĩ tới cái chuyện đồng tính luyến ái này.

Tin tức lớn nhất đời này, lại rơi xuống đầu con trai nhà mình.

Từng phản đối, từng đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là theo bản năng làm cha mẹ, lựa chọn tiếp thu.

Nhưng xã hội này lại không hề ôn nhu với gia đình họ, cha mẹ thỏa hiệp cũng không có nghĩa là người ngoài thấu hiểu, ngược lại toàn là nói xấu và chỉ trích.

Trần Hoài không phải không biết, cả làng biết chuyện khiến cha mẹ anh chịu bao nhiêu áp lực cho nên cũng hiểu sự do dự của bọn họ ở đầu dây điện thoại.

Có lẽ bọn họ không hy vọng sẽ lại tái diễn tình cảnh bữa cơm tất niên năm đó một lần nữa, so với việc bị khinh thường, có lẽ bọn họ càng lo lắng con trai mình sẽ phải hứng chịu những ánh mắt đị dạng.

Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đồng ý, xã hội này không tốt thì cũng không thể ngăn cấm gia đình bọn họ không được cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.