Bữa cơm diễn ra vô cùng thoải mái vui vẻ, ngoại trừ chút khúc mắc nho nhỏ giữa Trần Hoài và Lý Thư Mộc khiến không khí có chút không hài hòa nhưng cuối cùng cũng bị Ngụy Lai Thu nhẹ nhàng hóa giải cho qua, tóm lại có thể nói là một bữa liên hoan tương đối thành công.
Ngụy công tử vốn bị coi là đóa cao lĩnh chi hoa cao cao tại thượng đã thành công hạ phàm hòa nhập cùng quần chúng nhân dân.
Cho dù hắn có đi siêu xe thể thao phóng ầm ầm ngoài đường cũng không khiến mọi người thấy khoảng cách quá lớn.
Cơm nước xong, Ngụy Lai Thu quả nhiên không có tiền trả, trực tiếp sai nhân viên của nhà hàng tới chỗ Ngụy Lai Tư đòi tiền.
Vì vậy mọi người vô cùng bất ngờ, quần chúng nhân dân vốn đã xem rất nhiều loại kịch cung đình tranh đấu đã nảo bổ đủ loại tình tiết Ngụy Lai Thu và Ngụy Lai Tư tranh đoạt gia sản và quyền thừa kế tới ngươi sống ta chết, kết quả hóa ra mối quan hệ giữa Ngụy Lai Thu và anh trai lại không tồi.
Ngụy Lai Thu không nhìn thấy nội tâm mọi người đang diến biến đủ loại suy nghĩ ly kỳ, ngược lại vô cùng chu đáo nhắc nhở mọi người trên đường về nhớ chú ý an toàn.
Mọi người hi hi ha ha đứng dậy, những ai cùng đường thì kết bạn đi về cùng nhau.
Ngụy Lai Thu phong độ lịch thiệp chuyển hướng sang Lý Thư Mộc: “Thư Mộc đã có xe đưa về chưa?”
Lý Thư Mộc thận trọng mỉm cười: “Em bắt xe về ạ.”
“Đã muộn thế này…” Ngụy Lai Thu đáp.
Ngô Đế Lâm lặng lẽ kều kều Kiều Tinh: “Tôi cá Ngụy công tử muốn nói đưa cô ta về.”
Kiều Tinh khinh bỉ: “Thế mà cũng phải cá?”
Tâm tư Tư Mã Chiêu của Ngụy công tử ai cũng nhìn thấy rõ có được không?
Đung lúc này, điện thoại của Ngụy công tử vang lên, đánh gãy lời nói chưa hết của cậu ta, Ngụy Lai Thu nhận điện thoại, nói một câu: “Biết rồi.”
Sau đó, Ngụy Lai Thu cúp điện thoại, tiếp tục biểu hiện mị lực của bản thân đối với Lý Thư Mộc, càng càng thêm lỗi lạc: “Đã muộn thế này, trên đường về Thư Mộc phải chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo bình an cho anh nhé.”
Lý Thư Mộc: “….”
Những người khác: “….”
Hình như không giống kịch bản lắm đi?
Kiều Tinh mặt không thay đổi kều Ngô Đế Lâm: “Bà vừa đặt bao nhiêu, đưa tiền đây.”
Ngô Đế Lâm lầm bầm: “Cút, ông cũng thua.”
Kiều Tinh: “Tôi là nhà cái, tiền thua thuộc về tôi hết.”
Sau đó Ngụy Lai Thu nhìn về phía Trần Hoài: “Trần Hoài, hình như em với anh cùng đường, hay là để em đưa anh đi một đoạn nhé.”
Lý Thư Mộc: “…”
Những người khác: “…”
Nếu như câu nói trước đó nội tâm Lý Thư Mộc chỉ có chút bất ngờ nhưng đến câu sau thì thực sự cảm thấy rất khó chịu, lúc nãy khi Ngụy Lai Thu mở miệng, cô đương nhiên cho rằng đối phương sẽ muốn nhân cơ hội đưa mình về nhà.
Tuy rằng cô và Lục Ngọc Ca thường xuyên qua lại tiếp xúc thế nhưng Lục Ngọc Ca lại chậm chap không tiến thêm một bước nào nữa, cô lại không đoán được suy nghĩ của anh ta, vốn nội tâm bình tĩnh khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Ngụy Lai Thu so với Lục Ngọc Ca thì vẫn còn kém một chút, bởi vì bên trên cậu ta vẫn còn 1 người anh trai, hơn nữa không có căn cơ trong tập đoàn, mà nói thế nào con thứ cũng không thể so với con một, Lý Thư Mộc thật sự không hề muốn một chân đạp hai thuyền, thế nhưng nếu có người quan tâm ưu ái mình ai cũng sẽ không từ chối, càng có thêm phần bảo đảo cho tương lai của mình.
Đặc biệt là, cô cảm nhận rất rõ ánh mắt và thái độ của những người khác đối với cô, cho dù Lục Ngọc Ca có tài giỏi tới đâu thì sức ảnh hưởng ở trong Thái Thương so ra vẫn kém xa Thái Thương thân sinh tử.
Lý Thư Mộc rất thích hưởng thụ cảm giác “chúng tinh củng nguyệt” được người người hâm mộ ghen tị. Nếu được Ngụy Lai Thu đưa về, vậy thì địa vị của cô ở trong công ty sẽ càng được nâng cao hơn không ít.
Vừa rồi Ngụy Lai Thu nói không đưa cô về, tuy rằng cô cảm thấy không thích, nhưng có thể tự an ủi mình rằng thái tử gia bận rộn không có nhiều thời gian.
Kết quả vừa quay đầu, Ngụy Lai Thu lại muốn đưa Trần Hoài về.
Lúc Ngụy Lai Thu hỏi cô, ánh mắt mọi người vừa ám muội vừa ước ao, nhưng bây giờ lại biến thành trò cười cho mọi người.
Nếu như lúc này Lý Thư Mộc có súng máy trong tay, việc đầu tiên nhất định sẽ bắn chết Trần Hoài.
Trần Hoài khóc không ra nước mắt, hôm nay Ngụy Lai Thu luôn là đề tài trung tâm của toàn bộ công ty, theo anh biết, ngoại trừ hội buôn chuyện của bọn họ cũng có không ít người tò mò tìm hiểu về Ngụy Lai Thu, có thể nói là hót hòn họt.
Cũng bởi vì lúc giới thiệu Lý Thư Mộc được Ngụy Lai Thu hỏi han ân cần hơn người khác đã hỏa tốc bị kéo vào trong các đề tài liên quan tới Ngụy Lai Thu.
Loại chuyện tự tiện buff bản thân trong mắt Trần Hoài chính là một cái phiền phức siêu cấp lớn, anh đã tận lực giữ khoảng cách với Ngụy Lai Thu ở trong công ty, ai ngờ thời khắc cuối cùng Ngụy công tử lại chơi đại chiêu như vậy.
Trần Hoài lau mặt một cái: “Sao dám làm phiền cậu.”
“Anh không phải ngại.” Ngụy Lai Thu nhất phái tự nhiên: “Tiện đường thôi mà.”
Trần Hoài không dám từ chối, con người Ngụy Lai Thu lại không biết trông trước ngó sau, nếu tiếp tục tù chối nữa không biết cậu ta sẽ còn tuôn ra lời kinh thiên động địa nghiêm trọng cỡ nào nữa.
“Vậy làm phiền cậu.” Trần Hoài bày ra bộ dáng vâng lời.
Chờ 2 người đi tới bãi đậu xe, thoát khỏi tầm mắt mọi người rồi, Ngụy Lai Thu lập tức xụ mặt xuống, oán khí quả thực xuyên thủng bầu trời, cậu ta tức giận bất bình nhìn về phía Trần Hoài trách cứ: “Chồng anh thật quá đáng! Lúc nào cũng sai khiến em!”
Trần Hoài giờ mới hiểu hóa ra là Vương Tri Tranh bắt cậu ta đưa mình về.
“Lão Vương thực tri kỷ.” Trần Hoài cảm thán.
“Ác độc vừa thôi?!” Ngụy Lai Thu tức giận mắng: “Hai người ở nhà ân ân ái ái thì thôi đi, đến công ty cũng không tha cho em, có còn là con người không?”
Trần Hoài rất không phản đối hành vi cáo trạng kẻ ác này của Ngụy Lai Thu, còn đồng tình hùa theo: “Cậu cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân xem, sao lại toàn xuất hiện ở những chỗ bọn tôi ân ân ái ái…hả bóng đèn huynh?!”
Ngụy Lai Thu giả bộ không nghe thấy, tiếp tục nức nở: “Em sắp bị mù tới nơi rồi.”
“Anh lớn tồ tồ thế này rồi mà anh ta còn không biết ngượng nói không an tâm anh, không an tâm cái quái gì chứ, chẳng lẽ còn có người muốn cướp sắc anh?!” biểu tình trên mặt Ngụy Lai Thu gần như sắp nôn mửa tới nơi
“Phải đó.” Trần Hoài tức giận phụ họa: “Anh ấy cũng không ngẫm lại xem, tôi ngồi xe cậu về nhà còn nguy hiểm hơn!”
Ngụy Lai Thu: “…”
Mãi đến khi lên đường về rồi, Ngụy Lai Thu vẫn tức giận bất bình: “Bỏ một mỹ nữ xinh đẹp như vậy để đưa anh về, mọi người trong công ty có cảm thấy em bị thần kinh không?”
Trần Hoài cảm thấy Ngụy công tử thực sự cả nghĩ quá rồi.
Mọi người sao sẽ vì chút chuyện nhỏ ấy mà cảm thấy cậu ta có bệnh.
Mà mọi người cảm thấy cậu ta vốn bị bệnh rồi.
Nhưng xét thấy tình hình lức này, Ngụy Lai Thu đang trên bờ vực của sự bùng nổ mà mình lại đang ở trong xe cậu ta, nếu chọc giận cậu ta thì tương đối không tốt.
“Lý Thư Mộc có thể vì thế mà nghĩ em là gay không?” Ngụy Lai Thu cực kỳ phiền não.
Trần Hoài liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu kỳ thị gay?”
“Em nào dám!” Ngụy Lai Thu kêu to oan uổng: “Em rõ ràng bị gay kỳ thị!”
Trần Hoài chờ Ngụy Lai Thu tỉnh táo lại mới bảo cậu ta đưa mình về nhà.
Ngụy Lai Thu rất kinh ngạc: “Anh và Tranh ca không ở chung với nhau sao?”
Trần Hoài và Vương Tri Tranh xác thực vẫn không tính là chính thức ở chung, trước mắt cũng chỉ cuối tuần là ở chung với nhau, đúng kiểu hình thức vợ chồng cuối tuần.
Nhưng Trần Hoài cũng không định nói cho Ngụy Lai Thu biết sự thật, anh xấu xa nói: “Cậu muốn biết chân tướng?”
Ngụy Lai Thu trực giác cảm thấy không nên biết là tốt nhất, nhưng không hiểu sao vẫn không thể vượt qua lòng hiếu kỳ của bản thân: “Muốn.”
“Lão Vương nói do có cậu ở trong nhà ảnh hưởng tới chất lượng x sinh hoạt của chúng tôi nên chúng tôi quyết định tạm thời tách ra ở riêng hai ngày.” Trần Hoài thản nhiên đáp.
Ngụy Lai Thu: “…Anh cố ý khiến em cảm thấy áy náy có đúng không?”
Ngụy Lai Thu thật không thể tin được, đối với tình trạng ân ái mặn nồng quá mức còn cả tiếng rên rỉ không thể miêu tả từ phòng cách vách truyền sang tối qua, cậu cảm thấy cuộc sống x sinh hoạt của bọn họ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Trần Hoài nghiêm túc nói: “Nếu cậu không tin có thể tư mình đi hỏi lão Vương.”
Em nào dám!
Ngụy Lai Thu mới không ngu, nếu dám đi hỏi, cho dù không phải thật thì Vương Tri Tranh cũng tuyệt đối nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của đè cậu ta làm trâu làm ngựa cho anh ta mất.
Trần Hoài nói chuyện với Ngụy Lai Thu xong liền nhắn tin cho Vương Tri Tranh, nói rằng đêm nay anh sẽ về nhà mà không qua nhà hắn.
Vương Tri Tranh rất nhanh nhắn lại…
Cũng được, nếu không đêm nay anh có thể sẽ không nhịn được mà phạm tội mất.
Trần Hoài kinh hãi nhắn lại: Chẳng lẽ anh định bá vương ngạnh thượng cung em?
Vương Tri Tranh: kế hoạch ban đầu của anh chỉ là tẩn Ngụy Lai Thu một trận thôi, nhưng mà em đã khiến anh có một suy nghĩ khác.
Trần Hoài tắt luôn điện thoại không thèm nhắn lại.
Phần hậu cần của dự án hợp tác giữa Thái Thương và Gia Da đã bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, song phương liên tục bàn bạc thảo luận qua lại, nhưng những việc đó đã không còn liên quan gì tới bộ phận pháp vụ nữa, Trần Hoài cũng không để tâm tìm hiểu tin tức, cộng thêm hiện tại trưởng phòng đã giao cho anh phụ trách mấy dự án khác, cũng bận tới đầu tắt mặt tối.
Ngụy Lai Thu ngược lại nuốt lời, vốn đã nói chi ở nhờ nhà Vương Tri Tranh mấy ngày, kết quả Ngụy đổng phát hiên con trai út ở ngoài sống không quá thoải mái, tâm tình lũy thừa tăng lên, mắt thấy con trai ở trong công ty có Vương Tri Tranh hướng dẫn chỉ điểm cư nhiên cũng làm được không ít việc, vì vậy trịnh trọng nhờ Vương Tri Tranh chăm sóc thằng con thêm mấy ngày.
Trần Hoài sau khi nghe nói chuyện này cả người trở nên bức bối.
“Lão Vương, có phải Ngụy đổng định nhận nhận anh làm mẹ kế tiểu công tử không vậy?” Trần Hoài vô hạn thổn thức.
“Nếu thật sự có một ngày như thế…” Vương Tri Tranh nghiêm túc trả lời: “Anh sẽ đòi giá thật cao.”
Trần Hoài trịnh trọng nói: “Vậy có thể chia cho em một nửa không?”
Vương Tri Tranh không chút do dự: “Không thành vấn đề.”
Trần Hoài bỗng cảm thấy mình đã tìm được một ông xã tốt, đến lúc bán thân cũng không quên để lại cho vợ một nửa.
Không hiểu sao Vương Tri Tranh tuy rằng luôn dằn vặt Ngụy tiểu công tử vậy mà Ngụy đổng lại tỏ ra hết sức kính trọng, cuối cùng cũng không phản đối, vì vậy để cho Ngụy Lai Thu mơ mơ hồ hồ sống dựa dẫm ỷ lại vào mình.
Công việc dù có bận bù đầu cũng không thể ngăn cản quần chúng nhân dân ngóng trông vào cuộc sống tốt đẹp, chuyến du lịch tắm suối nước nóng đúng hẹn mà tới.
Đến khi đó Vương Tri Tranh mới biết tình hình chia phòng.
“Anh và em cư nhiên không chung phòng?” Vương Tri Tranh phi thường bất mãn.
Trần Hoài không nói: “…Giữa anh và em có dấu hiệu gì chứng tỏ chúng ta nhất định phải chung một phòng?”
Gương mặt Vương Tri Tranh tỏ ra đương nhiên: “Quan hệ giữa chúng ta không phải quá rõ sao?”
Tuy rằng ở trong công ty, quan hệ giữa Trần Hoài với Vương Tri Tranh tuy rằng thân thiết hơn những người khác một chút, thế nhưng…
“Anh không biết việc chia phòng lần này là ngẫu nhiên sao?” Trần Hoài nói.
“Không biết.” Vương Tri Tranh phẫn nộ: “Nếu biết trước anh đã ra tay can thiệp rồi.
“Để anh bảo phòng hành chính điều chỉnh.” Vương Tri Tranh lấy di động ra.
Trần Hoài vội vã ngăn cản: “Đừng, làm vậy chả khác nào anh lạm dụng chức quyền.”
Vương Tri Tranh liếc mắt nhìn vợ một cái: “Khổ cực công tác, nỗ lực thăng chức không phải là vì muốn lạm dụng chức quyền sao?”
Trần Hoài cảm thấy rất có đạo lý, không cách nào phản bác, có chút khó khăn nói: “Vậy anh điều đi.”
Vương Tri Tranh nhìn Trần Hoài, cuối cùng vẫn để di động xuống: “Thôi vậy.”
Vương tổng tuy rằng không ngại lạm dụng chức quyền thế nhưng việc này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Trần Hoài trong mắt đồng nghiệp.
Trần Hoài vỗ vô lưng hắn: “Về nhà em nhé?”
Lúc này Vương Tri Tranh mới mặt mày hớn hở: “Được.”