CHƯƠNG 22: ĐỊA LAO
Edit: Đầm♥Cơ
Trước mắt là bóng tối, ta cố gắng trợn to mắt, nhưng bóng tối như luôn quấn quanh hô hấp của ta, tựa như sương mù ướt lạnh, vô thanh vô tức, không chỗ nào không có, nhưng không có cách nào nhìn thấy.
Không có một tia ánh sáng, đây là địa lao giam giữ kẻ phạm trọng tội, không có cửa sổ, tường bốn phía dầy ước chừng ba thước, thứ duy nhất có thể mở ra chính là cửa lao làm từ sắt lá cùng đồng đinh.
Ta không nhớ rõ trôi qua bao lâu, đại khái là bảy ngày, hoặc có lẽ là tám ngày, ta không nhớ rõ. Mấy ngày nay ta đói bụng đến choáng váng, khát đến cổ họng khô khốc, không có cách nào quan tâm canh giờ. Mỗi ngày ám vệ của Đông Phương sẽ đến thẩm vấn ta một lần, bọn họ hiển nhiên có đủ kinh nghiệm, nghiêm khắc khống chế lượng thức ăn nước uống, chưa bao giờ để ta ăn no. Có khi bọn họ sẽ cố ý không cho ta cơm ăn, để ta đói cả ngày, đói bụng đến tay chân như nhũn ra, ý thức hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội hỏi vòng vèo.
Nhưng phần lớn thời gian bọn họ hỏi ta không trả lời, vì cái gì muốn giết Nhậm Doanh Doanh, lẻn vào Hắc Mộc Nhai đến cùng có mục đích gì, kẻ sai sử sau lưng là ai? Mỗi lần ta chỉ trả lời câu đầu tiên, ta nói: “Bởi vì ta hận ả, hận không thể để ả chết.”
Câu trả lời này hiển nhiên không thể làm bọn họ vừa lòng, cái gì bọn họ cũng hỏi không ra, như vậy Đông Phương cũng sẽ không vừa lòng, vì thế từ ngày hôm qua bắt đầu ( chắc là ngày hôm qua đi ), bọn họ bắt đầu cột ta vào cọc gỗ, tưới nước ớt lên người của ta, dùng roi da tiếp đón người ta, roi quật kèm theo tiếng gió vù vù, một chút liền kéo rụng một tầng da.
Ta thống khổ mà cuộn tròn lại nhưng vẫn trầm mặc, bởi vì ta không có lời nào để nói.
Một vệ Dạ Kiêu trong đó “Chậc” một tiếng: “Đầu nhi, miệng người này thật rất cứng, xem ra không dùng đại hình hắn sẽ không khai.”
Đại hình có vài loại, hỏa nướng, kẹp tay chân, giường đinh, trước kia ta làm Đại tổng quản cho không ít người dùng qua, có lẽ không có ai chịu đựng được, lục tục chết hết.
Trong bóng đêm ta mở to đôi mắt mờ mịt, Đông Phương đã sinh sát tâm với ta sao?
Thống lĩnh mười hai vệ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Lấy cái kẹp lên trước đi, tên tạp dịch này không có võ công, dùng đại hình sợ sẽ nhịn không được, giết chết một tên tạp dịch không có gì, chỉ sợ chặt đứt manh mối, phá hủy chuyện của giáo chủ.”
“Thuộc hạ hiểu được.”
Ta bị vài người trói tay ra sau lưng đặt trên mặt đất, hai cây gỗ kẹp lấy mắt cá chân, hai nam nhân đứng ở phải trái, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, liền nhấc chân dùng sức đạp, đau đến cốt tủy, có thể ghiến nát cổ chân người ngay lập tức.
“Dương Liên Đình, Bổn thống lĩnh lại cho ngươi một cơ hội, khai ra, cũng không phải chịu nỗi khổ da thịt.” Thống lĩnh chắp tay sau mông đi quanh ta một vòng, từ trên cao nhìn xuống, “Giáo chủ đối đãi với ngươi coi như không tệ, ngươi mau chóng khai ra, lập công chuộc tội, nói không chừng giáo chủ còn có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi nói, có phải không?”
Hai tay ta bị trói ra sau, mặt dán mặt đất lạnh như băng, cảm giác rét lạnh giống như đâm thẳng vào đáy lòng.
Thống lĩnh thấy ta không nói lời nào, rốt cục mất kiên nhẫn, khoát tay: “Hành hình.”
Hai người kia nhảy lên, hung hăng đạp.
“A!” Ta thê lương kêu thảm ra tiếng, cả người mãnh liệt nảy về phía trước một chút, dường như hư thoát.
“Dương Liên Đình, ngươi còn không chịu nói sao?”
Ta quỳ rạp trên mặt đất, nói không nên lời, chỉ có thể khàn khàn mà thở hổn hển.
“Xương cứng,” thống lĩnh ngồi xổm xuống, kéo mái tóc của ta, ép ta ngẩng đầu, “Đáng tiếc xương cốt có cứng nữa thì cũng sẽ nát, tội gì đâu?”
Đúng vậy, tội gì đâu, ta cười cười, thống lĩnh kia kinh ngạc nhíu lông mày, đại khái không biết vì sao ta còn có thể cười được, nhưng ta không biết trừ cười, ta còn có thể lộ ra biểu cảm gì.
Bảy ngày, Đông Phương vẫn chưa tới.
Ta nghĩ ta đợi không được y.
Thật ra lúc bị nhốt vào địa lao, lời y nói ra đã thực rõ ràng, trong mắt của y, ta là kẻ tiểu nhân ham danh lợi phú quý, dối trá ti bỉ, người như thế sao đáng giá y tốn nhiều tâm tư? Nhưng biết rõ như thế, ta vẫn nhịn không được nghĩ, có một ngày cửa lao mở ra, trong ánh sáng chói mắt có thể thấy được một nam nhân mặc hồng y đang chờ ta.
Ta nghĩ, cuối cùng ta vẫn làm sai, vẫn rất tham lam, ta nghĩ cả đời này sẽ có rất nhiều khác biệt, lại không ngờ đến khả năng y sẽ không cần ta. Vì cái gì luôn muốn cùng y cả đời? Xa xa nhìn y không tốt sao? Ngươi nhìn, bây giờ ngay cả đời này cũng sắp không có. Nhưng ta không trách y, cái gì y cũng không biết, hết thảy đều là ta tự tìm, đều là ta đơn phương tình nguyện thôi.
Chưa từng có người nào quy định, y nhất định phải yêu ta.
Cuối cùng, ta nói: “Ta khai.”
Thống lĩnh kia vừa lòng, sai người đốt sáng ngọn nến lên, buông cái kẹp ra, kéo ta đến.
Đáng tiếc ta đã đứng không nổi nữa, hắn kéo ta đứng lên, ta lại trượt ngồi xuống.
Thống lĩnh bắt chân ngồi trên ghế thái sư, bưng một chén trà lên, có chút không kiên nhẫn: “Nhanh nói đi.”
Ta nhìn thống lĩnh kia, sau đó chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói cho giáo chủ, người sai sử ta mưu hại Thánh cô chính là Quang Minh hữu sử Nhật Nguyệt thần giáo, ở trong võ lâm có danh hiệu là ‘Thiên Vương ông đây’ – Hướng Vấn Thiên.”
Thống lĩnh phun ra một miệng trà.
Ta không quản hắn tin hay không, há mồm liền nói: “Hắn ở mặt ngoài ủng hộ giáo chủ, trên thực tế dưới vẻ bề ngoài trung trinh là dã tâm bừng bừng, hắn đã sớm muốn soán vị làm giáo chủ. Nhưng lấy thực lực của mình hắn không có cách chống lại giáo chủ, cho nên hắn cấu kết với phái Tung Sơn, bày ra một hồi ám sát, đáng tiếc võ công giáo chủ cái thế, ám sát thất bại, vì thế hắn liền lui mà cầu tiến, đánh chủ ý lên người Thánh cô, dù sao Thánh cô là con của tiền giáo chủ, tương lai là người có khả năng kế thừa vị trí giáo chủ nhất.”
Ta mấp máy môi, liền hất một bát lại một bát nước bẩn lên người Hướng Vấn Thiên, thống lĩnh kia nghe đến nói không nên lời, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta.
Ta dừng lại thở dốc hổn hển, mắt cá chân bị thương ép trên mặt đất rất đau, trên người cũng rất đau, chỉ trong chốc lát như vậy, mồ hôi lạnh đã làm ướt sũng quần áo, trước mắt cũng biến thành màu đen từng đợt.
Ta quơ quơ đầu, ý đồ làm cho mình thanh tỉnh một chút, đứt quãng nói: “Một cái khác, là Thượng Quan Vân… nói giáo chủ phải cẩn thận Thượng Quan Vân, mặt ngoài hắn ngay thẳng, kì thực là một kẻ gió chiều nào theo chiều đấy, một ngày nào đó hắn sẽ phản bội giáo chủ, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể ban trọng trách cho hắn…”
“Còn có… Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn, từ rất sớm hắn và Hướng Vấn Thiên đã cấu kết với nhau làm việc xấu…” giọng của ta thực khàn khàn, nói một câu liền suyễn vài lần, nhưng ta vẫn cố gắng từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, “Ngươi nói cho giáo chủ, nếu có một ngày gặp Lệnh Hồ Xung… Nhất định phải giết hắn!”
Ta nói có đầu có đuôi, biểu cảm cũng quá thật, ánh mắt thống lĩnh nhìn ta có một chút thay đổi, hắn cau mày, có chút chần chờ hỏi: “Ngươi nói… Đều là thật sự?”
Ta nhắm mắt lại gật gật đầu, cuối cùng ta vẫn không nói chuyện Nhậm Ngã Hành ra, bởi vì ta không biết chi tiết của thống lĩnh trước mắt, đời trước ta không ấn tượng mấy với hắn, ta nhớ không nổi người này có phản bội Đông Phương hay không, cho nên ta không dám nói, ta sợ hắn là người của Hướng Vấn Thiên, nếu tiết lộ hành tung của Nhậm Ngã Hành thì không khác gì bưng đá đập chân của mình.
Thống lĩnh trầm mặc nửa ngày, lại rời đi thương nghị với người khác trong chốc lát, cuối cùng hắn phái một người đi nội viện trước: “Ngươi lập tức đi bẩm báo với giáo chủ, đem khẩu cung của Dương Liên Đình thuật lại từng chữ cho giáo chủ nghe một lần, thỉnh giáo chủ định đoạt, nhanh đi!”
“Vâng!”
Thống lĩnh đi trở về cúi đầu nhìn ta, hỏi: “Ngươi còn có lời gì muốn nói sao?”
Lúc này, ý thức của ta đã có chút mơ hồ, đói khát cùng đau đớn tràn ra làm ta ngay cả mí mắt cũng nâng không nổi. Ta có chút hoảng hốt mà suy nghĩ trong chốc lát, lúc này thống lĩnh kia rất nhẫn nại, không thúc giục, chỉ yên lặng mà đánh giá ta. Đối với hắn mà nói, ta đã thừa nhận mình là gian tế, như vậy cũng sắp chết rồi, cho nên hắn mới có câu hỏi như thế.
Ta kéo kéo khóe miệng: “Là muốn ta để lại di ngôn sao?”
Thống lĩnh không trả lời, nhưng ánh mắt của hắn nói cho ta biết, đúng vậy.
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều mắc trong cổ họng, không có cách nào nói ra miệng. Trong lòng ta đầy ắp đều là không nỡ buông tay một người, những lời tâm tình sâu đậm đó giằng co ngay tại đầu lưỡi của ta, nhưng y không ở đây.
“Ngươi thật sự không có chuyện gì muốn nhắn nhủ sao?” Thống lĩnh lại hỏi một câu.
Ta cúi đầu, dùng đôi tay mang xiềng xích lấy ra một cái khăn tay từ trong lòng ngực, bạch sa màu ngà nhẵn nhụi, góc khăn thêu một đóa hoa mai nho nhỏ. Lần đó ám sát để lại một đạo sẹo trên má trái của ta, Đông Phương dùng cái khăn tay này lau khô vết máu cho ta, dùng xong y liền ném, sau đó ta lại nhặt trở về, giặt sạch tùy thân mang theo.
“Ngươi giúp ta nói cho giáo chủ…” Ta vươn tay vuốt ve đóa hoa mai kia, giọng nói bỗng nhiên khàn khàn, “Ngươi nói cho y biết… Về sau phải ăn thật ngon, buổi tối đắp chăn cho kỹ, đừng để sinh bệnh…” nói đến một vài chuyện vụn vặt, còn lại rốt cuộc nói không nên lời, rõ ràng còn có rất nhiều lời muốn nói với y, còn có rất nhiều lo lắng muốn dặn dò… Ta nắm chặt khăn tay mà run rẩy, có cái gì đó mãnh liệt trào ra, trong lòng khó chịu, ta liều mạng cắn môi.
“Chỉ từng đó?”
“Còn có…” Ta dừng một chút, “Ta thương y.”
“Loảng xoảng “, thống lĩnh làm rơi nát bát trà, sau đó hắn run run rẩy rẩy mà nhìn lại phía sau, biểu cảm có chút hoảng sợ.
Ta theo ánh mắt của hắn quay đầu lại.
Cửa địa lao, một vệ Dạ Kiêu đang quỳ, người mặc một thân hồng y yên lặng đứng ở đàng kia, đôi mắt tối như mực thẳng tắp nhìn về phía ta, không biết đứng đã bao lâu.
Nhất thời sửng sốt.
Đông Phương chậm rãi đi về phía ta, ta cũng cố sức muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân không thể dùng lực, lảo đảo một chút, lập tức liền ngã trên mặt đất. Đông Phương lập tức xẹt qua đỡ lấy ta, hoảng loạn: “Dương Liên Đình, ngươi làm sao vậy…” Y nói một nửa liền nhìn thấy ta hai chân sưng to của ta, ánh mắt sắc bén mãnh liệt đảo qua thống lĩnh ở một bên.
“Ai cho các ngươi tra tấn!”
Thống lĩnh hoảng loạn mà quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ chưa dùng hình bao nhiêu…”
“Chưa dùng bao nhiêu? Người biến thành như vậy ngươi còn muốn dùng cái gì!”
“Nhưng mà, miệng hắn rất cứng, vẫn luôn không mở miệng…”
“Hắn không mở miệng thì chờ đến lúc hắn mở miệng! Bổn tọa cho phép các ngươi tra tấn sao!”
“Không… Không có…” Mộc Thống lĩnh uất ức cúi đầu: “Thuộc hạ đáng chết.”
Đông Phương ôm chặt ta, chẳng biết tại sao tay y run rẩy một chút. Ta để mặc mình dựa vào y, trên người y có hương tùng ta quen thuộc, làm tâm tìm bất an nhiều ngày nay của ta rốt cục chậm rãi bình phục.
Cuối cùng y vẫn mềm lòng, ta nhắm mắt lại cười, thân thể vẫn luôn buộc chặt cũng chậm rãi buông lỏng.
“Dương Liên Đình?”
Ta không có đáp lại y, tuy rằng ý thức của ta vẫn thực rõ ràng, nhưng ta cảm thấy mệt cực kỳ, buồn ngủ làm người ta không muốn hé răng.
Y cho là ta đã bất tỉnh, hoảng sợ dùng hai tay ôm lấy thân thể không ngừng trầm xuống của ta, kêu lên: “Còn thất thần làm gì! Một đám thùng cơm! Mau nâng người lên giường đi… Sao tối như vậy? Nơi này sao ngay cả cái cửa sổ cũng không có! trong óc các ngươi có thứ gì hả? Nơi này người có thể ngủ sao?”
Giọng nói uất ức của thống lĩnh truyền đến: “Giáo… Giáo chủ… Địa… Địa lao đều như vậy…”
“Vô liêm sỉ! Còn không mau thắp đèn lên! Chờ một chút! Chạy trở về! Đến phòng của bổn tọa dọn hai tấm đệm da sói đến đây, rồi lấy hai cái chăn dầy, ấm lô và chậu than cũng lấy lại đây… Thôi thôi, trực tiếp dọn giường của bổn tọa lại đây ——”
Rầm một tiếng, không biết Đông Phương đá phải cái gì, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta lặng lẽ nhấc mí mắt lên một chút.
Mộc thống lĩnh bị sai sử lăn qua lăn lại cúi đầu nhìn, lau mồ hôi, do dự mãi, không dám hé răng.
Sắc mặt Đông Phương âm trầm: “Đừng nói cho ta một đống này là đồ ăn của Dương Liên Đình!”
Mộc Thống lĩnh cúi đầu thấp không thể thấp hơn.
Đông Phương đá một cước, cả giận nói: “Cái này là thứ gì? Là thứ người có thể ăn sao? Các ngươi dám lấy thứ này cho hắn ăn! Ai cho các ngươi cho hắn ăn cái này!”
“Cơm… cơm tù… Đều là như vậy…” Mộc Thống lĩnh sắp khóc đến nơi.
“Bổn tọa cho các ngươi để hắn ăn cơm tù sao!”
“Thuộc hạ đáng chết!”
Mệt mỏi như thủy triều dâng, tiếng nói của Đông Phương và Mộc Thống lĩnh dần dần xa xôi, ta mặc kệ chính mình ngủ đi.
Trong đầu mơ hồ lưu lại thanh âm cuối cùng, là Đông Phương để Mộc Thống lĩnh dọn luôn phòng bếp nội viện lại đây.
Trong giấc mộng ta nghi hoặc, trực tiếp đặc xá ta, thả ta ra ngoài không phải dễ dàng hơn sao?
…
Ngủ no một giấc, lần thứ hai sau khi tỉnh lại ta có chút mộng, nhẹ nhàng chạm vào tấm thảm mềm ấm áp dưới thân, mờ mịt mà chớp chớp mắt. Hơn mười ngọn đèn thắp lên, địa lao tối đen bây giờ biến thành sáng như ban ngày, thảm lông dê thật dầy bao trùm mặt đất thô ráp, tứ phía vách tường treo vải mềm, ngay cả bàn trang điểm và gương đồng trong phòng Đông Phương cũng được dọn đến, trong góc phòng đặt hai cái lô hương đang tỏa ta mùi hương làm người ta an lòng, cửa lao bị hủy đi, treo lên mành trúc rủ xuống đất, có gió thổi đến liền nhẹ lay động như nước.
Y thật sự dọn toàn bộ phòng lại đây, ta có chút dở khóc dở cười.
Giật giật cánh tay, lại phát hiện mình không động được. Đông Phương giống tiểu hài tử vùi trong ngực ta. Hai tay y vòng sau người ta, đầu gối lên hõm vai của ta. Ta hơi nâng nâng đầu, Đông Phương nghiêng đầu ngủ say, lông mi của y thực dài, theo hô hấp mà nhẹ nhàng rung động, ta lẳng lặng nhìn trong chốc lát, do dự vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, lông mi phất qua lòng bàn tay, có chút ngứa.
Thật cẩn thận mà hoạt động ngón tay trượt xuống kéo cao chăn, khoát lên trên người y, ta cúi đầu chôn vào tóc của Đông Phương. Nhiệt độ cơ thể của y truyền lại đây, ngực ấm áp.
Nhưng động tác của ta lại đánh thức y, thân thể y động một cái, lông mi rung động, mở mắt ra.
Ngay từ đầu tầm mắt vẫn chưa thể điều chỉnh tiêu điểm, nhưng chậm rãi liền tụ lại, hai người kề sát, ta từ con ngươi đen của y nhìn thấy chính mình. Y nhìn ta trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi thắng.”
Ta không rõ lí do.
Trong mắt của y bỗng nhiên nảy lên bi thương: “Ta làm không được, ta không buông được.”
Ta ngơ ngẩn, ngực như trúng một đòn nghiêm trọng, trong lòng điên cuồng dâng lên chua xót làm ta không có cách nào hô hấp.
Y cho rằng những lời ta nói hưu nói vượn đều là thật, y cho rằng ta thật sự là gian tế, y cho rằng ta tiếp cận y thật sự là có bí mật không thể cho ai biết, y vẫn luôn cảm thấy ta sẽ phản bội y, sẽ làm y bị thương, sẽ rời khỏi y.
Nhưng y lại nói y làm không được, dù như thế, y vẫn luyến tiếc, y luyến tiếc giết ta.
Ta ôm chặt lấy y, cúi đầu hôn môi y.
Tình yêu có đến trễ, vẫn sẽ đến.
Đông Phương do dự trong chốc lát, chậm rãi há mồm để ta tiến vào, mặc dù y có bảy mỹ thiếp, nhưng có lẽ y chưa từng hôn môi, ta và y miệng lưỡi dây dưa, y đáp lại trúc trắc ngốc vụng, thậm chí ngừng thở đến mức mặt mày đỏ bừng.
Chúng ta cứ ôn tồn như vậy thật lâu, cho đến khi Mộc Thống lĩnh nơm nớp lo sợ xuất hiện ngoài mành trúc.
“Giáo chủ, chuyện ngài dặn, thuộc hạ đã làm tốt.”
Đông Phương gật đầu: “Biết, ngươi đi chuẩn bị đi.”
Ta nghi hoặc nâng mắt.
Đông Phương lẳng lặng mà nhìn ta thật lâu, sau đó đưa tay đè gáy ta lại.
“Dương Liên Đình, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi nữa, bao gồm cả ta.”
Giọng của y rất thấp, lần đầu tiên dịu dàng như vậy.
“Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi chờ ta.”
Sau đó ta còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy sau gáy đau xót, lại rơi vào hắc ám khôn cùng.
+•.●.• Phù Anh Các •.●.•+